Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Ngữ Yên thoáng kéo một góc màn xe lên, mưa to bắn tung tóe vào, làn da dính nước mưa trở nên lành lạnh, màn cũng bị ướt rất nhanh, phóng mắt nhìn lại, trong chốc lát mưa càng to hơn làm không còn thấy rõ cảnh sắc phương xa. Mưa to thế này tựa hồ không có ý dừng lại...

"Dừng xe!" Đi tới một nửa, nàng lại bỗng nhiên kêu dừng xe.

"Phu nhân người xem mưa rất lớn, nếu không đi sẽ không đi được nữa."

Một gã tùy tùng mặc đấu lạp thần sắc kích động nói. Đang yên đang lành phu nhân như thế nào lại không đi?

"Quay trở lại." Đường Ngữ Yên ra lệnh nói. Nàng nắm góc áo thật chặt, trong mắt không để cho một lát chần chờ. "Mau!"

Gã sai vặt cả kinh, lộ vẻ khó xử. Nếu trở lại mà thích khách còn chưa chết chẳng phải là gặp thêm nguy hiểm? Hơn nữa đường xá trơn trợt, hiện tại mưa lại lớn như thế này... Tuy là không muốn nhưng lệnh của phu nhân chỉ đành phải làm theo, còn thêm tiếng cuối cùng rất nghiêm nghị không thể kháng cự. Gã đành phải rụt rè quay xe lại.

Đi lại đường cũ, bọn họ vào lại chỗ khi nãy, bụi cây thấp bé ẩn nấp dưới gốc đại thụ, mưa có vẻ càng phát ra thanh thúy, chính là trên mặt đất nằm đầy thi thể ngổn ngang có vẻ dị thường sát phong cảnh. Huyết thì trộn lẫn vào bùn không còn thấy dấu vết gì, nếu không phải trên người có cắm thiết khí mũi nhọn không biết còn tưởng rằng là đàn tửu quỷ uống say không biết gì. Đường Ngữ Yên thấy cảnh này, thân thể đột nhiên thấy chút run rẩy, tim thì hóa đá nặng nề, lo âu, khủng hoảng, phẫn nộ tựa hồ còn có chút hối hận. Nàng hối hận cái gì? Nàng không muốn nàng chết, như vậy mà chết tựa hồ rất tiện nghi nàng, nàng muốn cho nàng sống không bằng chết! Đúng, chính là như vậy. Nàng muốn nàng sống không bằng chết, nàng nhất định phải làm cho nàng hối hận vì ngày hôm nay!

Nhưng mặc kệ sống hay chết tổng yếu phải nhìn thấy thi thể mới cam tâm, nàng bốn mắt tìm thân ảnh quen thuộc, loáng thoáng như là chờ đợi cái gì, ánh mắt cao ngạo quét qua từng thi thể, tâm liền thoáng an được một chút. Nhưng ngay sau đó những cảm giác đó lại dâng lên, như thế nào nhiều lần tìm hết 40 - 50 thi thể vẫn không thấy bóng dáng người nọ? Đường Ngữ Yên một tay che ngực, một tay nhấc váy, mỗi lần tìm đều không hy vọng nhìn thấy kết quả đó xảy ra nhưng lại bức thiết tìm kiếm. Ngay tại mâu thuẫn, tựa hồ có người rên rỉ ở trên mặt đất, có người không chết? Nàng rất nhanh đi qua tìm được nơi thanh âm phát ra, nhìn y phục hẳn là người một nhà.

"Người đâu?" Mưa làm ướt mặt của nàng, thấy không rõ biểu tình, theo thanh âm phán đoán tựa hồ thực lo lắng.

"Phu nhân? Chúng ta...  toàn... Toàn bộ đã chết..." Hắn hấp hối đứt quãng nói xong. Tưởng phu nhân đang chỉ người của mình.

"Ai quản tới các ngươi, ta hỏi nữ tử bị trúng tên, nàng đâu?" Đường Ngữ Yên vội la lên. Lần này người nằm dưới đất rốt cục thấy rõ vẻ mặt lạnh lẽo của nàng.

"Bị đám người khác cứu đi..." Nói mới nửa câu, liền đoạn khí bất tỉnh.

"Bị cứu đi?" Đường Ngữ Yên sau đó thở phào một cái, lạnh lùng nhìn về phía nam tử kia: "Đồ vô dụng có vài người giết cũng không được!"

Nàng đứng thẳng người, vừa mới an tâm lại phẫn nộ lên, sao có thể để cho nàng bị cứu đi như vậy? 

"Phái người tra tung tích bọn họ." Lúc này mới lên lại xe ngựa.

"Vâng." Gã sai vặt phụ họa nói.

Cẩn Nhi âm thầm nhìn hành động liên tiếp khác thường của Đường Ngữ Yên, khóe miệng cười cười nhưng lại dị thường thê lãnh.

Xe ngựa tiếp tục chạy vội trên đường, lần này đường đi tựa hồ thông thuận hơn nhiều, mưa cũng từ từ nhỏ lại.



Đây là một sơn trại không biết tên, hẻo lánh trong khe núi bí mật, là điểm dừng chân tạm thời của Thiết Chính Hào, khắp núi đều có một trạm gác, xem quy mô so với lúc trước lớn không ít. Ngoài sơn trại là một mảnh yên lặng còn trong sơn trại thì là một mảnh nghiêm nghị trầm thấp, trên tường trên cột được che kín vải trắng. Thảo Linh chết đối với Triệu gia không thể nghi ngờ là đả kích trầm trọng, hơn nữa còn mang tội danh lạm dụng chức quyền - Triệu Thánh Kiệt đã trở thành tội phạm truy nã của triều đình, trước mắt cũng chỉ có thể tá túc ở bên Thiết Chính Hào.

"Kỳ Nhi, chờ sau khi thương thế ngươi lành chúng ta lại đi tìm Đường Ngữ Yên báo thù!"

Thánh Kiệt thê lương nói. Hiện giờ Triệu gia lại một lần nữa bị đả kích trầm trọng, hắn không cam lòng muốn giết Đường Ngữ Yên thì mới có thể giải được mối hận trong lòng.

Kỳ Nhi thương tâm nhìn quan tài Thảo Linh, nước mắt ủ rũ nói: "Nhị ca, ta không muốn thương tổn nàng."

Thánh Kiệt giận dữ, túm hai vai Kỳ Nhi phẫn hận nói: "Ngươi nói lại lần nữa xem."

"Báo thù có ích lợi gì đâu, cha cùng Thảo Linh cũng không sống lại được..."

Nghe được lời này, Thánh Kiệt đẩy nàng ra đất, hai mắt giận đỏ bừng, mặt đỏ tai hồng  trừng mắt nàng, giận không thể không trách mắng:

"Ngươi lại còn nói ra lời như thế, Triệu gia chúng ta thật sự là nuôi ong tay áo! Hôm nay ta phải thay cha giáo huấn ngươi!"

Phẫn nộ cùng bi thương làm rối loạn Thánh Kiệt tâm trí, hắn giơ trượng không lưu tình đánh Kỳ Nhi, mỗi một trượng đều có thể thấy vết máu rõ ràng. Mặc dù rất đau nhưng Kỳ Nhi lại chỉ quỳ gối trước linh đường không nhúc nhích, tùy ý Thánh Kiệt đánh, nàng hy vọng như vậy thì cơn tức giận của Nhị ca có thể tiêu tan, đối Ngữ Yên hận ý cũng có thể giảm bớt.

Thấy nàng bất vi sở động như thế, Thánh Kiệt dưới cơn nóng giận đá nàng ngã ra đất, tăng thêm lực đạo trong tay, miệng mắng chửi: "Vô liêm sỉ!"

"Lắc rắc" đột nhiên thanh âm bễ vỡ nổi lên giống như có cái gì bị gãy, Thánh Kiệt thanh tỉnh lại, sửng sờ ở chỗ cũ không biết như thế nào cho phải. Hắn nhìn về phía mộc côn trong tay mình vẫn còn tốt, lại nhìn hướng Kỳ Nhi đang ôm hai chân thân mình cuộn lại chịu đựng đau nhức, không có một tiếng kêu đau, nhưng theo biểu tình thống khổ dữ tợn đó có thể thấy được là bị thương không nhẹ.

"Ngươi điên rồi! Nàng là muội muội của ngươi như thế nào ra tay nặng như vậy!" Lúc này Thiết Chính Hào nghe tiếng chạy tới thấy một màn như vậy, vội vàng đẩy Thánh Kiệt ra, ôm lấy Kỳ Nhi đang bị thương đầy người quan sát, mặt lộ vẻ bi mầu.

"Không tốt, chân sợ là bị đánh gãy rồi. Kỳ Nhi cố chịu đựng ta mang ngươi đi tìm đại phu."

Kỳ Nhi vô lực tựa vào trên người Thiết Chính Hào, mặt xám như tro tàn, cả người cương lãnh, chân phải giống như bị xé rách đau nhức vô cùng, toàn thân bao trùm đau đớn, khóe miệng không ngừng run rẩy.

"Hảo khốn..."

Kỳ Nhi chỉ cảm thấy hỗn loạn, toàn bộ thế giới đảo điên xoay quanh. Thiết Chính Hào thầm nghĩ không tốt, nếu ngủ mất thì sợ là sẽ không tỉnh lại. Hắn liều mạng gọi tên nàng, vội vàng đến sơn trại gọi Lý đại phu.



Vừa mới tỉnh lại Kỳ Nhi sau cơn hôn mê, đầu cảm giác như nặng ngàn cân, chân cột lấy mộc phiến không còn cảm giác. Không được, ta phải đi theo Ngữ Yên giải thích rõ ràng. Nàng đi qua một phụ nhân chăm sóc mình, chống quải trượng lén đi ra sơn trại.

Bên ngoài mưa nhỏ, nàng kéo thân thể ốm yếu không chịu nổi chậm rãi bước đi, ban ngày mà tối quá, đây là đâu? Đột nhiên tay nàng mềm nhũn không cầm được quải trượng, từ sườn dốc thẳng tắp quay cuồng lăn xuống. Không biết nằm bao lâu, mưa vẫn còn rơi, mỗi một hạt mưa rớt xuống da thịt như kim châm rất đau đớn, Kỳ Nhi nhắm hai mắt vô lực thở hổn hển, mỗi một hơi là tất cả tra tấn.

Trên đầu đột nhiên không thấy mưa rớt xuống nữa, tạnh mưa rồi? Lúc này tựa hồ có người kéo tay phải của nàng đặt ngón tay tại cổ tay, độ ấm ngón tay làm cho nàng cảm thấy ấm áp, trong lòng dễ chịu chút.

"Ngữ Yên?" Ý thức tan rã, Kỳ Nhi mông lung nghĩ đến ấm áp này như là Đường Ngữ Yên đến, nàng cố sức ho khan hai tiếng, thân thủ muốn ôm đối phương. "Ngữ yên..." Nàng lại gọi một lần nữa.

"Mạch đập rối loạn, khi nhanh khi chậm, cực kỳ quái dị," thanh âm xa lạ truyền đến là một nữ nhân, như là nghe qua ở đâu. Nàng buông tay Kỳ Nhi, sờ soạng Kỳ Nhi, tiếp tục nói: "Gãy xương đùi phải, tay phải trúng tên, nhiều chỗ gãy xương, lá phổi tụ huyết chồng chất, ngực bị phình lên, đây là vi tông khí tiết ra ngoài, bụng dạ suy kiệt chi hậu..."

Nữ nhân lắc đầu. "Vốn vô lực xoay chuyển, " nàng lập tức mỉm cười. "Bất quá, coi như ngươi may mắn gặp ta..." Thanh âm càng ngày càng không rõ, Kỳ Nhi cảm thấy thân thể nặng nề đi, lại một lần nữa ngất qua...



Trong Đường phủ, Cẩn Nhi mang bầu rượu phóng tới trước mặt Đường Ngữ Yên. "Cẩn Nhi biết Ngữ Yên thích bạch ngọc tửu nên đặc biệt mang đến đây."

"Nhìn ngươi giống như có tâm sự, không bằng đêm nay nhất say giải sầu."

Nàng còn ngã chén đệ tới trước mặt Đường Ngữ Yên, thấy nàng bất vi sở động, vừa mới chuẩn bị mở ra đã bị Đường Ngữ Yên đè xuống, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Rượu ngon, đáng tiếc không đủ tận hứng. Người tới, đến hầm rượu đem toàn bộ trân phẩm lấy đến."

Trong lòng Cẩn Nhi vui vẻ, ít nhất còn có thể bồi nàng, thời gian sẽ chữa khỏi đau xót Kỳ Nhi mang đến cho nàng. Cứ như vậy, Đường Ngữ Yên cứ uống, Cẩn Nhi lẳng lặng bồi. Cho đến khi trăng treo ngọn cây, Đường Ngữ Yên dĩ nhiên say bí tỉ say không còn biết gì gục trên bàn. Một nha hoàn vừa định tiến lên nâng bị Cẩn Nhi ngăn cản.

"Các ngươi đi xuống đi, ta đưa nàng trở về phòng."

Nàng thay Đường Ngữ Yên cởi hài, thật cẩn thận đặt nàng ở trên giường, lấy khăn mặt đáp lên trán, thân thủ xoa hai má Đường Ngữ Yên, nội tâm rung động. Đường Ngữ Yên say rượu càng phát ra quyến rũ động lòng người.

Đường Ngữ Yên trong cơn say ngửi được một mùi quen thuộc, trí nhớ đã chôn sâu mở ra, thân ảnh người nào đó liền di động ngay trước mắt, nàng bắt tay Cẩn Nhi kéo xuống, híp mắt, nỉ non nói: "Nguyệt Thiền, là ngươi sao?"

Nguyệt Thiền? Nguyệt Thiền! Nghe được hai chữ này như sấm nổ bên tai Cẩn Nhi, kinh tọa dựng lên. Nàng khó có thể tin nhìn Đường Ngữ Yên say rượu bất tỉnh, nức nở nói: "Nguyên lai người chôn ở đáy lòng của ngươi là nàng? Ngươi như thế nào có thể thích nàng, vì sao lại là nàng?"

Cẩn Nhi bi thương lùi ra sau, ngã ngồi ở trên ghế. "Nàng là ta nương a!"



"Tỉnh?" Khi Kỳ Nhi mở mắt ra thì thấy một nữ tử phong vận nhàn nhã ngồi ở mép giường, buồn cười nhìn mình.

"Ta bị sao vậy?"

Kỳ Nhi vẫn còn cảm thấy cả người đau đớn vô lực, nàng vừa mới muốn đứng lên lại thẳng tắp ngã xuống.

"Mạng thiếu chút nữa không còn mà còn muốn động?" Nữ tử cười khẩy nói. Đột nhiên nàng đứng dậy chìa tay phải ra, nghiêm mặt nói: "Tổng cộng là ba trăm hai, đưa đây."

Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt không hiểu.

"Chữa bệnh trả tiền thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ là muốn ghi sổ?" Nữ tử dương trang tức giận chìa tay đòi tiền.

Kỳ Nhi vô tội nhìn nàng, tuy nói nàng cứu mình một mạng trả thù lao là đúng rồi nhưng mà đáng tiếc thật sự trong túi... ngại quá.

"Ta không có tiền..."

"Biết ngươi sẽ nói như vậy, bất quá ta sớm có chuẩn bị."

Nữ tử đó lấy miếng giấy từ trên bàn, cầm lấy tay phải Kỳ Nhi chấm vô mực rồi đè xuống miếng giấy.

"Đây là khế ước bán mình của ngươi, vừa lúc bên người đang thiếu dược đồng." Không đợi Kỳ Nhi hiểu được, nàng sớm đem "khế ước" thu vào trong ngực.

"Đúng rồi, mới vừa rồi trong miệng ngươi vẫn luôn gọi Ngữ Yên, chính là người lần trước đi cùng Liễu Như phải không?"

Kỳ Nhi nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, tựa hồ nhớ tới cái gì kinh ngạc nói: "Ngài là đại phu ngày đó?"

"Coi như ngươi thông minh, xem ra đầu vẫn chưa bị đánh hỏng, " nữ tử lược nhất chọn mi trêu ghẹo nói: "Tiểu quỷ ngươi không phải hoài nghi y thuật của ta sao? Lần này khiến cho ngươi hảo hảo nhìn đây, ta "Diệu thủ y thánh" có phải hư danh hay không."

Nữ tử hơi hơi vuốt cằm cười nói. Kỳ Nhi không khỏi rùng mình một cái, tựa hồ lai giả bất thiện. Chỉ thấy nàng ôm Kỳ Nhi ném vào một thùng dược lớn, nhất thời Kỳ Nhi cảm thấy toàn thân cao thấp thương mới thương cũ đều đau rát.

"Đây là bách thảo trăn dược chuyên trị ngoại thương, trên người của ngươi toàn là trọng thương nên chỉ có thể mượn dược lực bên ngoài dẫn vào hỗ trợ bên trong mới có thể chữa khỏi."

Kỳ Nhi bị mùi thuốc đông y khó ngửi làm sặc.

"Này phải đợi bao lâu? Ta còn có việc..."

"Ngươi có thể tự mình đứng lên rồi nói sau."

Kỳ Nhi vừa định nhúc nhích rồi lại ngã ngồi xuống, xem ra mình quả thực bị thương nặng, không thể nhúc nhích. Nàng mắt nhìn tên đại phu kia, nhớ tới mới tình cảnh vừa rồi hiếu kỳ nói: "Ngài có võ công? Ngài tên gì?"

"Vãn bối bây giờ thật sự là càng ngày càng không quy củ, " nữ tử khẽ búng trán Kỳ Nhi lại cười nói.

"Bất quá nói cho ngươi biết cũng không sao, người khác đều gọi ta Nguyệt Thiền."

Nói xong liền vân đạm phong khinh đi ra ngoài, độc lưu lại Kỳ Nhi một mình trăm trảo cong tâm, còn không bằng trực tiếp giết nàng luôn cho rồi, vốn là đại thương tiểu thương một đống lớn mà hiện tại thêm thuốc này nữa làm đau nhức vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro