Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 130

"Ngươi không thể đi." Cả người Hạ Chỉ Tuân ngăn trở Hạ Sí Mạch, hai người giờ phút này ở tại bên ngoài khách điếm mà Tuyên Cẩn đã ở.

Hạ Sí Mạch cũng do dự, tra xét nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng có chút manh mối, nàng không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng Tuyên Cẩn chỉ cách nàng có một bức tường mà không thể gặp được, nào có thể nhẫn.

"Nói không chừng đây là bẫy chờ ngươi chui đầu vô lưới." Hạ Chỉ Tuân thủy chung cho rằng chuyện Tuyên Cẩn cùng chuyện ám sát Hạ Sí Mạch không thoát khỏi liên quan. Sở dĩ tự mình đi ra ngoài tìm Hạ Sí Mạch là muốn cho Hạ Sí Mạch tự động hiện thân thôi.

Lúc trước không thấy Tuyên Cẩn, Hạ Sí Mạch còn có thể trầm mặc, hiện tại nhìn đến Tuyên Cẩn vì tìm nàng mà cải trang giả dạng, ăn nói khép nép, làm sao còn có nửa phần hoài nghi, phẫn nộ ngắt lời Hạ Chỉ Tuân nói: "Người muốn giết ta tuyệt không phải Cẩn nhi!"

Hạ Chỉ Tuân nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên lời ngục tốt kia nói?"

Mấy ngày trước, Hạ Sí Mạch tìm Dương Thái hỗ trợ. Mà không ngờ, một công thần tướng quân sau khi từ biên quan trở về không khen thưởng thì thôi mà còn bị bỏ tù. Hai người mua chuộc được ngục tốt, ngục tốt nói cho các nàng, Dương Tướng quân sở dĩ bị bắt là bởi vì bảo hộ Cảnh vương thất bại. Hiện tại Cảnh vương sinh tử chưa biết, Dương Tướng quân phải có trách nhiệm, mà mệnh lệnh này là Tuyên Cẩn hạ xuống.

Khẩu khí Hạ Sí Mạch không còn cường ngạnh: "Trong đó nhất định có hiểu lầm."

"Vậy ngươi sẽ giải thích như thế nào, đã lâu như vậy, nàng vì sao không phát hoàng bảng truy nã hung thủ? Chỉ cần bắt được hung phạm, ngươi có thể hiện thân chứ không phải lén lút giống như hiện tại." Hạ Chỉ Tuân oán hận nói, "Nàng nhất định có tật giật mình, sợ bộ hạ cũ của ngươi báo thù cho nên mới áp chế tin ngươi chết, sau đó mượn cơ hội từng bước từng bước diệt trừ người của ngươi, cho ngươi không còn gì, đến lúc đó cho dù ngươi không chết thì bọn họ đã nắm được quyền, không sợ uy hiếp của ngươi nữa."

Hạ Chỉ Tuân thấy Hạ Sí Mạch không lên tiếng, lại nói: "Ngày đó nhìn đến Cao Hành có bao nhiêu kiêu ngạo? Cao Hành cùng Tuyên Cẩn có quan hệ gì? Ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ai khác. Nếu không phải Tuyên Cẩn ở phía sau hắn, hắn làm sao có thể hoành hành không cố kỵ như thế? Phụ vương ta mặc dù phản loạn không đúng nhưng tốt xấu gì hắn cũng họ Hạ, huyết chảy trên người là Hạ gia. Còn Cao Hành là cái thá gì? Hắn, bất quá là... Một con chó của Tuyên Cẩn thôi!"

Ngày ấy ở trên đường nhìn thấy Cao Hành, Cao Hành cưỡi trên một tuấn mã, rêu rao khắp nơi. Hạ Sí Mạch gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt, hận không thể một đao giết hắn. Hạ Chỉ Tuân đối bọn họ qua lại biết không nhiều lắm, liền hướng Hạ Sí Mạch hỏi, Hạ Sí Mạch bị làm phiền nên đem chuyện Cao Hành và Tuyên Cẩn nói ra.  Ngay cả chuyện Tuyên Cẩn từng vì Cao Hành mà tự sát cũng kể. Ngày đại hôn của nàng cùng Tuyên Cẩn cũng là Cao Hành ngăn cản các nàng, ở cửa cung cùng nàng đại đấu một hồi. Tóm lại một câu, Cao Hành không đối Tuyên Cẩn vong tình. Về phần Tuyên Cẩn có quên Cao Hành hay không thì không biết.

Nghĩ đến Cao Hành, Hạ Sí Mạch tức giận, bất quá không có phẩy tay áo bỏ đi, mà là nói: "Nguyên nhân chính là như thế thì ta càng phải đối mặt hỏi Cẩn nhi rõ ràng. Ta muốn chính mồm nàng nói cho ta biết, này hết thảy cùng nàng không quan hệ."

Hạ Chỉ Tuân đề cao thanh âm: "Ngươi điên rồi! Nếu thật là nàng làm, ngươi chẳng phải đưa tay chịu trói?"

Hạ Sí Mạch hừ lạnh: "Nếu thật sự là nàng, ta sẽ đưa thanh kiếm cho nàng để nàng tự tay giết ta."

Hạ Chỉ Tuân không thể lý giải người này, Hạ Sí Mạch cố chấp lên, quả thực không thể can thiệp.

Hạ Sí Mạch cũng không cùng nàng tranh chấp vô vị nữa. Hướng phương hướng khách điếm đi đến, mới được vài bước, thình lình nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân hổn độn, Hạ Sí Mạch lập tức phản xạ kéo tay Hạ Chỉ Tuân, nhảy lên mái nhà.

Khi Hạ Chỉ Tuân kịp phản ứng, "cuối cùng ngươi còn có chút lương tâm."

Ước chừng có vài trăm người mặc quần áo Ngự lâm quân, đám người tự động tách ra hai hàng, chỉ chốc lát, Cao Hành cưỡi con ngựa cao to bay nhanh mà đến, thẳng đến cửa khách điếm mới giữ chặt dây cương, tuấn mã giương cương dừng lại, một tiếng hí dài.

Hạ Sí Mạch theo bản năng khinh xích: "Lại là hắn!"

Hạ Chỉ Tuân nhỏ giọng nói: "Xem ra ta đoán đúng phân nửa."

Hạ Sí Mạch tâm tình càng trầm trọng, đợi Cao Hành trở ra, nghĩ nghĩ, dùng khinh công nhảy lên đỉnh khách điếm, tìm được nơi Tuyên Cẩn ở, vạch trần mái ngói, quả nhiên nhìn thấy Cao Hành đang ở trong phòng Tuyên Cẩn, hai người quy củ ngồi. Trong ngực Hạ Sí Mạch cũng đã dấy lên ngọn lửa ghen tị, hận không thể lập tức nhảy xuống mới tốt, bất quá tiểu không nhịn sẽ bị loạn đại mưu, rốt cuộc không có xúc động.

"Ngươi thần thông quảng đại thật." Tuyên Cẩn liếc thấy Cao Hành đến cũng lắp bắp kinh hãi, bất quá rất nhanh liền khôi phục trấn định, thản nhiên nói.

Cao Hành thấy nàng mặc dù mặc vải thô quần áo nhưng trong sáng tươi đẹp động lòng người như cũ. Hắn đã cưới thê tử, lại cùng Dung Doanh Nguyệt không minh bạch, nhưng ở trong lòng hắn thủy chung không ai bằng được với Tuyên Cẩn. Chẳng sợ Tuyên Cẩn đã tái giá hay cùng quá hai nam nhân, trong lòng vẫn như cũ không thể dao động chấp niệm của hắn. Dung Doanh Nguyệt nói hắn sở dĩ không quên được Tuyên Cẩn là cảm thấy chiếm không được. Hắn lại không cho là đúng. Hắn không thể quên đoạn cảm tình trong sáng thuần khiết kia.

"Nàng đã đi không ít ngày, cần phải trở về." Cao Hành không  nói hắn làm sao tìm được Tuyên Cẩn. Giọng điệu kia mang theo bất đắc dĩ, sủng nịch và rất tự nhiên. Giống như Tuyên Cẩn là thê tử ham chơi rời nhà trốn đi, mà hắn là trượng phu chờ đợi thê tử về nhà  .

Bất quá Tuyên Cẩn thấy là Cao Hành càng ngày càng không đem Thái hậu nàng ở trong mắt, thản nhiên nói: "Có trở về hay không, ai gia đều có quyết định."

Cao Hành lại nói: "Hoàng Thượng cho ta tới khuyên nàng trở về."

"Thật vậy sao?" Tuyên Cẩn từ chối cho ý kiến. Nàng xuất cung, Lẫm Nhi chỉ sợ cầu còn không được. Như vậy sẽ không ai quản hắn nữa. Tuổi còn nhỏ nhưng lại ham thích quyền mưu như thế, thật không hiểu là ai sai.

"Ta biết Cảnh vương chết đả kích rất lớn đối với ngươi, chẳng qua thệ giả đã hĩ, ngươi không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, quốc không thể một ngày không có vua, còn có rất nhiều quốc gia đại sự chờ ngươi quay về xử lý." Cao Hành thành khẩn nói.

Tuyên Cẩn lại chỉ cảm thấy vô cùng dối trá. Lời này nếu trước kia, nàng đúng là sẽ tin Cao Hành quan tâm nàng. Nhưng giờ Cao Hành tự mình lập bè kết phái cùng nàng đối nghịch, còn ly gián quan hệ mẫu tử nàng cùng Lẫm Nhi. Đương nhiên nàng sẽ không tin bất kì lời nào của Cao Hành nói. Dù ngẫu nhiên vài câu như vậy, cũng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm. Cao Hành chẳng những đã thú thê mà còn cùng Dung Doanh Nguyệt quan hệ mờ ám, lại tổng biểu hiện đối nàng lưu luyến không quên. Nàng chỉ xem Cao Hành diễn trò thôi, cảm tình mười mấy năm trước sớm đã không còn tồn tại. Trước kia còn thường thường lấy ra tưởng nhớ một chút nhưng hiện tại chỉ hận lúc trước còn trẻ không biết tri nhân tri diện bất tri tâm, nghĩ đến còn từng tự sát mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Tuyên Cẩn cười lạnh nói: "Có Cao Tướng quân phụ tá Hoàng Thượng, làm sao còn cần ai gia phải quan tâm."

Cao Hành cứ dùng bộ dáng thâm tình chân thành nhìn Tuyên Cẩn, "ta cũng vì muốn chia sẻ cho ngươi, không đành lòng nhìn ngươi vất vả như vậy."

Tuyên Cẩn nhất thời buồn nôn, Cao Hành khi nào trở nên vô liêm sỉ như thế, mặt không đổi sắc, cứng rắn, không sợ hãi, hừ lạnh: "Làm phiền Cao Tướng quân quan tâm ."

Cao Hành bị nàng châm chọc khiêu khích cũng không chút buồn bực. Một khi hắn thành sự, nữ nhân trước mắt này sẽ thuộc về hắn. Huống chi Hạ Sí Mạch đã chết, sẽ không ai dám cùng hắn thưởng nữ nhân, không cần tranh nhất thời khí, vẫn như cũ hào hoa phong nhã nói: "Đêm đã khuya, cô gia nam quả nữ, ta không tiện ở lâu, hôm nay ngươi sớm nghỉ ngơi đi, ba ngày sau, ta phái kiệu tới đón, đại sự Cảnh vương phát tang, không thể thiếu thái hậu tọa trấn chủ trì." Không đợi Tuyên Cẩn phản ứng, liền làm cái quân tử chi lễ, lui ra ngoài.

Lưu lại Tuyên Cẩn một mình ngây người.

Hạ Sí Mạch phía trên nhìn hai người đối thoại mà tức muốn bể ngực. Nàng thấy Tuyên Cẩn vẫn như cũ đối ai cũng đều ôn hoà, thản nhiên. Mà Cao Hành còn liên tiếp chủ động kỳ yêu, ánh mắt kia đem Tuyên Cẩn ăn tươi nuốt sống nhưng Tuyên Cẩn không trách cứ một câu. Phải biết rằng nàng chỉ cần đối Tuyên Cẩn đùa giỡn một câu, là Tuyên Cẩn không mắng nàng vô lại thì là mắng nàng vô sỉ. Thái độ đối đãi nàng cùng Cao Hành đúng là khác nhau một trời một vực.

Bắt gặp Tuyên Cẩn cùng Cao Hành tư hội, Hạ Chỉ Tuân trong lòng nhiều ít có chút vui sướng khi người gặp họa, nhìn đến Hạ Sí Mạch bị tức thành như vậy cũng có một tia khoái cảm. Chỉ là đắc ý thôi mà mắt thấy Hạ Sí Mạch bùng nổ, không thể ngồi yên. Đang muốn khuyên nàng, đáng tiếc vẫn chậm. Hạ Sí Mạch nhẹ nhàng nhảy xuống, thẳng hướng khách điếm. Chờ nàng đuổi theo Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch đã phá cửa phòng Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn nghe được một tiếng vang thật lớn, đầu tiên là hoảng sợ, đợi nhìn tới người đứng ở cửa, giống như hết thảy đều đình chỉ, lòng của nàng từ đình chỉ rồi nhảy dựng lên. Thiếu nữ trước mắt mặc váy sam xanh nhạt mầu, tuy tóc búi có chút tùy ý nhưng cũng không ảnh hưởng đến sư linh hoạt của nàng. Ngũ quan thanh tú tinh xảo, chính là dưới sự phẫn nộ mà có chút dữ tợn. Khuôn mặt này là nàng tưởng niệm ngàn vạn lần, đột nhiên hiện ra trước mặt có vẻ như không chân thực lắm. Tuyên Cẩn nhìn ánh mắt của nàng có chút trống rỗng, hoài nghi mình có phải hay không xuất hiện ảo giác.

Hạ Sí Mạch nhìn được Tuyên Cẩn như thế, hận không thể lập tức xông lên ôm nàng, chân thật cảm thụ nàng. Đáng tiếc, phẫn nộ đã phá hủy não của nàng, trong lòng nghĩ là ôm Tuyên Cẩn, miệng nói là, "phu quân mới chết vài ngày, liền đối nam nhân khác yêu thương nhung nhớ, ngươi thật đúng là nữ nhân không chịu cô đơn."

Ngực giống như bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua, Tuyên Cẩn bất khả tư nghị nhìn chằm chằm người trước mắt, có chút hoài nghi nàng chỉ là người lớn lên giống Hạ Sí Mạch thôi. Hạ Sí Mạch tuyệt sẽ không nói ra những lời tổn thương nàng như vậy.

Hạ Sí Mạch chống lại ánh mắt Tuyên Cẩn, tâm cũng đau đớn theo nhưng có chút sảng khoái. Mấy ngày nay nàng quả thật nhận hết ủy khuất, nàng vốn là Cảnh vương quyền khuynh thiên hạ mà hiện giờ lại như chó lang thang. Nàng muốn báo thù nhưng ngay cả cừu nhân là ai cũng không biết. Thê tử ngay tại trước mặt nhưng cũng không thể hiện thân gặp lại. Có một loại cảm giác như ở trong vũng bùn giãy dụa mà không thoát ra được. Hiện tại nhìn thấy Tuyên Cẩn ở sau lưng nàng cùng người khác tư hội rốt cục làm cho tức giận nàng tìm được chỗ phát tiết. Tựa hồ chỉ có thể thương tổn Tuyên Cẩn thì mới có thể làm cho nàng cảm thấy được cân bằng.

Hạ Sí Mạch đi qua, nắm cằm Tuyên Cẩn, tiếp tục dùng ác ngữ nói: "Ta không chết, có phải hay không thực thất vọng? Muốn hay không cho ngươi một cơ hội giết ta lần nữa, cho ngươi được như mong muốn?" Nói xong dùng sức thanh kiếm cắm ở bàn gỗ thượng, thân kiếm không ngừng lay động.

Tuyên Cẩn lại chỉ nhìn chằm chằm mặt Hạ Sí Mạch, sợ nhận sai người, trong lòng không ngừng lặp lại, người này là Hạ Sí Mạch, người này thật là Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch, ngươi làm cho ta tìm thật khổ sở!

Hạ Sí Mạch đọc không hiểu ánh mắt của nàng, nàng thấy Tuyên Cẩn không lên tiếng như là đờ đẫn thừa nhận, tâm càng bi thương. Nguyên lai lúc trước đoán không sai. Là Tuyên Cẩn phái người ám sát nàng. Mà Hạ Chỉ Tuân cũng nói không sai. Tuyên Cẩn phẫn thành bộ dáng đáng thương như thế bất quá là làm cho nàng hiện thân thôi, cười khổ nói: "Ta vẫn nghĩ ngươi là nữ nhân vô dục vô cầu, lại nguyên lai là chịu nhục, chỉ đổ thừa mình ngu xuẩn, bị biểu hiện giả dối của ngươi mê hoặc mà lầm lạc cho tới nông nỗi bây giờ, đều là ta gieo gió gặt bão." Đột nhiên biến sắc, hung tợn nói, "Bất quá, cho dù ta chết, ta cũng muốn ngươi chôn cùng!" Nói xong liền rút kiếm trên bàn, chỉ về hướng Tuyên Cẩn.

"Không!"

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Hạ Chỉ Tuân đứng gần, trực tiếp chém trường kiếm trong tay Hạ Sí Mạch, Ngâm Sương từ phía sau tập kích, làm cho Hạ Sí Mạch buông tay.

Kiếm trong tay Hạ Sí Mạch bị Hạ Chỉ Tuân đá văng ra, theo bản năng xoay người đón một chưởng của Ngâm Sương, hai người đều lui sau từng bước.

Ngâm Sương cướp được Tuyên Cẩn che chở trước mặt nàng.

Hạ Chỉ Tuân tắc lôi kéo ống tay áo Hạ Sí Mạch, nhỏ giọng oán giận: "Ngươi điên rồi!"

Trải qua biến cố như vậy, Hạ Sí Mạch tựa hồ mới thanh tỉnh chút, bất quá cho dù không tỉnh táo nàng cũng sẽ không thật sự giết Tuyên Cẩn. Nàng chính là vì tỏ vẻ phẫn nộ thôi. Tựa hồ chỉ có thương tổn Tuyên Cẩn mới có thể làm cho trong lòng nàng thống khoái chút.

Tuyên Cẩn vẻ mặt đờ đẫn như trước, giống như màn mạo hiểm vừa rồi chưa từng phát sinh.

Hạ Sí Mạch cũng cần thời gian bình tĩnh, sợ Cao Hành quay đầu lại, không hề ở lâu. Lúc gần đi, đột nhiên nảy lòng tham, ôm eo Hạ Chỉ Tuân, khinh miệt nhìn Tuyên Cẩn liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu lên ngạo nghễ rời đi.

Qua hồi lâu, Tuyên Cẩn giống như mới từ khiếp sợ trở ra, bắt lấy tay Ngâm Sương, kích động nói: "Nàng còn sống!" Nước mắt tuôn như mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro