Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng ta thật đúng để tâm tới ngươi." 

Đường Ngữ Yên đang xem kỹ căn phòng này, khóe mắt mang theo toan vị nhìn Kỳ Nhi. Kỳ Nhi đang bận rộn thu dọn thuận miệng nói:

"Nàng là bằng hữu của ta thôi." 

Gian phòng này là ở phía đông Liễu phủ góc tây bắc, tương đối rộng rãi và sáng ngời. Sống nhờ ở Liễu phủ cũng là bất đắc dĩ.

"Ngươi thật muốn ở đây?"  Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi thành thạo trải chăn ra chất vấn nói.

Nàng đã nhìn hết phòng này. Mặc dù không hề khác biệt so với phòng bình thường nhưng từ tủ xiêm y to cho đến ngọn đèn trang trí nhỏ, mỗi dạng đều đặt gọn gàng ngăn nắp, thậm chí ngay cả cái hộp để đựng râu giả trên mặt Kỳ Nhi cũng chuẩn bị sẵn. Có thể thấy được chỗ cẩn thận của chủ nhân, nơi này hiển nhiên là đã bố trí tỉ mỉ.

Kỳ Nhi lúc này ngừng tay xoa thắt lưng xong buông tay nói:

"Hình như cũng hết chỗ để đi rồi."

Đường Ngữ Yên kéo "Chòm râu" trên mặt nàng xuống, bĩu môi. "Như thế nào không qua bên sư phụ ngươi?"

"Các nàng đang trốn, không tiện."

Đường Ngữ Yên ném chòm râu lên bàn. 

"Ngươi thật tính toán dùng dạng này đi ra ngoài?" Nàng bất động thanh sắc phiêu liếc mắt Kỳ Nhi một cái, làm như vô tình nói. "Các nàng trốn ở đâu?"

Kỳ Nhi cười thầm, hai tay chắp sau lưng, cười dài nói: "Tạm thời không thể nói cho ngươi biết."

"Như thế nào? Sợ ta để lộ bí mật?"

Tuy rằng nàng xác thực có ý đó, từ lúc biết được trúng kế nháy mắt nàng đã nghĩ ra gian kế để biết hành tung Nguyệt Thiền, nhưng trên mặt làm như mệt mỏi và còn có vẻ có chút mất mác.

"Ta không đáng tin tưởng như vậy phải không?"

"Không phải, Ngữ Yên, hiện tại quan phủ đang tra gắt gao cho nên ta phải cẩn thận chút, chờ tình thế ổn định rồi ta sẽ mang ngươi đi gặp sư phụ ta được không? Nàng vẫn khỏe lắm."

Kỳ Nhi nghĩ tới sư phụ đã dạy cho mình biết bao nhiêu tinh hoa, trên mặt nhất thời vui vẻ, tuy rằng sư phụ hơi hung dữ nhưng đều lo lắng cho mình. Kỳ Nhi sát vào bên người Đường Ngữ Yên, nhìn khuôn mặt nghiêng kiều mị của nàng đột nhiên ngượng ngùng, tâm sinh nhộn nhạo.

"Ngữ yên nói chuyện của chúng ta..."

Nàng còn chưa kịp nói hết tình ý trong bụng thì ngoài cửa xuất hiện thêm một người. Kỳ Nhi tập trung nhìn vào, nguyên lai là tiểu nha hoàn của Bách Hoa lầu. Cách cái màn, tiểu nha hoàn vẫn chưa trông thấy nàng. Theo góc độ của tiểu nha hoàn nhìn lại thì thấy một mỹ thiếu nữ xinh đẹp lại cùng một gã nông dân thô kệch đang kề cận, hình ảnh mãnh liệt kích thích thị giác làm cho nàng hít một hơi. Đây gọi là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu sao?

"Triệu đại phu có ở đây không?"

Nha hoàn kia lo lắng nhìn xung quanh, thấy nông dân đại hán đó dùng ánh mắt rất quen thuộc nhìn phía mình, trong lòng bối rối. Người này sao có thể đáng khinh như thế bị hắn coi trọng thì làm sao bây giờ? Nàng kia chắc là phu nhân của Triệu đại phu đi. Triệu đại phu nhân xinh đẹp như vậy như thế nào coi trọng người này?

Kỳ Nhi thấy người tới vội vàng dán râu lại, nàng thong thả bước tới trước mặt tiểu nha hoàn thô giọng nói:

"Triệu đại phu đi rồi có chuyện gì không?"

"Bệnh tiểu thư nhà ta lại tái phát, khi nào đại phu trở về thì có thể xin phiền thông báo dùm một tiếng được không?"

Tiểu nha hoàn có điểm khiếp đảm lui về phía sau từng bước, nhìn Kỳ Nhi từ trên xuống dưới.

"Tiểu thư nhà ngươi bị bệnh vì sao lại tìm nàng?"

Lúc này, Đường Ngữ Yên không kiên nhẫn, hứng thú đi đến, mị nhãn híp lại, khuếch đại khí thế làm tiểu nha hoàn sợ tới mức không khỏi rùng mình một cái. Vị này nhìn cũng dễ thân thiện sao lại làm cho người ta cảm giác lại âm lãnh như thế?

"Bệnh của tiểu thư đều là thỉnh Triệu đại phu trị ... Triệu đại phu không chỉ y thuật rất cao mà còn chữa bệnh miễn phí tự nhiên tìm đến nàng chữa bệnh là thích hợp nhất."

Run rẩy nhìn Đường Ngữ Yên, tiểu nha hoàn không hề nói mặt khác. Nếu đã nói xong những lời cần nói, nơi đây không nên ở lâu. 

"Nếu triệu thầy thuốc không ở, kia nô tỳ đi về trước ."

"Để ta đi theo xem thử... Triệu đại phu là sư muội của ta, ta cũng biết được chút ít." 

Kỳ Nhi ngăn tiểu nha hoàn lại, trở về phòng lấy hòm thuốc đi theo.

Đường Ngữ Yên muốn nói lại thôi. Nàng kéo nha hoàn ở cửa phòng nghi hoặc nói: "Bách Hoa lầu vị tiểu thư nào đến đây?"

"Nàng là Bách Hoa lầu tân tấn hoa khôi Vân Dung, nghe nói từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, Triệu tiểu thư biết được chủ động tới cửa hỏi chẩn, không nghĩ tới thế nhưng khôi phục  rất nhanh, Triệu tiểu thư quả thật là y bệnh thiên phú!" 

Trong mắt nha hoàn đắc ý, trong lòng Đường Ngữ Yên cũng rất không phải tư vị. Bách Hoa lầu là địa phương nào? Đối với hiểu biết nơi yên liễu như Đường Ngữ Yên mà nói tự nhiên cũng là khách quen, đối với Vân Dung nàng lại hiểu biết. Bất quá ngày thường là có chút tư sắc tính tình cũng không tồi, ở Bách Hoa lầu nhiều năm không tiếp khách, chỉ bán nghệ không bán thân tính tình rất cương liệt, không thích đến gần với nhiều người. Mà mới vừa rồi nhìn Kỳ Nhi sốt ruột xem ra quan hệ hai người tựa hồ rất gần...

Nha hoàn kia không phát hiện Đường Ngữ Yên càng âm trầm, tự cố tiếp tục nói: 

"Ngày đó Vân Dung cô nương bệnh nặng lắm, Triệu tiểu thư còn bồi suốt cả đêm đâu. Nếu không phải Triệu tiểu thư chiếu cố chỉ sợ nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi, hoàn hảo nàng có lương tâm nên cũng thường xuyên cho Triệu tiểu thư các loại mỹ thực..."

Đường Ngữ Yên lúc này mới phát hiện nha hoàn Liễu phủ một chút quy củ cũng không có, dong dài không dứt, làm Đường Ngữ Yên quát lớn một tiếng nàng mới ngậm miệng lại, xong rồi cũng không quên lải nhải thêm một câu:

"Triệu tiểu thư thật sự rất hữu tình hữu nghĩa..."

Kỳ thật chẳng qua là nàng muốn khen vị bằng hữu của chủ tử thôi, nàng cùng chủ tử Liễu Như giống nhau chưa bao giờ làm giá, hoàn toàn đem hạ nhân trở thành bằng hữu mà đối đãi.

"Hữu tình hữu nghĩa?" Đường Ngữ Yên phẫn hận.

Trước là Tú Lan, sau lại cùng Liễu Như dây dưa không rõ, còn mạc danh kỳ diệu xuất hiện thêm tiểu hài tử, nay lại là Vân Dung. Triệu Kỳ, ngươi thật đúng là đủ hữu tình!


Đợi một đêm, Kỳ Nhi vẫn chưa trở về, Đường Ngữ Yên nghi ngờ không thôi, nội tâm ngứa ngáy nghiến răng nghiến lợi.

"Đã trễ thế này sao ngươi chưa đi về?"

Liễu Như thấy nàng một người ngồi buồn ở sau hoa viên, nhìn rất giống hòn vọng phu.

"Như thế nào? Đuổi ta đi?"

Liễu Như đối diện nhìn nàng, lại nhìn sắc trời bên ngoài.

"Trễ thế này chắc nàng sẽ không về."

Đường Ngữ Yên cắn môi, thoáng suy tư sau một lát gian nan hỏi:

"Hay là nàng muốn ở bên kia?"

"Nàng ở chỗ nào có quan hệ với ngươi sao?" Liễu Như nhún vai.

"Ngươi biết Bách Hoa lầu là cái gì không?"

"Biết."

"Biết? Biết còn để nàng đi?"

Liễu Như kinh ngạc nhìn đôi môi Đường Ngữ Yên run rẩy dưới ánh trăng, "cười khúc khích" lên tiếng.

"Ta thấy.. là người nào đó ghen tị đi?"

Đường Ngữ Yên thu hồi tức giận mới vừa rồi, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. 

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chẳng qua là sợ nàng chạy thoát."

Liễu Như bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Trong lòng ngươi rõ ràng là tốt rồi không cần giải thích."

Nàng đứng lên trở về phòng, lưu lại Đường Ngữ Yên một mình coi chừng Kỳ Nhi đến bình minh.


Sáng sớm hôm sau, Đường Ngữ Yên thay đổi thân nam trang, trên đường không quên tạo nên vài cái bạn bè trên thương trường một đạo đi Bách Hoa lầu. Tú bà gặp khách quen tới cửa tự mình nghênh đón, Đường Ngữ Yên mỗi lần vung tay rất phóng khoáng tự nhiên thấy nàng giống như thấy cây rụng tiền nên rất nhiệt tình.

"Đường công tử, nhìn trúng vị cô nương nào rồi?"

Tú bà hướng liếc mắt hạ nhân ra hiệu.

"Còn không kêu Châu nhi xuống dưới có khách quý!"

Nàng biết người này là Đường phủ Đường Ngữ Yên nổi tiếng gần đây cũng không vạch trần, tự cố giả ngu. Đối với đoạn tay áo chi phích, tú bà cũng là người ở hoàng thành lớn lên thấy nhiều nhưng không có ý kiến gì, huống chi là ở "Bách Hoa lầu" nàng. Phong lưu lãng tử, hồng hạnh chi nữ thì nhiều, tú bà đây duy nhất để ý chỉ là ai đưa tiền thưởng nhiều nhất thôi.

"Không cần, gọi hoa khôi Vân Dung các ngươi xuống."

Đường Ngữ Yên tìm một vị trí gần đó ngồi xuống, điểm chút nước trà ăn trái cây, không quên tìm kiếm thân ảnh quen thuộc ở xung quanh.

Tú bà hạ thắt lưng, dựa vào Đường Ngữ Yên, vỗ hai tay bất đắc dĩ cười cười.

"Vân Dung nàng bị bệnh không tiện tiếp khách, hơn nữa nha đầu kia nuông chiều nên không có tiếp khách, không bằng..."

"Bằng hữu ta đều là mộ danh mà đến, mama không hoan nghênh?"

Đường Ngữ Yên trở mình mở quạt ra, quạt vài cái, hơi suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra thỏi bạc.

"Nếu bị bệnh không bằng mang ta đi vấn an xem như biểu lộ thành ý Đường mỗ, như vậy cũng có thể chứ?"

Tú bà thấy nàng cho mình dưới bậc thang cũng không có lý do không đáp ứng, mang nàng nhìn chút cũng không sao, nhân tiện nói:

"A được! Để ta gọi Tiểu Hoa thông báo một tiếng..."

Đường Ngữ Yên ngăn cản nói: "Không phiền mama đâu, mang ta đi lên là được."

Đi lên lầu, nha hoàn Tiểu Hoa mới vừa gõ cửa phòng xong, Đường Ngữ Yên liền bảo nàng lui xuống, một mình đứng thẳng ở trước cửa. Mở cửa là một nha hoàn khác, nàng nghi hoặc nhìn Đường Ngữ Yên, đang muốn mở miệng, Đường Ngữ Yên đã đi vào. Nhưng tìm khắp mọi nơi, trừ bỏ Vân Dung trên giường cùng một nha hoàn bên người thì không hề thấy bóng dáng Kỳ Nhi đâu.

"Đường phu nhân?"

Người trên giường không dám tin nhìn Đường Ngữ Yên, theo ấn tượng của mình là  Đường phu nhân đến Bách Hoa lầu thường lấy nữ phục, nếu không phải khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ đó nàng thật đúng là nghĩ không ra Đường phu nhân cũng sẽ nữ phẫn nam trang tới đây.

Đường Ngữ Yên hơi hoài nghi, mình quả thật dễ bị nhận ra như vậy? Cũng khó trách, đẹp quá cũng phiền. Nam trang cũng bị lộ.

"Nghe nói nhân vật số một Bách Hoa lầu bị bệnh, ta tự nhiên là nên tới thăm, thế nào, có khỏe chưa?"

"Đa tạ Đường phu nhân quan tâm, đại phu trị liệu đã tốt lắm."

"Hửm? Xem ra đại phu này y thuật là rất cao, không biết đại danh ra sao. Gần đây ta thấy cũng có chút không khoẻ vừa vặn muốn mời người tài ba trị liệu cho ta." Đường Ngữ Yên giả ý nói. Khóe mắt nàng lại quét toàn bộ bốn phía, có lẽ người đã ẩn nấp rồi.

"Đường phu nhân tới không khéo, mới vừa rồi đại phu đã bị Liễu phủ Liễu Như đón đi rồi."

"Khi nào?"

Đường Ngữ Yên nhíu mày, Liễu Như tới đón Kỳ Nhi như thế nào không nói với mình.

"Ước chừng một canh giờ."

"Các nàng đi hướng nào?"

Liễu Như vì cái gì làm như vậy.

"Nàng vội vàng đến đón đại phu đi, cũng không lưu lại cái gì..."

Còn chưa chờ Vân Dung nói xong, Đường Ngữ Yên đã ly khai phòng ngủ, hướng tới Liễu phủ cho nhanh đi nhanh mà đi.


"Quê hương của chúng ta ở rất xa..."

"Ta nhất định sẽ mang nàng trở về..."

Trong đầu lần lượt điểm lại lời của Liễu Như, đột nhiên nóng lòng một mảnh. Mục đích nàng gạt mình tới đón Kỳ Nhi chỉ có một, nếu đúng như nàng nói thì là mang Kỳ Nhi về gia hương các nàng. Đường Ngữ Yên bắt đầu tin tưởng hết thảy đều là thật sự, gia hương các nàng xa xôi đến ngay cả triều đình cũng không thể biết. Nếu đúng như Liễu Như nói như vậy đêm qua là lần cuối cùng nàng cùng Kỳ Nhi gặp mặt. Cuối cùng sao? Đường Ngữ Yên nắm chặt hai đấm, hai tay không ngừng run rẩy, nàng giống như thấy Liễu Như kéo Kỳ Nhi đi xa, mỉm cười đắc ý, Đường Ngữ Yên ngươi thua. Nàng phẫn hận lắc đầu, cố gắng bình tĩnh trở lại lại thủy chung đánh không lại phiền muộn của ly biệt mãnh liệt mà ra, nàng thậm chí cảm thấy ti tuyệt vọng. Nếu hết thảy là thật như vậy đêm qua là vĩnh biệt sao? Đường Ngữ Yên trở nên từ bối rối đến luống cuống. Vì cái gì đi cũng không nói nàng một tiếng, vì cái gì đối đãi nàng như vậy? Kỳ Nhi, trong lòng ngươi thật sự có ta sao?

Khóe mắt xuất hiện giọt nước trong suốt, Đường Ngữ Yên cố gắng để nó ở trong hốc mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro