Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78

Tuyên Cẩn theo bản năng sờ bên hông, trống rỗng, mở mắt ra, trời đã sáng choang, nhớ tới tối qua trên mặt nhất thời có ửng hồng.

Ngâm Tuyết ngoài cửa nghe bên trong có động tĩnh, gõ cửa hỏi: "Tiểu thư, thức dậy  sao?"

Tuyên Cẩn cột lại tóc, nhìn quanh mình một lần nữa, thấy cái gì cũng ổn rồi lúc này mới nói: "Vào đi."

Ngâm Tuyết đẩy cửa vào, phía sau còn đi theo một nha đầu của vương phủ, trên tay đang cầm bộ áo choàng màu đỏ. Ngâm Tuyết đem ấm lô đưa cho Tuyên Cẩn, áo choàng cùng ấm lô đều là cho Tuyên Cẩn, Ngâm Tuyết hầu hạ Tuyên Cẩn thay quần áo nói: "Bên ngoài tuyết rơi, Vương gia sợ tiểu thư lạnh nên làm riêng cho người vào cung mang tới."

Tuyên Cẩn trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Đúng là tuyết rơi." Rồi sau đó hỏi, "Vương gia đâu?"

Ngâm Tuyết trả lời: "Sáng sớm đã cùng vài vị Tướng quân rời phủ."

Tuyên Cẩn đoán chắc là vì việc Bắc Xuyên vương nên cũng không hỏi thêm. Trang điểm ăn mặc xong, dùng một chút điểm tâm rồi đi đến đình viện. Tuyết đang rơi, mặc dù không lớn nhưng đã trắng xoá một mảnh, hạ nhân vương phủ đưa tới một cái ô, Ngâm Tuyết cầm ô cùng Tuyên Cẩn đi trên đường cửu khúc. (Mấy cái đình ngoằng ngoèo trong phim hay chiếu ấy)

Cảnh vương phủ mặc dù không thể so với hoàng cung rộng lớn, nhưng hơi tinh xảo hơn. Từ đình lớn đến núi giả, đến từng cọng cây ngọn cỏ nhỏ đều được tinh tế, lại còn được bao bọc trong tuyết, cảnh trí đẹp không sao tả xiết.

Tuyên Cẩn ngồi trong đình, nhìn cảnh đẹp trong vườn nói: "Nơi này cũng thanh tịnh."

Ngâm Tuyết khoái nhân khoái ngữ: "Cũng không phải là thôi, tòa nhà vừa lớn vừa xinh đẹp như vậy mà chỉ có mình Vương gia ở chắc là buồn lắm."

Tuyên Cẩn liếc nàng, Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn nóc nhà, làm như vừa rồi không phải nàng nói.

Tiểu nha đầu một bên hầu hạ, xen mồm: "Tiểu thư có điều không biết, kỳ thật Vương gia cũng thường xuyên cảm khái như vậy, nói chúng ta quý phủ nhiều nữ chủ nhân thì tốt rồi."

Ngâm Tuyết trộm cười ra tiếng, trên mặt Tuyên Cẩn có thần sắc mất tự nhiên, Ngâm Tuyết nghiền ngẫm  tâm tư Tuyên Cẩn, hỏi tiểu nha đầu: "Vương gia nhà ngươi thường ngày không có ai thân cận hả?"

Vẻ mặt tiểu nha đầu thành thật lắc đầu: "Nô tỳ đến vương phủ cũng có hai năm mà bên người Vương gia trừ bỏ một Thủy cô nương đi theo, thì chưa thấy qua cô nương nào khác."

"Gặp dịp thì chơi tóm lại có đi?" Ngâm Tuyết chưa từ bỏ ý định  hỏi, còn bổ sung nói, "Ngươi yên tâm ngươi cứ can đảm nói, chúng ta sẽ không nói cho Vương gia."

Tiểu nha đầu vẫn kiên quyết  lắc đầu: "Vương gia chúng ta cũng không giống ăn chơi trác táng, chúng ta còn nghị luận qua Vương gia vì sao không gần nữ sắc..." Tiểu nha đầu ý thức được lắm miệng, lại vội vàng biện giải nói, "Tiểu thư không cần hiểu lầm, chúng ta không phải cố ý nói sau lưng chủ tử là không đúng, chúng ta chỉ là tò mò thôi."

Tuyên Cẩn hướng nàng nở nụ cười một chút, ý tứ cũng không trách tội.

Tiểu nha đầu thường ngày cũng không nhiều nói, không biết sao nhìn thấy vị tiểu thư trước mắt đẹp như tiên này,  kìm lòng không đậu muốn nói hết những gì được biết, giống như ở trước mặt nàng là giấu không được bí mật, gặp Tuyên Cẩn cũng không trách cứ, lúc này mới yên tâm, lại nói: "Nhìn thấy tiểu thư rồi, chúng ta rốt cục mới biết vì cái gì Vương gia không thích nữ nhân."

Ngâm Tuyết cười hỏi: "Vì cái gì?"

Trong ánh mắt tiểu nha đầu mang theo hâm mộ và sùng bái, nói: "Tiểu thư xinh đẹp như vậy, Vương gia tự nhiên chướng mắt người khác."

Tuyên Cẩn cười cười không lên tiếng, cũng hiểu được lời tiểu nha đầu nói, so với người ngày thường nịnh hót nàng nói được những lời vừa lòng này thì chân thành hơn nhiều.

Chưa thanh tĩnh được nửa khắc, một Thị vệ vương phủ vội vàng chạy tới. Ngày tuyết rơi mà lại chạy đến đầu đầy mồ hôi, thị vệ hướng Tuyên Cẩn thi lễ xong, nói: "Tiểu thư, Vương gia đã trở lại, thỉnh ngài qua xem."

Tuyên Cẩn thấy hắn vừa vội lại hoảng, trong lòng lập tức có cảm giác xấu, hỏi: "Có phải hay không Vương gia xảy ra chuyện gì?"

Quả nhiên thị vệ nói: "Vương gia bị thương."

Tuyên Cẩn cả kinh đứng lên, không kịp hỏi, chỉ nói: "Mang ta qua đó."

Ngoài phòng Hạ Sí Mạch tầng tầng trọng binh canh gác, một đám vẻ mặt trang nghiêm, những người này là thân binh Hạ Sí Mạch, thường hành tẩu ở trong cung, trước đó đã được biết, cho nên nhìn thấy Tuyên Cẩn vẫn không  hành lễ mà chỉ nhường đường cho nàng đi vào.

Đúng lúc Tuyên Cẩn tiến vào thấy Thủy Khinh Linh đang giúp Hạ Sí Mạch băng bó vết thương. Vết thương ở cánh tay, bị thương không nhẹ, lụa trắng vừa mới băng xong đã nhiễm đỏ, Thủy Khinh Linh lại rắc chút thuốc cầm máu.

Tuyên Cẩn nhìn thấy hình ảnh ghê người suýt nữa rơi lệ, cố nén lại hỏi: "Hạ Sí Mạch, ngươi thế nào?"

Hạ Sí Mạch vẫn cúi đầu, mới vừa rồi còn đau đến nói nhảm mà vừa nghe thấy tiếng Tuyên Cẩn, ngẩng đầu lên, trên mặt đã trở nên thoải mái vô cùng, còn cười nói: "Cẩn nhi ngươi đã đến rồi, tiểu thương mà thôi, cũng không lo ngại."

Trên áo choàng màu trắng rõ là thấy cả một vết máu to lớn, biết đã bị thương không nhẹ  nhưng cậy mạnh, Tuyên Cẩn biết nàng không muốn làm mình lo lắng, đi qua, tiếp nhận sự việc trên tay Thủy Khinh Linh, nói: "Để ta."

Thủy Khinh Linh vội vàng thức thời thối lui sang một bên, nàng cũng bị thương nhưng cũng nhỏ, nên tự mình dùng dược lau vết thương.

"Phát sinh chuyện gì?" Tuyên Cẩn hỏi, thật cẩn thận giúp Hạ Sí Mạch băng bó vết thương, nhìn vết thương huyết nhục mơ hồ, phảng phất như bị thương ở trên người mình, tâm đột nhiên đau.

Hạ Sí Mạch cho người gọi Tuyên Cẩn đến, vốn là muốn cho nàng quan tâm mình một chút mà thấy vẻ mặt  nàng đau lòng, trong lòng dĩ nhiên thỏa mãn dữ dội. Chỉ lo hưởng thụ mỹ nhân nào còn nhớ đau đớn là gì, mà ngay cả Tuyên Cẩn hỏi cái gì cũng còn chưa nghe thấy.

Vẫn là Thủy Khinh Linh công đạo nói: "Trên đường từ trong cung trở về, chúng ta lọt vào phục kích, đối phương người đông thế mạnh và võ công cao cường, chúng ta mất tiên cơ lúc này nên mới rơi xuống hạ phong, kỳ thật Vương gia một đao kia là chắn thay nô tỳ." Trên mặt vừa cảm kích vừa áy náy.

Hạ Sí Mạch cười nói: "Có một đao mà thôi, ơn nghĩa cái gì? Năm đó thời điểm đẫm máu phá vòng vây, nếu không phải ngươi thay bổn vương mở đường máu, mạng bổn vương sớm đã không còn, như vậy thì ai có ân tình lớn hơn?"

Thủy Khinh Linh vội vàng nói: "Chủ tử nói như thế, thật sự là chiết sát nô tỳ, bảo hộ chủ tử là trách nhiệm nô tỳ, chủ tử thiên kim chi khu có thể nào vì nô tỳ bị hao tổn."

Nếu không phải biết Thủy Khinh Linh là của Tuyên Lưu Ly, Tuyên Cẩn xem hai người bọn họ, một vì đối phương chắn đao, một vì đối phương ngay cả mạng cũng không cần, nhất định cho rằng các nàng là một đôi tình lữ đồng sinh cộng tử. Đợi các nàng thoái thác xong, lại hỏi: "Có biết người phục kích các ngươi là ai không?"

Hạ Sí Mạch: "Đã làm cho người đi tra, rất nhanh sẽ có tin tức."

Hôm qua nàng bị Thành Dương quận chúa bắt cóc, hôm nay Hạ Sí Mạch lại lọt vào phục kích, đúng dịp như thế, có hay không do một người mà gây nên, Tuyên Cẩn nói ra hoài nghi của mình.

Hạ Sí Mạch suy tư một lát: "Không giống, đám người kia huấn luyện nghiêm chỉnh và còn cố ý giấu diếm võ công, chính là không muốn cho chúng ta biết bọn họ là ai. Nếu thật sự cùng phe Thành Dương thì cũng không cần phí sức như thế, bởi vì người thứ nhất chúng ta hoài nghi chính là bọn họ, Thành Dương đã hiện thân, bọn họ không có gì phải giấu diếm cả, vả lại Thành Dương còn đặt điều kiện với ta, nàng không lý do hiện tại giết ta."

"Vậy theo ngươi phỏng đoán thì là ai?" Tuyên Cẩn hỏi.

Hạ Sí Mạch: "Muốn đưa ta vào chỗ chết, tất là có thù với ta hơn nữa còn là thâm cừu đại hận, trong lòng ta đã có mấy người, chờ người truy ra tin tức trở về đối chứng một chút là biết ai ngay."

Tuyên Cẩn không lên tiếng, trong lòng cũng có đáp án, tuy rằng nàng cực không muốn thừa nhận, nhưng người này là hiềm nghi lớn nhất.

Băng bó tốt vết thương, Tuyên Cẩn thay quần áo nhiễm huyết cho Hạ Sí Mạch, Thủy Khinh Linh và Ngâm Sương thức thời  lui ra ngoài, Tuyên Cẩn tâm vô tạp niệm  giúp nàng cởi ra quần áo, thừa lúc bên cạnh không có ai, cuối cùng nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống, u oán nói: "Sao không yêu quý bản thân như vậy?"

Hạ Sí Mạch nào giờ chưa có thấy nước mắt của nàng, Tuyên Cẩn lần đầu tiên vì nàng khóc, tâm nhất thời hòa tan, phảng phất làm sai sự, hướng Tuyên Cẩn giải thích: "Đó là Khinh Linh, nếu đổi lại là người khác thì ta nhất định sẽ không ." Nghĩ nghĩ, lại nói, "Đây là ta và mẫu hậu nợ nàng."

Tuyên Cẩn khó hiểu, kỳ thật nàng đã sớm cảm thấy quan hệ Hạ Sí Mạch cùng Thủy Khinh Linh  không đồng nhất, không chỉ có như thế, mà ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng vậy, nếu không một tiểu nha hoàn làm sao biến hóa nhanh chóng  thành  công chúa?

Hạ Sí Mạch: "Việc này nói rất dài dòng, ngày sau từ từ nói cho nàng nghe, giờ phút này ta chỉ muốn cùng Cẩn nhi nói chuyện chút." Ôm Tuyên Cẩn lại, không cẩn thận đụng tới vết thương, lập tức "Á"  một tiếng.

Tuyên Cẩn vội ngồi thẳng người, khẩn trương  hỏi: "Ngươi thế nào?"

Khi hành quân đánh giặc, bị thương đó là chuyện thường, vết thương nhỏ này Hạ Sí Mạch đâu có để ở trong lòng, nhưng nhìn đến Tuyên Cẩn đối với nàng chưa bao giờ có  quan tâm, nên cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, thầm nghĩ được một tấc lại muốn thêm một thước, cố ý kêu rên vài tiếng, còn nói liên tục la làng "Đau quá" "Đau quá" .

Tuyên Cẩn như thế nào nghe không ra nàng tự thêu dệt, quẩy người một cái, nhẹ nhàng ôm Hạ Sí Mạch lại trong lòng mình, vỗ về mái tóc của nàng, ôn nhu nói: "Ngươi chảy rất nhiều máu, không cần lộn xộn, hảo hảo nghỉ ngơi một chút."

Hạ Sí Mạch bị thình lình xảy bị ôn nhu trực tiếp đánh hôn mê, dán tại bộ ngực mềm mại no đủ của Tuyên Cẩn, nghe mùi thơm trên người nàng, ít có thể tự hỏi, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, tham lam  hưởng thụ hận không thể chết chìm trong đó.

Mới đầu Tuyên Cẩn thân mình còn thực cứng ngắc, bởi vì nhất thời không thể thích ứng nàng và Hạ Sí Mạch trong lúc đó biến hóa, đợi đến khi nàng thấy Hạ Sí Mạch nhắm mắt lại, bộ dáng nhu thuận nghe lời, mẫu tính một chút bị khơi dậy. Thì ra Hạ Sí Mạch nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng cần người thương xót. Cảnh vương gia cả ngày diễu võ dương oai kia chỉ là tiểu cô nương cậy mạnh đáng yêu thôi, không khỏi giơ lên một nụ cười cái cưng chìu sủng nịch, ngay cả Tuyên Cẩn cũng không phát giác.

"Cẩn nhi, chờ ta khỏe lại, ta cho nàng thân thể của ta, được không?"

Hạ Sí Mạch thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, dường như nói mớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro