Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75

Lão hòa thượng giải sâm được ngân lượng, lại thấy hai người trai tài gái sắc cầu nhân duyên, tất nhiên là một phen ba hoa nịnh hót nói lời hay cho người ta thích nghe. Hạ Sí Mạch thì khỏi nói. Tuyên Cẩn nghe xong cũng giật mình, lén nhìn qua Hạ Sí Mạch mà thầm nghĩ: thật sự gắn bó cả đời?

Dâng hương xong, Tuyên Cẩn phải về cung, Hạ Sí Mạch tất nhiên không bằng lòng. Khó lắm mới được xuất cung, chí ít cũng phải giữ người lại chứ?

Ra tự, Hạ Sí Mạch mới có cơ hội đánh giá Tuyên Cẩn: nàng mặc thanh nhã, khác với thái hậu đoan trang; và hai người rất xứng đôi... Trong lòng vui sướng nghĩ như thế, cũng không hỏi ý người ta, Hạ Sí Mạch nắm tay Tuyên Cẩn lửng thững đi dưới đường, làm người qua đường liên tiếp ghé mắt.

So với Hạ Sí Mạch đắc ý thì Tuyên Cẩn lại  không được tự nhiên, ý niệm mãnh liệt trong đầu chính là không muốn. Nàng và Hạ Sí Mạch danh không chính ngôn không thuận, nếu bị phát hiện nàng là đương kim Thái Hậu thì hậu quả thiết không tưởng nổi...

Đi qua hai con hẻm, Tuyên Cẩn không chịu nổi nữa, yêu cầu tìm một chỗ nghỉ chân. Hạ Sí Mạch nghĩ Tuyên Cẩn mệt thật nên đồng ý, vả lại nàng đã thoả mãn được cái hư vinh vì dân chúng nhìn họ với sự hâm mộ ghen tị... Nàng muốn nói cho họ biết là: người đẹp này là của nàng.

Đã là buổi chiều, Vạn Lâu vẫn đông khách, đều là văn nhân thi nhân nâng cốc, vấn đáp thơ văn và đàm luận. Hạ Sí Mạch dẫn Tuyên Cẩn đi vào, Tiểu nhị nhìn thấy hai người có tiền, vội tươi cười mời vào trong. Cảnh vương phủ tuy ở ngoài cung nhưng Hạ Sí Mạch ở trong Kinh rất ít nên ít ai biết nàng. Hai người chọn một nhã gian, có mành trúc tương phi ngăn cách để tránh bị quấy rầy, nói chung rất có phong cách. Tuyên Cẩn lúc này mới thấy thoải mái, cầm trà trản lên thưởng thức.  Không thể so với trong cung, nhưng cũng là trà ngon, nàng nghĩ.

Hạ Sí Mạch không thích Ngâm Tuyết Ngâm Sương đứng một bên, phất tay cho bọn họ lui ra. Ngâm Tuyết hai người không dám sơ suất, phải đợi Tuyên Cẩn gật đầu mới dám ra ngoài, song cũng không dám đi xa mà canh giữ ở hành lang, cảnh giác nhìn người khác lui tới.

Hạ Sí Mạch ngửi cổ Tuyên Cẩn: "Cẩn nhi, nàng nhớ ta, cho nên mới đến phủ tìm ta phải không?"

Tuyên Cẩn thấy mình cũng hơi ấm đầu mới đi vòng qua Cảnh vương phủ, không gặp được người thì trốn tránh, hiện tại nghe hỏi như thế nàng há lại thừa nhận? Nàng còn trách mình tự mình đa tình nữa là...

Hạ Sí Mạch đặt tay lên ngực, bi thương nói: "Nàng thật vô tình... Nàng nói dối gạt ta cũng được mà..."

Tuyên Cẩn bị chọc cười ra tiếng. Ngoài cung quả nhiên thoải mái hơn nhiều, ngay cả tâm trạng luôn luôn giam cầm cũng tạm thời được phóng thích.

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vốn là muốn nhìn xem phủ đệ của ngài, nhưng còn nhiều không tiện nên ly khai."

Hạ Sí Mạch nhất thời kích động, hiếm khi Tuyên Cẩn nói lời thật lòng, nàng nâng mặt Tuyên Cẩn nhìn thẳng mình: "Đó không phải là một ngày không gặp như cách ba thu sao?"

Tuyên Cẩn: "Hạ Sí Mạch, ta nên làm thế nào cho phải đây?"

Nếu không thể thất tín với Lẫm nhi, nàng nhất định phải cự tuyệt Hạ Sí Mạch, nhưng nàng đã bị lạc trong nhu tình mật ý của Hạ Sí Mạch mất rồi... Hạ Sí Mạch đã khơi dậy ham muốn nguyên thủy trong lòng nàng, làm cho nàng muốn ngừng mà không được.

Hạ Sí Mạch đau lòng, nắm tay Tuyên Cẩn mà hôn, "Ta biết nàng khó xử. Và vì như thế, ta mới muốn cho nàng một danh phận đường đường chính chính, không để ai nói này nói nọ ngăn cách chúng ta. Thái Hậu chỉ là hư danh, dân chúng chỉ quan tâm cơm áo ấm no, chẳng ai sẽ trông nom chuyện nhà chúng ta đâu. Còn Lẫm nhi, nếu hắn yêu nàng, hắn sẽ không nhẫn tâm nhìn nàng cô độc sống trong thâm cung suốt đời. Khi hắn lớn lên, hắn sẽ cảm thông, tha thứ cho chúng ta thôi, nàng còn băn khoăn gì nữa chứ?"

Nói nghe cũng có lý... mà hình như hơi già mồm át lẽ phải... Tuyên Cẩn không có phản bác mà cẩn thận nghiền ngẫm. Hạ Sí Mạch cũng không lên tiếng, ôm lấy Tuyên Cẩn, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được này.

[Xì xào... xì xào...]

Bất thình lình nghe thấy tiếng ồn ào, hai người ngẩng đầu. Là Ngâm Tuyết , Ngâm Sương khắc khẩu với ai đó.

Nam tử nào đó: "Tiểu thư nhà ai ở bên trong mà e lệ như vậy, không cho bổn đại gia nhìn xem, các ngươi không cho, bổn đại gia hôm nay càng phải xem!"

Ngâm Tuyết: "Vô sỉ! Nếu ngươi không tránh ra đừng trách bổn cô nương không khách khí!"

"Ew ew ew, bổn đại gia sợ a? Sợ ngươi khoa chân múa tay bị thương a... Cái Kinh Thành này, ngoại trừ Hoàng đế ra, bổn đại gia chưa biết sợ ai... - hắn thở lấy hơi xong rồi nói tiếp - bắt hai đứa này lại, bổn đại gia đi vào nhìn xem tiểu thư đã."

"Dạ!!!"

[Tiếng đánh nhau ỳ đùng...]

Tuyên Cẩn nhìn Hạ Sí Mạch mà cau mày, nàng biết bản lĩnh Ngâm Tuyết Ngâm Sương  nên cũng không lo lắng hai người, nàng là nàng lo bại lộ thân phận. Hạ Sí Mạch thì hồi sáng chỉ lo đuổi theo Tuyên Cẩn, không có mang theo tùy tùng. Nàng rất là bực mình : ai to gan dám quấy rầy nàng hẹn hò vậy?

Hạ Sí Mạch: "Nàng ngồi đây đi, ta đi ra xem."

Tuyên Cẩn gật đầu, "Cẩn thận nha."

Trong lòng Hạ Sí Mạch liền ấm áp, tức giận vơi không ít. Nàng vén rèm đi ra, nhìn một đám đang đánh nhau cách đó không xa: Ngâm Tuyết, Ngâm Sương chỉ cản đường bọn côn đồ... còn đằng sau đám côn đồ thì là một Cẩm y nam nhân, mặt say xỉn, hô to gọi nhỏ không dứt.

Hạ Sí Mạch: "Dừng tay!"

Động tác tất cả dừng lại, Ngâm Tuyết Ngâm Sương thu chiêu và thối lui về bên người Hạ Sí Mạch.

Ngâm Sương: "Vương gia, bọn họ có lệnh bài Cao phủ."

Hạ Sí Mạch đi qua xem, thấy bọn côn đồ đúng là có kim bài khắc chữ Cao - Cao Hành cũng thường xuyên mang một cái.

Hạ Sí Mạch : "Là ai sinh sự?"

Cẩm y chỉ nghe nói bên trong có vị tiểu thư mỹ mạo, không nghĩ là lại có công tử phong lưu tuấn tú đi ra, làm Cẩm y không khỏi động tâm.

Cẩm y đi tới, mê đắm nhìn Hạ Sí Mạch: "Thì ra là tiểu huynh đệ... Uống rượu một mình không có ý nghĩa đâu, ca ca uống cùng đệ nhé, thế nào?"

Hạ Sí Mạch: "Uống rượu thì có thể... Nhưng mà bản công tử không thích cùng bàn với người lạ."

"Ca ca là Phó Thành Tuấn, Cao lão Tướng quân là cậu ta, hạnh ngộ, hạnh ngộ, không biết tiểu huynh đệ cao tính đại danh?"

Hạ Sí Mạch hừ lạnh: anh em bà con Cao Hành tất cả là loại này à?

Hạ Sí Mạch: "Tiểu thư thích yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy, các ngươi lui xuống trước đi."

Hạ Sí Mạch tuy mặc thường phục nhưng giơ tay nhấc chân đều toàn là khí thế Vương gia. Phó Thành Tuấn nghe thế đầu tiên là sửng sốt, sẽ lui ra thật, nhưng kịp nghĩ lại thấy không đúng: là ai mà khẩu khí lớn như vậy, không coi hắn ra gì, dường như còn muốn sai hắn?

Tuấn tiến lên, "Hiehie, ở trong còn có tiểu thư nữa à, thế thì càng tốt, tuấn huynh đệ - tiểu mỹ nhân, mọi người cùng nhau khoái hoạt khoái hoạt... ehiehiehie..." Tuấn đi đến bên cạnh Hạ Sí Mạch, sờ mặt nàng mà cảm khái sự đẹp... [Bộp!] Hạ Sí Mạch nhẹ nhàng đá vào hạ bộ Tuấn, Tuấn gào thét và bụm hạ thể ngồi xuống... Tùy tùng Tuấn lập tức vây lên hỏi: "Gia, người thế nào?" Tuấn bị đau đến vặn vẹo - có thể thấy được Hạ Sí Mạch đá nhẹ nhàng thế nào - một hồi lâu sau Tuấn mới có sức, run run chỉ tay vào Hạ Sí Mạch nói: "Đánh...đánh cho ta!"

Đám tuỳ tùng cấp tốc vây Hạ Sí Mạch... Ngâm Tuyết, Ngâm Sương thấy vậy cũng ung dung đứng xem, và còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Ai mượn Hạ Sí Mạch là chủ làm chi, bọn họ đâu có dám đắc tội?

Tuyên Cẩn nghe động tĩnh bên ngoài, nghe Hạ Sí Mạch động thủ thì không khỏi lo lắng, nhưng nàng không thể ra ngoài, chỉ có thể lo lắng suông. Khi lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên nàng ngẩng đầu... Nhã gian không biết khi nào xuất hiện thêm một người? Nàng hoảng sợ, nhìn thấy cửa sổ đã mở tự khi nào...! Người nọ mặc hắc y, che mặt; nàng  muốn gọi Hạ Sí Mạch nhưng chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau, chỉ sợ có kêu cũng không nghe. Nàng cố gắng trấn định, bình tĩnh hỏi "Ngươi là ai?"

Hắc y nhân không đáp, khoanh tay đứng nhìn nàng. Nàng cũng nhìn hắn. Bỗng, nàng thấy ánh mắt đó quen quen, nhưng bây giờ nhớ không ra đã gặp ở đâu? Hắc y nhân thấy nàng  do dự, phi thân tới cạnh nàng, túm tay nàng đi về phía cửa sổ, với một tốc độ cực nhanh, hắc y nhân thả người nhảy xuống...

Tuyên Cẩn: "Hạ Sí Mạchhhhhh!"

Hạ Sí Mạch đang đánh nhau, nghe được tiếng gọi liền chấn động; một cái quét ngang đánh đuổi tất cả bọn kia rồi chạy ngay vào nhã gian; Ngâm Tuyết, Ngâm Sương cũng nghe thấy và chạy tới theo, nhưng cũng chỉ kịp thấy một bóng đen biến mất ở cửa sổ.

"Chết tiệt!" Hạ Sí Mạch một chưởng bổ đôi bàn trà, ấm trà chén trà bể nát dưới đất; giận dữ hỏi Ngâm Tuyết các nàng, "Là ai?"

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương luống cuống lắc đầu liên tục: "Nô tỳ không biết, nô tỳ tiến vào đã không thấy nương nương."

Hạ Sí Mạch hít sau một hơi, tận lực làm mình tỉnh táo lại: "Có ai biết hôm nay các ngươi xuất cung không?"

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương cùng nhau lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro