Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79

Hạ Sí Mạch ước chừng tĩnh dưỡng ba ngày mới xuống giường, mà Tuyên Cẩn cũng không có dửng dưng lạnh lùng như xưa nữa, một tấc không rời canh giữ bên cạnh Hạ Sí Mạch, trừ bỏ sinh hoạt vợ chồng ra thì cơ hồ mọi chuyện đều chiều theo ý nàng. Hết sức ôn nhu, làm cho Hạ Sí Mạch có cảm giác như sống trong mơ. Hạnh phúc quá chân thật, thế cho nên ngày nào cũng hỏi Tuyên Cẩn cùng một vấn đề: "Nàng như thế nào đối ta tốt như vậy?"

Tuyên Cẩn bật cười, so với Hạ Sí Mạch đối nàng trả giá, này thì tính cái gì.

Rốt cuộc không có không ra phong tường, dù mọi cách che lấp nhưng chuyện Thái hậu mất tích và Cảnh vương bị thương vẫn là rơi vào trong tai Thái hoàng thái hậu, lão nhân gia nửa đêm cho người ta nâng đến Cảnh vương phủ, đầu tiên là ôm Hạ Sí Mạch khóc lớn một hồi, rồi sau đó mới chất vấn Hạ Sí Mạch, chuyện bị thương vì sao gạt nàng.

Hạ Sí Mạch cười nói: "Còn không phải sợ lão nhân gia ngài lo lắng."

Trần thị hỏi: "Đã tra ra là ai chưa? Dám hạ độc thủ với ngươi, quyết không thể khinh tha!"

Hạ Sí Mạch: "Chuyện này mẫu hậu cũng không cần hỏi tới, nhi thần đã có chủ trương."

Trần thị nhìn thoáng qua Tuyên Cẩn đứng ở một bên, không hờn giận nói: "Như thế nào, sao lại không thể nói cho ai gia biết?"

Tuyên Cẩn thần sắc thản nhiên. Mấy ngày nay Hạ Sí Mạch vô luận gặp ai cũng không giấu nàng, nàng tự nhiên nghe được người phía sau màn này là ai, mặc dù vẫn chưa đủ chứng cứ chính xác, nhưng cũng gần như là chính xác. Lập trường của nàng quyết định, trừ bỏ bảo trì im miệng không nói ra ngoài thì cái gì cũng không thể làm.

Hạ Sí Mạch vội vàng nói: "Mẫu hậu lời này rất khách khí, hai mẹ con chúng ta có cái gì mà kiêng dè, chỉ là chuyện này liên lụy rất rộng, nhi thần không hy vọng mẫu hậu cũng bị liên lụy vào."

Trần thị  khứu giác chính trị quyết không kém so với hai người nàng, dám ở dưới chân thiên tử ám sát Cảnh vương, bối cảnh tuyệt không đơn giản, nghe nàng nói như thế càng lo lắng thêm nhưng như thế nào có thể không đếm xỉa đến.

Trần thị: "Được, chuyện này ai gia có thể tạm không hỏi, nhưng là có chuyện ngươi phải cấp ai gia một cái công đạo."

"Chuyện gì?" Hạ Sí Mạch hỏi.

Trần thị: "Ai gia nghe nói Bắc Xuyên vương dựng binh đã công hãm thành Giang Lăng, có việc này?"

Ngày ấy lâm triều, Hạ Sí Mạch đã nói về việc này cùng chúng đại thần, mẫu hậu có nghe thấy cũng không ngạc nhiên: "Bắc Xuyên vương sớm có dị tâm, cái gọi là thanh quân sườn bất quá là lấy cớ thôi."

"Ai gia mặc kệ hắn là lấy cớ gì, nếu dựng cờ phản ngươi ngươi cũng nên tỉnh lại một chút đi?" Trần thị nói xong, lại liếc mắt Tuyên Cẩn một cái.

Tuyên Cẩn nâng lên con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng nàng đối diện, thản nhiên nói: "Tin đồn thất thiệt." Tuy rằng Hạ Sí Mạch có tâm thú nàng, nhưng là gả cho vẫn chưa được sự đồng thuận của bất cứ ai, toàn bộ lời đồn chỉ là lời đồn nhảm nhí thôi, nhưng  lại bị người hữu tâm lợi dụng.

Trần thị: "Nói không sai, chính là trên đời này cái gì cũng phải có căn nguyên, không có lửa thì sao có khói?"

Hạ Sí Mạch lập tức bao che khuyết điểm: "Đều là nhi thần chủ ý, không liên quan Cẩn nhi."

Trần thị trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nhẹ nhàng trách mắng: "Ai gia cùng ngươi huyết mạch tương liên, vì sao ngươi cứ giúp đỡ ngoại nhân nói chuyện."

Tuyên Cẩn lạnh giọng ngắt lời bà, "Mẫu hậu lời ấy sai rồi, nô tì là con dâu, mẫu thân hoàng thượng, Thái hậu Đại Sở, sao lại là ngoại nhân?"

Bắc Xuyên vương tạo phản, liên quan lớn đến giang sơn xã tắc Đại Sở, Trần thị trong lòng sốt ruột, không khỏi nói nặng lời mà lại bị Tuyên Cẩn cãi lại, mặc dù là biết  sai nhưng như thế nào chịu nhận, cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn biết thân phận của mình mà tại sao lại xuất hiện ở chỗ này tận mấy ngày?"

Tuyên Cẩn nhất thời cứng họng, tróc kẻ trộm tróc tang, bắt kẻ thông dâm lấy song, nghĩ đến tình cảnh giờ phút này, lời nói vừa rồi quả thực là tự tát tai.

Hạ Sí Mạch ngồi không yên, biện giải: "Nhi thần cùng Cẩn nhi lưỡng tình tương duyệt, nàng ở trong này có gì không ổn?"

Nguyên là nghĩ muốn giúp Tuyên Cẩn, lại không biết lời vừa nói ra, càng thêm nói Tuyên Cẩn không tuân thủ nữ tắc.

Trần thị giận dữ cười: "Heng, nói như vậy thật ra là lỗi ai gia, là ai gia chi cắt uyên ương."

Hạ Sí Mạch còn muốn nói nữa, Tuyên Cẩn dùng ánh mắt ngăn nàng, rồi sau đó nói: "Mẫu hậu là người từng trải, cũng biết thâm cung tịch mịch, nô tì thừa nhận để hấp dẫn mà phạm hạ sai lầm lớn, chính là nô tì cũng biết nặng nhẹ, quyết không sẽ vì tư tình nhi nữ mà đánh cược tương lai Lẫm nhi và ngàn dặm giang sơn Đại Sở."

Trần thị nghe nàng nói như thế, ngược lại thay nữ nhi bị tổn thương mà bất công , hừ lạnh nói: "Ngươi nhưng thật ra là biết tiến biết lùi, vậy Mạch nhi thì làm sao? Chẳng lẽ nàng chính là đồ chơi ngươi giải quyết khi tịch mịch? Muốn thì có không muốn thì bỏ?" Trần thị đương nhiên cũng biết là trước đây nữ nhi của mình không chịu thua kém, dùng sức cả người câu dẫn đại tẩu nên mới có cục diện xấu hổ  như hôm nay, cũng biết tình cảnh Tuyên Cẩn tiến thối lưỡng nan, châm chọc khiêu khích vậy chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.

Sắc mặt Hạ Sí Mạch trở nên khó coi, sự ngọt ngào mà Tuyên Cẩn dành cho nàng mấy ngày nay liên tiếp đã không còn lại gì. Tuyên Cẩn với tình cảm tổng có thể làm được lãnh khốc vô tình như vậy, cho nàng hy vọng xong rồi làm cho nàng tuyệt vọng. Không để ý mẫu hậu còn tại trước mặt, Hạ Sí Mạch lẩm bẩm nói: "Cẩn nhi, không phải nói tốt lắm sao vì sao lại đổi ý nữa rồi?"

Tuyên Cẩn thầm nghĩ, ta chưa từng đáp ứng ngươi, bất quá nhìn đến bộ dáng Hạ Sí Mạch mất mác bi thương nên không đành lòng nói ra lời nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ nói: "Ngươi cũng biết là lúc đó hơi say."

Trần thị nhìn đôi uyên ương số khổ trước mắt... lắc đầu, hơn nữa nhìn đến bộ dáng nữ nhi vì tình mà khổ sở, đau lòng không thôi, thật sự là ma chướng nhưng vẫn ngoan quyết tâm tràng nói: "Biết sai khó sửa đổi thiện lớn lao yên, còn muốn nhớ lấy một câu, việc xấu trong nhà không thể ngoại dương." Rồi bỏ lại một câu, "Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Phất tay áo hồi cung.

Còn lại hai người nhìn nhau không nói gì, trầm mặc thật lâu sau, Tuyên Cẩn đánh vỡ trầm mặc, hòa nhã nói: "Không bằng ta cũng về cung trước đi."

"Không được đi!" Hạ Sí Mạch chắn ở trước mặt nàng, sau đó ôm cổ nàng gắt gao  ôm vào trong ngực, hận không thể đem Tuyên Cẩn nhu tiến thân thể của chính mình, nếu không làm cho nàng rời đi chính mình.

Tuyên Cẩn cố kỵ đến nàng cánh tay bị thương chưa lành, không dám giãy dụa, tùy ý nàng ôm. Trong lòng cũng là ngũ vị, ở Cảnh vương phủ vài ngày, nàng thật là có điểm không nghĩ hồi cung, mặc kệ ngươi lừa ta gạt, chỉ thích cùng người lẳng lặng  tư thủ cả đời!

"Cẩn nhi, không bằng chúng ta bỏ trốn đi!" Hạ Sí Mạch đột nhiên nói.

Tuyên Cẩn hiển nhiên ngây ngẩn cả người, bỏ trốn đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, nàng cũng từng muốn cùng Cao Hành bỏ trốn, sau lại bởi vì sai sót ngẫu nhiên mà không thể thực hiện được. Hiện tại Hạ Sí Mạch đề nghị như thế, tâm không khỏi nhảy vài cái, đầy ngập cô gái ôm ấp tình cảm, bất quá rất nhanh đã bị sự thật làm tỉnh. Nàng và Hạ Sí Mạch, một là Thái hậu, một là Nhiếp chính vương, trách nhiệm phải gánh vác nhiều lắm, làm sao có thể bỏ lại hết thảy mà bỏ trốn.

"Hạ Sí Mạch, đừng ngốc như vậy nữa, kỳ thật ta và ngươi như vậy ta đã thực thỏa mãn rồi, chỉ là... Đối với ngươi có chút không công bình." Nàng đã gả cho người, lại còn đã có hài tử, hiện giờ trượng phu đã chết thì cũng là cái quả phụ, nhất định cô đơn chung thân đến già, có thể nào mà làm cho Hạ Sí Mạch không oán không hối vẫn cùng nàng.

Hạ Sí Mạch tức giận nói:  "Đúng vậy không công bình, ta thích nàng, muốn cùng nàng một chỗ, e ngại người bên ngoài chuyện gì, sao nhiều người như vậy phải phản đối, nhất nhất hoài sủy lòng muông dạ thú, lại ồn ào thanh quân sườn, quả thực chê cười. Cẩn nhi, đừng để ý đến tới bọn họ nữa, đám người kia ta sẽ từng bước từng bước thu thập."

Tuyên Cẩn không nói nữa, có khi Hạ Sí Mạch cố chấp làm cho nàng vô cùng an tâm, mặc cho tương lai có như thế nào.

*

Tuyên Cẩn liên tiếp yêu cầu hồi cung đều bị Hạ Sí Mạch dùng các loại cớ lưu lại, Tuyên Cẩn biết thời biết thế cũng ở lại vài ngày, Hạ Sí Mạch cũng cùng nàng không xa một bucớ, ở trong vườn ngắm hoa xem cảnh, đánh đàn vẽ tranh, tiêu dao qua ngày. Nếu không phải Hạ Chỉ Tuân tìm tới cửa, Hạ Sí Mạch sớm đã quên mười ngày ước hẹn kia.

Ngày hôm đó hai người ở thư phòng chơi cờ, thình lình nghe hạ nhân báo lại nói Thành Dương quận chúa cầu kiến.

Hạ Sí Mạch chỉ phái người theo dõi Hạ Chỉ Tuân nên cũng biết nàng không có rời kinh mà cũng không cấm chừng nàng, cho nên cũng không ngạc nhiên, nói: "Cho nàng chờ ở sảnh."

Tuyên Cẩn không tiện đi qua, vẫn như cũ ở lại trong thư phòng cân nhắc bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, không ngờ chỉ qua nửa nén hương Hạ Sí Mạch đã trở lại, Tuyên Cẩn ngạc nhiên: "Quận chúa đi nhanh như vậy?"

Hạ Sí Mạch cười thần bí: "Cẩn nhi không ngại ta lưu Thành Dương quận chúa ở lại mấy ngày đi."

Tuyên Cẩn lập tức hiểu được ý nàng, nàng muốn giam lỏng Thành Dương quận chúa, thưởng thức một quân cờ, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nói: "Ngươi có hay không phát giác cử chỉ Thành Dương quận chúa có chút kỳ quái?"

"Nga? Nói nghe một chút."

Tuyên Cẩn: "Ngày đó nàng tuy bắt ta nhưng lại không thương tổn ta mà lại dẫn ngươi tới ngoại thành, nói vài câu yêu thích ngươi, ngươi không thấy kỳ quái sao?"

Hạ Sí Mạch không cho là đúng: "Nàng là Thái hậu, nàng ta không dám tổn thương nàng, vả lại là nàng ta là lấy nàng đặt điều kiện với ta."

Tuyên Cẩn: "Ta không biết ngươi cùng Thành Dương giao tình sâu cạn như thế nào, duy theo nàng ta không hề phòng bị đàm điều kiện với ngươi mà nói, nàng tựa hồ sớm đoán được ngươi sẽ không đáp ứng, nếu không nàng nếu muốn có phần thắng thì trước hết là phải đặt bẫy gì đó chứ không phải là hoàn toàn yếu thế ở trước mặt ngươi."

Hạ Sí Mạch nghe có lý, như có điều suy nghĩ nổi dậy.

Tuyên Cẩn lại nói: "Bắc Xuyên vương thần không biết quỷ không hay chiếm Giang Lăng, chính là không muốn cho ngoại nhân biết, mà Thành Dương là nữ nhi của hắn lại đem trọng yếu quân sự cơ mật như thế dễ dàng  nói cho ngươi, đặc biệt lại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành công khai nói cho ngươi biết, cho ngươi có phòng bị, ngươi không phải nói nàng là Bắc Xuyên đệ nhất tài nữ sao, như thế nào giống như hành động ngu xuẩn vậy?"

Hạ Sí Mạch muốn phản bác, bất quá nghĩ đến nàng so với Tuyên Cẩn càng thêm hiểu biết Hạ Chỉ Tuân, biết nàng lời nói không giả, càng hồ nghi thêm.

"Về phần điều kiện nàng nói, ngươi lúc ấy liền phản bác nàng, căn bản là lời nói vô căn cứ, lời lẽ ngươi nghiêm khắc cự tuyệt sau, nàng còn ở kinh thành nghỉ ngơi mười ngày, chờ ngươi hồi tâm chuyển ý, hiện giờ lại đưa đến cửa, ngươi không thấy hết thảy là đã vượt quá lẽ thường sao?"

"Cẩn nhi, ý của ngươi là..." Kỳ thật trong lòng Hạ Sí Mạch đã có đáp án.

Tuyên Cẩn: "Nếu nàng thực quay lưng Bắc Xuyên vương hướng ngươi mật báo, thì quận chúa đối với ngươi thật đúng là tình thâm một mảnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro