Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới màn che lụa mỏng, hai thân thể tương tự đan vào cùng một chỗ, một mồ hôi đầm đìa, một thở hổn hển. Tiếng thở dốc, âm thanh va chạm trong đêm khuya câu tịch có vẻ dị thường rõ ràng.

"Hạ Sí Mạch... dừng lại đi..."

Bị ép đến kiệt sức, Tuyên Cẩn, đã không biết lần thứ mấy kêu Hạ Sí Mạch dừng lại. Nàng sợ nếu tiếp tục nữa thì sau bình minh ngay cả ngủ cũng không có khí lực. Hạ Sí Mạch tinh lực tràn đầy làm cho nàng chịu không nổi, càng làm cho nàng khó có thể đối mặt chính là phương thức Hạ Sí Mạch muốn nàng, mỗi loại đều làm cho nàng cảm thấy thẹn hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống. Thành thạo lão luyện như thế, nàng không khỏi hoài nghi Hạ Sí Mạch có phải là lần đầu tiên trải qua loại sự tình này hay không. Tuyên Cẩn có chút hối hận dung túng Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch cũng biết kịch liệt như thế sợ là Tuyên Cẩn chịu không nổi, nhưng như thế nào cũng không dừng được. Nữ nhân này rất mê người, nhất là lúc Tuyên Cẩn tới đỉnh, phong tình quyến rũ đến tận cùng làm cho nàng nhịn không được muốn một lần lại một lần đưa Tuyên Cẩn lên cao. Nàng muốn Tuyên Cẩn hầu hạ dưới thân nàng, để thể xác và tinh thần được thỏa mãn thật nhiều. Nữ nhân tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy rốt cục hoàn toàn thuộc về nàng, trên đời này không còn chuyện gì tốt đẹp hơn.

Hạ Sí Mạch nghe lời dừng lại, săn sóc hỏi: "Nàng có mệt hay không?"

Tuyên Cẩn vô lực trở mình khinh bỉ Hạ Sí Mạch, căn bản biết rõ còn hỏi. Bất quá vẫn gật đầu, nàng đã mỏi mệt đến cực điểm, ngay cả khí lực phản bác cũng không có.

Hạ Sí Mạch phi thường sảng khoái đáp ứng nói: "Vậy nghỉ tạm đi."

Tuyên Cẩn thở phào một hơi, khó được Hạ Sí Mạch dễ nói chuyện, trừng mắt ra hiệu cho nàng, Hạ Sí Mạch trừng mắt nhìn lại. Khoan, Tuyên Cẩn đột nhiên hiểu ý đồ Hạ Sí Mạch, đỏ mặt lên, đầu ngón tay Hạ Sí Mạch còn để ở chỗ sâu trong thân thể của nàng, chớ không phải là muốn... sao mà được chứ! Lại đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Hạ Sí Mạch có ý tứ rời đi. Tuyên Cẩn chỉ có thể mặt đỏ tai hồng mở miệng:

"Ngài... Trước đi ra..."

Hạ Sí Mạch cười khẽ, sau đó dán tại bên tai Tuyên Cẩn, dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Rõ ràng nàng không muốn cho ta ra, hút chặt như vậy..."

"Ngươi..." Mặt Tuyên Cẩn đỏ muốn xuất huyết. Cũng chỉ có Hạ Sí Mạch mới có thể nói ra lời hạ lưu mà không biết xấu hổ như thế. Mà thân thể nàng cũng bị ngôn ngữ kích thích lại có cảm giác, đồng thời chán ghét Hạ Sí Mạch, cũng chán ghét chính mình. Chán ghét mình để Hạ Sí Mạch hấp dẫn, vứt bỏ hết thảy. Tuyên Cẩn không thừa nhận cũng không được, Hạ Sí Mạch làm cho nàng lần đầu tiên cảm giác được khoái hoạt làm nữ nhân. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thây kệ đi.

Hạ Sí Mạch tự nhiên cảm giác được biến hóa của Tuyên Cẩn, cười thầm gian kế được thực hiện. Lại làm càn lần nữa, dù sao đêm còn rất dài...

*

Tuyên Cẩn mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, nàng biết một tiểu cô nương, tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, lần đầu tiên nhìn thấy là thích liền. Vì thế bắt đầu dõi theo tiểu cô nương, nhìn nàng từ từ lớn lên, từ tiểu cô nương trưởng thành đại cô nương xinh đẹp khả ái. Mà nàng, đối với tiểu cô nương đó là yêu thích, dần dần biến thành không thể ly khai, trong chốc lát không thấy là nhớ đến cuồng. Nhưng cô gái đó giống như không biết sự tồn tại của nàng, mỗi lần đều làm như không thấy nàng. Loại cảm giác này làm cho nàng thấp thỏm lo âu, nàng bức thiết muốn thân cận cô gái, nhưng mà không như mong muốn. Nàng càng muốn thân cận cô gái, cô gái cách ly nàng càng xa. Đến khi có một ngày, nàng nhìn thấy cô gái cùng nữ hài tử khác tuổi xấp xỉ và xinh đẹp làm việc thân mật. Con tim lập tức như bị đao cắt, đau đớn mà tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn là thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong mộng. Tuyên Cẩn kinh ngạc nhìn một hồi lâu, không phân rõ đâu là mộng đâu là thật.

"Ác mộng?" Hạ Sí Mạch ôm Tuyên Cẩn lại, vẻ mặt ân cần hỏi. Nàng sớm đã tỉnh, thấy Tuyên Cẩn trong lúc ngủ mơ gì mà cau mày, nên đoán khẳng định là thấy ác mộng. Sợ Tuyên Cẩn tối qua mệt nhọc nên muốn cho nàng ngủ thêm một lát, không nhẫn tâm đánh thức nàng.

Cảnh trong mơ rất chân thật, nỗi lòng Tuyên Cẩn mãnh liệt còn dừng lại ở cầu mà không được. Đợi đến khi nhận ra là Hạ Sí Mạch, hốc mắt nóng lên rơi lệ. Hạ Sí Mạch dù không đi đâu mà còn ôm nàng, nhưng con tin vẫn cảm giác như rơi xuống vực sâu. Cơ hồ là không lịch sự tự hỏi và nhẹ nhàng đập vào ngực Hạ Sí Mạch một chút, giận dữ nói:

"Rõ ràng nói thích ta, vì sao lại không để ý tới ta?"

Hạ Sí Mạch bị trút giận có chút vô tội, không biết vì sao Tuyên Cẩn nói như thế. Bất quá xem Tuyên Cẩn rõ ràng là làm nũng, tâm lại bắt đầu nhộn nhạo khó nhịn. Không ngờ Tuyên Cẩn còn có một mặt như vậy, quả nhiên quan hệ xong, quan hệ các nàng trở nên mật thiết hơn. Hôn Tuyên Cẩn một chút, Hạ Sí Mạch mới vô tội nói:

"Ta không để ý nàng hồi nào?"

Tuyên Cẩn đang nói mớ lập tức thanh tỉnh, sau đó ý thức được tình cảnh giờ phút này. Dưới chăn, các nàng lõa thể ôm nhau cùng một chỗ, nhất thời không tự nhiên cả người cứng ngắc. Nhớ lại tối qua, xấu hổ đến khó có thể ngẩng đầu, nàng và Hạ Sí Mạch rốt cuộc vẫn vượt rào, mà còn thực điên cuồng... Từ ma sát đến ôn nhu, đến khi đối mặt với vấn đề, ép nàng không còn sức lực. Bất quá trong lòng mặc dù ngũ vị tạp trần nhưng không hối hận, thậm chí có cảm giác giải quyết xong rồi là được giải thoát. Hạ Sí Mạch vẫn luôn muốn có nàng, giờ là như nguyện Hạ Sí Mạch rồi, như vậy về sau nàng sẽ không nợ Hạ Sí Mạch nữa. Mà nàng cùng Hạ Sí Mạch có còn đơn giản như vậy nữa không? Hoặc nàng sẽ hy vọng về sau cùng Hạ Sí Mạch không liên quan nữa sao? Nhớ tới giấc mộng, nếu Hạ Sí Mạch có nàng rồi lại không quý trọng nàng nữa, về sau hờ hững nàng, vậy nàng sẽ như thế nào?

Tâm tình Hạ Sí Mạch không có phức tạp như Tuyên Cẩn, đang vuốt lưng bóng loáng của Tuyên Cẩn, tâm tư lại động. Tay mò ra phía trước, bao trùm lên nơi mềm mại của Tuyên Cẩn, qua một đêm vẫn còn hơi sưng, bắt đầu vuốt ve.

Tuyên Cẩn đang nghĩ ngợi, cảm giác tê dại kích thích nàng ngẩng đầu, chống lại chính là ánh mắt cực nóng của Hạ Sí Mạch. Lập tức hiểu ra ý đồ của nàng ta, bụng cũng nóng theo, sau đó cũng cảm giác được giữa hai chân có chút ướt ướt, mặt đỏ lên. Cơ thể bị Hạ Sí Mạch xâm chiếm rồi nhưng lại trở nên dị thường mẫn cảm, cảm giác tối qua tựa hồ lại đã trở lại, vvội vàng nhìn xuống, quả quyết cự tuyệt nói:

"Hạ Sí Mạch, không được."

Hạ Sí Mạch sớm đoán được trời vừa sáng Tuyên Cẩn sẽ thay mặt. Nàng sẽ làm Tuyên Cẩn dưới tình huống vô cùng thanh tỉnh lại muốn mình lần nữa, làm cho nàng tìm không thấy lý do gì mà trốn tránh. Vì thế không nhìn Tuyên Cẩn cự tuyệt, mạnh mẽ hoạt đến chân tâm của nàng. Khi chạm đến ướt át một mảnh, trong lòng nhất thời rung động, ít nhất cơ thể Tuyên Cẩn không cự tuyệt nàng. Mặc dù mới qua một đêm, mà Hạ Sí Mạch đã rõ như lòng bàn tay. Sau một phen khiêu khích, quả nhiên làm Tuyên Cẩn bắt đầu thở hổn hển, Hạ Sí Mạch cười nói:

"Ướt như vậy còn nói không cần, Cẩn nhi thật sự là khẩu thị tâm phi."

Tuyên Cẩn nghe ngôn ngữ không đứng đắn của Hạ Sí Mạch, đột nhiên có chút căm tức. Hạ Sí Mạch đối với thân thể Tuyên Cẩn quá độ cuồng nhiệt, làm cho nàng cảm thấy Hạ Sí Mạch tựa hồ chỉ có hứng thú với thân thể nàng thôi. Trong mắt Hạ Sí Mạch, nàng là cái gì? Và Hạ Sí Mạch không lâu nữa sẽ lấy Thủy Khinh Linh, một khi có dục vọng, vậy Thủy Khinh Linh là nữ nhân danh chính ngôn thuận của nàng, há có thể không chạm? Nghĩ đến Hạ Sí Mạch cùng nữ nhân khác phát sinh quan hệ, trong lòng nhất thời nổi bão. Mà Hạ Sí Mạch chỉ lo xâm chiếm thân thể nàng, nửa lời ngon tiếng ngọt đều không có. Càng nghĩ càng nóng, rốt cục nhịn không được khẽ quát một tiếng:

"Hạ Sí Mạch, ngươi hỗn đản!"

Hạ Sí Mạch tưởng Tuyên Cẩn đùa, ngẩng đầu lên thấy nàng giận dữ, đúng thực là nổi giận. Hạ Sí Mạch không biết Tuyên Cẩn nổi giận thật, còn tưởng rằng nàng thẹn thùng hờn dỗi, tiếp tục nói bậy: "Ta nếu không hỗn đản, nàng sao có thể thoải mái đâu..." Nói xong đầu ngón tay định lọt vào, đột nhiên "chát" một tiếng giòn vang, Hạ Sí Mạch bị một cái tát, nhất thời không rõ vì sao Tuyên Cẩn đánh mình, là bởi vì chiếm đoạt nàng sao? Nhưng rõ ràng ban đêm các nàng còn liều chết triền miên mà, hay Tuyên Cẩn hối hận, hối hận không nên cho nàng? Nhưng rõ ràng Tuyên Cẩn cam tâm tình nguyện a! Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào nói, các nàng đã thân mật như thế, Tuyên Cẩn vì sao còn bài xích nàng như vậy? Theo trên nét mặt Tuyên Cẩn thậm chí còn thấy được chán ghét, Hạ Sí Mạch bị tổn thương một chút. Nàng nghĩ Tuyên Cẩn đã chấp nhận nàng rồi, chỉ là nhất thời không thể thích ứng loại quan hệ này, xem ra là nàng đã sai rồi. Má còn ẩn ẩn đau, có thể thấy được cái tát này đánh có bao nhiêu quyết tuyệt, cũng có thể thấy được trong lòng Tuyên Cẩn có bao nhiêu hận. Hạ Sí Mạch xoa mặt một chút, cười lạnh:

"Như thế nào, hối hận? Mà muộn rồi? Muốn đánh thì cũng nên là tối qua đánh, hiện tại còn giả vờ trinh tiết cái gì, nếu nàng không ý kiến thì ta sao có thể chạm vào?"

Tuyên Cẩn cũng không phải thật muốn đánh Hạ Sí Mạch, chỉ là do Hạ Sí Mạch quá đáng. Một bên muốn thân thể của nàng, làm cho nàng cảm thấy không chịu nổi, lúc này mới mất thủ. Định nói xin lỗi mà nghe Hạ Sí Mạch nói như thế, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Mặt lạnh, không lên tiếng, trong lòng cũng nguội lạnh luôn.

Hạ Sí Mạch nói bậy không suy nghĩ, thốt ra rồi mới biết có bao nhiêu đả thương người. Thấy Tuyên Cẩn khôi phục lạnh lùng thường ngày, mới biết lúc này là thật chọc giận nàng, trong lòng càng hối hận. Cũng không phải không biết tính cách Tuyên Cẩn không được tự nhiên, trắng trợn dùng ngôn ngữ khiêu khích như vậy, Tuyên Cẩn như thế nào có thể không bực. Mà một cái tát cũng không chết được, có được Tuyên Cẩn rồi cho dù là nửa mạng phải ra đi đều là đáng giá. Nhưng lại nói lời tổn thương như vậy, trong lòng hối hận vô cùng. Vội vàng buông tư thái, mềm giọng nói: "Cẩn nhi, ý ta không phải vậy, ta..."

Tuyên Cẩn lạnh giọng ngắt lời: "Ngài sai rồi, ta chẳng những không hối hận mà còn cam tâm tình nguyện, lúc trước ta dùng ngọc như ý trao đổi sự ủng hộ của Lẫm nhi cho ngài, hôm nay ta thực hiện hứa hẹn rồi, từ nay về sau ta và ngài không nợ gì nhau. Vương gia, mời trở về."

Rõ ràng Tuyên Cẩn đang xích lõa nhưng lại tản mát ra khí chất thái hậu nghiêm nghị, làm cho người ta không dám khinh nhờn. Rõ ràng là chuyện kiều diễm tốt đẹp giây lát sau biến thành giao dịch chính trị. Hạ Sí Mạch ảo não nghĩ, đối phó Tuyên Cẩn - nữ nhân khẩu thị tâm phi này Hạ Sí Mạch đã biết. Chả thèm quản lý do đường hoàng gì, Tuyên Cẩn đã là nữ nhân của Hạ Sí Mạch nàng, chính là chuyện thực không sai được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro