Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn mặc từng cái y phục, thấy nàng sau khi mặc phượng bào ung dung đẹp đẽ quý giá vào, thái hậu đoan trang cao quý lạnh lùng lạnh đã trở về, đâu có giống nữ tử phong tình xinh đẹp đêm kia nữa. Vẻ mặt ngay cả nửa điểm dấu vết cũng không để lại gì. Hạ Sí Mạch ngồi trên giường như bị chồng ruồng bỏ, hận muốn cắn hỏng hết cái chăn luôn.

Trên mặt Tuyên Cẩn tuy trấn định, nhưng trong lòng kì thực sớm đã dậy sóng dữ dội, hơn nữa chỉ mới chợp mắt hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống rồi, tất nhiên đây là hậu quả xấu của một đêm tận tình. Mặt không khỏi đỏ lên, tuy rằng nàng đã nói cự tuyệt Hạ Sí Mạch nhưng cũng không thay đổi được chuyện thực nàng cùng Hạ Sí Mạch có quan hệ thân mật. Hơn nữa hai chân toan trướng tựa hồ còn mang theo dư vị tối qua không ngừng nhắc nhở nàng những gì đã phát sinh. Dù đã cố gắng che dấu nhưng vẻ mặt người trong gương đồng nhân vẫn là màu hồng, trong lòng khẽ động, Tuyên Cẩn có chút không thể tin được. Ánh mắt người trong gương hàm chứa đầy xuân ý chính là mình, vẻ mặt trẻ trung quyến rũ. Nàng không ngờ mặt của mình cũng sẽ xuất hiện thần thái như vậy, là thỏa mãn sao? Làm hoàng hậu nhiều năm như vậy, lần đầu có được lợi ích khi làm một nữ nhân là vui mừng sao? Ít nhất sinh thời sẽ không có gì tiếc nuối nữa là vui mừng sao? Một chút ghét cũng không có thậm chí còn thích một chút. Trong gương xuất hiện thêm một người. Hạ Sí Mạch nhất kiện trung y từ phía sau ôm Tuyên Cẩn, cằm để trên vai nàng, ôn nhu nói:

"Cẩn nhi, từ nay về sau nàng là người của ta, về sau không được đẩy ta ra xa nữa."

Tim Tuyên Cẩn nhảy dựng, lời Hạ Sí Mạch nói làm cho nàng đột nhiên cảm thấy có một loại sở hữu gì đó, nhưng ban ngày không giống như ban đêm có thể cho người thao túng. Tri giác vô cùng rõ ràng, nàng là thái hậu, Hạ Sí Mạch là Cảnh vương, các nàng không thể vượt qua khoảng cách đó, nhất định không hơn. Thản nhiên nói:

"Có một số việc miễn cưỡng không được, ngài cần gì phải đau khổ chấp nhất, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"

"Đương nhiên không đủ!" Hạ Sí Mạch xoay Tuyên Cẩn lại đối mặt với mình, còn thật sự nói, "trải qua đêm này, ta phát hiện ta càng không thể ly khai nàng. Cẩn nhi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ta phải lấy nàng về ở cùng một chỗ."

Hạ Sí Mạch đã quên ước nguyện ban đầu của mình, nàng vốn muốn Tuyên Cẩn sẽ không ly khai nàng...

Cùng Hạ Sí Mạch hàng đêm sênh ca? Vừa nghĩ là Tuyên Cẩn thấy đã sợ, trong đầu còn không tự chủ được nhảy ra hình ảnh làm người ta đỏ mặt, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Trước đừng nói về sau, giờ trước mắt đã có việc cấp bách khác rồi, trong lòng lại không được tự nhiên, lạnh lùng nói:

"Ta đã nói cho ngài thật sự hiểu được, sở dĩ ủy thân cho ngài là vì thực hiện hứa hẹn thôi, huống chi ngày đại hôn của ngài sắp tới, nào còn có thời gian để ý tới mặt khác."

Hạ Sí Mạch riết rồi cũng đã tập thành thói quen, khẽ mĩm cười nói: "Cẩn nhi, đừng nói lời giận dỗi, nha đều nhanh bị toan rớt, ta muốn thú phi đúng là không sai, chẳng qua Cảnh vương phi không phải Thủy Khinh Linh, mà là..." Nói một nửa dừng lại, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Tuyên Cẩn. (chắc là mắt chớp chớp nhìn Tuyên Cẩn)

Tuyên Cẩn hiển nhiên hiểu ý, không khỏi ngừng thở, tim đập gia tốc. Lúc trước Hạ Sí Mạch trước mặt mọi người tuyên bố phải nạp phi là lúc nàng từng hy vọng Hạ Sí Mạch có thể mặc kệ thế tục, hiện tại cùng Hạ Sí Mạch có tầng quan hệ này rồi thì khao khát dưới đáy lòng đó được bốc lên. Trăm mối ngổn ngang đem ý tưởng này sinh sôi áp chế lại, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, khó có thể thực hiện được.

Hạ Sí Mạch vốn định nhử, gặp Tuyên Cẩn chỉ lo trầm tư, bất vi sở động, liền nói thẳng: "Ta muốn lấy nàng!" Chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

Tuyên Cẩn cơ hồ là thốt ra: "Không có khả năng!" Sau đó lắc đầu nói, "mẫu hậu sẽ không đồng ý, các đại thần cũng sẽ không đồng ý, Lẫm Nhi sẽ không đồng ý, dân chúng cũng sẽ không đồng ý..." Không có ai sẽ đồng ý cả.

"Chỉ cần nàng nguyện ý là được." Hạ Sí Mạch ngắt lời. "Người Hạ Sí Mạch ta muốn lấy không ai có thể ngăn cản."

Tuyên Cẩn nhìn vẻ mặt tự phụ của Hạ Sí Mạch, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, cố tình Hạ Sí Mạch lại lấy tư thái nữ nhân mà nói càng làm cho Tuyên Cẩn có loại cảm giác khó có thể thuyết phục.

Hạ Sí Mạch: "Ta cũng không gạt nàng nữa, mấy ngày nay ta luôn chuẩn bị chuyện đại hôn của chúng ta, mũ phượng khăn trùm ta cũng đã chuẩn bị tốt, Khinh Linh chỉ là lá chắn của chúng ta thôi, dù sao thái hậu gả cho không phải là chuyện nhỏ, không thể để người khác có tâm mà lợi dụng." Sau đó nói thêm những chuyện nàng đã sắp xếp và an bài.

Tuyên Cẩn nghe Hạ Sí Mạch chân thành nói nửa chữ cũng không thể chen vào. Hạ Sí Mạch thừa lúc nàng không biết chuyện đã chuẩn bị nhiều như vậy, không khỏi hỏi: "Vậy vì sao ngài còn làm cho ta hạ chỉ chỉ hôn cho ngài cùng Thủy Khinh Linh?"

Hạ Sí Mạch bĩu môi: "Còn không phải là vì chọc nàng, ai mượn nàng thờ ơ vậy chứ."

Tuyên Cẩn nghẹn họng, nào có tức giận như thế đâu, hiện tại biến thành ai ai cũng biết rồi còn thế nào vãn hồi được nữa. Còn có, nếu đúng như Hạ Sí Mạch nói, vì thú nàng mà dùng vũ lực trấn áp thì triều chính tất loạn, như vậy cũng không được. Nhưng nếu không như vậy thì Hạ Sí Mạch sẽ lấy Thủy Khinh Linh, rồi nàng sẽ làm sao bây giờ? Tuyên Cẩn vô cùng rối rắm, vì cái gì mà chuyện lớn như vầy Hạ Sí Mạch lại có thể bình chân như vại, nàng ấy thật sự không lo lắng gì hết sao?

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn lại buồn rầu, liền cầm tay nàng nói: "Không cần nghĩ nhiều, hết thảy đều giao cho ta, nàng chỉ cần làm một tân nương tử xinh đẹp là được."

Tuyên Cẩn không khỏi đen mặt, ai đáp ứng nàng ta chứ?

Hạ Sí Mạch sắc tâm không đổi, đang chuẩn bị cùng Tuyên Cẩn ngươi nông tôi nông một phen, thình lình nghe tiếng Ngâm Tuyết thất kinh  ngoài cửa.

"Nương nương, thái hoàng thái hậu đang đi đến Tuyên Ninh Cung!"

Hai người trong phòng cùng đổi sắc, nhưng ý nghĩa thì khác nhau. Hạ Sí Mạch thì bực mẫu hậu quấy rầy chuyện tốt, Tuyên Cẩn thì có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt. Vừa thẹn vừa vội lại xấu hổ, chỉ có thể giận chó đánh mèo trên người Hạ Sí Mạch, trách mắng: "Đều tại ngài!"

Hạ Sí Mạch bị Tuyên Cẩn oán trách mà tâm thần rung động, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, oán ta, ta đây phải đi đuổi mẫu hậu rồi." Mặc xong, hôn Tuyên Cẩn thật sâu, mở cửa đi ra ngoài.

Sau đó Ngâm Tuyết tiến vào, lập tức nhìn ra Tuyên Cẩn cùng dĩ vãng bất đồng, hơn nữa trên cổ có một ấn ký màu đỏ phi thường rõ ràng, như là bị cắn. Vương gia thật đúng là hạ được khẩu... Uyển chuyển nói cho Tuyên Cẩn biết xong, Tuyên Cẩn đỏ mặt đến tận mang tai.

Tuyên Cẩn cố che đi, hỏi Ngâm Tuyết: "Mới sáng sớm mà sao thái hoàng thái hậu đột nhiên tới vậy?"

Ngâm Tuyết dừng một chút, mới nói: "Nương nương, lúc này đã là buổi trưa."

Tuyên Cẩn đúng đỏ mặt, thế mà đã trễ tới mức này, nói như vậy nàng và Hạ Sí Mạch đêm qua... Gặp Ngâm Tuyết còn trộm che miệng cười, lập tức trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, nói: "Thay y phục."

Hạ Sí Mạch mặt mày hớn hở ở cửa Tuyên Ninh Cung ngăn cản thái hoàng thái hậu. Đang dìu thái hoàng thái hậu đúng là công chúa vừa mới được sắc phong Xuân Hoa công chúa Thủy Khinh Linh. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Thủy Khinh Linh mặc váy mỏng chấm đất, làn váy bị gió thổi hơi hơi đong đưa, tóc đen cài châu sức, son phấn trang điểm đơn giản, khí chất tươi mát thanh nhã không khác gì nhóm công chúa chính quy trong cung này. Hạ Sí Mạch thỉnh an mẫu hậu xong, đối Thủy Khinh Linh cười nói:

"Làm công chúa quả thực không giống, bổn vương kém chút không nhận ra, Xuân Hoa công chúa, mạnh khỏe."

Thủy Khinh Linh vốn là mất tự nhiên, nghe Hạ Sí Mạch nói thế, càng cảm thấy không mặt mũi, hơi hơi quỳ gối nói: "Khinh Linh tham kiến Vương gia."

Thái hoàng thái hậu nói: "Các con về sau là vợ chồng không cần đa lễ như vậy."

Hạ Sí Mạch và Thủy Khinh Linh thần sắc trên mặt đồng thời cứng ngắc một chút, liếc nhau, chủ tớ nhiều năm như vậy, một chút liền đoán được tâm tư đối phương. Hạ Sí Mạch nói, ta rốt cục cũng như nguyện đã có được Cẩn nhi. Thủy Khinh Linh nói, cám ơn trời đất vậy tôi thoát nạn rồi.

Hạ Sí Mạch ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: "Mẫu hậu như thế nào đến đây?"

Thái hoàng thái hậu còn đứng ở cửa đại điện, lập tức mất hứng nói: "Còn không tránh ra cho ai gia đi vào." Hạ Sí Mạch đang đứng giữa cửa, ngăn trở đường đi.

Hạ Sí Mạch không còn cách nào khác, đành nhường bước.

Trần thị nhìn trái nhìn phải không thấy Tuyên Cẩn đâu, nhìn lại Hạ Sí Mạch tóc đen hỗn độn, y phục trên người cũng là của hôm qua, trong lòng lập tức hiểu được bảy tám phần. Buồn bực, một mặt là bực nữ nhi không chịu tranh giành, bỏ cả thiên hạ, về phương diện còn lại là lo lắng thân con gái của nàng có bị Tuyên Cẩn biết hay không, hướng Hạ Sí Mạch quát khẽ: "Ngươi đi theo ta!"

Cho Thủy Khinh Linh coi chừng dùm, hai mẹ con đi vào một cái thiên thính, Trần thị lập tức cả giận nói: "Mạch nhi, ngươi cũng quá cả gan làm loạn rồi!"

Hạ Sí Mạch biết bà nói hạ chỉ, hoàn toàn thất vọng: "Ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhi thần còn ngại chậm."

"Nói như vậy Tuyên Cẩn đã biết thân nữ nhân của con?" Trong lòng Trần thị kỳ thật đã có đáp án mà vẫn hỏi như thế, bất quá là muốn chứng thực một chút thôi, có lẽ sẽ có kỳ tích.

Hạ Sí Mạch chẳng những gật đầu thừa nhận, còn uyển chuyển nói đã cùng Tuyên Cẩn có tầng kia quan hệ.

Trần thị vừa thất vọng vừa tức, liên tục nói "Hồ đồ ", chỉ vào chóp mũi Hạ Sí Mạch nói: "Ngươi muốn dạng nữ nhân gì mà không có, không nên đi trêu chọc Tuyên Cẩn, ngươi có biết hay không một khi Tuyên Cẩn đem việc này tuyên dương ra ngoài, lập tức sẽ đưa ngươi tới họa sát thân, ngươi có thể nào lấy tính mạng của ngươi đến nói giỡn?"

Hạ Sí Mạch: "Cẩn nhi đã sớm biết thân nữ nhi của con, hơn nữa con dám khẳng định Cẩn nhi nhất định sẽ không bất nghĩa mà hại con."

Trần thị: "Làm sao con biết? Nữ nhân trong cung ai gia là rõ ràng nhất, một đám mặt ngoài lương thiện kì thực tâm địa rắn rết, Tuyên Cẩn tuy nói trong đám các nàng xem như vô cùng tốt, nhưng khó bảo toàn một ngày kia nàng sẽ không vì mình mà bán đứng con. Đừng quên, sự tồn tại của con uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Lẫm Nhi, mẫu hậu tự nhiên biết con không có dị tâm nhưng người bên ngoài thì không nghĩ như vậy. Tuyên Cẩn giữ bí mật này chỉ sợ về sau sẽ kiềm chế con, ai gia không sợ ngươi mất quyền, ai gia sợ là sợ con đánh mất tính mạng!"

Hạ Sí Mạch ôm cánh tay của bà nói: "Nhi thần biết mẫu hậu là vì tốt cho nhi thần, nhi thần càng biết nhi thần đối cẩn nhi đã chuyện nan tự mình, mẫu hậu là người từng trải, nên biết có một số việc căn bản là không thể khống chế."

Trần thị vội la lên: "Mẫu hậu không phải đã chỉ hôn cho con thú Khinh Linh sao? Khinh Linh trí tuệ xinh đẹp, đối với con lại khăng khăng một mực, nàng mới là lương xứng của con."

Hạ Sí Mạch không cho là đúng: "Khinh Linh ái mộ Tuyên Lưu Ly, mẫu hậu ngài thấy tận mắt rồi nhi thần không có gạt ngài, hơn nữa nhi thần cùng Khinh Linh cũng không có nửa phần tình ý gì, nhi thần chỉ xem Khinh Linh là muội muội thôi, nhi thần muốn một người có thể yêu nhau gần nhau cả đời chứ không phải một cái hư danh."

Trần thị dừng lại, yêu cầu Hạ Sí Mạch kỳ thật cũng không cao, chính là người nào nàng cũng không thích lại cố tình thích Tuyên Cẩn. Lại nói, vẫn là do lỗi của bà, lúc trước nếu không phải bà cho Mạch nhi nữ phẫn nam trang thì hôm nay nào có cục diện khó xử như vậy.

"Mẫu hậu, nhi thần đã quyết định lấy Cẩn nhi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro