Chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152

"Thánh chỉ đến —— "

Thanh âm thật dài ngăn trở một mảnh mọi người chém giết.

"Cảnh vương, Cao Tướng quân tiếp chỉ!"

Hạ Sí Mạch cùng Cao Hành mặc dù dừng tay nhưng cũng không lên lĩnh chỉ.

Nội thị nói: "Hoàng thượng có chỉ, cho đòi hai vị đến gặp."

Hạ Chỉ Tuân khẽ nói với Hạ Sí Mạch nói: "Có tâm có trá."

Hạ Sí Mạch xa xa nhìn thoáng qua Cao Hành, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, mệnh lệnh nói: "Các ngươi ở tại chỗ này trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ hành động thiếu suy nghĩ."

Hạ Chỉ Tuân tùy nàng nhảy xuống tới: "Ta và ngươi cùng nhau đi vào."

Cao Hành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hạ Sí Mạch độc thân đi trước, cũng dẫn theo một gã thân tín, đi lên tiền, theo nội thị vào phủ.

Cao phủ nội tĩnh cho ra kỳ, dọc theo đường đi ngay cả cái thủ vệ cũng không có. Tới đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy Hạ Du Lẫm ngồi ghế trên  ở chính giữa. Nhìn thấy ghê người hơn chính là, Hạ Du Lẫm mặc một thân đồ tang!

Trái tim Hạ Sí Mạch như ngừng đập, bối rối nhìn người trong đại sảnh. Phụ Tử Tuyên gia Tuyên Lưu Ly đều ở đây, duy độc không thấy Tuyên Cẩn, có thể làm cho Hoàng thượng mặc tang phục trên đời này chỉ có một việc.

Cao Hành trong lòng nghi ngờ, Tuyên Cẩn trúng độc mà nguy kịch, hắn biết, nhưng chẳng lẽ sẽ chết nhanh như vậy? Hắn nghĩ ít nhất còn có thể cầm cự được hai ngày mà. Mặc dù là hắn một tay tạo thành nhưng trong lòng vẫn là dâng lên một cỗ cảm nhận khó có thể nói.

Hạ Du Lẫm lệ chưa khô, thấy hai người tiến vào, khóc thút thít nói: "Mẫu hậu phát bệnh, đã bỏ mình."

Giống như sấm giữa trời quang, Hạ Sí Mạch chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, Hạ Chỉ Tuân từ phía sau đỡ nàng.

Tuyên Lưu Ly ở một bên lại khóc nức nở hơn, Tuyên gia phụ tử mặc dù không nói nhưng biểu tình trên mặt thương tâm muốn chết cũng không lừa được người .

"Không có khả năng!" Hạ Sí Mạch như phát điên, tiến lên một phen kéo lấy áo Hạ Du Lẫm, lớn tiếng hỏi, "Cẩn nhi đâu? Bổn vương muốn gặp nàng!"

Hạ Du Lẫm trên mặt trừ bỏ bi thương, không sợ chút nào, quay đầu đối Tuyên Hoành Thang nói: "Ngoại công tuyên chỉ đi."

Tuyên Hoành Thang trong nháy mắt trở nên già nua, đi tập tễnh, đến giữa, ngón tay run rẩy mở ra, thì thầm: "Thái hậu di chỉ, mọi người thỉnh chỉ."

Hạ Du Lẫm dẫn đầu quỳ xuống, những người khác trong phòng lập tức quỳ theo, chỉ có Hạ Sí Mạch đứng ở đó, nàng căn bản không tin Tuyên Cẩn đã chết, nàng thật muốn nghe xem "Di chỉ" này viết cái gì.

"Ai gia thừa tiên đế di mệnh, phụ tá ấu đế, nhưng đáng tiếc thân mình không thể chống đỡ được nữa, thẹn với sự phó thác, may mắn trước khi chết biết được chân tướng, không tới chết không nhắm mắt, nay có loạn thần tặc tử Cao Hành, mưu hại ai gia trước, ý đồ soán vị ở phía sau..."

Cao Hành nghe vậy quá sợ hãi, từ trên mặt đất đứng lên, sẽ tông cửa xông ra, Tuyên Hoành Thang ra lệnh một tiếng: "Bắt nghịch tặc!"

Thân binh Hoàng đế lập tức bao vây Cao Hành, Cao Hành địch không lại, thúc thủ chịu trói.

Tuyên Hoành Thang tiếp tục thì thầm: "... Nay năm ấu đế nhân hậu có thừa, sáng suốt không đủ, khó có thể gánh xã tắc to lớn, thiên hạ tới đại, quốc gia tới nặng, không thể đùa bỡn, có Cảnh vương Hạ Sí Mạch văn võ song toàn, có công xã tắc, là lựa chọn sáng suốt nhất để nhường lại ngôi vị..."

Hạ Chỉ Tuân kinh hỉ nhìn Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch vẻ mặt khinh thường.

"... Ai gia tự biết không mặt mũi nào gặp tiên đế, nên sau khi chết, không muốn an táng ở hoàng lăng, hết thảy theo kiệm, đến đây quân quốc đại sự hết thảy tùy Cảnh vương xử phạt."

"Nhi thần tiếp chỉ." Hạ Du Lẫm tháo xuống miện quan, đặt trên long bào.

Tuyên Hoành Thang đang cầm khay hộp gấm có ngọc tỷ và phượng ấn, đi đến trước mặt Hạ Sí Mạch, quỳ xuống, "Thỉnh Vương gia nhận lấy."

Hạ Sí Mạch vung thủ, ném hộp gấm đi, giận dữ hét: "Không có Cẩn nhi, ta cần thiên hạ này làm gì! Ta hỏi lại một lần nữa, Cẩn nhi hiện ở đâu?"

Hạ Du Lẫm dùng ánh mắt căm hận nhìn Cao Hành nói: "Cao sư phó, hẳn là ngươi nên nói cho hoàng thúc đi."

Cao Hành từng âm thầm phân phó nội thị, một khi Tuyên Cẩn bệnh chết thì đem nàng đưa tới Bích Tuyền Sơn Trang. Không được để cho Hạ Du Lẫm nhìn ra sơ hở, hơn quan trọng là ... Cho dù Tuyên Cẩn đã chết, cũng không được để cho Hạ Sí Mạch gặp lại, nhưng hắn lại cải biến chủ ý, Tuyên Cẩn trúng đôc sau, toàn thân sẽ phù thũng thối rữa, không tiện nghi cho Hạ Sí Mạch. Hắn tự biết mạng không còn dài, nếu giết không được Hạ Sí Mạch, như vậy khiến cho hắn sống không bằng chết!

"Thái hậu bị ta đưa đi Bích Tuyền Sơn Trang." Cao Hành nói xong, đột nhiên phát ra một trận cười dài thê lương, làm cho mọi người sởn gai ốc, đối Hạ Sí Mạch nói, "Ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng có được! Ta ít nhất trước khi nàng chết còn có thể gặp mặt, mà ngươi, chỉ sợ là thấy, cũng không nhận ra được." Ngữ khí âm trầm ác độc giống như tới từ địa ngục.

Hạ Sí Mạch mặc dù không biết hắn đối Tuyên Cẩn làm cái gì, nhưng theo hắn khẩu khí xuôi tai ra, Tuyên Cẩn còn không biết bị tra tấn như thế nào. Hung hăng cho hắn một quyền, đánh cho miệng đều lệch, đánh tới rớt mấy cái răng. Chưa hết giận lại đạp thêm hai đạp, gãy hai cây xương sườn.

Cao Hành vẫn như cũ cười to không ngừng, mặt mang huyết có vẻ dữ tợn đáng sợ.

"Vương gia, phải xử trí hắn như thế nào?" Tuyên Hoành Thang hận không thể lập tức giết Cao Hành vì ái nữ báo thù, bất quá nơi này rốt cuộc Hạ Sí Mạch lớn nhất.

Hạ Sí Mạch không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Trước giải vào đại lao, bổn vương thu thập hắn sau."

Hạ Sí Mạch đi rồi, này tàn cục lại nên như thế nào thu thập?

Hạ Chỉ Tuân nhặt ngọc tỷ và phượng ấn lên nói: "Nếu đã là của Vương gia, ta thay Vương gia thu trước."

"Chậm đã!" Tuyên Lưu Ly giựt lại, cười lạnh nói, "Ngươicó tư cách gì lấy phượng ấn? Cho dù Thái hậu di mệnh để Cảnh vương kế vị, nhưng Cảnh vương một ngày chưa đăng cơ thì Hoàng thượng cũng còn là Hoàng thượng!"

Hạ Chỉ Tuân vẻ mặt không sao cả: "Dù sao sớm muộn gì cũng là của Vương gia, ngươi muốn thì cầm đi."

Tuyên Cẩn tuy rằng không chết, nhưng là đường đường một quốc gia chi mẫu lại phải giả chết chạy trốn từ nay về sau trôi dạt khắp nơi. Tuyên Lưu Ly thực thay cô cô thấy không đáng giá, lại nhìn Hạ Chỉ Tuân trên người còn mặc hỉ phục tân nương, khí nóng lập tức xông lên, rống lớn nói: "Ngươi này không biết xấu hổ tiện nhân, nếu không phải ngươi, cô cô ta cũng sẽ không đi đến một bước này, hiện tại ngươi được như mong muốn, có thể cùng Cảnh vương song túc? Ta nguyền rủa các ngươi gian phu dâm phụ không chết tử tế được!"

"Lưu Ly, câm mồm!" Quát Tuyên Lưu Ly là Thủy Khinh Linh, Thủy Khinh Linh nguyên bản muốn đi theo Hạ Sí Mạch đi Bích Tuyền Sơn Trang nhưng Hạ Sí Mạch lại bảo nàng ở tại chỗ này giải quyết tốt hậu quả, mới vừa tới cửa chợt nghe Tuyên Lưu Ly dùng ác ngôn độc ngữ nguyền rủa Hạ Sí Mạch.

Tuyên Lưu Ly nhìn thấy Thủy Khinh Linh, lập tức giận chó đánh mèo, chỉ vào Thủy Khinh Linh nói: "Ngươicũng không phải cái người gì tốt, ngươi theo chân bọn họ là một người mà, ban đầu còn kê đơn hại ta, ngươi theo chân bọn họ giống nhau đê tiện vô sỉ! Thủy Khinh Linh, kể từ hôm nay, ta với ngươi nhất đao lưỡng đoạn!"

Thủy Khinh Linh biết địa vị Tuyên Cẩn trong lòng nàng, tức giận như vậy cũng chuyện có thể hiểu, hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, tổng có thể không lưu tình chút nào  nói ra lời đả thương người, cho dù Cảnh vương cùng Thái hậu có chuyện gì thì cùng quan hệ các nàng có gì đâu? Chính là tình thế trước mặt hỗn loạn, nhất thời cũng không tốt để giải thích, ôn nhu khuyên nhủ: "Rất nhiều chuyện ngươi đều không rõ, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Không cần." Tuyên Lưu Ly tuyệt ngắt lời, đi đến bên người phụ thân, "Gia gia, cha, chúng ta đi thôi."

Tuyên Hoành Thang gật gật đầu, cung kính với Hạ Du Lẫm nói: "Hoàng Thượng, trước vẫn còn hỗn loạn, vẫn là thỉnh ngài về Ngọc Hi Cung trước."

Hạ Du Lẫm giao ra ngôi vị hoàng đế, đã không có gì vướng bận, hơn nữa biết mẫu hậu căn bản không chết nên trong lòng cũng không bi thương, nhưng vẫn phải diễn tốt, thần sắc cực kỳ bi ai nói: "Như vậy chúng ta hồi cung chờ hoàng thúc, rồi thương nghị chuyện hạ táng mẫu hậu."

Thủy Khinh Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyên Lưu Ly rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Chỉ Tuân, chỉ thấy nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng đó, cùng linh đường phía sau nàng cực không tương xứng. Không dấu vết lắc đầu, cũng đi ra ngoài.

Bích Tuyền Sơn Trang do thủ hạ Cao Hành coi chừng, mấy chục người sao là đối thủ của quân đội, chỉ chốc lát sau đều bắt được, Hạ Sí Mạch hỏi trong đó một cái, "Thái hậu hiện ở nơi nào?"

Kia người Cao phủ cũng kiên cường thà chết không nói, Hạ Sí Mạch không chút do dự cho hắn một kiếm liền đoạn khí, lại hỏi người khác, hảo hán biết thời biết thế là tốt, chỉ vào phía sau núi nói, ở bên kia.

Hạ Sí Mạch dẫn người đi qua, một nén nhang sau, cuối cùng nghe được tiếng khóc, giải quyết người ở phía ngoài, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người nằm trên giường, áo ngủ bằng gấm, Ngâm Tuyết Ngâm Sương canh giữ ở bên giường, bi thương bi thiết ảm đạm thê lương kêu gào.

Hai chân Hạ Sí Mạch nặng như chì, mỗi một bước đi được đều cực kỳ gian nan, rốt cục đi đến bên giường, thanh âm can thiệp hỏi: "Nàng... Nàng là Cẩn nhi?"

Ngâm Tuyết Ngâm Sương này mới nhìn đến Hạ Sí Mạch, vội vàng quỳ xuống đất, gật đầu: "Nương nương... Nương nương nàng..." Lại nói không nên lời.

Nếu không thấy tận mắt thấy, Hạ Sí Mạch sẽ không chết tâm, thân thủ sẽ lật chăn lên, Ngâm Sương lại ngăn trở nàng, "Vương gia, không thể!"

Hạ Sí Mạch hồ nghi nhìn nàng, trong mắt đồng thời hiện  ra hy vọng, nàng hy vọng Ngâm Sương nói cho nàng, người giường trên không phải Tuyên Cẩn.

Ngâm sương nói: "Vương gia, ngài vẫn là không nên nhìn thì hơn."

"Vì sao?"

Ngâm Sương sinh ra phẫn hận vẻ: "Nương nương trúng độc thủ Cao Hành, chẳng những bạo bệnh bỏ mình, hơn nữa... Hơn nữa đã hoàn toàn thay đổi."

Hạ Sí Mạch rút lui từng bước, suýt nữa té ngã, khó trách Cao Hành nói mặc dù làm cho nàng nhìn thấy Cẩn nhi cũng nhận thức không ra, hắn thế nhưng ngoan độc như thế! Cho dù Tuyên Cẩn hóa thành thi cốt, nàng cũng muốn nhìn thấy, không chút do dự  vạch chăn lên. Chỉ thấy người trên giường ngăm đen phù thũng, đừng nói là Tuyên Cẩn, mà ngay cả nhân dạng đều nhìn không ra, nhưng lại mặc phượng bào thái hậu, đội mão thái hậu, mơ hồ có bóng dáng Tuyên Cẩn. Lại nhìn đến cổ còn đang đeo là ngày đó nàng đưa cho Tuyên Cẩn Nguyệt Nha nhân duyên thạch, từ khi Tuyên Cẩn đeo vào chưa bao giờ quá ly thân. Lúc này mới khẳng định người trên giường là Tuyên Cẩn không thể nghi ngờ.

Hạ Sí Mạch đột nhiên phát ra "A"  một tiếng thét dài, như khóc như cuồng, ngay cả tro bụi trên nóc nhà đều rơi xuống , sau đó nhào vào xác chết, khóc lớn tiếng.

Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương liếc nhau, đều lộ ra vẻ không đành lòng.

Minh Tông năm thứ ba, Thái hậu quy thiên,  hưởng thọ 29, thụy hào "Văn Hiền hoàng thái hậu ", y Thái hậu di mệnh, an táng ngoài hoàng lăng.

Cùng năm, Minh Tông thoái vị, phong Tương vương, Cảnh vương đăng cơ, sửa niên hiệu Võ Đức, sau vị Khinh Linh.

Võ Đức nguyên niên, phản tặc Cao Hành ban thưởng chung thân(tử ngục trung @@ hong biết.. thôi để chung thân cho dễ hành hạ), tước tước hào, chu di cửu tộc.

Võ Đức năm thứ ba, thái hậu Trần quy thiên, an táng vào hoàng lăng.

Võ Đức năm thứ năm, hoàng đế lập Thành Dương quận chúa vi quý phi, đại chưởng phượng ấn, chấp chưởng hậu cung.

Võ Đức năm thứ bảy, hoàng đế ngự giá thân chinh diệt Tây Liêu, thu mười lăm quận, nhập vào bản đồ Đại Sở.

Võ Đức năm thứ tám, Hoàng Hà thủy tai, Tương vương phụng mệnh giúp nạn thiên tai, bất hạnh nhiễm dịch bệnh, không trị được bỏ mình, năm ấy 21 tuổi, Trưởng tử Tương vương ba tuổi kế thừa vương vị, phong Tấn vương.

Võ Đức năm thứ mười, hoàng đế băng hà, hưởng thọ 37, lập miếu hiệu Võ Đế, không con nối dòng, truyền ngôi Tấn vương, lập Vương phi vi hoàng thái hậu, phụ chính ấu đế, lưu di chiếu, đi trừ Minh Tông hai năm Thái hậu gả cho sự thật lịch sử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro