Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80

"Nương nương, không biết là quận chúa. . ." Ngâm Tuyết ấp a ấp úng muốn nói lại thôi. 

Tuyên Cẩn lật sách, đầu cũng không ngẩng lên: "Có chuyện gì cứ nói thẳng." 

Ngâm Tuyết: "Tối hôm qua, quận chúa lại lưu lại ở thư phòng rất lâu mới đi."

Tuyên Cẩn "Nga" một tiếng, thậm chí không phản ứng. 

Ngâm Tuyết bất mãn: "Nương nương người không tức giận a?" 

Tuyên Cẩn nói: "Chính ngươi nói đây là chuyện tối hôm qua, hiện tại tức giận có tác dụng gì?" 

Ngâm Tuyết bộ dạng bênh vực kẻ yếu: "Cũng đã vài ngày rồi , Vương gia vừa về là quận chúa giống như ong mật quấn lấy hoa, nhìn thật chướng mắt. Nữ nhi mà không biết xấu hổ, Vương gia cũng thiệt là, biết rõ quận chúa không có hảo ý, cũng không chút nghi ngờ, ngay cả chúng nô tài là hạ nhân đều nhìn không thuận." 

Tuyên Cẩn có mắt có tai, không cần Ngâm Tuyết đến cáo trạng cũng vẫn như thế, Lẫm nhi phái người đến thúc giục nàng vài lần, nàng cũng không có hồi cung, càng biết rõ Hạ Sí Mạch như vậy, trong lòng không thoải mái cực kỳ, còn thản nhiên nói: "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ, ở sau lưng nói xấu Vương gia là có tội."

Ngâm Tuyết phản bác: "Nô tỳ không phải là vì sợ nương nương tổn thương sao, từ khi quận chúa đến, Vương gia cũng không lại đây" Ngâm Tuyết mở miệng, thật có điểm giống lúc trước Dung Doanh Nguyệt tiến cung, lúc ấy Tuyên Cẩn mới vừa thất sủng.

Hạ Sí Mạch gần đây vội vàng chuyện của Bắc Xuyên vương, mỗi ngày đều tới khuya mới hồi phủ, sợ quấy rầy Tuyên Cẩn nên đều ngủ ở thư phòng, mà Tuyên Cẩn không trở về cung nhiều ít gì cũng có ý trốn tránh vì biết là ai sai người ám sát Hạ Sí Mạch, nên càng không muốn hiện thân. Cảnh vương phủ so với Tuyên Ninh Cung thanh tĩnh hơn nhiều, mặc cho ai muốn gặp nàng đều bị người của Cảnh Vương phủ ngăn ở ngoài cửa lớn, lý do chỉ có một, Thái hậu không ở nơi này.

"Thế này không phải rất tốt sao, miễn cho người khác lời ra tiếng vào." Gia nhân Cảnh vương phủ ngầm hiểu ít chuyện của nàng cùng Hạ Sí Mạch. Tuyên Cẩn cũng cảm thấy không nên ra vào nhiều. 

Ngâm Tuyết lập tức cười nói: "Nô tỳ hiểu rồi, cũng vì lo cho nương nương." 

Tuyên Cẩn thầm nghĩ, đọc sách thấy có chút mệt mỏi, trong lòng cũng có chút phiền muộn, nhân tiện nói: "Bồi ai gia đi ra ngoài đi một chút." 

Ngâm Tuyết vội vàng cầm áo choàng giúp nàng phủ thêm, còn hỏi Tuyên Cẩn có muốn mang đàn theo không. 

Tuyên Cẩn nghĩ nghĩ nói: "Mang theo đi, ngươi đi mời quận chúa đến, nói với quận chúa ai gia ở ngoài hiên chờ nàng."

Ngâm Tuyết mừng rỡ, biết nương nương nhà nàng sẽ không mặc kệ ngồi xem. 

Hạ Chỉ Tuân đến, chỉ thấy Tuyên Cẩn nghiêng người tựa ghế, nâng má, nhìn xa xa. Đều là nữ nhân mà cũng không thể không cảm thán một câu, nữ nhân này thật đẹp, linh hoạt kỳ ảo làm cho toàn bộ hậu cung đều phải thua nàng, chính là không biết trong ý niệm cất giấu cái dạng tâm địa gì, nhìn như thế nào cũng không ra, có thể làm cho một người đối nàng như thế khăng khăng một mực, tất phải có bản lĩnh của nàng. 

"Chỉ Tuân tham kiến nương nương." Trước mặt Tuyên Cẩn, Hạ Chỉ Tuân luôn có bộ dạng tri thức hiểu lễ nghĩa, dường như các nàng không hề có gút mắt, điểm này nhưng thật ra cùng Tuyên Cẩn cực giống, chẳng sợ trong lòng giận tới ngập trời, vẫn như cũ có thể làm đến bất động thanh sắc. 

Tuyên Cẩn ban thưởng tọa, Hạ Chỉ Tuân ngồi xuống bên cạnh nàng, các nàng vẫn là lần đầu ngồi gần như vậy, hai người quan sát nhau một phen, vẫn là Tuyên Cẩn khen trước: "Bộ dạng quận chúa thật xinh đẹp, mưu trí cũng hơn người." 

Hạ Chỉ Tuân che miệng cười, sau đó nói: "Ý nương nương là, Chỉ Tuân cùng ngài đoạt nam nhân sao?" 

Tuyên Cẩn không dự đoán nàng nói trắng ra như thế, ngược lại sửng sốt, lập tức khôi phục bộ dáng bình thường, ảm đạm cười nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, một nam nhân xuất sắc như vậy cũng dễ hiểu thôi." 

Hạ Chỉ Tuân: "Nương nương nói thật hay, ở nước Bắc Xuyên của chúng ta thịnh hành, chỉ cần thích nam nhân nào là các cô nương đều thật lớn mật theo đuổi hắn."

Sau đó lại thở dài nói, "Chỉ tiếc Vương gia hắn không có chút cảm tình, Chỉ Tuân đã dùng sức cả người và võ, Vương gia cũng không thèm để ý tới, làm ta không khỏi thất vọng." 

Không biết vì sao, nghe Hạ Chỉ Tuân nói xong, Tuyên Cẩn càng không tức giận mà vắt đầu thưởng thức, thẳng thắng không hề che dấu, đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Vương gia cái gì?" 

Hạ Chỉ Tuân lại che miệng cười: "Nương nương lời này hỏi thật dư thừa, không phải là đã quên câu nói kia sao, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ở trong mắt Chỉ Tuân Vương gia tự nhiên tất cả đều là tốt." 

Tuyên Cẩn thản nhiên nói: "Ai gia muốn nghe lời thật lòng của ngươi." 

Hạ Chỉ Tuân chống lại ánh mắt của nàng, đọc ra trong đó thâm ý, thần sắc ngưng trọng nói: "Chỉ Tuân có thể cả gan hỏi trước một câu hay không, nương nương lại thích Vương gia chỗ nào?" 

Tuyên Cẩn trực tiếp cự tuyệt: "Ai gia sẽ không trả lời ngươi vấn đề này." Nàng thậm chí không có hướng Hạ Sí Mạch lộ ra một chút tâm tư, lại như thế nào hướng Hạ Chỉ Tuân vạch trần nội tâm.

Hạ Chỉ Tuân vuốt tay: "Nếu nương nương không chịu nói, Chỉ Tuân cũng không thể nói." 

Tuyên Cẩn nâng mắt phượng nghĩ muốn xuất ra uy nghiêm Thái hậu, rốt cuộc vẫn là áp chế, dù sao không ở trong cung hơn nữa thân thế của nàng cũng là ít ai biết, nàng thoải mái, trầm mặc trong chốc lát sau lại nói: "Nàng thực săn sóc, đối ta vô cùng tốt." 

Hạ Chỉ Tuân thấy nàng không hề tự xưng ai gia, thật thản nhiên, càng không nghĩ tới nương nương lại chịu yếu thế trước, hơi hơi có chút kinh ngạc, đương nhiên vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, mà là cười nói: "Nghe nương nương ý tứ, ai đối với ngài tốt ngài liền thích?" 

"Láo xược!" Tuyên Cẩn liền mắng, sau đó thu hồi sắc mặt giận dữ, thản nhiên nói, "Đương nhiên không phải, ta còn không đến mức phóng đãng như thế."

"Phải không?" Hạ Chỉ Tuân nhếch mày hỏi, tựa hồ đối mặt lúc này không phải Thái hậu, nên không hề cố kỵ. 

Tuyên Cẩn bị hỏi, trong lòng không khỏi tự hỏi, nàng thích Hạ Sí Mạch, không phải là bởi vì Hạ Sí Mạch đối tốt với nàng chứ?

Hạ Chỉ Tuân thấy nàng có vẻ mê hoặc, vừa tội nghiệp vừa không cam lòng. Tội nghiệp chính là vì Tuyên Cẩn nhìn sáng suốt thông minh nhưng lại không hiểu như thế nào tình yêu, không cam lòng chính là vì Tuyên Cẩn không có nửa điểm trả giá, lại chiếm được một lòng say mê của Hạ Sí Mạch, điều này không công bằng. 

"Ta thích Vương gia, là bởi vì hắn ở trong lòng ta trong mắt ta là tốt nhất, không người nào có thể sánh được, hắn anh tuấn, uy vũ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hắn giống một kẻ tàn bạo, hung ác thô bạo, lãnh huyết vô tình, đương nhiên thứ này cũng không phải nghĩa xấu, ta thích hắn không đạt mục đích thề không bỏ qua, thích hắn tính tình trẻ con nhưng lại cao ngạo, hắn là thiên chi kiêu tử, gặp may mắn, hào quang bắn ra bốn phía, làm cho người ta sùng bái hắn, mê luyến hắn, muốn gả cho hắn." 

"Phải không?" Tuyên Cẩn nghi hoặc nhìn thấy nàng, nàng cùng Hạ Chỉ Tuân nói ra tựa hồ không phải cùng một người, Hạ Sí Mạch ở trong mắt nàng, phần lớn đều là những lúc vô lại, ngang ngược, tự cho là mình làm đúng, cố tình tỏ vẻ đáng yêu, ôn nhu, mỗi lần ở bên cạnh Hạ Sí Mạch dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn chăm chú nàng, lòng nàng cũng bị hòa tan, sau đó nói không nên lời cự tuyệt, tùy ý Hạ Sí Mạch muốn làm gì thì làm.

Như thế thật khác nhau, nguyên nhân, hoặc Hạ Sí Mạch ở trong mắt Hạ Chỉ Tuân là nam tử, mà ở trong mắt nàng là nữ nhân.

"Cho nên ngươi làm nhiều như vậy, đều là vì Hạ Sí Mạch?" Tuyên Cẩn hỏi nàng. 

Hạ Chỉ Tuân hướng Tuyên Cẩn trừng mắt nhìn, "Ngươi là nói ta mỗi ngày vì Vương gia nấu canh? Điều này cũng là tự nhiên, người nam nhân nào mà không nghĩ thú một thê tử ôn nhu hiền lành, ta bây giờ còn học thiêu thùa may vá, chờ học giỏi, liền vì Vương gia làm vài kiện xiêm y, phải cùng nương nương tranh đoạt nam nhân, dù sao có chút bản lĩnh mới tốt, trả giá càng nhiều thì phải càng cố gắng." 

Tuyên Cẩn tự nhiên nghe ra được đáp án của nàng, trong lòng nàng điều có cố kỵ , không biết vì sao nhìn thấy Hạ Chỉ Tuân, nhưng lại giống như nhìn đến thấy Hạ Sí Mạch, Hạ Chỉ Tuân đối với Hạ Sí Mạch giống như Hạ Sí Mạch đối với nàng?, Hạ Sí Mạch có thể hay không có một ngày bị đả động đây? Dù sao cái gì nàng cũng cấp không được cho Hạ Sí Mạch, dù cho là một lời hứa. 

"Nương nương, ta có thể hỏi lại ngài một vấn đề không?" Hạ Chỉ Tuân hỏi. 

Tuyên Cẩn lấy lại tinh thần, "Ngươi cứ hỏi." 

Hạ Chỉ Tuân nói: "Ngài tính toán ích kỷ chiếm Vương gia cả đời, hay là vẫn rộng lượng buông tay để Vương gia tự do?" 

Tuyên Cẩn giật mình, nàng không có khác lựa chọn?

Hạ Chỉ Tuân nhẹ nhàng cười, đứng dậy đi tới cuối hành lang, nơi đó cái một chiếc đàn cổ, uyển chuyển gảy đàn:

"Cơ hội trước mắt, khó bắt như sao trời. Phong tình sưởi ấm cũng vô lực, đào hoa chi thượng, chim oanh hót, tất không thể thả người về."

*

Đêm đã khuya, Tuyên Cẩn cũng trằn trọc khó ngủ, đã là canh ba, Hạ Sí Mạch hẳn là đã trở lại, do dự một phen, rốt cuộc vẫn là gọi Ngâm Tuyết tiến vào, thay quần áo đến thư phòng. 

Nhanh đến thư phòng, Tuyên Cẩn lại do dự. Trong lòng nàng bây giờ rất rối loạn, muốn nhìn thấy Hạ Sí Mạch mà nếu không quyết tâm thì sẽ lùi bước. 

Lời nói của Ngâm Tuyết sáng nay nổi lên tác dụng, lúc này nàng muốn đi "Bắt kẻ thông dâm", vội nghênh đón Tuyên Cẩn, hưng phấn giựt giây nói: "Nương nương, chúng ta đi thôi, phải nhìn xem thế nào, nếu thật sự là hiểu lầm , từ nay về sau cũng có thể yên tâm." 

Tuyên Cẩn không muốn nghĩ đến phương diện kia mà bị Ngâm Tuyết nhắc mới tỉnh, không có gì trở ngại, nàng cũng muốn biết, các nàng mỗi đêm ở cùng một chỗ là làm những gì.

Vừa mới tiến sân, chợt nghe đến thanh âm Hạ Sí Mạch: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần chờ ta, phải nói thế nào cho ngươi hiểu đây." 

Hạ Chỉ Tuân: "Ai chờ ngươi? Ta là đến đọc sách thôi."

Hạ Sí Mạch cười: "Còn cháo tổ yến kia nữa, ngươi trả lời sao đây?" 

Hạ Chỉ Tuân: "Ta. . . . . . Chính mình đói bụng, dù sao cũng đã nấu thuận tiện giúp ngươi mang một phần." 

Hạ Sí Mạch không trả lời, lại truyền ra một tiếng buồn cười, mang theo hương vị sủng nịch, nửa ngày lại nghe Hạ Sí Mạch nói: "Đây là cái gì?" 

Chỉ nghe Hạ Chỉ Tuân một tiếng thét chói tai: "Ai nha, ngươi trả lại cho ta!" 

Hạ Sí Mạch: "Không, ngươi nói cho ta biết là cái gì, ta trả lại." 

Âm thanh đùa giỡn truyền ra ngoài. 

Hạ Chỉ Tuân tựa hồ sinh khí, thở phì phì nói: "Biết rõ ta võ công không bằng ngươi, ngươi còn khi dễ ta, nếu không để ý ngươi ." 

Hạ Sí Mạch bồi tội: "Được rồi, được rồi,  không đùa ngươi nữa, bất quá ta thật sự rất ngạc nhiên. Đây rốt cuộc là cái gì."

Hạ Chỉ Tuân nói nhỏ dần, bên ngoài không có nghe ra âm thanh, sau đó liền truyền ra tiếng cười to của Hạ Sí Mạch. 

Hạ Sí Mạch ngừng cười, cảm động nói: "Còn chưa bao giờ có cô nương dụng tâm với ta như thế, chỉ tiếc ta. . . . . ." 

Hạ Chỉ Tuân che miệng nàng, nói: "Ngươi không cần nói, ta đều hiểu được, ta làm cái đó, cũng không cần ngươi hồi báo, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng thế, cố gắng vì ngươi mà làm, ta đã thực thỏa mãn." 

Hạ Sí Mạch giận dữ nói: "Lúc trước ta bị thương ở nhà ngươi, vì sao ngươi đối ta hờ hững?"

Hạ Chỉ Tuân nói: "Ta khi đó bất quá mới mười tuổi, tự nhiên phải rụt rè một chút, hiện tại nghĩ đến, thật sự là hối hận muốn chết, nếu ta có thể dũng cảm chút nữa, hoặc là ta. . . . . ." Nói chỉ nói một nửa. 

"Chỉ Tuân." Hạ Sí Mạch thanh âm ôn nhu hoán nàng một tiếng. 

Tuyên Cẩn mặt không chút thay đổi đứng dưới ánh trăng, nhất thời không rõ Hạ Sí Mạch là gặp dịp thì chơi, hay là thực lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro