Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76


Tuyên Cẩn xuất cung cực kỳ bí ẩn, trừ phi... Hạ Sí Mạch nhìn qua song cửa, an bài Ngâm Tuyết Ngâm Sương chia nhau đuổi theo, đến tối dù có tìm được hay không cũng quay về Cảnh vương phủ họp mặt.

Biểu đệ của Cao Hành còn đang nằm kêu rên, Hạ Sí Mạch càng nhìn càng tức. Nếu không phải thằng chó này sinh sự Tuyên Cẩn sẽ không bị bắt! Nhưng nàng hiện tại không rảnh trị tội hắn.

+

Thái Hậu mất tích không phải là việc nhỏ, nhưng bọn họ không dám giống trống khua chiêng, chỉ phái thị vệ Cảnh vương phủ âm thầm điều tra.

Trăng treo ngọn cây, chưa thấy Tuyên Cẩn, Hạ Sí Mạch hết sức nóng ruột. Ta mà biết ai bắt Tuyên Cẩn, nhất định ta sẽ làm cho hắn chết không toàn thây!

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương chưa bao giờ rời xa chủ nhân quá lâu , hai người hoàn toàn không có biện pháp, chỉ biết hai mắt đẫm lệ nghe theo Hạ Sí Mạch và lo lắng.

Hậu quả sẽ ra sao nếu trong cung phát giác Thái Hậu không có...?

Hạ Sí Mạch cũng lo, nhưng không có rối loạn.

Trời đã tối, trong cung không thể không có người quản, nàng lệnh cho Ngâm Tuyết Ngâm Sương hồi cung trước, nàng sẽ tiếp tục đi tìm, mặc cho ai bắt Tuyên Cẩn, có khả năng chúng sẽ chủ động tìm tới. Ngâm Tuyết, Ngâm Sương chỉ phải đáp ứng. Ngâm Tuyết trước đây đối đãi Hạ Sí Mạch bằng mặt không bằng lòng, lần này nàng quỳ trước Hạ Sí Mạch, thật  tình thành ý cầu xin Hạ Sí Mạch nhất định phải tìm được nương nương của nàng.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu, một mũi tên phóng tới khi nàng đang đi trên đường, trên đó viết: Rừng thông ngoại thành. Một mình đến. Hạ Sí Mạch không do dự điều thuộc hạ trở về, một mình ra khỏi thành.


Tuyên Cẩn bị điểm huyệt, không thể động cũng không thể nói chuyện. Hắc y nhân giấu nàng trong rừng, bỏ mặc nàng. Trời tối đen, không thấy bóng người, nàng biết Hạ Sí Mạch đang tìm nàng, nhưng nơi này hoang tàn vắng vẻ chỉ sợ Hạ Sí Mạch không tìm được. Tuyên Cẩn không khỏi sợ hãi. Bỗng có tiếng mèo hoang kêu, nghe mà lành lạnh. Đang lúc lo sợ, nàng nghe được tiếng bước chân và một chút ánh sáng...

Hắc y nhân cầm đuốc và một con thỏ máu chảy đầm đìa. Hắc y nhân nhìn Tuyên Cẩn, rồi đốt lửa nướng thỏ.

Hắc y nhân không có nói chuyện, Tuyên Cẩn không đoán được là ai. Kẻ thù thì trong ngoài cung nàng đều có , vì Tân hoàng đăng cơ, nhất định sẽ liên luỵ người vô tội. Giờ muốn giết nàng quả thực rất dễ, nhưng hắn không động thủ.

Nếu không phải là báo thù thì là vì cái gì?

"Ăn đi. " Hắc y nhân đưa thịt thỏ cho nàng.

Tuy có đè giọng nhưng giọng nói vẫn còn thanh thúy, Tuyên Cẩn ngạc nhiên khi biết đây là nữ nhân.

Hắc y nhân thấy Tuyên Cẩn bất động mới nhớ là mình điểm huyệt người ta, Hắc y nhân giải huyệt, do dự một hồi giải luôn cả khẩu huyệt, rồi ném đùi thỏ nướng chín cho Tuyên Cẩn, rồi quay trở lại ngồi bên đống lửa.

"Khụ...khụ...khụ " Tuyên Cẩn che miệng ho khan, nàng muốn đứng lên lại phát hiện chân không thể động.

Tuyên Cẩn: "Ngươi là ai?"

"..."

"Ngươi biết ta?"

Hắc y nhân quay đầu lại nhìn nàng, vẫn  không lên tiếng, rồi xé thịt, giở mặt nạ lên bỏ vào miệng, chậm rãi ăn, mọi hành động đều là nhã nhặn.

Tuyên Cẩn: "Ngươi có mục đích gì?"

"Ngươi không ăn, ta điểm huyệt ngươi."

Tuyên Cẩn muốn lùi lại nhưng tiếc là không thể nhúc nhích. Nàng không dám nói nữa. Cả ngày nàng chỉ ăn có một chút điểm tâm nên đã đói, nhưng cục thịt đen thui... nàng không muốn ăn chút nào.

Hắc y nhân: "Nuông chiều riết sanh tật!"

Tuyên Cẩn càng tò mò người này là ai.

Không biết qua bao lâu, Tuyên Cẩn gần như đang ngủ, tiếng Cẩn nhi hoảng hốt... và dễ nghe truyền đến, nàng tưởng như đang mơ, sau bị gió lạnh thổi mà tỉnh lại, lại nghe được tiếng nói kia... thế mới biết Hạ Sí Mạch đã tìm đến đây. Tất cả lo lắng đề phòng biến mất không còn một mảnh. Nàng chỉ biết Hạ Sí Mạch tìm được nàng... Không thấy Hắc y nhân đâu, lửa cũng bị dập tắt, nàng sẽ đi tìm Hạ Sí Mạch... Đợi đã, mục tiêu là Hạ Sí Mạch? Nàng muốn cảnh báo Hạ Sí Mạch nhưng nàng lại bị điểm huyệt rồi.

Hạ Sí Mạch: "Cẩn nhi! Nàng ở đâuuuu?"

Hắc y nhân: "Haha... Nhanh vậy? Hẳn là cô ta rất quan trọng."

"Nếu nàng bị thương, ta cam đoan ngươi sẽ không thấy được mặt trời mọc ngày mai."

"Tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, ai nhẫn tâm tổn thương nàng? Không chỉ có vậy... ha ha ha ha... Ta lo nàng tịch mịch, đặc biệt tìm vài nam nhân khỏe mạnh đến cùng nàng..."

Nghe thấy tiếng đánh nhau, hiển nhiên Hạ Sí Mạch bị chọc giận, Tuyên Cẩn chỉ có sốt ruột.

"Nếu không giao người, ta sẽ giết ngươi."

"Giết ta? Ngài đời này đừng hòng gặp nàng."

"Ngươi là ai?"

"Ngài hạ được ta, không phải sẽ biết sao?"

Một lát sau...

Hạ Sí Mạch kinh ngạc: "Là cô!"

"Ta vốn không muốn giấu ngài..."

Tuyên Cẩn: Hạ Chỉ Tuân!

Hạ Sí Mạch : "Tại sao?"

"Muốn xem thử cô ta trọng bao nhiêu."

"Có quan hệ gì với cô chứ?"

"Ta ghen tị, ngài có tin không?"

"Ta không giỡn với cô."

"Ta ngàn dặm xa xôi mà đến chỉ vì trêu cợt ngài?"

"... Vậy là cô đến đây chỉ để làm chuyện này?"
"Lần trước ta có việc, không có thời gian đề cập tới tư tình. Vả lại đúng lúc các người tình nùng mật ý, ta không rảnh quấy rầy."

"Cô có ý đồ gì nữa đây?"

"Ha ha... Hạ tướng quân một thời oai phong ở biên quan giờ chỉ biết có nữ sắc, bằng không há lại không biết thân tín của mình bất thường?"

"Hắn ta phản bội tôi đầu quân cho các người là vì hắn ta muốn nhanh chóng phục quốc. Ta  không trách hắn."

"Còn ta? Ta ngưỡng mộ ngài, ngài xử trí ta như thế nào?"

"Hạ Chỉ Tuân! Cô giấu Cẩn nhi ở đâu? Nếu nàng không sao, ta sẽ vì cô từng cứu ta mà bỏ qua cho cô."

"Ha ha ha, ta đã nói rồi mà... Thái hậu nương nương đang khoái hoạt. . . . ."

BỐP!!!

"Cô dám vũ nhục nàng một câu, ta rạch mặt cô một lần! Vũ nhục mười câu, ta rạch mười lần! Không tin cô thử xem!"

Tuyên Cẩn không biết Hạ Sí Mạch sẽ hung ác như vậy, trong lòng cũng không biết là cảm thụ gì.

Tuân không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Muốn gặp nàng cũng được. Nhưng ta có điều kiện."

"Cô không có tư cách đặt điều kiện."

"Đã như vậy, muốn chém muốn giết tùy ngài. Phụ vương ta đã chiếm lĩnh Giang Lăng, ít ngày nữa sẽ đánh đến đây, ông sẽ đánh hạ Kinh Thành báo thù cho ta!"

"Cô nói cái gì?"

Tuyên Cẩn cũng là khiếp sợ không thôi. Giang Lăng là nơi quân binh phương Bắc trấn giữ, cách Trung Nguyên một con sông. Giang Lăng đã bị Bắc Xuyên Vương công hãm mà Kinh Thành không có tin tức?

Tuân: "Giật mình đúng không? Thám tử của ngài không báo tin đúng không? Ta thấy tiếc cho ngài vì quá tín nhiệm Hạ Sơ Ảnh. Chúng ta biết rất rõ có bao nhiêu người của ngài đang ở chiến trường, và chúng ta đã thủ tiêu tất cả ở Bắc Xuyên. Chưa hết. Thành chủ Giang Lăng nguyên là bộ hạ cũ của phụ vương ta, mạng của hắn đều do phụ vương ta cho, hắn tặng lại một tòa thành thì có gì mà không được?"

"Tại sao cô tiết lộ quân cơ? Cô không sợ ta mang binh đánh cha cô sao?"

"Ta dám đến tìm ngài, tất nhiên là có chuẩn bị. Phụ vương ta đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ còn chờ ngài."

"Nói đi, cô có điều kiện gì."

Tuân phủi bụi trên y phục xong, nói: "Vương gia như thế mới thật sảng khoái. Điều kiện, chỉ cần ngài đáp ứng, ta chẳng những thả thái hậu nương nương mà còn có thể khuyên phụ vương lui binh."

"Cô nói xem."

"Ngài chỉ cần lật đổ nhà vua hiện tại, cưới ta làm Hoàng Hậu, phụ vương ta sẽ phản chiến tương trợ ngài."

"Ah hahahahaha... hahahaha........

Cha cô hồ đồ sao? Suy nghĩ của cô cũng thật là kỳ lạ. Bổn vương nếu muốn đăng cơ cần gì phải có cha cô tương trợ? Cứ cho là ta đồng ý đi. Ta sẽ cưới cô. Cô không nghĩ ta sẽ không qua cầu rút ván?"

"Đó là việc của ngày sau, ngài bây giờ chỉ cần lo ngày cưới sắp tới. Về phần ngài nói tuỳ tiện đăng cơ, ngài không biết trước khác nay đã khác hay sao? Nếu ngài dựng binh, thì đó là tạo phản, thiên hạ sẽ phỉ báng ngài. Chưa hết. Các Phiên Vương đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần một lý do họ sẽ lập tức phản ngài. Trước sau đều là danh bất chính ngôn bất thuận; ngài vẫn được ngôi vua, và phụ vương ta vẫn phù trợ ngài."

"Nếu ta không đồng ý?"

"Vậy ngày thái hậu gả đi, đó là ngày nguy cấp nhất của ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro