Chương 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 149

Tuyên Cẩn sốt nhẹ, ho khan, nằm trên dưỡng bệnh giường, Ngâm Sương cùng Tuyên Lưu Ly phụng dưỡng 2 bên.

Ngọ thiện đưa tới, Tuyên Cẩn lại muốn uống rượu độc kia.

Ngâm Sương lo lắng hỏi: "Nương nương, ngài thật sự không sao chứ?"

"Không sao, lấy đến đây đi." Tuyên Cẩn ngồi dậy, tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch sau nói, "Nếu ai gia lường trước không sai, bọn hạ nhân hẳn là sẽ đem ai gia sinh bệnh nói cho Cao Hành, Cao Hành tùy thời có thể lại đây, các ngươi ngàn vạn lần không được để lộ."

Tuyên Lưu Ly hai ngày nay đã thấy nhiều việc, mặc dù đầy oán hận nhưng cũng không dám xúc động. Trừ bỏ đau lòng cô cô, chính là mắng Cao Hành ở trong lòng ngàn vạn lần, nguyền rủa hắn chết không được tử tế.

"Cô cô, không bằng thỉnh đại phu qua xem đi." Ai cũng không biết độc này cuối cùng sẽ biến người thành cái dạng gì, nếu nắm không chắc một khi trễ rồi sẽ hối hận không kịp.

Tuyên Cẩn vừa muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài phòng có người nói: "Mạt tướng nghe nói nương nương thân mình khiếm an, riêng thỉnh đại phu đến vì nương nương bắt mạch."

Trong phòng ba người đều ngầm hiểu gật đầu, Tuyên Cẩn nằm xuống.

Ngâm Sương giúp nàng dịch chăn xong, buông trướng sa, giương giọng nói: "Vào đi."

Cao Hành ở phía trước, đại phu đeo hòm thuốc theo ở phía sau.

"Mạt tướng tham kiến Thái hậu nương nương."

"Miễn lễ, ngồi đi." Thanh âm Tuyên Cẩn từ trướng sa truyền ra. So với ngày thường thì nhỏ chút, thật nghe không ra khác thường gì.

Cao Hành ra hiệu bằng mắt cho đại phu, đại phu đi lên, đối Ngâm Sương nói: "Phiền toái vị cô cô này."

Ngâm Sương xốc góc chăn lên, lấy tay Tuyên Cẩn đặt trên gối nhỏ, đại phu năm ngón tay đáp lên, một bên vuốt râu một bên gật đầu, chẩn đoán bệnh sau, đi đến bên cạnh Cao Hành, trả lời: "Nương nương là nhiễm phong hàn, không có gì đáng lo, để lão phu khai mấy phương thuốc khu hàn là có thể khỏe lại."

Cao Hành nói: "Vậy làm phiền đại phu."

Đai phu nói: "Lão phu đi kê đơn lấy thuốc."

Đãi thầy thuốc đi rồi, Tuyên Cẩn nói: "Phiền toái Cao Tướng quân lánh đi một lúc, ai gia phải đứng dậy."

Cao Hành đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Tuyên Lưu Ly oán hận nói thầm: "Nước mắt cá sấu, rõ ràng chính là hắn muốn hại cô cô, lại ở trong này giả làm người tốt."

Tuyên Cẩn sợ Tuyên Lưu Ly thu không được cảm xúcnên  kêu nàng đứng ở trong phòng, chính mình đáp tay Ngâm Sương đi ra ngoài. Mặc dù miễn cưỡng tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn là cực kém, bộ đáng có vẻ là bệnh thật.

"Nơi này không có gì hay chiêu đãi tướng quân, Ngâm Sương, ngươi đi đem bầu rượu bưng tới."

Ngâm Sương mang rượu lúc nãy chưa uống xong đến.

Tuyên Cẩn còn rót hai chén.

Cao Hành nói: "Uống rượu thương thân, nương nương đang sinh bệnh, vẫn là chớ dính cho thỏa đáng."

Tuyên Cẩn bất đắc dĩ cười: "Ai gia bị Hoàng thượng vây ở chỗ này, trừ bỏ mượn rượu mua say, còn có thể làm cái gì?" Nói xong liền đem rượu trong chén uống sạch.

Cao Hành cũng học nàng bình thường, giơ lên chén trản, "Nương nương thỉnh." Một hơi nuốt vào.

Tuyên Cẩn nói: "Ai gia đã bị vây nhiều ngày, không biết tình hình bên ngoài như thế nào?"

Cao Hành trả lời: "Cảnh vương đã tập kết hơn mười vạn đại quân chuẩn bị thời cơ mà động, bất quá nương nương xin yên tâm, có có mạt tướng, tuyệt sẽ không để cho Cảnh vương thương tổn được Hoàng thượng mảy may."

"Ngươi thật trung thành." Tuyên Cẩn ngữ khí thản nhiên, nghe không ra khen chê.

Cao Hành cũng không thèm để ý, bỗng nhiên nói: "Chính là còn có một chuyện, mạt tướng không biết có nên nói cho nương nương hay không."

Tuyên Cẩn lại vì mình châm chén rượu, ẩm hạ sau nói: "Cứ nói đừng ngại."

Cao Hành không nói chuyện, mà là từ trong áo lấy ra một tấm thiệp màu đỏ thẫm, vừa thấy đã biết đó là thiếp cưới.

Tuyên Cẩn trêu ghẹo nói: "Tướng quân lại có việc vui?"

Cao Hành mặt không chút thay đổi: "Nương nương xem xong rồi lại chê cười mạt tướng không muộn."

Tuyên Cẩn quả thật không thể tưởng được là cái gì, tiếp nhận mở ra, chỉ liếc mắt một cái, vừa mới uống chén rượu xong, đều phun ra.

Cao Hành nói: "Mạt tướng cũng sợ bị người trêu đùa, nên cho người đi kiểm chứng, người trở về nói vương phủ cao thấp giăng đèn kết hoa, đích xác giống như là có việc vui ."

Tuyên Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, "Cao Hành, ta có hôm nay, ngươi có phải hay không cảm thấy hả hê?"

"Nương nương vì sao nói như vậy."

Tuyên Cẩn hừ lạnh: "Đây không có người ngoài, ngươi không cần ở trước mặt ta vờ vịt."

Cao Hành cuối cùng cũng không còn một bộ cung kính, ánh mắt bắt đầu trở nên phức tạp, còn có vẻ thống khổ, "Ngươi cũng biết, ta cũng không phải muốn điều này."

Tuyên Cẩn lại thấy hắn ra vẻ si tình chỉ cảm thấy buồn nôn, dưới cơn thịnh nộ, vung tay áo hất hết chén bát trên bàn, lạnh nhạt nói: "Cao Hành, thu hồi ngươi bộ hư tình giả ý kia đi, nhìn mà ghê tởm, nguyên bản ta và ngươi mặc dù tình duyên trắc trở nhưng ta vẫn xem ngươi như bằng hữu, không thể thành thật với nhau nhưng ta vẫn có thể đem Lẫm nhi giao phó cho ngươi, đủ thấy đối với ngươi tín nhiệm, ngươi thì sao? Ngươi lấy cái gì hồi báo ta? Ly gián mẫu tử ta, năm lần bảy lượt hạ độc thủ Hạ Sí Mạch, hiện tại càng làm khó dễ, châm ngòi Lẫm nhi cùng Hạ Sí Mạch tới mức không phải ngươi chết chính là ta vong. Cũng bởi ngươi bản thân chi tư, làm cho tất cả mọi người lâm vào thống khổ, vậy mà bây giờ ngươi còn đến nói chuyện yêu đương với ta? Ngươi không xứng! Ta chỉ vì từng quá chung tình với ngươi mà cảm thấy thẹn!"

Mặt Cao Hành từ hồng chuyển sang trắng, dần dần trở nên lạnh lùng dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ngươi nhưng thật ra đem trách nhiệm đẩy đến không còn một mảnh, ta vốn đã đối với ngươi hết hy vọng, nếu không có ngươi lưu tình, ta lại như thế nào đối với ngươi hy vọng nhiều?"

Tuyên Cẩn nhất thời chán nản, nàng khi nào đối hắn lưu quá chuyện, người này cũng quá tự mình đa tình!

Cao Hành nói: "Ngươi triệu hồi ta về triều gia dĩ trọng dụng còn không phải chuyện cũ khó quên? Ngươicùng ta cầm sắt cùng minh hồi ức chuyện cũ, chẳng lẽ không đúng có điều ám chỉ? Hơn quan trọng là ..., ta hướng ngươi thuyết minh tâm ý, ngươi cũng không có quả quyết cự tuyệt, chẳng phải là cho ta hy vọng?"

Tuyên Cẩn phẫn nộ ngắt lời hắn: "Ngươi quả thực già mồm át lẽ phải! Cái này căn bản là ngươi nhất sương tình nguyện."

Cao Hành không để ý tới, tiếp tục nói: "Nguyên bản ta nghĩ đến ngươi đã là Thái hậu, đời này sẽ không có khả năng cùng ai có cảm tình, mà ta cũng nguyện ý cứ như vậy nhìn ngươi, nhưng ngươi làm sao, thế nhưng mến thương tiểu thúc, còn không liêm sỉ gả cho hắn, ngươi có từng đứng ở vị trí của ta mà nghĩ không? Ngươi đã đối ta vô tình vậy mà còn trông cậy vào ta đối với ngươi giống như trước sao? Hạ Sí Mạch chết tiệt, người nào không thích cố tình thích ngươi, ỷ vào quyền thế cường thủ hào đoạt, hắn hủy hoại ngươi băng thanh ngọc khiết, cũng hủy mộng của ta, ta có thể nào không hận hắn? Dựa vào cái gì hắn muốn cái gì là có được cái đó, mà ta ngay cả thích ngươi cũng không thể! Về phần con ngươi, hắn hiện giờ đối ngươi như vậy là do tự các ngươi, là một tay ngươi tạo thành bị ta bức, hắn sở dĩ hận ngươi còn không phải bởi vì ngươi cùng Hạ Sí Mạch tốt sao, lỗi ngươi lớn nhất chính là không nên gả cho Hạ Sí Mạch, lại càng không nên yêu hắn!" Nói xong, trào phúng  nhìn thoáng qua thiếp cưới trước mặt Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn biết rõ hắn ngụy biện, nhưng lại không phản bác. Lẫm nhi giam lỏng nàng là sự thật, Hạ Sí Mạch muốn nạp phi cũng là sự thật, nếu không phải lỗi do nàng, vậy vì cái gì cả hai đều như vậy đối với nàng? Chẳng lẽ tội lỗi lớn nhất của nàng chính không nên yêu Hạ Sí Mạch?

Cao Hành nói đủ, nhìn đến bộ dáng Tuyên Cẩn chịu đả kích, vừa đau vừa khoái cảm, đến gần Cẩn, oán hận nói câu cuối cùng: "Ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần."

Cao Hành đi đã lâu, Tuyên Cẩn như đầu gỗ ngồi ở chỗ kia, không nói một lời. Thiếp cưới mở ra ở trước mặt nàng, gió thổi vang lên sàn sạt, giống như cười châm chọc.

"Cao sư phó, nếu hoàng thúc thú phi, thuyết minh mẫu hậu ở trong lòng hắn cũng không trọng yếu, không bằng thả mẫu hậu ra đi." Hạ Du Lẫm đã nhiều ngày bởi vì chuyện nhốt mẫu hậu, ăn không ngon ngủ không yên, thật bất an, hắn nghe Cao Hành nói xong, viết phong thư uy hiếp hoàng thúc giao hổ phù, kết quả không có hổ phù mà lại thu được thiếp cưới hoàng thúc dâng phi, càng cảm thấy mình sai lầm rồi.

"Hoàng thượng, " Cao Hành ngồi chồm hổm ở trước mặt  hắn, trấn an nói, "Đây chính là kế Cảnh vương tạm thích ứng, hắn sớm không cưới muộn không cưới, cố tình lúc này lại cưới, vậy trong đó nhất định có trá, nói sau cho dù hắn đón dâu, không có nghĩa là trong lòng sẽ không có Thái hậu, Hoàng thượng nếu lúc này mềm lòng thả Thái hậu, Cảnh vương liền không cố kỵ. Cảnh vương trong tay cầm hơn mười vạn đại quân, hơn nữa mỗi người dũng mãnh thiện chiến, chúng ta lại chỉ có mấy vạn ngự lâm quân, cho dù có kỵ binh mạt tướng cũng không phải là đối thủ của Cảnh vương. Chẳng lẽ Hoàng thượng đem ngôi vị hoàng đế này chắp tay đưa cho hắn?"

"Nhưng mà..." Hạ Du Lẫm có chút do dự, "Trẫm không muốn mẫu hậu hận trẫm."

Cao Hành nói: "Hoàng thượng, chúng ta hiện tại đã đâm lao phải theo lao chỉ có thể phải kiên trì tiếp tục, Thái hậu nếu thông cảm tình cảnh hoàng thượng thì nên vì Hoàng thượng bày mưu tính kế mới đúng, mà này Thái hậu lại hy vọng Hoàng thượng thoái vị cho Cảnh vương, Hoàng thượng cần gì phải lương tâm bất an?"

Hạ Du Lẫm cảm thấy có đạo lý, nhớ tới mẫu hậu muốn hắn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho hoàng thúc, trong lòng vừa tức lên, hỏi: "Chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"

Cao Hành vuốt cằm, trầm ngâm một lát nói: "Hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, nói cho Cảnh vương, Thái hậu bệnh tình nguy kịch, xem hắn có vội hay không."

"Cái gì!" Hạ Du Lẫm chấn động, nghĩa chính lời nói nói, "Trẫm đã nói không được tổn hại mẫu hậu!"

"Hoàng thượng đừng nóng vội, vi thần nói còn chưa xong, ý vi thần là, thả ra tin tức Thái hậu bệnh tình nguy kịch, cũng không phải thật sự hại Thái hậu."

"Thật sao?" Hạ Du Lẫm nửa tin nửa ngờ.

Cao Hành nói: "Không dối gạt Hoàng thượng, vi thần mới từ Thái hậu lại đây, vi thần cũng là nhìn thấy Thái hậu bị bệnh mới nghĩ ra kế sách như vậy."

Hạ Du Lẫm lập tức nóng nảy, "Mẫu hậu bị bệnh, trẫm phải đi xem."

Cao Hành vội hỏi: "Thái hậu nhiễm phong hàn cũng không lo ngại, đại phu cũng đã khám và chữa bệnh qua, nói uống thuốc sẽ không sao, nơi này còn có rất nhiều chuyện trọng yếu chờ Hoàng thượng quyết sách, Hoàng thượng ngài thiếu phương pháp, Thái hậu bên kia có vi thần chiếu ứng, Hoàng thượng ngài cứ yên tâm đi."

Hạ Du Lẫm cảm thấy hiện tại không mặt mũi đi gặp mẫu hậu nên thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro