Chương 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuong 151

"Ngâm Sương, đi đem rượu kia cùng dược bưng tới." Tuyên Cẩn phân phó.

Hạ Du Lẫm không rõ cho nên chỉ nhìn các nàng, chỉ thấy Ngâm Sương đem rượu cùng dược trộn vào một cái bát.

Tuyên Lưu Ly không biết từ nơi bắt một con mèo đến, tiếp nhận bát trong tay Ngâm Sương, đem dược rót vào miệng mèo, mèo bông kia lúc trước còn vui vẻ uống rượu và thuốc xong lúc sau, tứ chi co giật, chỉ chốc lát sau miệng ói máu đen mà chết.

Hạ Du Lẫm sợ tới mức ngây người, ẩn ẩn nghĩ đến cái gì, lại không xác định, run rẩy hỏi: "Mẫu hậu, đây là có chuyện gì?"

Ngâm Sương đáp: "Rượu và dược đều là Cao Tướng quân đưa tới, thỉnh Hoàng Thượng thử nghĩ một chút, nếu nương nương uống xong sẽ như thế nào?"

Hạ Du Lẫm trắng mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng, mèo bông chết trước mặt hắn, nếu mẫu hậu uống xong... Bắt lấy tay Tuyên Cẩn, nói: "Mẫu hậu, Cao sư phó, hắn muốn độc chết người?"

Tuyên Cẩn nói: "Nếu mẫu hậu không cẩn thận, chỉ sợ đã mất mạng."

Hạ Du Lẫm lần đầu tiên hiểu ra như thế nào là ác độc, một người hắn thực tín nhiệm  lại độc hại mẫu hậu hắn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc cùng bàng hoàng, "Vi, vì cái gì? Cao sư phó vì cái gì muốn hại người?" Mẫu hậu chính là người trọng yếu nhất của hắn.

Tuyên Cẩn trong lòng sinh ra đáng thương, Lẫm nhi rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ mười mấy tuổi căn bản chưa thấy qua chân chính giết chóc, tuy nói hắn rất hận Hạ Sí Mạch nhưng liên tiếp đối Hạ Sí Mạch hạ sát thủ là Cao Hành. Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Cho nên nàng để Lẫm nhi tự mình hiểu ra, rượu và dược tuy có độc nhưng không đến mức lập tức mất mạng, là nàng bảo Ngâm Sương bỏ thêm vài thứ khác vào, để cho Lẫm nhi tận mắt thấy.

Tuyên Cẩn yêu thương vuốt mặt hắn, nói: "Là mẫu hậu không tốt, cho tới nay xem nhẹ con, mới để cho gian thần làm mờ mắt con, hơn nữa sài lang này lại là mẫu hậu thả bên cạnh con, trách không được con. Lẫm nhi, quyền lực đấu tranh không có như con nghĩ đến đơn giản như vậy, con cho là đả bại được hoàng thúc, là con có thể vô tư sao. Lại không biết có bao nhiêu người mơ ước vị trí này, bao nhiêu người hận không thể giết con để chiếm đoạt? Hoàng thúc tuy nắm quyền, nhưng nếu không có nàng, con không có khả năng được ngồi an ổn như thế. Tỷ như, xa có Bắc Xuyên Vương, gần có Cao Hành, Bắc Xuyên Vương là minh phản, mà Cao Hành là ngầm làm chuyện xấu. Hắn phá hư quan hệ mẫu hậu với con, châm ngòi con cùng hoàng thúc gây chiến, con cũng thấy đấy, hắn vừa rồi nhưng lại công khai muốn ngọc tỷ, hạ độc mẫu hậu, so với hoàng thúc, hắn có phải càng đáng chết hơn hay không?"

Hạ Du Lẫm giống như trở lại thời điểm còn là hài đồng, cảm nhận được mẫu hậu ấm áp, tựa vào trong lòng Tuyên Cẩn, ủy khuất  nói: "Cao sư phó nơi nơi bảo nhi thần suy nghĩ, hoàng thúc nơi nơi theo nhi thần đối nghịch, hơn nữa hoàng thúc còn đoạt mẫu hậu đi."

Tuyên Cẩn thở dài: "Hoàng thúc chưa cùng đoạt mẫu hậu với con bao giờ, chẳng qua con còn nhỏ, căn bản không hiểu chuyện tình cảm, chờ tương lai con gặp được người thích tự nhiên hiểu được. Mà cho dù mẫu hậu cùng hoàng thúc cùng một chỗ thì cũng vẫn yêu thương con, chẳng qua con đã là Hoàng thượng, không thể giống như trước mọi chuyện ỷ lại mẫu hậu, chim nhỏ trưởng thành tổng yếu phải học được cách bay, huống chi con là hùng ưng. Đương nhiên mẫu hậu cũng có sai, nếu mẫu hậu sớm giảng đạo lý này cho con nghe chứ không phải một mặt giúp con an bài hết thảy, thì cũng sẽ không biến thành như hôm nay. Kỳ thật, làm hoàng đế dĩ nhiên là tốt, nhưng trọng trách trên vai hoàng đế cũng rất nặng, con không thể chỉ suy nghĩ cho mình mà còn phải suy nghĩ vì thiên hạ. Rất nhiều hoàng đế còn không thể tùy tâm sở dục như một người bình thường."

Hạ Du Lẫm cái hiểu cái không nhìn nàng, "Cao sư phó nói, làm hoàng đế có thể nắm giữ quyền sinh sát, muốn ai chết thì phải chết."

Tuyên Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, này là ảo tưởng hoàng quyền riêng của Cao Hành, "Vì cái gì tự nhiên muốn giết người đây? Ai cũng đều có người nhà, tựa như con, nếu mẫu hậu bị người hại chết, con sẽ như thế nào?"

Hạ Du Lẫm lập tức ôm chặt nàng, "Lẫm nhi không muốn người chết."

Tuyên Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Đúng vậy, là đồng dạng đạo lý, con cùng hoàng thúc đều là người trọng yếu nhất của mẫu hậu, mẫu hậu không hy vọng các ngươi có bất cứ việc gì, cố tình các ngươi tự giết lẫn nhau, còn cũng biết trong lòng mẫu hậu có nhiều khổ sở."

Hạ Du Lẫm cuối cùng có chút hiểu được, Cao Hành muốn độc chết mẫu hậu hắn, vậy nhất định là người xấu. Mẫu hậu giữ gìn hoàng thúc như thế, mà hoàng thúc đối với mình kỳ thật cũng không kém, nếu không phải Cao Hành cả ngày kè tai hắn nói hoàng thúc có tâm khác thường thì hắn cũng không đến mức thống hận hoàng thúc như vậy. Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tuyên Cẩn, "Mẫu hậu, vậy bây giờ nên làm gì?"

Tuyên Cẩn yêu thương nhìn hắn, nói: "Lẫm nhi, vai con còn rất yếu, chống đỡ không dậy nổi giang sơn to như vậy, văn võ bá quan trong triều đều hướng về hoàng thúc cả. Con có làm hoàng đế hay không cũng không có gì khác, mẫu hậu nguyên tưởng rằng có thể giúp con, nhưng sự thật chứng minh, mẫu hậu cũng không có năng lực này. Hiện tại Cao Hành dẫn Ngự lâm quân giao chiến với hoàng thúc. Mẫu hậu nếu đoán không sai, kiên trì nhiều lắm hai ngày, bọn họ đều là tướng sĩ Đại Sở, bọn họ đều có thê tử và hài nhi, làm gì để bọn họ không công dâng tặng tính mạng đâu."

"Ý Mẫu hậu là để con chủ động nhường ngôi?"

Tuyên Cẩn nói: "Nếu thật sự đợi cho hoàng thúc con đánh tới trước mặt, bức con thoái vị thì nhất định phải tìm một nguyên do, không bằng thoái vị trước, chẳng những có thể có tốt để đi mà còn có để lại thanh danh tốt. Mẫu hậu làm như vậy, chỉ hy vọng con có thể sống tốt."

Hạ Du Lẫm nghĩ đến làm hoàng đế sau đủ loại một chút đều không vui, còn sai đem người xấu làm người tốt thiếu chút nữa hại chết mẫu hậu, hắn đã phân không rõ người nào thiệt tình đối hắn hảo, người nào trăm phương ngàn kế muốn hại hắn, hắn muốn trở lại những ngày trước, ở bên cạnh mẫu hậu, vô ưu vô lự khoái khoái lạc lạc.

Nghĩ vậy, giống như khai sáng, Hạ Du Lẫm nói: "Vâng, con không làm hoàng đế nữa, nhưng mẫu hậu cũng phải đáp ứng con một cái điều kiện."

Tuyên Cẩn mỉm cười nhìn hắn, "Nói đi."

"Hoàng thúc làm hoàng đế sau, khẳng định sẽ giống phụ hoàng có rất nhiều phi tử chứ không phải chỉ có một mình mẫu hậu, nhi thần muốn mẫu hậu cùng Lẫm nhi cùng nhau rời hoàng cung." Hạ Du Lẫm rốt cuộc đối Hạ Sí Mạch có chút chú ý .

Tuyên Cẩn vi lăng, thật lâu sau gật đầu: "Được, mẫu hậu đồng ý."

Hạ Du Lẫm rốt cục cởi bỏ khúc mắc trong lòng, thở dài một hơi, nở nụ cười nên có ở độ tuổi của hắn.

Tuyên Cẩn nhìn xem có chút hoảng hốt, rốt cục nàng giữa Lẫm nhi và Hạ Sí Mạch vẫn là chọn Lẫm nhi. Chính như lời Lẫm nhi nói, Hạ Sí Mạch làm hoàng đế sau sẽ có rất nhiều nữ nhân, một Hạ Chỉ Tuân đã làm cho nàng đau đến tột đỉnh thì lại như thế nào đối mặt hậu cung ba nghìn trong tương lai. Cùng với chậm rãi bị tra tấn đến tâm tử, còn không bằng lưu lại ký ức tốt đẹp. Nàng cùng Hạ Sí Mạch bởi vì ngôi vị hoàng đế chi tranh bắt đầu, như vậy cũng từ ngôi vị hoàng đế chi tranh chấm dứt đi.

"Ngâm Sương, mang di chiếu cùng phượng ấn tới."

Tuyên Cẩn đem ngọc tỷ cùng phượng ấn đặt ở bên trong một cái hộp gấm, hỏi Hạ Du Lẫm, "Lẫm nhi, Ngoại công cùng đại cữu hiện ở nơi nào?"

Hạ Du Lẫm nói: "Đang ở Tây Sương."

Tuyên Cẩn đối Tuyên Lưu Ly nói: "Con đi thỉnh bọn họ tới đây."

Hết thảy an bài thỏa đáng xong, Tuyên Cẩn cố gắng đứng dậy, vì làm cho Cao Hành tin tưởng ăn không ít rượu thuốc, mặc dù không lo ngại đến tính mạng nhưng rốt cuộc lại thương tổn được thân mình. Dưới chân chao đảo, đứng không vững, Ngâm Sương vội đỡ nàng, Tuyên Cẩn phân phó nói: "Thay ai gia thay quần áo."

Chỉ thấy Ngâm Sương cầm một bộ quần áo nội thị lại đây.

Hạ Du Lẫm không hiểu chút nào hỏi: "Mẫu hậu, người muốn làm gì?"

Tuyên Cẩn mặc xong mới nói: "Lẫm nhi, thân phận mẫu hậu không chỉ là Đại Sở  hoàng thái hậu, mà còn là thê tử hoàng thúc con, mặc dù con thoái vị nhưng mẫu hậu nếu muốn danh chính ngôn thuận rời đi hoàng cung cũng không dễ dàng, chỉ có mẫu hậu đã chết, mới có thể cùng nơi này cắt đứt sạch sẽ. Con yên tâm, mẫu hậu không phải chết thật, chỉ là dùng loại phương pháp này đi trước, ít hôm nữa con có đất phong, mẫu hậu sẽ đi tìm con."

Hạ Du Lẫm hiểu rõ, gật đầu nói: "Nhi thần đã hiểu."

Tuyên Cẩn lại dặn dò: "Chuyện này chỉ có vài người chúng ta biết, ngay cả ngoại công, cậu cũng không thể nói, đương nhiên càng không thể nói cho hoàng thúc biết, nếu không tâm huyết đều uổng phí."

Hạ Du Lẫm trịnh trọng đáp ứng nói: "Nhi thần nhất định ghi nhớ lời mẫu hậu." Đột nhiên muốn tới một chuyện, hỏi, "Mẫu hậu, người rồi như vậy, hoàng thúc hỏi thì nên làm cái gì bây giờ?"

Tuyên Cẩn nói: "Này con không cần lo lắng, mẫu hậu sớm có sắp xếp, khi người ngoài hỏi, con hãy nói con đã đưa mẫu hậu tới Bích Tuyền Sơn Trang, chuyện còn lại giao cho Ngâm Sương."

Hạ Du Lẫm lưu luyến không rời cùng nàng nói lời từ biệt, "Mẫu hậu, ngài hãy bảo trọng."

Tuyên Cẩn rưng rưng gật đầu, này chia ly còn không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Ngâm Sương hợp thời nhắc nhở, "Nương nương, lão gia bọn họ đã tới đây, nô tỳ đưa ngài đi ra ngoài đi."

Tuyên Cẩn nhìn Hạ Du Lẫm thật sâu, đành lòng, không quay đầu lại.

Ngoài Cao phủ, hỏa quang ngợp trời, tiếng chém giết từng trận, tại kia cây đuốc bên trong, Tuyên Cẩn liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Sí Mạch, nàng cưỡi tuấn mã, oai hùng lạnh lùng, trong lòng đó là một trận rung động, không khỏi nhớ tới một màn lúc trước ở ngự hoa viên. Ngay lúc đó Hạ Sí Mạch mặc áo mãng bào màu trắng, phong lưu tiêu sái, tựa tiếu phi tiếu hướng nàng đi tới, dùng tiếng không đứng đắn gọi nàng hoàng tẩu, từ đó về sau các nàng liền dây dưa không ngớt.

Ngày xưa tình nói ở trong tai, triền miên hình ảnh do ở trước mắt. Ngày đó nàng chán ghét đăng đồ tử, sớm từng bước một đi vào lòng của nàng, nàng thật sự bỏ được như vậy mà đi sao? Đi lần này, từ nay về sau là người qua đường, nàng thậm chí còn không nghe được Hạ Sí Mạch chính mồm giải thích. Là Hạ Sí Mạch cùng Hạ Chỉ Tuân trong lúc đó chỉ là một hiểu lầm, cũng giống như nàng uống thuốc độc chỉ là một kế sách, nếu như vậy đi rồi, nàng sợ tiếc nuối cả đời.

"Ngâm Sương, ai gia hối hận, ai gia..." Tuyên Cẩn im bặt mà chỉ, cầm tay Ngâm Sương, cơ hồ bóp nát.

"Nương nương." Ngâm Sương nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy Cảnh vương  bên cạnh nhiều hơn một người, gấp gáp đến độ một thân hỉ phục cũng không kịp thay ra, cùng Cảnh vương chạy song song, vũ động trường tiên trong tay, kịch liệt đánh nhau. Hồng y nữ tử vô ý bị một cái đâm rớt ngựa, Cảnh vương bắt lấy nàng, kéo nàng lên trên lưng ngựa. Hồng y nữ tử tựa hồ đã quên còn đang đánh nhau, hai tay ôm thắt lưng Cảnh vương, ôn nhu  rúc vào trong lòng Cảnh vương. Hình ảnh tình ý kia kéo dài.

"Đi thôi." Thanh âm Tuyên Cẩn nháy mắt trở nên lạnh lẽo, dọc theo góc tường cấp tốc chạy đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro