Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87

"Ngày mai ngươi muốn thành thân với Thái hậu thật sao?" Hạ Chỉ Tuân ngẩng đầu nhìn Hạ Sí Mạch đang ngồi trên một nhánh cây.

Hạ Sí Mạch tự rót rượu uống một mình, nhìn lên ánh trăng khuyết trên trời nói: "Ta chờ ngày này từ rất lâu rồi."

Hạ Chỉ Tuân nhảy một cái, ngồi ở cánh cây đối diện với Hạ Sí Mạch "Ngươi không nghĩ tới hậu quả hay sao?"

Hạ Sí Mạch rót đầy chén rượu đưa cho nàng, tự mình cầm lấy bình rượu, cụng vào chén của Hạ Chỉ Tuân, sau đó nói: "Đương nhiên có nghĩ tới."

Hạ Chỉ Tuân thấy bộ dáng Hạ Sí Mạch không thèm để ý, nhíu mày nói: "Vậy sao còn khăng khăng cố chấp?" Hạ Sí Mạch cưới Tuyên Cẩn, chẳng những không sợ binh mã của phụ thân nàng, mà còn cưỡng ép Hoàng đế, hành vi này đúng là chỉ có thể dùng điên thật rồi để hình dung, "Ngươi là Cảnh vương, dưới một người trên vạn người, muốn gì được đó, muốn nữ nhân nào mà không có, sao phải cố tình mạo phạm cưới Thái hậu, làm như vậy đáng giá sao?"

Hạ Sí Mạch chắc chắn nói: "Nếu ngươi yêu một người tới mức không còn đường lui, ngươi cũng sẽ làm như vậy."

Hạ Chỉ Tuân vẫn không thể hiểu nỗi, chỉ vì một nữ nhân mà tự đưa bản thân vào con đường vạn kiếp bất phục, "Tương lai các ngươi nhất định không thuận lợi."

Hạ Sí Mạch cười ảm đạm, "Chỉ cần cùng Cẩn nhi một chỗ, cho dù hai bàn tay trắng cũng không hề gì."

"Này chỉ sợ là có mình ngươi tình nguyện." Hạ Chỉ Tuân biết Tuyên Cẩn đồng ý nhưng không hề tình nguyện, nếu không thì Hạ Sí Mạch cũng không cần phải giam lỏng Hoàng đế.

Hạ Sí Mạch bị nói đến chỗ đau, trên mặt không biểu hiện gì, thản nhiên nói: "Trời không còn sớm, người về nghỉ ngơi đi."

Hạ Chỉ Tuân không nhúc nhích, hồi lâu sau mới nói: "Nếu có người yêu ngươi như vậy, người có chấp nhận không?"

"Ngươi đang tự nói chính mình?" Hạ Sí Mạch chọn mi hỏi.

Hạ Chỉ Tuân xấu hổ, cắn môi không nói gì.

Hạ Sí Mạch cười một tiếng, nhảy xuống khỏi thân cây.

Hạ Chỉ Tuân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Biểu tình Hạ Sí Mạch vừa rồi đúng là coi thường, đây là vũ nhục nàng. Hạ Chỉ Tuân tức giận đánh lên cây một chưởng, làm cây đại thụ rung rinh, sắc mặt lạnh dần, trong mắt mang theo hận ý. Khoảng nửa canh giờ sau nhảy khỏi nhánh cây, hướng cửa lớn đi ra.

Thị vệ Cảnh vương phủ sớm có lệnh, nên không ngăn cản Hạ Chỉ Tuân, chỉ để nàng đi khỏi mới vào bẩm báo lại Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch sớm có chuẩn bị, triệu thân tín, an bài một phen.

Đêm đã khuya, Hạ Sí Mạch quyết định vào cung một chuyến, Trần thị sớm đoán được Hạ Sí Mạch sẽ tới nên vẫn chưa đi ngủ, một mạch thức chờ nàng.

"Mẫu hậu." Hạ Sí Mạch vào, nửa quỳ bên cạnh Trần thị, "Đồ mẫu hậu đưa tới cho nhi thần, nhi thần đã nhận được."

Hốc mắt Trần thị đỏ lên, tay sờ khuôn mặt nàng quan sát một phen, hòa nhã nói: "Mẫu hậu nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy con xuất giá, không ngờ lại..."

Ánh mắt Hạ Sí Mạch cũng long lanh, hỏi: "Cuối cùng thì nhi thần cũng có thể bên cạnh người mình thích, mẫu hậu không thấy vui cho nhi thần sao?"

"Vui, vui... nhưng mà..." Cái giá phải trả cũng không nhỏ, Trần thị thở dài, "Chỉ cần Mạch nhi không hối hận là được rồi."

Hạ Sí Mạch trả lời thật kiên định: "Nhi thần nhất định không hối hận."

Chuyện đến nước này Trần thị chỉ có thể chấp nhận.

Hạ Sí Mạch đột nhiên nói, "Mẫu hậu, y phục xuất giá của người vẫn còn?"

Trong lòng Trần thị xúc động, giọng run run nói, "Mạch nhi, không phải con muốn..."

Hạ Sí Mạch cười nói, "Hôm nay nhi thần không mặc, sợ là sau này không còn cơ hội nữa, coi như hoàn thành một tâm nguyện cho mẫu hậu."

Hai mắt Trần thị rưng rưng, liên tục nói vài tiếng hảo, "Để mẫu hậu trang điểm cho con một chút."

Mặc dù y phục đặt trong rương mấy chục năm, nhưng quần áo vẫn còn đỏ như cũ. Hạ Sí Mạch cầm trong tay, trong lòng tầng tầng dao động. Phẫn nam trang rất lâu nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật nàng vẫn là một nữ nhân. Nàng cũng từng nghĩ, có ngày được mặc y phục xuất giá, mũ phương khăn choàng, nhưng mà chỉ tiếc hai tân nương không thể cùng bái đường.

Sau khi trang điểm xong, Trần thị nhìn nữ nhi ngẩn ra.

"Mẫu hậu, thế nào." Hạ Sí Mạch đứng trước mặt Trần thị xoay xoay mấy vòng, cười như tỏa nắng hỏi.

Trần thị nói không nên lời, lệ rơi đầy mặt, vuốt hai má Hạ Sí Mạch nói, "Mạch nhi, mấy năm nay làm tủi thân con rồi, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại phải giả nam trang."

Hạ Sí Mạch nhìn mẫu hậu vậy nàng cũng xúc động không thôi, lại giả bộ không thèm để ý nói, "Nhi thần nữ phẫn nam trang nhưng vẫn mê người đó thôi."

Trần thị phi nàng một hơi, sau đó nhìn nàng đánh giá, liên tục thở dài, "Thật đẹp, thật đẹp." Nghĩ tới ngày mai nàng cùng thành thân với một nữ nhân, trong lòng không khỏi đau thương, biết Hạ Sí Mạch đã quyết thì không khuyên ngăn gì nữa, chỉ lẳng lặng cầu nguyện.

Hạ Sí Mạch thay giá y ra, cáo từ mẫu hậu. Đến Tuyên Ninh cung, tuy lời của Hạ Chỉ Tuân mặc dù không lọt tai gì nhưng cũng là sự thật, nàng cũng muốn nghe suy nghĩ thật lòng của Tuyên Cẩn.

Vẫn như mấy đêm trước, Tuyên Cẩn không thể ngủ được. Nghe được thanh âm Hạ Sí Mạch, gần như là đứng phắt dậy, nàng tưởng là ngày mai bái đường mới gặp được Hạ Sí Mạch, mở cửa ra nhìn thấy Hạ Sí Mạch, nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng thốt ra thì lại là, "Ngươi đem Lẫm nhi đi đâu?"

Hạ Sí Mạch đau lòng chút ít, bất cứ lúc nào trong lòng Tuyên Cẩn, hài tử là quan trọng hơn nàng.

Tuyên Cẩn thấy sắc mặt Hạ Sí Mạch trở nên khó coi, cũng biết mình lỡ lời, nhưng trong lòng nàng thật sự rất lo cho Lẫm nhi, không thể giả vờ không để ý được.

"Hắn không có việc gì, ăn được ngủ được nói cũng được, thật sự rất tốt." Thái độ Hạ Sí Mạch lãnh đạm, đi vào trong phòng.

Tuyên Cẩn có chút không xác định được Hạ Sí Mạch tới trễ vậy để làm gì, nên tùy ý để nàng đi vào, biết rõ Hạ Sí Mạch mất hứng nhưng vẫn nói, "Ngươi đem Lẫm nhi trở về cung đi, thế nào thì hắn cũng là Hoàng thượng, ở ngoài cung thì không hay đâu, hơn nữa ngươi cũng sẽ bị người khác chê cười."

Hạ Sí Mạch hừ một tiếng, "Có chuyện gì nàng cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

Tuyển Cẩn nhìn ra Hạ Sí Mạch đang tức giận, chỉ sợ chọc nàng giận thêm rồi không biết làm ra cái chuyện gì khác người nữa. Không dám chọc nàng, ngồi xuống bên cạnh Hạ Sí Mạch dịu dàng nói, "Ta biết tâm ý của ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, không phải là tự lưu tiếng xấu sao?"

Hạ Sí Mạch nói, "Ta không bức nàng như vậy, nàng có chịu đáp ứng ta không?"

"Như vậy ngươi cũng không nên mang Lẫm nhi đi, ngươi cũng biết..."

"Lẫm nhi Lẫm nhi Lẫm nhi, nàng chỉ biết có Lẫm nhi, nàng có thể nghĩ tới ta một chút được không?" Hạ Sí Mạch tức giận cắt ngang nàng. Vốn muốn thật bình tĩnh nói chuyện với Tuyên Cẩn, nhưng Tuyên Cẩn mở miệng ra lại Lẫm nhi Lẫm nhi, làm cho nàng muốn phát điên lên, ngay cả Hạ Chỉ Tuân cũng để ý nàng, vì sao Tuyên Cẩn không thể dùng phân nửa trái tim dành cho nàng?

Tuyên Cẩn bị rống có chút sửng sốt. Ngày mai các nàng thành thân rồi, Hạ Sí Mạch lại giận dữ với nàng như vậy, nửa điểm ôn nhu cũng không có, làm cho trong lòng nàng có chút không thoải mái. Chẳng lã đêm hôm khuya khoắt tới đây là muốn cùng nàng cãi nhau sao? Mặt cũng lạnh lẽo hơn, thản nhiên nói, "Chuyện ngươi đã quyết định rồi còn cần gì ta chọn nữa?"

Hạ Sí Mạch bắt lấy cánh tay của nàng nói, "Nàng không cần biết lòng ta thế nào phải không? Hoàn cảnh của ta, ta là nữ nhân, ta có một đống chuyện rắc rối cần giải quyết, nàng không thể quan tâm ta một chút được sao? Lẫm nhi hắn rất an toàn, hắn là Hoàng đế, hắn muốn cái gì mà không có, ai dám làm khó hắn? Ta sao? Nàng biết là ta không có khả năng làm tổn thương đến hắn, nếu thật sự tổn thương, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không tha thứ cho ta, vậy nàng phải lo cái gì chứ? Tuyên Cẩn, ngày mai chúng ta thành thân, ta không muốn nàng đối xứ với ta vẫn như cũ, vẫn thờ ơ như trước, trong lòng của nàng ta vĩnh viễn đứng sau Lẫm nhi!"  Kỳ thật Hạ Sí Mạch không kiên cường như vậy, nàng cũng cần một bờ vai để dựa vào, cho dù một chút thôi cũng được. Điều nàng muốn không phải như hiện tại, hết thải mọi chuyện đều chỉ có mình nàng gánh vác. Nàng nhìn Tuyên Cẩn, tâm treo lơ lửng. Nếu Tuyên Cẩn nói, mọi chuyện đều do nàng tự chuốc lấy, không biết nàng có chịu nỗi hay không.

Tuyên cẩn cũng nhìn nàng, thấy anh mắt bất an của Hạ Sí Mạch, nguyên lai cái tên cuồng đại cao ngạo cũng có nhược điểm, còn tưởng rằng nàng không sợ trời không sợ đất, bằng không sao lại sợ hãi như vậy. Ánh mắt Tuyên Cẩn ôn nhu như nước nhìn Hạ Sí Mạch, vừa giống như trách vừa như giận dữ, "Nếu biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải như vậy."

Ý tứ không khác biệt lắm, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, làm Hạ Sí Mạch có loại xúc động muốn khóc.

Tuyên Cẩn: "Ngày mai ta và ngươi đã thành thân, chúng ta về sau là vợ chồng, mặc kệ ngươi là nam nhân hay nữ nhân, ta cũng đều là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, vô luận tương lai sống hay chết ta đều cùng với ngươi, ta cùng ngươi đối mặt tất cả, ta sao lại còn tốn tâm tư đi lo lắng?"

 "Cẩn nhi!" Hạ Sí Mạch không thể tin được Tuyên Cẩn có thể nói ra những lời này, thì ra là nàng nghĩ như vậy!

Tuyên Cẩn nói tiếp, "Lẫm nhi không giống với ngươi, tuy là Hoàng thượng nhưng hắn vẫn còn nhỏ, nếu không có ngươi giúp đỡ, thì ngôi vị Hoàng đế sao có thể đạt được, mà hắn là Vua một nước, phải làm gương cho dân chúng, nhưng mẫu hậu hắn lại làm hắn hổ thẹn, làm cho hắn trở thành trò cười của người khác, ta không muốn tình mẫu tử ta trở nên xích mích, ta cùng hắn thân cận một chút, có thể cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mẫu thân."

Hạ Sí Mạch lúc này mới hiểu được, thì ra nàng và Lẫm nhi, Tuyên Cẩn chọn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro