Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa xóc nảy khó nén nội tâm bối rối, Đường Ngữ Yên vén màn nhìn ngã tư đường chật chội. Hôm nay là chợ phiên, người đến người đi chật ních trên đường cái, phi thường náo nhiệt. Liễu phủ chỉ cách đây có một dặm mà Đường Ngữ Yên lại cảm giác như đã trải qua một đời.

"Phái người điều tra hành tung Liễu Như, tìm được rồi thì cản người lại cho ta." Đường Ngữ Yên ra lệnh nói. Xe ngựa càng đi càng chậm, tâm tình càng cấp bách, đơn giản xuống xe chạy qua luôn.

Ngay tại thời khắc nàng tới phủ Liễu Như, Đường Ngữ Yên do dự, bước chân nặng nề không nhấc lên nổi, nàng sợ đối mặt với trống không. Kỳ Nhi -nữ tử có thể làm cho tim nàng đập thình thịch, luôn ở thời điểm chính mình không hề chuẩn bị thì xuất hiện, lại ở thời điểm chính mình không biết gì thì biến mất, mỗi một lần biến mất đều khiếnhồn mình bay đi, không một chữ giải thích. Lần này, lại một mình đối mặt với đêm cô tịch, một mình bi thương. Kỳ Nhi, vì sao ngươi vội đi như thế? Đường Ngữ Yên, tại sao ngươi lại trở nên yếu đuối như vậy? Thừa nhận ý lòng một chút thì có cái gì, có lẽ nàng sẽ không tiêu thất như vậy. Đường Ngữ Yên đập cửa, vẫn còn do dự có nên gõ hay không, nàng cầm khoanh sắt trên cửa gỗ, hít một hơi thật sâu nén nước mắt vào trong. Tối nhưng vẫn còn gõ cửa đại môn Liễu phủ, trừ bỏ không khí mùa hạ đang xao động ra thì ánh mắt sớm mơ hồ một mảnh.

Mở cửa là quản gia Liễu phủ, Đường Ngữ Yên cũng không biết là lấy cái dạng trạng thái gì, cái dạng tâm tình gì vọt vào từng góc, từng phòng, từng ngóc ngách của Liễu phủ. Nơi nào có thể tìm được nàng đều nhất nhất tìm kiếm, cho dù là từng cọng cỏ cũng không buông tha. Bọn hạ nhân bị kinh sợ trước tình cảnh của nàng, nhưng lại ngây ra như phỗng nhìn nàng như du hồn tùy ý tra tìm. Đường phu nhân thất hồn lạc phách như vậy thật đúng là không ai dám tiến lên khuyên can.

Triệu kỳ, ngươi ở đâu? Đi ra cho ta! Đường Ngữ Yên tìm một vòng lại một vòng, hỏi một lần lại một lần, tất cả đáp án đều là phủ định, không ai biết Kỳ Nhi và Liễu Như ở đâu, giống như các nàng thực đã bốc hơi, không thể tìm ra tung tích.


Kỳ thật, từ lúc Đường Ngữ Yên tìm từ sau viện đến tiền viện, thời điểm tìm đến nhà kề phía đông, Kỳ Nhi sớm đứng ở đại môn lẳng lặng nhìn Đường Ngữ Yên nhất cử nhất động mà xuất thần. Nàng bị hành động Đường Ngữ Yên điên cuồng mất đi lý trí như thế làm trụ bước chân. Biết Đường Ngữ Yên đangkích động tìm mình lúc sau lại ngay cả nói đều nói không nói được, trong lòng khiếp ý, nàng càng hy vọng Đường Ngữ Yên có thể chủ động tìm được mình, đây là nguyên nhân chủ yếu nàng lựa chọn trầm mặc.

"Ngươi nếu không đi qua là nhà của ta có thể bị nàng đập bể hết đấy."

Liễu Như đứng ở một bên căm giận bất bình. Dựa vào cái gì, chuyện vợ chồng son các nàng lại để nàng thay các nàng thu thập tàn cục. Chỉ đáng thương cho đám đồ cổ! Đường Ngữ Yên rối loạn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, lạnh lùng vô tình Đường Ngữ Yên đi đâu rồi? Chỉ là không có thông báo một tiếng một mình mang Kỳ Nhi đi bố trang mua chút vải đỏ nàng thích thôi mà, Đường Ngữ Yên khẩn trương như vậy sao? Không khỏi cũng quá chuyện bé xé ra to đi.

"Họ Đường, người ngươi tìm ở đây này!"

Liễu Như quạt tay cho mát, hôm nay thật sự quá nóng, người cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đường Ngữ Yên nhìn lại, thấy Kỳ Nhi, vui vẻ vọt qua đến đứng ở trước mặt KỳNhi mới thu thập tâm tình bối rối, nhìn thẳng Kỳ Nhi, nức nở nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

Kỳ Nhi đau lòng nhìn hai mắt Đường Ngữ Yên hơi sưng đỏ, há miệng thở dốc, nhưng lại không nên nửa lời. Nàng khóc? Luôn luôn kiên cường Đường Ngữ Yên cũng sẽ khóc sao?

Đường Ngữ Yên phiêu liếc mắt Kỳ Nhi một cái lại nhìn hướng Liễu Như, lông mi khẽ run, nhiễm tầng tức giận, bay qua nắm chặt tay Kỳ Nhi. "Ngươi đi theo ta!"

"Nhưng..." Kỳ Nhi do dự nhìn Liễu Như, thấy nàng muốn nói lại thôi. Đường Ngữ Yên đoạt lời: "Đi theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Trong mắt quyết ý không cho cự tuyệt  .

"Ngươi trước cùng nàng trở về đi, tiểu bất điểm ta sẽ chiếu cố."

Liễu Như không có sợ địch ý của Đường Ngữ Yên mà ngược lại ôn nhu cười cười, khóe mắt lại xẹt qua tia ưu thương. Không lưu được hạnh phúc thì buông tay cũng thế, đối với Kỳ Nhi, nàng thủy chung không có quyền lựa chọn, không phải sao?

Dọc theo đường đi bị Đường Ngữ Yên nắm chặt tay như vậy, dường như sợ Kỳ Nhi chuồn mất. Tâm tình Kỳ Nhi đương nhiên là phá lệ tốt. Bàn tay cầm lấy tay Kỳ Nhi dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng thấy xinh đẹp, độ ấm trong lòng bàn tay đang không ngừng tăng lên, Kỳ Nhi không chỉ cảm thấy ấm áp... mà còn có sức mạnh và tin tưởng. Tuy rằng một đường không nói gì nhưng Kỳ Nhi vẫn có thể cảm giác được rõ ràng đối phương quan tâm để ý mình. Nhất là bị người mình thích nắm tay lại có loại cảm giác hạnh phúc bất khả tư nghị, cùng với tình nùng mật ý. Giờ phút này, Kỳ Nhi cảm giác được khoảng cách cùng Đường Ngữ Yên rất rất gần.

Đang miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đi tới trước cửa Đường phủ. Hai người đang muốn đi vào, đột nhiên phát hiện ngoài cửa có nhiều người, người này đúng là Cẩn Nhi. Thoạt nhìn có chút vô tình, Cẩn Nhi nhìn gã nông dân bên người Đường Ngữ Yên, hơi do dự, sau một lát kinh ngạc không thôi. Đây không phải là Kỳ Nhi sao? Mặc dù dịch dung nhưng ánh mắt vẫn là bán đứng nàng. Nhất là nhìn đến Đường Ngữ Yên đang nắm tay người nọ, Cẩn Nhi kết luận phán đoán của mình.

"Ngữ yên ta chờ ngươi đã lâu."

Cẩn Nhi cảnh giác nhìn Kỳ Nhi, ngực khẽ run. Không cần nhiều lời, Đường Ngữ Yên lại một lần nữa lựa chọn nàng.

"Có chuyện gì sao?"

Đường Ngữ Yên đối Cẩn Nhi như trước lãnh đạm, đi qua người Cẩn Nhi, cũng không quay đầu lại hướng tới đại môn nhà mình tiếp tục đi tới.

"Ngươi không muốn biết tung tích Mai phi?"

Cẩn Nhi mất mác chắn ngang hai người, cản đường, chỉ cần có thể tách bọn họ ra một lần nữa nàng có thể không tiếc bất kì đại giới nào.

Đường Ngữ Yên quay về ngắm nhìn Kỳ Nhi, lạnh nhạt nói: "Không cần ."

"Nhưng cha ta đã vâng mệnh Hoàng Thượng tự mình sưu tìm, không quá ba ngày có thể lục soát được... Ngươi, không muốn biết tung tích các nàng sao?"

"Năng lực của quan phủ ta tất nhiên là rõ ràng, nếu bọn họ có thể tìm được ta cũng không cần phải xen vào."

"Đường Ngữ Yên, ngươi thay đổi, có phải Kỳ Nhi làm chuyện gì ngươi đều có thể tha thứ nàng hay không?"

Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn Cẩn Nhi, nàng không biết tại sao Cẩn Nhi lại nói như vậy. Nhưng từ ánh mắt bất thiện của Cẩn Nhi, nàng nhiều ít cũng nhìn thấu. Nguyên lai Cẩn Nhi cũng thích Đường Ngữ Yên! Kỳ Nhi kề sát Đường Ngữ Yên hơn. Khó được hôm nay Đường Ngữ Yên để ý như vậy, nàng cũng không muốn nhiều chuyện khác xảy ra, công dã tràng.

Đường Ngữ Yên không đáp lại, nắm tay Kỳ Nhi thật chặt kéo gần khoảng cách hai người, ánh mắt lại trở nên nhu hòa rất nhiều. Cẩn Nhi nhìn hai người phi thường ăn ý, nghiêng đầu đi, đột nhiên cảm thấy chính mình là người dư thừa.

"Đây là chuyện của ta và nàng, không tiện để ngoại nhân chen chân vào."

Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, hai người thuận lợi vào phủ, lưu lại Cẩn Nhi một người ảm đạm phiền muộn.


"Các ngươi đi xuống đi."

Đường Ngữ Yên cho hạ nhân lui, ánh mắt đột nhiên lăng nhiên nhìn Kỳ Nhi. "Tối hôm qua, " Đường Ngữ Yên cắn chặc môi dưới gian nan mở miệng. "Ngươi ở Bách Hoa làm gì?"

"Vân cô nương bị bệnh, ta trị bệnh cho nàng..."

Không xong rồi, tối hôm qua bận chữa bệnh đến nửa đêm, Vân Dung luôn giữ lại bên nàng ngủ một đêm, Ngữ Yên không phải là hiểu lầm đi?

Đường Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, "chữa bệnh? Ngươi mà chữa cái gì, ngươi biết chữa bệnh gì chứ? Ta thấy ngươi chữa bệnh tương tư cho nàng thì đúng hơn!"

Kỳ Nhi lăng lăng nhìn Đường Ngữ Yên, đột nhiên bật cười. "Ngữ Yên ngươi ghen phải không?"

"Hừ, mơ tưởng." Đường Ngữ Yên xoay người sang chỗ khác, trên mặt nhiễm chút màu đỏ.

"Nhưng mà ta ghen, " thấy Đường Ngữ Yên không lên đáp, Kỳ Nhi cẩn thận ôm Đường Ngữ Yên từ phía sau, đầu dán vào lưng nàng, buồn bả nói: "Cẩn Nhi hình như rất thích ngươi, ta không thích ánh mắt của nàng nhìn ngươi."

"Cẩn Nhi? Ta và nàng không có gì."

Đường Ngữ Yên bị hành động đột ngột của Kỳ Nhi mà có chút không được bình tĩnh, đáy lòng thì mềm nhũn. Đường Ngữ Yên luôn luôn không giải thích chuyện phong hoa tuyết nguyệt của mình, nhưng không biết vì cái gì lại rất để ý cái nhìn của Kỳ Nhi về vấn đề này. Đường Ngữ Yên thế nhưng lại sợ Kỳ Nhi hiểu lầm.

"Vậy... còn nữ nhân khác thì sao?" Kỳ Nhi tùy ý nói. Nhưng cũng chính là vấn đề mình phi thường để ý.

Một năm chia lìa này, mỗi lần nhớ lại làm cho Kỳ Nhi phát hiện rất nhiều vấn đề, thí dụ như Đường Ngữ Yên không ngừng thay đổi nữ nhân mới. Một năm này kỳ thật nàng có cơ hội mấy lần nhìn thấy Đường Ngữ Yên, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều là thấy nữ tử bên người Đường Ngữ Yên cũng luôn thay đổi. Nàng chùn bước, có gắng áp chế xúc động hiện thân. Nàng ngày nhớ đêm mong Đường Ngữ Yên, chịu đủ nổi khổ tương tư, mà Đường Ngữ Yên vẫn phong hoa tuyết nguyệt như trước. Có lẽ ở cảm nhận của Ngữ Yên, mình và những nữ nhân đại khái không khác nhau. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Nhi luôn thấy hoang vắng nói không nên lời. Nếu không phải lần đó là ngoài ý muốn, có lẽ cho đến nay cũng không có dũng khí gặp mặt.

Những lời này chạm tới đáy lòng Đường Ngữ Yên, nàng cũng không muốn phủ nhận chuyện thực và cũng không muốn bởi vì vậy mà tổn thương Kỳ Nhi, nhưng, nàng cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của Kỳ Nhi sớm đã trở thành điều uy hiếp nàng.

Thấy Đường Ngữ Yên trầm mặc, Kỳ Nhi không truy vấn nữa, nàng cũng buông thắt lưng đang Đường Ngữ Yên ra. Cưỡng chế bi thương, nhún vai nói:

"Hôm nay mang ta lại đây muốn làm cái gì?"

Đường Ngữ Yên khó hiểu xoay người lại nhìn Kỳ Nhi, Kỳ Nhi hiện giờ làm cho nàng có cảm giác đoán không ra.

"Không phải ta đã nói sẽ bảo hộ ngươi chu toàn sao."

"Cái này thì không vấn đề gì , Liễu Như cũng có thể làm được."

Đường ngữ yên căm tức nhìn Kỳ Nhi, hàn ý nói. "Về sau ở trước mặt ta không được nhắc tới người này, nàng có thể làm được ta cũng có thể làm được. Từ nay về sau ngươi chỉ có thể ở bên ta."

Kỳ Nhi ngắm nhìn cả vườn xuân ý ngoài cửa sổ, mỉm cười.

"Sau đó ta biến thành một nữ nhân bên cạnh ngươi như bao người khác, có thể tồn tại cũng được không tồn tại cũng được, phải không?" Thấy Đường Ngữ Yên sững sờ tại chỗ, Kỳ Nhi thở dài, kéo tay Đường Ngữ Yên tinh tế vuốt ve, chuyên chú nhìn nàng. "Ngữ yên, ta không muốn một quan hệ như vậy, ta chỉ muốn chúng ta thuộc về nhau, duy nhất hai người, ngươi hiểu không?" Nói xong, Kỳ Nhi xoay người hướng ra ngoài phòng bước đi.

"Ngươi đi đâu vậy? Không ở lại sao?" Thấy Kỳ Nhi có ý định rời đi, Đường Ngữ Yên hoảng lên.

Kỳ Nhi xoay người về, ánh mắt nghịch ngợm, cười nói: "Ngươi đáp ứng ta ba điều kiện ta mới đáp ứng ngươi lưu lại. Thứ nhất, ta không thích bên cạnh ngươi có hoa hoa thảo thảo gì gì đó, về sau ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta. Thứ hai, ta muốn ngươi làm người tốt, mỗi ngày làm việc thiện tích đức, đối với ngươi mà nói sợ là có chút khó khăn, bất quá không thể lại áp bức dân chúng vốn đã khổ lắm rồi. Thứ ba... còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết. Cho ngươi chút thời gian suy nghĩ cẩn thận, xong rồi đến dưới chân núi Triệu thôn tìm ta."

Dám cùng nàng đàm điều kiện? Lại bày trò gì nữa đây? Đường Ngữ Yên cũng không phải là người mặc cho người định đoạt. "Ta không cho ngươi đi."

"A, " Kỳ Nhi buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Đường Ngữ Yên, không cho là đúng nói: "Trừ phi ngươi đáp ứng điều kiện của ta."

Nói xong nhẹ nhàng nhóm chân, nhanh chóng biến mất ở trước mặt Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên nhìn bóng dáng của Kỳ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, Kỳ Nhi thật sự là làm cho nàng vừa tức vừa hận, lại vừa yêu thích. Nhưng mà cách đó ba trượng phía sau tấm rèm, một đôi mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động mới vừa rồi, hung hiểm dị thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro