Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67.

Thủy Khinh Linh hoàn toàn có thể hiểu được trong lòng Tuyên Lưu Ly phẫn nộ, mặc dù không biết sao nàng lại biết nhưng sự thật là sự thật, không thể phủ nhận. Biện pháp duy nhất bây giờ thành tâm giải thích, Lưu Ly dễ mềm lòng nên sẽ không ghi hận lâu lắm, chuyện này bị vạch trần cũng tốt, nói ra rồi không cần phải lo lắng về sau nữa.

Thủy Khinh Linh không để ý y phục bị ướt, đi tới, hai tay lồng vào nhau, đứng thẳng lưng, vẻ mặt áy náy nhìn Tuyên Lưu Ly, nói: "Ngày ấy rượu ngươi uống chính xác là có chút cổ quái, ta có hạ một chút dược hôn mê."

Dù biết trước là thế, nhưng nghe Thủy Khinh Linh chính mồm thừa nhận Tuyên Lưu Ly vẫn là không khỏi choáng váng. Nguyên lai trong sạch của nàng là bị người ta hãm hại, mà nàng tốt xấu chẳng phân biệt, trái lại còn yêu thương nhung nhớ người hãm hại nàng. Phẫn nộ, cảm thấy đã làm chuyện không còn mặt mũi gì, trong lòng càng hận Thủy Khinh Linh hơn. Không nói tiếng nào, chỉ căm hận nhìn chằm chằm nàng.

Thủy Khinh Linh thấy trên mặt xinh đẹp của nàng lộ vẻ phẫn nộ, còn mang theo vẻ hối hận khôn nguôi. Không chịu nổi tư vị này, là tự làm tự chịu, chỉ có thể tận tình giải thích.

Nhưng mà mặc cho Thủy Khinh Linh khua môi múa mép, Tuyên Lưu Ly đều như không. Nàng là đại tiểu thư Tuyên gia được sủng ái, lòng dạ rất cao ngạo. Vì là mối tình đầu nên nhất thời bị tình yêu mê hoặc, rồi mới nhường nhịn Thủy Khinh Linh mọi cách. Hiện tại chân tướng rõ ràng, ân ái ban đầu trở thành vô cùng nhục nhã, như thế nào có thể nghe được nửa phần, không lập tức đuổi Thủy Khinh Linh đi thì đã là Thủy Khinh Linh may mắn. Mà Thủy Khinh Linh nói nửa ngày mà vẫn không nói vì sao kê đơn, trong lòng Tuyên Lưu Ly vừa hận vừa vội nhất thời không thể phát tiết. Lại nghe được Thủy Khinh Linh nói, mặc cho nàng trách phạt, tâm niệm vừa động có chủ ý. Nhìn Thủy Khinh Linh, cũng khá là thanh tú xinh đẹp là mỹ nhân bại hoại, nào có nửa điểm giống đồ tể tội ác tày trời. Dời đi tầm mắt, thấy nàng chân trần giẫm lên thảm, trắng nõn tinh xảo, Tuyên Lưu Ly nhìn mà nóng tai. Cùng Thủy Khinh Linh từng có nhiều lần thân thiết, lần nào cũng bị Thủy Khinh Linh ép đến kiệt sức ngủ say. Tuy nàng không nói nhưng thật ra trong lòng nàng cũng đã hiểu, vả lại nàng vẫn chưa được chạm vào Thủy Khinh Linh. Nghĩ như thế, cảm thấy khô nóng không chịu nổi, tấm thân này đã cho Thủy Khinh Linh là chuyện thật không thể thay đổi, nàng lại không thể đối với Thủy Khinh Linh muốn đánh muốn giết lấy lại công đạo, chỉ có lấy bỉ chi đạo còn chi bỉ thân mới có thể hết giận, không biết Thủy Khinh Linh có còn xử nữ hay không, trong lòng mơ hồ có cái ý tưởng. Thủy Khinh Linh thân mình, nàng phải có được, vậy là nàng sẽ không thuộc về ai khác nữa. Mượn can đảm của sự tức giận, đầu khẽ nhếch, nói: "Thật sao, ta nói cái gì thì là cái đấy?"

Thủy Khinh Linh nhãn tình sáng lên, nàng không sợ Tuyên Lưu Ly mắng nàng hay đánh nàng, nàng chỉ sợ Tuyên Lưu Ly từ nay về sau sẽ không để ý tới nàng nữa.  Nhìn  điệu bộ Tuyên Lưu Ly thực sự là có chủ ý, chỉ nhìn nàng rồi thở dài. Từ nay về sau không dám tái phạm nữa, vội nói: "Đúng đúng,  tùy ý ngươi, chỉ cần ngươi không giận ta nữa là được." Thủy Khinh Linh biếtTuyên Lưu Ly là một cô nương thiện lương, tuyệt sẽ không làm ra chuyện hung ác, nhiều lắm  là mắng nàng một chút, hoặc nặng hơn là tát nàng mấy cái.

Tuyên Lưu Ly hướng nàng vẫy tay, ra lệnh: "Ngươi lại đây."

Thủy Khinh Linh tiến lên vài bước, chìa tay ra cho Tuyên Lưu Ly, chuẩn bị tốt bộ dáng bị đòn.

"Lột xiêm y ngươi ra."

Thủy Khinh Linh có chút run sợ, không hiểu dụng ý Tuyên Lưu Ly, cũng không hỏi nhiều, cởi ngoại sam ra, vừa lúc nó bị ướt mặc cũng khó chịu.

Tuyên Lưu Ly đương nhiên không hài lòng, lại lạnh lùng nói: "Đem quần áo cởi...cởi sạch." Đáng tiếc bởi vì nói lắp mà mất khí thế.

Thủy Khinh Linh giật mình, nhất thời hiểu ý. Tuyên Lưu Ly chớ không phải là nghĩ muốn... Đây là phạt nàng hay là thưởng nàng vậy? Thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội nhịn xuống, còn giả bộ ôn nhu thuận theo làm trò trước mặt Tuyên Lưu Ly đem y phục từng cái lột xuống, còn không dấu vết thêm chút động tác khiêu khích, quả nhiên Tuyên Lưu Ly mặt đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Thủy Khinh Linh cởi hết xong, chớp chớp ánh mắt ngập nước, hỏi: "Sau đó?"

Tuyên Lưu Ly nhìn thân thể xinh đẹp của Thủy Khinh Linh đến ngây ngốc, nghe nàng ra tiếng mới biết thất thố, ho nhẹ một tiếng, cố ý nghiêm mặt nói: "Nằm xuống."

Hoan ái vốn là chuyện rất ám muội, giờ này tuy là có đâu ra đấy nhưng vẫn sinh ra một số tư vị. Thủy Khinh Linh đem ý cười giấu ở đáy mắt, theo lời làm việc, trên mặt như trước là bộ dáng làm sai sự. Nhưng trong lòng lại nhảy nhót chờ mong, không biết Tuyên Lưu Ly "trừng phạt" nàng như thế nào. Ngọc thể nằm đại ra, còn bày ra tư thái quyến rũ, rõ ràng là câu dẫn người nào đó làm chuyện xấu.

Vốn là muốn trừng phạt Thủy Khinh Linh mà Tuyên Lưu Ly tựkhó xử trước. Không dám nhìn thẳng Thủy Khinh Linh, chỉ có thể phóng đại cơn tức trong lòng mới làm cho mình không lùi bước. Thủy Khinh Linh cho nàng ủy khuất lớn như vậy, nàng nhất định phải tự tay lấy lại công đạo! Tuy rằng chưa bao giờ chủ động, bất quá cũng nằm dưới vài lần, Tuyên Lưu Ly tự nhiên biết làm như thế nào. Dạo đầu cũng không cần, trực tiếp xông vào chỗ đó giữa hai chân Khinh Linh... lúc vừa chạm vào, trong lòng nhất thời có cảm giác khác thường, như là cố ý như là bản năng Tuyên Lưu Ly đem Thủy Khinh Linh chà đạp chân tâm mềm mại một phen, ngoài miệng còn nói: "Cho ngươi biết tư vị bị người khi dễ!" Kì thực trong lòng Tuyên Lưu Ly cũng rất nhộn nhạo, cảm thụ này so với lúc Thủy Khinh Linh đè mình hoàn toàn bất đồng.

Không có màn dạo, tự nhiên khô khốc vô cùng huống chi là lần đầu tiên. Thủy Khinh Linh cảm thấy ẩn ẩn đau, trong đau đớn mang theo một chút tê dại, thẳng tiến trong thân thể dẫn tới bụng nóng lên, giữa hai chân bắt đầu ẩm ướt. Thủy Khinh Linh cũng không biết cảm giác gì, cúi đầu nhìn Tuyên Lưu Ly đang chôn đầu giữa hai chân mình, khóe miệng không khỏi giơ lên, lại có cô nương khờ khạo như thế. Mềm lòng đi, vẫn còn đang nghĩ, đột nhiên một sự đau đớn đâm vào làm nàng kinh hô một tiếng, toàn thân như bị xé rách, Tuyên Lưu Ly nhưng lại không hề báo trước xông vào thân thể của nàng.

Tuyên Lưu Ly bị Thủy Khinh Linh hấp dẫn sớm đã quên ước nguyện ban đầu, lòng hiếu kỳ làm nàng muốn đào móc bí mật thân thể Thủy Khinh Linh, mà không nghĩ Thủy Khinh Linh phản ứng như vậy. Bị dọa, vội rút tay ra lại phát hiện đầu ngón tay mang theo vết máu đỏ tươi. Nói như vậy Thủy Khinh Linh vẫn là... Tâm khẽ run lên, nhìn lại Thủy Khinh Linh, thấy nàng khẽ nhếch khóe môi, trên mặt không có nửa phần khác thường giống như tiếng thét kinh hãi vừa rồi không phải từ miệng nàng mà ra. Đêm đó Tuyên Lưu Ly bị phá thân thần trí không rõ, nên không nhớ đau hay không, cho nên không thể hiểu cảm thụ Thủy Khinh Linh giờ phút này. Máu thì cũng thấy rồi, Thủy Khinh Linh kia một tiếng cũng không phải giả bộ lừa gạt nàng. Trong lòng có chút lo lắng, nhưng thể diện thì khó bỏ xuống được, khẩu khí đông cứng hỏi: "Ngươi thế nào?"

Thủy Khinh Linh như thế nào nhìn không ra đáy mắt nàng quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cơn đau kia đã qua cũng không ngại, liền cười nói: "Ta không sao, nếu ngươi có thể ôn nhu một chút thì rất tốt."

Tuyên Lưu Ly nghe xong tâm nhảy dựng, hừ lạnh: "Ngươi nghĩ đến mỹ." Nói nói như thế, nhưng nhìn đến vết máu trên giường cảm thấy ghê người, làm sao còn nhẫn tâm thương tổn nàng. Đồng thời sinh ra một tia thỏa mãn, coi như rốt cục đạt được bảo bối ước mơ tha thiết. Thầm nghĩ phải thật yêu thương một trận. Tĩnh tâm xong, nhớ lại lục trước Thủy Khinh Linh đối nàng như thế nào, nàng biết chỉ có động tình mới sẽ không khó chịu mà nàng cũng rất muốn nhấm nháp Thủy Khinh Linh một chút. Chống lại ánh mắt long lanh của Thủy Khinh Linh, biết nàng đang chờ đợi. Vứt đi sự ngượng ngùng, nhìn đôi môi đỏ mọng như hoa hồng kia, nhắm mắt lại hôn lên...

*

Hạ Sí Mạch có chút hoài nghi thái y rốt cuộc cho nàng thuốc bổ gì mà nửa điểm khác thường nhưng Tuyên Cẩn lại không có, nghiêm trang nói chút có không , như thế đi xuống, ngày đều sáng, thấp giọng mắng một câu: "Lang băm, chốc nữa tìm ngươi tính sổ!" Sau đó trực tiếp bế Tuyên Cẩn đang ngồi đi về tẩm cung.

Chắc quen, Tuyên Cẩn mặc dù lắp bắp kinh hãi nhưng không sợ tới mức hoa dung thất sắc, nện vào ngực nàng, quát khẽ: "Hạ Sí Mạch, mau thả ta xuống!"

Đôi bàn tay mềm mại như thế, Hạ Sí Mạch còn hưởng thụ thêm ấy chứ, làm sao mà để ở trong mắt được. Đồng thời lĩnh ngộ, đối phó Tuyên Cẩn trừ vô liêm sỉ và mạnh mẽ ra thì không còn chiêu gì khác, muốn Tuyên Cẩn chủ động yêu thương nhung nhớ, chỉ sợ là phải đầu thai một lần nữa mới được. Bước chân không dừng, vui cười nói: "Ngày lành như thế này không nên bỏ phí." Đón đầu là Ngâm Tuyết mới từ Ngọc Hi Cung trở về, Hạ Sí Mạch phân phó, "Bổn vương muốn cùng nương nương tắm Uyên Ương Trì, ngươi đi chuẩn bị một chút."

Tuyên Cẩn hận trên tay không có châm, nếu không nhất định may miệng Hạ Sí Mạch lại.

Hạ Sí Mạch ôm Tuyên Cẩn trở về phòng, Ngâm Tuyết còn đứng tại chỗ, miệng há hốc, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhớ tới còn có chuyện trọng yếu không quay về, biết rõ giờ phút này đi gõ cửa là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu không trở về thì cũng có thể bị nương nương lột da rút gân.

Không phải Hạ Sí Mạch háo sắc, thật sự là hồi lâu chưa cùng Tuyên Cẩn thân thiết nên rất nhớ, vừa mới vào phòng, khẩn cấp buông Tuyên Cẩn ra, đặt nàng ở trên cửa hôn nồng nhiệt.

Vì thế Ngâm Tuyết đã nhìn thấy hai bóng người trên cửa và tiếng hít thở dồn dập. Đỏ mặt dậm chân, hối hận nói: "Rồi xong rồi!" thầm hít một hơi, gõ cửa, sau đó rất nhanh né qua một bên, tránh bị Cảnh vương tung chưởng.

Quả nhiên cửa mở ra là nhìn thấy Cảnh vương mặt đen, ánh mắt giết người nhìn nàng. Ngâm Tuyết có cảm giác như bị lăng trì, may mắn Tuyên Cẩn đúng lúc đi ra, chậm chút nữa Ngâm Tuyết chỉ sợ bị ánh mắt Hạ Sí Mạch xé xác.

Tuyên Cẩn còn cảm kích Ngâm Tuyết giải vây. Nàng thực không muốn cùng Hạ Sí Mạch quá mức thân mật, Hạ Sí Mạch đối nàng mà nói tựa như cạm bẫy ôn nhu. Ngoài mặt tuy huyễn màu hoa lệ nhưng kì thực nguy cơ trùng trùng.

"Ngâm Tuyết, có chuyện gì?" Tuyên Cẩn hỏi. Ngâm Tuyết nếu không phải gặp sự tình, quyết tuyệt sẽ không đúng mực như thế.

Ngâm Tuyết vội nói: "Vâng vâng." Nhìn thoáng qua Hạ Sí Mạch xong, cúi đầu không nói.

Tuyên Cẩn hiểu ý, nói khẽ với Hạ Sí Mạch: "Ngươi có thể lánh mặt một chút được không?"

Hạ Sí Mạch thức thời, có chút thời điểm làm tị tắc tị, dù sao nàng cùng Tuyên Cẩn vẫn còn một số ngăn cách, tri kỷ nói: "Các ngươi nói đi, chút nữa ta sẽ trở lại."

Tuyên Cẩn trong lòng co giật, Hạ Sí Mạch đây là quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro