Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Dương phủ, thủ vệ vội vàng chạy về phía thư phòng Dương Hạng lại bị Cẩn Nhi ngăn lại.

"Ngươi vội vàng như thế là xảy ra chuyện gì sao?"

"Bẩm tiểu thư, Thiếu nãi nãi Đường phủ cầu kiến lão gia, nói có chuyện quan trọng cần báo."

Tiểu Điệp? Nàng như thế nào đến đây? Chắc là cùng Đường Ngữ Yên có liên quan. Cẩn Nhi ngăn thủ vệ thông báo lại.

"Ngươi trở về đi, để ta nói với cha việc này."

"Nhưng..."

"Ngươi không tin ta?"

"Tiểu nhân không dám, vậy tiểu nhân xin cáo lui."

Thủ vệ đi rồi, Cẩn Nhi một đường chạy ra Dương phủ, thấy ở đại môn dưới trước sư tử đá, một thiếu phụ áo lam đang đứng chờ ở cửa.

Cẩn nhi vội vàng kéo thiếu phụ đó lại chỗ bí mật cẩn thận hỏi: "Ngươi tới làm cái gì?"

Tiểu Điệp hiện tại khá là đẫy đà do vừa sinh con xong, ân cần cười nói: "Là Cẩn nhi tiểu thư hả, biệt lai vô dạng."

"Khỏi khách sáo, nói thẳng đi, tìm cha ta làm gì?"

"Ôi mấy ngày không thấy Cẩn Nhi nhưng thật ra mới lạ, " Tiểu Điệp trộm mắt nhìn sắc mặt Cẩn Nhi, lại quan sát bốn phía, xác định không ai nghe lén mới nói: "Ta biết tung tích Triệu Kỳ..."

Cẩn Nhi cả kinh, vội vàng hỏi: "Ngươi muốn đem việc này nói cho ta cha biết?"

"Đúng vậy, cha ngươi không phải phụ trách tra án Mai phi án đó thôi, này vừa lúc có thể thay ngươi trừ bỏ cái gai này."

"Ngươi điên rồi, không được, ngươi không thể đem việc này nói ra được, ngươi như thế nào không nghĩ nếu muốn bắt được Triệu Kỳ, như vậy sẽ truy ra đến nàng có quan hệ với Đường Ngữ Yên, Đường Ngữ Yên hiện tại chính là mẫu thân ngươi, cứ như vậy ngươi chẳng phải liên lụy vào."

Tiểu Điệp không cho là đúng nói: "Điểm ấy yên tâm đi, việc này vốn chính là Đường Ngữ Yên báo, làm như vậy ít nhất coi như là quân pháp bất vị thân, ta lại thêm một phen hỏa, hừ, nói như thế nào cũng phải cấp tốt hơn chỗ không phải?"

"Ngươi cho là hoàng thất dễ dàng tha thứ việc xấu trong nhà sao? Một dân chúng bình thường như ngươi biết được bí mật lớn như vậy sao lại cho ngươi sống khá giả? Đường Ngữ Yên nàng là ai, nàng có đảm lượng cử báo việc này nhất định là làm tốt sách lược vẹn toàn, ngươi lại tự cho là thông minh muốn nói cho mọi người ngươi gièm pha hoàng thất sao?"

Tiểu Điệp cẩn thận nghĩ lại cũng không tin, nhưng lời Cẩn Nhi nói có thể tin được không?

"Ngươi muốn bảo hộ Đường Ngữ Yên của ngươi đi? Không cho ta nói cũng được, ít nhất ta không thể đi một chuyến uổng công."

Cẩn Nhi không chút nào keo kiệt khinh thường, nhìn cặp mắt bị lợi ích làm mù kia cười lạnh nói: "Tiểu Điệp, ngươi đừng quên lần trước ta đã cho ngươi không ít ưu đãi, phàm là biết đều thì một vừa hai phải thôi."

Nghĩ tới minh hôn lần trước thiếu chút nữa hại chết Đường Ngữ Yên, Cẩn Nhi phẫn nộ trừng mắt liếc Tiểu Điệp. Nàng chỉ là muốn cho Tiểu Điệp giáo huấn Kỳ Nhi một chút, không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng nghĩ ra chiêu số âm độc như thế, mời người bại hoại bắt cóc Triệu Kỳ, lại liên lụy tới tình nhân trong mộng của nàng, vì thế mà nàng cũng tự trách không thôi. Nếu không phải Đường Ngữ Yên động tâm với Kỳ Nhi, nàng trăm triệu lần cũng sẽ không giao du với Tiểu Điệp. Hơn nữa vì vùi lấp chân tướng mà bất đắc dĩ trảm thảo trừ căn giết toàn bộ người có liên quan. Nhưng Tiểu Điệp tựa hồ vĩnh viễn đều tham lam như vậy.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nơi Kỳ Nhi và Đường Ngữ Yên tư hội?"

Kỳ thật Tiểu Điệp vốn là muốn đem việc này bán cho Cẩn Nhi, vừa rồi chẳng qua là cố ý làm cho nàng khẩn trương mà thôi. Thấy Cẩn Nhi cắn môi, trong mắt ảm đạm nói không nên lời, trong lòng Tiểu Điệp có tính toán, tiếp tục nói: 

"Chúng ta hiện tại là ngồi chung thuyền, chỉ cần ở trước mặt cha ngươi nói nhiều ý tốt cho phu quân của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Ngươi yên tâm, Bình Minh hiện tại coi như là tâm phúc triều đình, hắn vốn là tư chất ưu dị, ngày khác nhất định là lương tài." Cẩn Nhi duy tâm nói. 

Đường Bình Minh trời sinh cổ hủ, mọi việc đều thuận lợi ở quan trường là do Đường Ngữ Yên nơi chốn giữ gìn, nếu không sớm đã bị người đẩy xuống đài rồi, như thế nào vẫn nhậm chức đến nay.

Đối với câu trả lời của Cẩn Nhi, Tiểu Điệp rất là vừa lòng, nàng đem chuyện nghe lén Kỳ Nhi cùng Đường Ngữ Yên ở Đường phủ nhất nhất nói ra. Cẩn Nhi cho Tiểu Điệp trở về, trong lòng tất nhiên là có chủ ý. Thật vất vả đem bọn họ ly gián, nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn Đường Ngữ Yên đối với Kỳ Nhi như cũ.

Tự nhiên, Đường Ngữ Yên cũng không hề biết gì, nàng đang lâm vào quẫn cảnh do ba cái điều kiện của Kỳ Nhi, cao ngạo như nàng tất nhiên là không muốn bị người nắm mũi dẫn đi. Muốn ta thỏa hiệp, hừ không có cửa đâu. Ngay tại nàng hết đường xoay xở, một tiếng trẻ con khóc nỉ non ngoài phòng đem nàng quay về hiện thực.

"Kêu Tiểu Điệp ôm đứa nhỏ ra xa một chút, phiền chết được."

Đường Ngữ Yên tưởng rằng nữ nhi của Tiểu Điệp, nhưng sau đó có một bà vú tới, trong tay ôm đứa nhỏ rụt rè nói:

"Dạ bẩm phu nhân, đứa nhỏ này là người Liễu phủ đưa tới, nói là của Kỳ Nhi, chủ nhà bọn họ mặc kệ ."

Chẳng lẽ là tiểu bất điểm? Đường Ngữ Yên nghe vậy tức giận đến trắng mắt. Khi nào thì Liễu Như này cố ý lấy nàng làm trò cười? Chẳng lẽ nàng không biết mình có bao nhiêu chán ghét đứa nhỏ này? Chẳng lẽ nàng không sợ Đường Ngữ Yên nàng ra lệnh một tiếng quăng đứa nhỏ này cho chó ăn?

Bà vú không quên nhắc nhở nói: "Liễu tiểu thư nói phu nhân ngài nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ mệnh khổ này."

Bà dùng dư quang đánh giá phản ứng Đường Ngữ Yên, thấy Đường Ngữ Yên ẩn ẩn lửa giận, tuyệt đối không giống như Liễu tiểu thư nói nàng thiện tâm chút nào. Liễu tiểu thư có thể nhìn lầm rồi hay không? Bà vú nói xong cứng ngắc nuốt nước miếng, không dám ... nói chuyện nữa. Bởi vì Đường Ngữ Yên sớm nhảy dựng bật người lên từ ghế ngồi, một tay túm cánh tay bà vú, lực đạo thiếu chút nữa bóp gãy cánh tay bà.

"Bà xác định nàng quả thực cho biết như thế?"

Đường Ngữ Yên híp mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong tay bà vú, khí thế giống như phải ăn tươi nuốt sống đối phương.

"Vâng... vâng.. đúng là nói như thế."

Bà vú chỉ chỉ kịp thở một hơi, đầu lưỡi cũng bắt đầu run lên. Ai cũng nói Đường phu nhân mỹ mạo như thiên tiên, thì hẳn là thiện lương dịu dàng mới đúng chứ. Quả thật bình thường thì Đường Ngữ Yên trước mặt người khác vẫn là có phong độ rụt rè, nhưng hôm nay lại bởi vì một đứa trẻ mà đổi thành một mẫu sư* đói khát.

(chú thích *: sư tử cái)

Một hồi lâu nữa chỉ sợ là cánh tay bà vú khó giữ được, bà chịu đựng chấn kinh, tim đập thình thịch, thật cẩn thận từ từ lui ra ngoài, Đường phu nhân nếu còn dám bước về phía trước, bà nhất định cũng sẽ ôm đứa nhỏ chạy trước. Có thể thấy được rằng là Đường Ngữ Yên rất tức giận, hoàn toàn mất đi lý trí vốn có.

Bà vú thấy Đường Ngữ Yên buồn bực như vậy, đành phải đề nghị nói: "Nếu không thì trả lại?"

"Trả lại?"

Đường Ngữ Yên thầm nghĩ, dựa vào cái gì mà trả lại, nếu Liễu Như có gan dạ sáng suốt biết mình sẽ không thật sự trong cơn tức giận bóp chết đứa nhỏ thì trả lại chẳng phải là làm cho nàng chê cười mình? Huống chi đứa nhỏ cùa Kỳ Nhi ở trong tay nàng thì sẽ không sợ Kỳ Nhi thật sự bỏ nàng mà đi . Nghĩ đến đây, Đường Ngữ Yên vui vẻ cười. 

"Không cần, nuôi luôn đi... Đứa nhỏ này khóc gì mà nhiều thế."

Tuy rằng bình thường bất cứ cái gì so với mình đều xấu, bất quá theo góc độ này nhìn qua, đứa nhỏ này vẫn rất khả ái. Chút đáng yêu ấy gợi lên tình thương của mẹ của Đường Ngữ Yên. Nàng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bất điểm, tiểu bất điểm đột nhiên trở nên im lặng, hắn dừng khóc, ánh mắt nhìn Đường Ngữ Yên. Đường Ngữ Yên cho là sắc đẹp của mình đang kinh diễm tiểu bất điểm, không nghĩ tới lúc này, bỗng dưng trước ngực có một lực đạo, như bị đánh lén, nàng cúi đầu vừa thấy một cái móng vuốt nhỏ hiển nhiên nắm nơi mềm mại của mình. Lại ngẩng đầu lên thì thấy tiểu bất điểm kia đang vui tươi hớn hở cười, sáng lạn, miệng nha nha nói cái gì không ai hiểu: "Nương... Nương... sữa...sữa..."

Trong một tiểu đình bên hồ nước, một nữ tử hào hoa phong nhã cùng một "Hán tử" mãng phu đang lẳng lặng an tọa.

"Đã ba ngày, ngươi thật sự tin nàng sẽ đến?" Liễu Như đầu tiên phá vỡ yên lặng. 

Nàng vẫn không thể tin lòng tự trọng cường đại Đường Ngữ Yên sẽ vì  Kỳ Nhi đáp ứng ba cái yêu cầu "Vô lễ" kia. Bất quá nhớ tới ngày đó Đường Ngữ Yên thất thố, cái loại bi thiết đau xót phát ra từ nội tâm, Liễu Như vẫn là có chút hi vọng. Có lẽ nàng sẽ đến. Đường Ngữ Yên a Đường Ngữ Yên, mặc dù tâm ngoan như ngươi mà cũng sẽ có thời điểm động tâm mềm lòng. Nguyên lai ai cũng đều có thể bị phủ phục một ngày, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thật là một nữ nhân phiền toái, trong lòng Liễu Như lại cảm khái. Khi nàng nhìn lại Kỳ Nhi khi, chỉ thấy trên mặt của Kỳ Nhi hơi mang chút mệt mỏi nhưng vẻ hài lòng thì nhiều hơn.

"Ừ, nàng nhất định sẽ đến, ta tin tưởng trực giác của ta không sai được." Kỳ Nhi đầy bụng tự tin, vừa nghĩ tới Đường Ngữ Yên trên mặt nhất thời sáng lạn.

Nhìn Kỳ Nhi luôn ôm thái độ lạc quan tích cực sống, nội tâm Liễu Như không khỏi phiền muộn. Từ khi đi vào cổ đại, mình luôn thanh tâm quả dục, tâm tính trong sáng ngồi xem lòng người dễ thay đổi, không mừng cũng không bi, hết thảy ở thế giới này vốn là không quan hệ gì với mình thì mình cẩn gì tìm phiền não không phải sao. Hơn nữa cũng đã tính toán tốt đường về. Nhưng phần thê lương này là chuyện gì xảy ra? Tại đây, ba mươi cũng có thể có tôn tử, năm mươi bắt đầu mua quan tài, bảy mươi đã muốn ẩn dật không màng thế sự, tựa hồ cũng không có gì lưu luyến, như vậy vì sao mình lại có loại cảm giác lưu luyến không rời? Chẳng lẽ là bị người trước mắt ảnh hưởng, dần dần cũng bắt đầu quyến luyến thế giới này? Kỳ Nhi nàng chung quy sẽ lựa chọn ở lại bên người Đường Ngữ Yên đi.

"Cũng không còn sớm, ta đi về trước, ngươi cũng đừng đợi... Thôn này cũng không lớn, liếc mắt một cái cũng biết nữ nhân nào xinh đẹp, xem ra hôm nay nàng chắc là không biết đến đây." 

Liễu Như đi rồi, Kỳ Nhi vẫn cố chấp ngồi tại chỗ không lơi lỏng nhìn xa xa. Cho đến sắc trời dần dần tối.

Lúc này, ngay tại xa xa phía chân trời, Kỳ Nhi trông thấy một chiếc xe ngựa đang tới gần mình, nàng vội vàng chèo thuyền, mang theo kích động trở lại bên bờ. Thấy xe ngựa tựa hồ đúng là hướng nàng mà đến, ngay tại lúc xe dừng lại trước mắt, trái tim Kỳ Nhi còn nhảy loạn, nhưng khi nhìn thấy người bên trong xe bước ra thì nguội lạnh ngay tức khắc.

"Cẩn Nhi tỷ tỷ." Nguyên lai là ngươi a, Kỳ Nhi không khỏi mất mác, nhưng vẫn lễ phép cười, Ngữ Yên khi nào thì có thể tới đây?

"Muội là Kỳ Nhi đi?" Cẩn Nhi hỏi. Được đối phương khẳng định trả lời thuyết phục xong, nàng tiếp tục nói. "Ở đây không tiện nhiều lời, lên xe đi."

Bởi vì là người quen, Kỳ Nhi không chút nào che dấu thân phận mình, nàng tin tưởng Cẩn Nhi sẽ không bán đứng nàng, cho nên thực thong dong đi theo lên xe. Tuy rằng trong lòng không khỏi kỳ quái, Cẩn Nhi như thế nào đột nhiên đến tìm nàng.

"Là Ngữ Yên nói cho ta biết muội ở chỗ này, cho nên phó thác ta lại đây chuyển lời."

Biết được ý đồ đối phương đến, nhãn tình Kỳ Nhi sáng lên, bức thiết truy vấn nói: "Nàng như thế nào gọi tỷ đến? Nàng nói cái gì? Sao nàng không tự mình không đến?"

Cẩn Nhi hơi do dự, có chút bi mầu, qua hồi lâu mới sâu kín mở miệng. 

"Nàng nói muội không cần chờ nàng nữa, nàng không tới."

Trong lòng Kỳ Nhi chợt lạnh, khó có thể tin nói: "Nàng thật sự là nói như vậy?" Nàng khẩn trương nhìn Cẩn Nhi, chờ Cẩn Nhi trả lời.

"Nếu không phải nàng nói cho ta biết, ta như thế nào biết các người ước định gặp mặt lúc này?"

Đúng vậy, các nàng ước định trừ bỏ Liễu Như thì không ai khác biết, trừ phi thật sự là Đường Ngữ Yên chính mồm cho biết. Hơn nữa lấy quan hệ Cẩn Nhi cùng Đường Ngữ Yên, tựa hồ không có lý do gì mà không tin.

Cẩn Nhi thấy Kỳ Nhi vẫn không nhúc nhích ở chỗ cũ, bả vai gầy yếu xụ xuống, liền biết nàng đã tin lời của mình vì thế tiếp tục nói: "Nàng còn nói muội và nàng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước, gặp dịp thì chơi thôi. Thiếu muội thì chỉ là thiếu một cái ấm giường, cũng không có gì tổn thất, nàng còn nhớ ta chuyển lời nói cho muội biết, muội mau quên nàng đi..."

"Ta không tin nàng sẽ nói như vậy!" 

Sẽ không, rõ ràng từ ánh mắt của Đường Ngữ Yên nàng cảm nhận được tình yêu mà, làm sao có thể là gặp dịp thì chơi?

"Kỳ Nhi, ta biết muội khó có thể nhận ngay lúc này nhưng kỳ thật muội cũng đã biết Đường Ngữ Yên vốn chính là người như vậy không phải sao? Ta nhận thức nàng lâu như vậy, bên người nàng không thiếu nhất là nữ nhân. Ngay cả ba điều kiện của muội đều nói cho ta biết, muội nói ta lừa muội sao? Nàng còn nói đây là cố tình gây chứ yêu cầu này căn bản là..."

"Căn bản là cái gì?" Kỳ Nhi gắt gao túm váy Cẩn Nhi, vẻ mặt sắp sụp đổ hy vọng.

"Căn bản không đáng giá nhắc tới."

Kỳ Nhi vô lực rũ hai tay xuống, trong tim rất nóng bỏng, tầm mắt dĩ nhiên đã mờ mịt. Nguyên lai nàng ở trong lòng Đường Ngữ Yên căn bản không đáng giá nhắc tới. Đường Ngữ Yên, đây là lý do ngươi không dám tự mình tới sao? Bởi vì ta ở trong lòng ngươi cùng nữ nhân khác là giống nhau, căn bản không đáng giá nhắc tới phải không? Đường Ngữ Yên ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro