Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Hạ Sí Mạch khó có cơ hội được về sớm, cực kỳ hưng phấn đi tìm Tuyên Cẩn, lại bị chăn ngoài cửa. Ngâm Tuyết ngăn ở bên ngoài, nói nương nương đã đi ngủ. Hạ Sí Mạch nhìn nhìn sắc trời, mặt trời còn chưa xuống núi, sao lại đi ngủ sớm như vậy? Đoán rằng Tuyên Cẩn nhất định là trách nàng mấy ngày này vắng vẻ mà sinh hờn dỗi. Bất chấp Ngâm Tuyết ở một bên dịu dàng nói những câu nhận lỗi, bên trong lại thủy chung không có nửa điểm âm thanh.

Hạ Sí Mạch thần tình hồ nghi hỏi Ngâm Tuyết: "Không phải ta làm gì sai để nàng mất hứng chứ?"

Ngâm Tuyết giọng oán giận nói: "Tâm tư nương nương không phải thứ nô tỳ có thể đoán , Vương gia ngài cũng đừng làm khó xử nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng không biết."

Hạ Sí Mạch chỉ có thể từ bỏ, vẻ mặt buồn bực trở lại thư phòng. Đẩy cửa ra thì thấy Hạ Chỉ Tuân hoang mang rối loạn, đang muốm hỏi nàng, lại bị Hạ Chỉ Tuân cướp lời nói "Ta muốn viết một bức thư cho phụ vương."

"Nga?" Hạ Sí Mạch không nghĩ tới nàng thẳng thắn như thế, có hứng thú hỏi, "Định nói cái gì?"

Hạ Chỉ Tuân: "Dĩ nhiên là khuyên phụ vương ta thêm phòng bị."

Hạ Sí Mạch không tin: "Đơn giản thế sao?"

Hạ Chỉ Tuân thật hào phóng đem bức thư trực tiếp đặt ở trước mặt Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch nhìn lướt qua, quả nhiên chỉ viết chút lời thân thiết. Nhưng thật ra ở điểm cuối cùng nhìn ra ý tứ khác, mặt trên viết 'nữ nhân bất hiếu, đi không từ giã, làm cho phụ vương lo lắng ...' Hạ Chỉ Tuân quả thật là vụng trộm chạy đến đây.

Hạ Sí Mạch cười nói: "Cho dù ra roi thúc ngựa đem phong thư này giao cho phụ vương ngươi, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi."

Hạ Chỉ Tuân mặt không đổi sắc, giống như sớm đoán được là như thế này, thản nhiên nói: "Báo tin là giả, kì thực là báo cái bình an thôi, ta mang người đến đều bị các ngươi bắt giam, làm ta không còn phương pháp."

Hạ Sí Mạch: "Nhưng xem ra ngươi cũng không sốt ruột chút nào."

Hạ Chỉ Tuân cười nói: "Chuyện gì tới cũng tới, huống chi Vương gia ngài lại không làm khó ta, ta được ở Cảnh vương phủ thật tự tại."

Hạ Sí Mạch nhướn mày: "Không sợ bổn vương bắt ngươi uy hiếp phụ vương ngươi sao?"

Bộ dáng Hạ Chỉ Tuân vẫn chẳng hề để ý: "Người đang trong tay Vương gia, Vương gia tùy ý định đoạt"

Hạ Sí Mạch nhớ tới lời Tuyên Cẩn, nói Hạ Chỉ Tuân bởi vì thích nàng, mới tự mình đưa đến cửa, hơn nữa mấy ngày này Hạ Chỉ Tuân ở trong phủ đủ loại biểu hiện, càng có thể khẳng định Hạ Chỉ Tuân cố ý lâm vào, nhưng nàng ngược lại không "Cảm kích", nói: "Bổn vương vốn không làm khó nữ nhân vì thế không làm khó ngươi, bổn vương hôm nay để ngươi trở về. Ngươi nếu có thể khuyên phụ vương ngươi thu binh tất nhiên là chuyện vui mừng, nếu không thể, vậy thì ra chiến trường gặp đi!"

Hạ Chỉ Tuân rốt cục thay đổi sắc mặt, giật mình hỏi: "Ngươi thả ta?"

Hạ Sí Mạch đã an bài tốt hết thảy, hoàn toàn không cần lấy Hạ Chỉ Tuân để uy hiếp, giữ nàng lại ngược lại làm cho người khác dèm pha, bị người lên án là không cần, Hạ Sí Mạch không đáp hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không muốn đi?"

"Đương. . . . . . Đương nhiên không phải." Hạ Chỉ Tuân cắn môi, một hồi lâu mới nói, "Trước tiên, ta có một thỉnh cầu."

Hạ Sí Mạch: "Cứ nói đừng ngại."

Hạ Chỉ Tuân dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng nói: "Ta làm một bữa cơm cho ngươi được không?"

Hạ Sí Mạch cười nói: "Vì sao, chớ không phải là ngươi nghĩ muốn hạ độc trong đồ ăn hả?"

Hạ Chỉ Tuân khẽ nâng cằm, khiêu khích nói: "Vương gia nếu sợ bị độc chết, có thể cự tuyệt."

Mặc kệ Hạ Chỉ Tuân đối nàng có hay không có tâm, yêu cầu như vậy cũng không quá phận, coi như thỏa mãn nàng một nguyện vọng nho nhỏ đi. Hạ Sí Mạch tối thiểu có thể hiểu được thích một người lại không được đáp lại, cảm giác hèn mọn ra sao, nói: "Quận chúa như thế hiền lành, bổn vương đúng là có chút chờ mong."

Hạ Chỉ Tuân lập tức đi chuẩn bị.

Hạ Sí Mạch lại đi một chuyến đến phòng Tuyên Cẩn, như trước bị ngăn ở ngoài cửa, không khỏi nóng tính. Không rõ Tuyên Cẩn vì sao luôn hỉ nộ vô thường, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nàng, làm cho nàng cảm thấy thất bại. Quay về thư phòng, Hạ Chỉ Tuân đã chuẩn bị tốt đồ ăn. Hạ Sí Mạch nhìn thấy trên bàn thức ăn phong phú, hoàn toàn không thể tin tưởng nỗi một cô gái được nuông chiều từ bé, là một quận chúa lại có thể làm được chuyện này. Lời phát ra từ nội tâm khen: "Quận chúa còn có loại này khéo tay, thật sự là khó tin."

Hạ Chỉ Tuân có chút đắc ý: "Ta không chỉ có biết những chuyện này đâu, chính là Vương gia không chịu thưởng thức thôi."

Hạ Sí Mạch nhìn thấy Hạ Chỉ Tuân thì nghĩ tới chính mình. Nàng vì lấy lòng Tuyên Cẩn còn không phải cũng vứt bỏ thân phận Vương gia, hết sức ân cần. Đáng tiếc người ta không cảm kích. ấm ức lên, tự mình rót chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Chỉ Tuân lại rót đầy chén rượu của nàng, ngồi bên cạnh Hạ Sí Mạch, rồi sau đó nói: "Mới vừa rồi ta định hỏi Vương gia, nhìn vẻ mặt ngươi mất hứng, không phải là cùng nương nương cãi nhau chứ?"

Hạ Sí Mạch trong lòng đang buồn bực, nghe nàng hỏi như thế, không khỏi thở dài: "Đều nói lòng của nữ nhân sâu như đáy biển, quả thật là quá khó nắm lấy, hơn nữa nói trở mặt liền trở mặt, bổn vương thậm chí không biết sai ở chỗ nào." Hạ Sí Mạch nói lời này, hoàn toàn quên chính mình cũng là một nữ nhân.

Hạ Chỉ Tuân cười khẽ một chút: "Đa tình lại bị vô tình đáp lại, không nghĩ tới Vương gia như vậy cũng không thể có ngoại lệ." Nói xong kính nàng một chén rượu.

Hạ Sí Mạch trong lòng không thừa nhận Tuyên Cẩn vô tình, bất quá tính tình Tuyên Cẩn cứng rắn, thật sự đủ tuyệt tình. Tuyên Cẩn lần lượt cự tuyệt gả cho nàng, trong lòng dần dần bất bình, uống liền mấy chén nhưng thức ăn trên bàn thì một đũa cũng chưa động.

Hạ Chỉ Tuân gắp miếng thịt bò để vào trong chén của Hạ Sí Mạch, tha thiết nói: "Vương gia nếm thử,chút tay nghề của ta xem thế nào."

Hạ Sí Mạch cười nói: "Nếu Cẩn nhi được như ngươi tự mình xuống bếp vì ta, ta chết cũng cam nguyện."

Hạ Chỉ Tuân nửa thật nửa giả nói: "Thật ra Chỉ Tuân nghĩ, muốn mỗi ngày đều như thế, đáng tiếc Vương gia không chịu cho Chỉ Tuân cơ hội."

Hạ Sí Mạch tò mò, hỏi nàng: "Ngươi thật sự có ý với ta?"

Hạ Chỉ Tuân tự nhiên hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."

Hạ Sí Mạch lại lắc đầu: "Ta không tin."

"Vì sao?" Hạ Chỉ Tuân hỏi.

"Nữ nhân là phải rụt rè." Hạ Sí Mạch trả lời đương nhiên.

Hạ Chỉ Tuân xì cười ra tiếng, "Ta còn nghĩ Vương gia chê ta không đủ tư cách. Ta là học theo Vương gia, nếu không chủ động chẳng lẽ còn chờ Vương gia theo đuổi ta?"

Hạ Sí Mạch cũng cười nói: "Nếu không có Cẩn nhi, bổn vương thật có thể thử một lần, đáng tiếc lòng bổn vương vẫn như trước đây, ta và ngươi lập trường bất đồng nhất định không có khả năng."

"Nếu Thái hậu cự tuyệt ngài, mà ta lại phản bội phụ vương, Vương gia có thể để tâm một chút không?" Hạ Chỉ Tuân vẻ mặt mất mát hỏi.

Ngâm Tuyết do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn là thật cẩn thận mở miệng: "Nương nương, nô tỳ mới vừa rồi đi ra ngoài đi rồi một vòng, nhìn thấy Vương gia đang cùng quận chúa nâng cốc vui vẻ."

Tuyên Cẩn nửa ngày không lên tiếng trả lời, đột nhiên nói: "Ngâm Tuyết, thu thập một chút, chúng ta hồi cung."

Ngâm Tuyết choáng váng, trong lời nói ra cảnh nàng nhìn thấy lúc đó, không nói xấu, ngược lại giúp Hạ Sí Mạch nói lên lời hay, "Kỳ thật bọn họ cũng không tán gẫu cái gì, chỉ nói chút chuyện của Vương gia." Nói xong lại sợ Tuyên Cẩn mắng nàng nghe lén, giải thích nói, "Nô tỳ làm như vậy cũng là vì nương nương."

Tuyên Cẩn nghe nói các nàng tán gẫu chuyện của Hạ Sí Mạch, trong lòng lại càng không có tư vị, lạnh lùng nói: "Các nàng nói cái gì, cùng ai gia có quan hệ gì đâu" Nhớ tới cái trâm cài là của Hạ Sí Mạch tặng cho, "Bộp" ném lên bàn.

Ngâm Tuyết như thế nào nghe không ra nương nương nàng đang tức giận chứ, không dám mở miệng. Thừa lúc Tuyên Cẩn không chú ý, lén kêu một tiểu nha đầu nói cho Cảnh vương, Tuyên Cẩn phải đi.

Hạ Sí Mạch đang cùng Hạ Chỉ Tuân nói chuyện vui, cười đến thở không nổi, đột nhiên hạ nhân cùng nàng thì thầm nói Tuyên tiểu thư muốn rời phủ. Một chút luống cuống, ngay cả lời chào cũng chưa nói bỏ lại Hạ Chỉ Tuân đi ngăn Tuyên Cẩn.

Hạ Chỉ Tuân trầm tư trong chốc lát, đi theo.

Cũng may mắn Ngâm Tuyết cố ý câu giờ, Hạ Sí Mạch chạy tới, Tuyên Cẩn vừa mới đi ra cửa phòng.

"Cẩn nhi." Hạ Sí Mạch che ở trước mắt Tuyên Cẩn, nhìn thấy Ngâm Tuyết mang vác tay nãi hỏi, "Ngươi muốn đi?"

Tuyên Cẩn liếc mắt một cái nhìn đến Hạ Sí Mạch, phía sau là Thành Dương quận chúa, thản nhiên nói: "Đa tạ Vương gia mấy ngày nay thịnh tình chiêu đãi, ta có chuyện quan trọng không tiện ở lâu, trước hết cáo từ."

Hạ Sí Mạch đâu chịu được Tuyên Cẩn lại hờ hững như thế, quay đầu lại phân phó một tiếng, "Các ngươi đi xuống trước đi." Rồi sau đó nắm lấy cố tay Tuyên Cẩn, kéo vào trong phòng.

Trái phải không người, Tuyên Cẩn lúc này mới cả giận nói: "Hạ Sí Mạch, ngươi buông tay!"

Hạ Sí Mạch không buông, chỉ hỏi: "Được được, nàng nói xem, sao lại nói đi liền đi?"

Tuyên Cẩn quay đầu, không muốn trả lời.

Tuyên Cẩn đầu tiên là đối nàng hờ hững, hiện tại lại đột nhiên phải đi, lại ngay cả cái lý do đều không có, Hạ Sí Mạch dù cho tính tình có tốt cách mấy, cũng nổi giận, hơn nữa uống nhiều rượu, liền quát: "Cho dù ta đã làm sai chuyện gì, ít nhất thì cũng phải nói ta sai ở chỗ nào, ngươi lại đối ta hờ hững, Tuyên Cẩn, ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Hạ Sí Mạch chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện khó nghe như thế. Tuyên Cẩn bị nàng quát, đầu tiên là sửng sốt, mũi có chút chua xót, bất quá rất nhanh đã bình phục được nỗi lòng. Mặt không chút thay đổi: "Quyết định của ta, không cần nói cho ngươi biết."

Hạ Sí Mạch thấy nàng lạnh lùng, tâm cũng lạnh theo. Vô luận nàng cố gắng như thế nào thủy chung vẫn không thể đi vào lòng Tuyên Cẩn. Không biết nàng suy nghĩ cái gì và cũng không biết tâm ý nàng muốn gì. Mặc dù có lúc Tuyên Cẩn đối nàng rất tốt nhưng nhìn qua càng giống một loại bố thí, hoặc là băn khoăn bồi thường. Hạ Sí Mạch chịu đủ loại tra tấn trong lòng, đau thương hỏi: "Được rồi, Tuyên Cẩn, hôm nay ta chỉ hỏi nàng một câu, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay không? Nếu là có, chúng ta về sau sẽ cùng nhau, nếu không có, ta cũng chấp nhận, nàng tiếp tục làm Thái hậu của nàng, tiếp tục bảo vệ con của nàng, từ nay về sau, chúng ta hai không thể làm một, sẽ không tiếp tục dây dưa với nàng, sẽ không làm nàng khó xử." Lẫm nhi là tâm can của Tuyên Cẩn, cũng chính là bức tường cao vạn trượng ngăn cách hai người.

Có lẽ là quen nghe Hạ Sí Mạch thề non hẹn biển, quen Hạ Sí Mạch bám riết không tha, bỗng dưng Hạ Sí Mạch đột nhiên nói ra lời bỏ cuộc, Tuyên Cẩn giống như bị dội một bát nước lạnh, một hồi mộng đẹp bừng tỉnh. Thân mình chao đảo, suýt nữa té ngã, Hạ Sí Mạch mặc dù cho nàng hai lựa chọn, lại chỉ có một đáp án.

Hạ Sí Mạch theo bản năng đến đỡ nàng, bàn tay đến một nửa lại thu hồi, giờ phút này không thể mềm lòng, nàng phải bức Tuyên Cẩn nói ra lời trong lòng.

Từ khi Hạ Sí Mạch xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, ngày tháng tích lũy đã hình thành một chỗ dựa vững chắc vô hình. Vì nàng che mưa chắn gió, làm cho nàng tâm sinh an bình, mà chỗ dựa vững chắc này trong khoảnh khắc đột nhiên ầm ầm sập đổ. Trái tim Tuyên Cẩn nhất thời như là bị lấy đi một khối, một chút cũng không cảm thấy thoải mái. Không lòng dạ nào phân rõ Hạ Sí Mạch là còn tình cảm với nàng hay không, trong đầu chỉ còn một ý niệm, là Hạ Sí Mạch muốn bỏ nàng mà đi. Hạ Sí Mạch mặc dù cho nàng hai lựa chọn, lại chỉ có một đáp án, nàng không thể cùng Hạ Sí Mạch quang minh chính đại cùng một chỗ, cũng chỉ có thể tách ra, Hạ Sí Mạch không hề cấp nàng đường sống, cũng thế, nguyên bản các nàng không nên có gút mắt. Cái gì cũng chưa nói, thậm chí không nhìn Hạ Sí Mạch liếc mắt một cái, đi tới trước cửa.

Hạ Sí Mạch không rõ lại truy vấn một câu: "Rốt cuộc có hay không?"

Tuyên Cẩn trong lòng biết nếu nói có, hết thảy vẫn là giống như trước, nhưng mà sự thật lại không thể nói có, chỉ có thể nhẫn tâm, lạnh như băng nói hai chữ: "Không có." Mở cửa đi ra.

Hạ Sí Mạch thấy nàng vô tình như vậy, tức giận đến nỗi nói mà không nghĩ: "Hôm nay nếu nàng ra khỏi Cảnh vương phủ, ngày mai ta liền cưới Thành Dương quận chúa làm vợ!"

Tuyên Cẩn thân mình chấn động, vẫn tiêu sái đi không quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro