Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77

Tuyên Cẩn nghe được các nàng nói chuyện, trước mặc kệ Thành Dương quận chúa nói thật hay giả thì ít nhất có một việc là xác định. Thành Dương ái mộ Hạ Sí Mạch, hơn nữa còn sâu đậm, thế cho nên dùng tới phương thức cực đoan như thế, thậm chí dùng giang sơn để đổi, này cũng giống như Hạ Sí Mạch đối với nàng. Điều làm cho nàng vui mừng chính là thái độ Hạ Sí Mạch kiên quyết, sự kiên quyết đó làm cho nàng phải cảm động. Nếu bình thường làm trò trước mặt nàng thề non hẹn biển còn có thể nói là Hạ Sí Mạch hoa ngôn xảo ngữ, nhưng ở trước mặt Thành Dương cũng chấp nhất như thế, chỉ có thể nói trong lòng Hạ Sí Mạch thật sự có nàng. Một người như thế vì nàng, nàng, cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa.

Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên, là Thành Dương thanh âm sau đó nghe Hạ Sí Mạch nói: "Ngươi không cần phí nhiều lời ở trước mặt ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc giấu Cẩn nhi ở đâu?"

Thành Dương chỉ hừ một tiếng, vẫn chưa đáp lại.

"Được, ngươi đã không chịu nói thì đừng trách ta không hiểu thương hương tiếc ngọc, giết ngươi rất tiện nghi cho ngươi, ta muốn ở trên mặt như hoa như ngọc ngươi khắc chữ, cho ngươi về sau không còn mặt mũi gặp người."

Hạ Chỉ Tuân kêu lên: "Hạ Sí Mạch, ngươi dám!"

"Bổn vương vì sao không dám? Trên đời này chỉ có một người có thể nói không với bổn vương, mà ngay cả mẫu hậu bổn vương cũng không thể được như vậy thì ngươi là cái gì mà còn dám dõng dạc áp chế bổn vương?"

"A!" Hạ Chỉ Tuân thét lên kinh hãi, tựa hồ Hạ Sí Mạch thật sự lấy đao vẽ mặt nàng, chợt nghe nàng yếu thế nói, "Dừng tay, ta cho ngươi biết là được."

Hạ Sí Mạch nói: "Bây giờ mới nói sao, nói sớm hơn không phải là tốt rồi."

Hạ Chỉ Tuân hầm hừ nói: "Ngươi người này quả thực lãnh huyết vô tình, thái hậu kia chỉ là quả..." Dừng lại lại nói, "Những gì ta nói với người tất cả đều là tình hình thực tế, tin hay không tùy ngươi. Cho dù ngươi thấy Thái Hậu, thậm chí cưới nàng thì cũng ôn nhu không được vài ngày, không bằng hảo hảo cân nhắc một chút đề nghị của ta, cùng lắm thì ta rộng lượng một chút, ta làm chính, nàng làm thiếp, cho phép ngươi thu nàng làm thiếp."

Hạ Sí Mạch hừ một tiếng, cười nhạt.

Hạ Chỉ Tuân: "Ngươi đừng vội  phủ nhận, trở về cân nhắc trước đi rồi cho ta câu trả lời thuyết phục, dù sao cái này cũng liên quan đến đến giang sơn xã tắc và tính mạng thân gia của ngươi, ta ngụ ở Lai Phúc khách điếm thành đông, sẽ ở kinh thành khoảng hơn mười ngày, nếu ngươi không đến gặp ta như vậy cũng chỉ có thể gặp trên chiến trường."

Hạ Sí Mạch không kiên nhẫn  nói: "Mau mang ta đi gặp Cẩn nhi."

Hạ Chỉ Tuân: "Nàng ở bên kia, ngươi đi qua đó là thấy."

Hạ Sí Mạch lập tức kinh hỉ nói: "Cẩn nhi ở gần đây?"

Tiếng bước chân dồn dập, Tuyên Cẩn nhìn Hạ Sí Mạch chạy vội về phía mình. Miệng không thể nói, chỉ có thể nhìn nàng chạy đến mà thôi.

Hạ Sí Mạch cũng nhìn thấy nàng, mừng đến thiếu chút nữa rơi lệ, từ lúc Tuyên Cẩn bị bắt đi chỉ mới có nửa ngày mà giống như đã qua rất lâu. Cơ hồ là bổ nhào trước mặt Tuyên Cẩn, kích động nói: "Cẩn nhi, nàng ở đây rồi! Nàng thế nào, có bị khi dễ hay không?"

Tuyên Cẩn lắc lắc đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch lại hỏi vài câu, không thấy Tuyên Cẩn đáp lại mới biết nàng bị điểm á huyệt. Giải huyệt cho nàng xong, đỡ nàng đứng lên, Thành  Dương cũng đã đi tới, còn hướng Tuyên Cẩn cung kính làm lễ, vui cười nói: "Chỉ Tuân tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế." Hình như Tuyên Cẩn không phải nàng bắt tới.

Tuyên Cẩn thản nhiên nói: "Quận chúa công phu không tồi."

Hạ Chỉ TUÂN cười nói: "So với Vương gia còn kém xa lắm."

 Hạ Sí Mạch hừ một tiếng: " Việc hôm nay bổn vương cho ngươi nhớ kỹ, ngươi không tổn thương gì Cẩn nhi, bổn vương cũng tha cho ngươi một lần. Trở về báo cho ngươi phụ vương ngươi biết, nói cho hắn thức thời một chút đi, đừng lão Mã thất đề, bổn vương niệm hắn ở Hạ gia là lão tôn thất, cho hắn một cơ hội để ăn năn, nếu cứ khăng khăng một mực thì chẳng những chính mình đánh mất thân gia tính mạng mà còn họa cập con cháu, làm cho hắn hảo chi lâm vào, hừ!" Nói xong cõng Tuyên Cẩn đi mất.

Hạ Chỉ Tuân ở sau hô lớn: " Hạ Sí Mạch đừng quên, ta ở tại Lai Phúc khách điếm!"

"Ngươi vì sao không đáp ứng quận chúa?" Tuyên Cẩn nằm trên lưng nàng, dán vào tai nàng hỏi.

Hạ Sí Mạch hơi hơi quay đầu, cau mày hỏi: "Nàng đã nghe hết ta và Thành Dương nói rồi, vì sao còn hỏi như thế?"

Tuyên Cẩn nhẹ nhàng giận dữ: "Ta chỉ là cảm thấy quận chúa thích ngươi, còn suy nghĩ mọi chuyện thay ngươi, điều kiện nàng đưa ra đối với ngươi trăm lợi mà không một hại, ngươi không có lý do cự tuyệt."

Hạ Sí Mạch: "Nàng chính là ta lý do cự tuyệt."

Tuyên Cẩn nghe xong thân mình hơi hơi chấn động,  lại nói: "Quận chúa cũng nói, ngươi đồng thời có thể có hai người chúng ta."

Hạ Sí Mạch không nhìn mắt nàng, buông nàng xuống, cùng nàng mặt đối mặt, nói: "Lòng ta chỉ có ngươi một người, vì sao phải thú hai?" Dừng một chút, không hờn giận hỏi, "Chẳng lẽ nàng nguyện ý chia sẻ ta cùng người khác?" Cũng giống như nàng không muốn chia sẻ Cẩn nhi cùng người khác.

Đương nhiên không muốn! Tuyên Cẩn cũng không nói vậy, mà là nói: "Nếu quận chúa nói đều là sự thật thì sao?"

Hạ Sí Mạch lập tức ngạo khí nói: "Đánh thì đánh, Hạ Sí Mạch ta chưa từng sợ ai. Mười vạn tinh binh của ta chẳng lẽ còn sợ bọn họ,  một đám ô hợp?"

"Thì đúng là như vậy, nhưng mà..." Tuyên Cẩn nhìn nàng, do dự một chút, mới nói, "Ngươi thật sự không nghĩ tới phế đế tự lập?" Đây mới là điều nàng lo lắng, vô luận Hạ Sí Mạch phủ nhận nó thì ngôi vị hoàng đế của Lẫm Nhi tựa hồ cũng tràn ngập nguy cơ, trừ phi Hạ Sí Mạch không lay động mà duy trì.

Hạ Sí Mạch ha ha cười: "Cẩn nhi chớ không phải là đã quên ta là nữ nhân, nàng muốn ta làm Nữ đế sao?" Từ lúc tiên đế còn tại vị nàng có cân nhắc qua, không phải là không được. Chính là cần trả giá đại giới quá lớn, nàng có thể cả đời phải tàn sát mới có thể bảo trụ ngôi vị hoàng đế này. Một khi khống chế không được, Đại Sở thậm chí có thể sẽ bị mất ở trên tay nàng, nàng cũng không muốn làm tội nhân thiên cổ này, nàng tình nguyện làm chu công mà lưu lại mỹ danh, vả lại khát khao ở sâu trong lòng nàng là chỉ cần uyên ương có cuộc sống bình thản.

Tuyên Cẩn nhìn nàng, như là hiểu, như là không. Hạ Sí Mạch có đôi khi đơn giản đến múc làm cho nàng không thể tin được. Người như vậy như thế nào có thể có quyền thế cùng địa vị như bây giờ, chỉ dựa vào cái tâm chân thành thôi sao?

Hạ Sí Mạch cầm tay nàng, lại một lần lời thề son sắt cam đoan nói: "Yên tâm đi, con của nàng cũng là con của ta, ta sẽ làm cho hắn an chẩm không lo."

Tuyên Cẩn chỉ có thể thở dài.

Trở lại Cảnh vương phủ đã là giờ tý, Hạ Sí Mạch không muốn Tuyên Cẩn hồi cung. Cho một thân tín vào cung nói một tiếng, đồng thời phân phó Thủy Khinh Linh  ngày mai sáng sớm trở về ngoại tinh hoàng tộc.

Hạ nhân Cảnh vương phủ cũng không biết Tuyên Cẩn, có một số ở trong vương phủ đã lâu đây là lần đầu thấy Vương gia bọn họ mang nữ nhân trở về, hơn nữa còn là nữ nhân cực xinh đẹp, một số mới đến thì là vui mừng, tất cả đều ân cần  hầu hạ. Một nha đầu hỏi Hạ Sí Mạch, có hay không giúp tiểu thư chuẩn bị phòng, Hạ Sí  Mạch nói, cứ mang tiểu thư đi đến phòng bổn vương là được. Tuyên Cẩn lập tức  sáng mờ đầy mặt.

Bố trí trong phòng Hạ Sí Mạch rộng lớn và mạnh mẽ, nhưng Tuyên Cẩn cực không thích ứng kiểu bày biện hoàn toàn như nam tử này. Nàng có thể chấp nhận Hạ Sí Mạch nguyên nhân rất lớn là bởi vì Hạ Sí Mạch là nữ nhân, nữ nhân sạch sẽ.

"Làm sao vậy?" Hạ Sí Mạch thấy sắc mặt nàng không tốt.

Vì là liên quan đến an nguy nên rốt cuộc Tuyên Cẩn cái gì cũng không nói. Giằng co một ngày sớm đã rất mệt rồi, nhưng bụng lại đói kêu vang. Kêu Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch vội cho người chuẩn bị, nàng cũng đói cả ngày mà nhìn đến Tuyên Cẩn là  cao hứng nên đã quên.

Mới vừa dùng cơm xong, người báo tin vào cung đã trở lại, phía sau có Ngâm Tuyết và Thủy Khinh Linh đi theo, Ngâm Tuyết thứ nhất là không yên lòng, thứ hai là mang xiêm y đến cho Tuyên Cẩn, còn lại Thủy Khinh Linh là tìm Hạ Sí Mạch có việc gấp.

Thừa lúc Tuyên Cẩn tắm rửa, Hạ Sí Mạch dẫn Khinh Linh đến thư phòng.

Vừa mới vào, Thủy Khinh Linh hỏi: "Nương nương bị ai bắt ạ?"

Hạ Sí Mạch tóm tắt ngắn gọn lại, chuyện Bắc Xuyên vương chiếm Giang Lăng cũng nói luôn cho nàng.

Thủy Khinh Linh đầu tiên là lòng còn sợ hãi nói:  "May mắn nương nương không có việc gì." Sau đó thở dài, "Bắc Xuyên vương động tác thật nhanh!"

 Hạ Sí Mạch gật đầu:  "Thiên toán vạn toán dựa vào bối cảnh Giang Lăng thành chúa còn tưởng rằng ít nhất có thể kéo dài tới lúc ta cưới Cẩn nhi xong."

 Thủy Khinh Linh: "Vương gia phía trước phân phó, nô tỳ cùng đã làm thỏa đáng, không bằng trước cho nô tỳ xung phong..."

Hạ Sí Mạch đưa tay ngắt lời: "Ngươi là thân tín của ta, ngươi động tương đương ta động, không ổn. Dù sao vẫn còn chưa tới nông nỗi xé rách da mặt, nếu ta tùy tiện  phát binh, ngược lại cho bọn hắn lấy cớ khởi binh, như vậy, ngày mai sáng sớm ngươi trước hết để cho Phùng Tướng quân Hàn Tướng quân Vệ Tướng quân đến phủ một chuyến, ta sẽ an bài, có một số việc cần tá lực đả lực hoặc là thơi cơ nói cũng không chừng."

Thủy Khinh Linh lĩnh mệnh.

Hạ Sí Mạch lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Ngươi đi tra một chút, trừ bỏ Thành Dương quận chúa, hoặc là có bao nhiêu người Bắc Xuyên vương tiềm tàng ở kinh thành, tìm ra, chặt đứt liên hệ bọn họ, về phần  Thành  Dương quận chúa, nếu  đưa lên tới cửa vậy thu phần này lễ đi."

Tuyên Cẩn ngồi ở trước bàn đọc sách, mặt thì chăm chú nhưng kì thực không yên lòng, nghe được tiếng đập cửa, tay đúng là run lên, chần chờ một chút, ra hiệu cho Ngâm Tuyết mở cửa.

Ngâm tuyết thỉnh Hạ Sí Mạch tiến vào, rồi thức thời lui ra ngoài ở tiền sảnh, để tùy thời gọi đến.

 Hạ Sí  Mạch nhìn sách trên tay Tuyên Cẩn là < lễ nhớ >,  trong lòng  cười thầm, Cẩn nhi thực không thú vị, ngày tốt cảnh đẹp như vậy lại đi xem cái quyển đứng đắn như thế,  còn có rất nhiều "hảo thư ", trong lòng vừa động, đi đến giá sách,  tùy tay  rút ra  một quyển, để trước mặt Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn khó hiểu, hồ nghi  nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch nín cười, nghiêm trang nói: "Cẩn nhi coi như là đọc qua nhiều sách vở, có từng đọc qua quyển này chưa?"

Tuyên Cẩn thấy bìa sách viết 'Tranh giành Trung Nguyên' bốn chữ to, nhìn  đúng là  lạ mắt, tò mò mở ra, tờ đầu tiên viết thiên địa sơ khai, vạn vật dựng dục thái độ làm người vân vân, lật thêm một tờ, cũng là tranh vẽ. Đợi nàng hiểu được vẽ cái gì, mặt  lập tức giống như bị đốt, cầm tập tranh chọi vào người Hạ Sí Mạch, vừa thẹn vừa giận, khẽ kêu: "Hạ Sí Mạch, ngươi hạ lưu! "

Hạ Sí Mạch cười to không ngừng, rồi giả vờ thật vô tội nói: "Cẩn nhi thật là, làm cũng làm rồi còn thẹn thùng như vậy."

Tuyên Cẩn thầm nghĩ muốn lấy cây kiếm trên tường xuống bổ Hạ Sí Mạch ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro