Chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150

"Mẫu hậu hãy bỏ ý định này đi, vô luận như thế nào nhi thần cũng sẽ không đáp ứng." Hạ Sí Mạch không thèm nhìn hỉ phục, mà bắt tay vào chà lau bảo kiếm.

"Ngươi! Đứa nhỏ này tại sao lại cố chấp như thế? Thiệp mời cũng phát rồi, tân khách cũng tới rồi, ngươi lại trốn ở đây giận dỗi?"

"Nhi thần đã nhượng bộ lắm rồi. Cao Hành thu được tin nhất định sẽ hành động, mặc dù hắn chưa có động tĩnh gì. Nhi thần nhiều lắm chỉ cho hắn nhìn đến thái dương ngày mai."

Hạ Sí Mạch nổi lên sát ý. Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới Tuyên Cẩn bị bắt liền hận không thể lập tức tới san bằng Cao phủ. Nếu không phải Trần thị và Hạ Chỉ Tuân cực lực ngăn trở, khuyên nàng lấy đại cục làm trọng, còn dùng làm bộ đón dâu "Tạm thích ứng chi kế" lừa gạt Cao Hành, nàng há có thể chịu đựng dày vò ngồi đây không làm gì?

Trần thị tận tình khuyên bảo: "Đã đến bước này lấy hay không thì có gì khác nhau? Quan trọng là ngươi cần phải cho Chỉ Tuân một câu trả lời thích đáng."

"Không đúng, mẫu hậu." Hạ Sí Mạch cuối cùng nhìn ra không ổn, "Vì sao ngài chấp nhất ở chuyện này như thế? Nhi thần nhớ rõ lúc trước muốn lấy Tuyên Cẩn, ngài mãnh liệt phản đối lắm mà?"

"Chuyện này sao giống nhau được. Tuyên Cẩn là hoàng tẩu ngươi, ngươi lấy nàng có bội luân thường ai gia tự nhiên phải phản đối. Về phần Thành Dương quận chúa, ai gia là thích thật. Nàng lại tận tâm tận lực giúp ngươi như thế, có hảo hài tử ở bên cạnh ngươi như vậy, mẫu hậu tự nhiên vui mừng thúc đẩy chuyện tốt."

Hạ Sí Mạch nheo mắt lại, "Mẫu hậu chớ quên, Hạ Chỉ Tuân là con gái Bắc Xuyên Vương. Bắc Xuyên Vương tạo phản theo lý là phải diệt cửu tộc, ngài bảo nhi thần lấy nàng, không sợ đưa tới lời phê bình?"

Trần thị vi lăng, sau đó thần sắc vô thường nói: "Tuy là như thế nhưng nàng đã cứu mạng của ngươi, sớm ưu khuyết điểm cùng để, hiện giờ lại giúp ngươi thành đại sự, một nữ nhân như nàng lại không thể phong vương ban thưởng, lấy nàng đó là phương thức báo ân tốt nhất."

Hạ Sí Mạch nói: "Cùng lắm thì giống Khinh Linh, phong nàng làm công chúa, về sau lại tìm cho nàng nhà chồng tốt, tóm lại sẽ không bạc đãi nàng."

Trần thị còn muốn nói nữa.

Hạ Sí Mạch đột nhiên nói: "Nhi thần nhớ rõ đêm hôm đó nàng ta ở trong phòng mẫu hậu uống say."

Trần thị giận tái mặt: "Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ai gia hại ngươi?"

Hạ Sí Mạch nói: "Nhi thần không dám, nhi thần chỉ cảm thấy kỳ quái, mẫu hậu đối Thành Dương quận chúa tựa hồ có chút thân thiết quá."

Trần thị nói: "Ai gia muốn ngươi biết, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần chuyện này đối với ngươi hữu ích là được."

Hạ Sí Mạch khinh thường nói: "Mẫu hậu là khuyên nhi thần mưu sự không từ thủ đoạn đi, mẫu hậu năm đó vì bảo trụ vị hoàng hậu, cố ý giấu diếm thân nữ nhân của nhi thần làm cho nhi thần bất nam bất nữ qua nhiều năm như vậy mà bây giờ mẫu hậu còn muốn bức nhi thần hận ngài một lần nữa?"

"Hạ Sí Mạch!" Trần thị bị chọc giận, "Nếu không có ai gia, ngươi há có hôm nay?"

Hạ Sí Mạch cũng nổi giận, lạnh nhạt nói: "Nhi thần cho tới bây giờ đều không muốn làm hoàng đế, nhi thần sở dĩ làm như vậy chỉ là muốn dẹp bỏ hết thảy trở ngại để sống cùng Cẩn nhi, nếu mẫu hậu bức nhi thần lấy người khác, như vậy cái ghế hoàng đế này không làm cũng thế."

"Được, được lắm, hiện tại tất cả đều là lỗi ai gia," Trần thị chỉa ngón tay run rẩy về phía Hạ Sí Mạch, "Là ai gia bức ngươi phế đế tự lập, là ai gia bức ngươi lấy chồng quan hệ biến thành thật không minh bạch, là ai gia cho ngươi khó xử. Là ai gia không muốn nhìn ngươi sống cùng Tuyên Cẩn đấy, có phải ngay cả ai gia ngươi cũng muốn giết hay không?"

"Mẫu hậu." Hạ Sí Mạch nhíu mày, "Nhi thần hy vọng ngài đừng nhúng tay vào việc này, đợi sau khi thành công, nhi thần nhất định an bài thỏa đáng cho mẫu hậu để ngài an hưởng tuổi già."

Mẫu tử còn tại tranh chấp, ngoài cửa truyền đến thanh âm Hạ Chỉ Tuân.

"Thái hoàng thái hậu, Vương gia, tha thứ Chỉ Tuân mạo muội, có thể nghe một lời của Chỉ Tuân hay không?"

Hạ Sí Mạch đi mở cửa, khẩu khí rất kém cỏi hỏi: "Ngươi đứng bên ngoài đã bao lâu?"

Trần thị thay Hạ Chỉ Tuân đáp: "Là ai gia bảo nàng chờ ở bên ngoài."

Hạ Chỉ Tuân tiến vào, đóng cửa, sau đó quỳ gối trước mặt Hạ Sí Mạch: "Thái hoàng thái hậu khắc khẩu với Vương gia vì việc của Chỉ Tuân, Chỉ Tuân rất bất an, mong rằng hai vị chớ bởi vì Chỉ Tuân mà tổn thương hòa khí."

Hạ Sí Mạch trên cao nhìn xuống nhìn nàng: "Ngươi không muốn bổn vương lấy ngươi sao?"

Hạ Chỉ Tuân cắn môi, một hồi lâu mới nói: "Chỉ Tuân không dám hy vọng xa vời."

Trước kia Hạ Chỉ Tuân kiêu căng ở trước mặt nàng, nay bộ dáng ngược lại đáng thương làm cho Hạ Sí Mạch có chút không thích ứng, nói: "Một khi đã như vậy là tốt rồi, bổn vương hiện tại phong ngươi làm Xương Bình công chúa. Dương Thái Dương Tướng quân là thân tín bổn vương, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại có địa vị cao, ngươi cùng hắn trai tài gái sắc rất là xứng, bổn vương tứ hôn ngươi cho hắn, đợi ngươi xuất giá, bổn vương lại cho ngươi một cái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ý của ngươi như thế nào?"

Đôi mắt Hạ Chỉ Tuân lập tức chứa đầy lệ, khó có thể tin nhìn Hạ Sí Mạch, trong ánh mắt tràn ngập u oán.

Hạ Sí Mạch rốt cuộc có chột dạ, tránh đi ánh mắt của Hạ Chỉ Tuân.

"Vương gia có thể không cần Chỉ Tuân, nhưng xin vương gia đừng tỳ tùy tiện tặng Chỉ Tuân cho người khác. Chỉ Tuân tình nguyện là vua gia coi chừng dùm này thân mình, cả đời không lấy chồng." Hạ Chỉ Tuân nói từng chữ cực kiên quyết.

Hạ Sí Mạch nghe nói như thế thật không biết như thế nào cho phải, chỉ vung tay áo đi đến một bên ngồi ở trên ghế. Để lại Hạ Chỉ Tuân vừa lúc cùng Trần thị mặt đối mặt, Hạ Chỉ Tuân nhìn Trần thị, trong mắt ý tứ hàm xúc thâm minh. Trần thị dần dần âm giận tái mặt. Nhất thời trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Ánh nến nhảy lên, ánh đắc mọi người trên mặt đều âm u không rõ.

"Chủ tử, có tin tức!"

Hồi lâu, trầm mặc rốt cục bị thanh âm Thủy Khinh Linh đánh vỡ.

Hạ Sí Mạch nhảy dựng lên, vội la lên: "Mau vào!"

Thủy Khinh Linh tiến vào mới nhìn thấy Trần thị cùng Hạ Chỉ Tuân đã có mặt, hơn nữa cảm giác không khí cũng không được khá lắm, bất quá nàng không trông nom được nhiều như vậy, nói thẳng: "Cao phủ truyền đến tin tức, nói Thái hậu nương nương đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, tính mạng bị đe dọa."

Trường kiếm trong tay Hạ Sí Mạch "Loảng xoảng " rơi xuống đất, bắt lấy đầu vai Thủy Khinh Linh, vừa vội vừa giận  hỏi: "Lời này thật sao?"

Thủy Khinh Linh bị làm đau, chịu đựng nói: "Hẳn là không sai, hiện tại Cao phủ cao thấp một mảnh hỗn loạn, ta cho người giả mạo gia đinh Cao phủ trà trộn vào, chính mắt thấy bảy tám thái y quỳ hàng loạt, Hoàng thượng giận đến mức muốn chém đầu tất cả, Ngâm Sương cùng Lưu Ly đều khóc thảm thiết."

Nếu nói Hạ Du Lẫm cùng Cao Hành còn có thể diễn trò, thì Ngâm Sương cùng Lưu Ly là không lừa được người. Suy nghĩ Hạ Sí Mạch lập tức đại loạn, thì thào lẩm bẩm: "Nhất định là bọn hắn hạ độc thủ, bổn vương sẽ không tha bọn họ, Cẩn nhi, Cẩn nhi..." Nói xong vừa muốn đi ra.

Hạ Chỉ Tuân lại một lần che ở trước mặt Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch trong mắt phun ra lửa giận, cắn răng nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói Cẩn nhi theo chân bọn họ lừa bổn vương?"

Hạ Chỉ Tuân lắc đầu, sau đó nói: "Chỉ Tuân chỉ muốn nói cho Vương gia đây là một cơ hội tuyệt hảo, Vương gia thăm bệnh, mang binh đến Cao phủ, nếu có người ngăn cản, Vương gia liền mượn cơ hội. Thái hậu ở Cao phủ nhiễm bệnh, Cao Hành thoát không khỏi liên quan. Vương gia chỉ cần trực tiếp bắt Cao Hành lại, khống chế Cao phủ xong lại xuất ra thư uy hiếp của hoàng thượng viết, tố giác hoàng thượng ngỗ nghịch, đến lúc đó phế đế tự lập liền danh chính ngôn thuận."

Một phen nói có trật tự, ngay cả Trần thị nghe xong đều liên tục gật đầu, phụ họa nói: "Kế này không tồi, vừa lúc cũng có thể cho người ngoài một cái công đạo."

Người trong đại sảnh vẫn chờ uống rượu mừng Hạ Sí Mạch.

Không ngờ Thủy Khinh Linh lại nói: "Thuộc hạ cảm thấy việc này có kỳ quái, Thái hậu bệnh tình nguy kịch là không giả nhưng chỉ sợ Cao Hành mượn cơ hội này, thiết hạ thiên la địa võng chờ chủ tử tiến đến, chuyện Thái hậu sinh bệnh, nếu có tâm giấu diếm chúng ta cũng không có khả năng biết."

"Cho nên bọn họ cố ý thương tổn Cẩn nhi, làm cho bổn vương đại loạn, sau đó chui đầu vô lưới." Hạ Sí Mạch đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói, "Cho dù là núi đao biển lửa, bổn vương cũng không thể không đi! Khinh Linh, đi lấy chiến giáp bổn vương đến."

Thủy Khinh Linh đáp ứng một tiếng phải đi .

Hạ Chỉ Tuân tắc nói: "Chỉ Tuân đi báo cho các vị tướng quân."

Hạ Sí Mạch: "Cao Hành, tử kỳ của ngươi tới rồi!" Sau đó sắc mặt khôi phục ôn nhu, "Cẩn nhi, chờ ta."

"Cao sư phó, tại sao mẫu hậu lại biến thành như vậy?" Hạ Du Lẫm nhìn mẫu hậu hấp hối trên giường, sớm đã không biết làm sao, chất vấn nói, "Không phải ngươi nói mẫu hậu nhiễm phong hàn sao? Vì sao thái y đều nói mẫu hậu đã không còn thuốc chữa?" Hạ Du Lẫm lần đầu tiên dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn Cao Hành.

Cao hành quỳ một gối xuống ở trước mặt Hạ Du Lẫm, lại là áy náy lại là khó hiểu, nói: "Mạt tướng cũng không biết sao lại thế này, chỉ sợ là lang băm kia hại người, lầm nương nương bệnh tình, mạt tướng biết sai, xin hãy Hoàng thượng trách phạt."

Hạ Du Lẫm nước mắt ràn rụa, "Cho dù trẫm giết ngươi thì có ích lợi gì, trẫm mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi bệnh mẫu hậu!"

Cao Hành nói: "Mạt tướng ra bố cáo, tìm danh y thiên hạ vi nương nương chữa bệnh, nhưng Hoàng thượng, trước mắt còn có một đại sự chờ ngài quyết đoán. Nói vậy Cảnh vương đã biết chuyện nương nương, chắc chắn thừa lúc hỗn loạn đối Hoàng thượng bất lợi, Hoàng thượng, ngài nên sớm an bài mới đúng, không thể để cho âm mưu Cảnh vương thực hiện được."

Hạ Du Lẫm nhìn mẫu hậu nguy ở sớm tối, nào còn có tâm tư này, nói: "Không phải ngươi đã an bài tốt lắm sao? Cứ làm theo kế hoạch, trẫm phải ở lại chỗ này bồi mẫu hậu."

Cao Hành nói: "Mạt tướng biết, chỉ là mạt tướng không có hổ phù, vừa rồi không có Hoàng thượng tự mình tọa trấn, chỉ sợ điều động không được ngự lâm quân."

"..." Hạ Du Lẫm khó xử. Vừa rồi thái y nói, nói chỉ sợ mẫu hậu sống không được bao lâu, chỉ sợ hắn đi chuyến này... sẽ không thấy được mẫu hậu... Rốt cuộc Hạ Du Lẫm lắc đầu,

"Trẫm sẽ không rời đi."

Cao Hành nghĩ nghĩ lại nói: "Hoàng thượng thật sự không muốn đi, mạt tướng còn có một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Hạ Du Lẫm hỏi.

Cao Hành nói: "Thỉnh Hoàng thượng ban thưởng mạt tướng một tín vật, Ngự lâm quân nhìn thấy tín vật, tự nhiên cũng nghe mạt tướng chỉ huy."

"Tín vật?" Hạ Du Lẫm tháo ngọc bội bên hông xuống, "Này được không?"

Cao Hành lắc đầu: "Cái này có vẻ đơn giản, chỉ sợ không thể phục chúng."

Hạ Du Lẫm nhớ tới một vật, bàn tay luồng trong lòng, lại buông, sắc mặt do dự.

Cao Hành thấy thời cơ thành thục, hướng dẫn nói: "Hoàng thượng, hiện tại là lúc đặc biệt, mạt tướng cũng cố không được nhiều như vậy, mạt tướng muốn mượn ngọc tỷ Hoàng thượng dùng một chút, đánh lui Cảnh vương xong lập tức hoàn trả Hoàng thượng."

"Không thể!" Nói ngăn cản chính là tỳ nữ Ngâm Sương bên người Thái hậu.

Cao Hành tức giận trừng mắt nhìn Ngâm Sương, "Cung nữ nho nhỏ, khi nào đến phiên ngươi nói chuyện?"

Ngâm Sương đi tới trước mặt Hạ Du Lẫm, nửa ôm nó, khuyên nhủ: "Hoàng thượng, ngọc tỷ chính là tượng trưng thân phận ngài, sao có thể tùy ý cho mượn, hiện bên ngoài loạn thành một đoàn, một khi mất đi chỉ sợ ngay cả nương nương cũng không bảo đảm."

Hạ Du Lẫm vốn là không muốn xuất ra, nghe Ngâm Sương nói như thế, gật gật đầu, "Đa tạ Sương cô cô nhắc nhở, trẫm đã biết." Rồi Hạ Du Lẫm nói với Cao Hành, "Ngọc tỷ, trẫm không thể cho ngươi, bất quá trẫm có thể hạ thánh chỉ cho ngươi, Ngự lâm quân tùy ý ngươi sai phái."

Cao Hành tiến lên từng bước, "Hoàng thượng, thời gian không còn nhiều, mạt tướng đáp ứng ngài nhất định bảo hộ ngọc tỷ an toàn."

Ngâm Sương che ở trước mặt Hạ Du Lẫm, căm tức Cao Hành, hừ lạnh: "Cao Tướng quân, không phải là ngài còn muốn cướp ngọc tỷ chứ?"

Cao Hành biết công phu Ngâm Sương không kém, nếu lấy cứng đối cứng thì sẽ không được lợi, đành phải cúi đầu nói: "Mạt tướng không dám, vậy thỉnh hoàng thượng hạ chỉ."

Ngâm Sương chấp bút, viết xong, Hạ Du Lẫm đóng ấn.

Cao Hành cầm thánh chỉ, không cam lòng rời đi.

Hạ Du Lẫm lại ngồi vào bên giường, thình lình nghe: "Lẫm nhi, chẳng lẽ đến hiện tại con còn nhìn không ra Cao Hành lòng muông dạ thú sao?"

Chỉ thấy Tuyên Cẩn chậm rãi ngồi dậy, bộ dáng hoàn toàn không giống vừa rồi.

Hạ Du Lẫm kinh hỉ gọi một tiếng: "Mẫu hậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro