Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88

Nửa đêm yên tĩnh, Tuyên Cẩn vẫn còn đang ngủ, Hạ Sí Mạch đứng dậy mặc quần áo, ngày thành thân thì không nên ở lại Tuyên Ninh Cung, lúc gần đi Hạ Sí Mạch cuối xuông hôn nhẹ lên môi Tuyên Cẩn, không ngờ Tuyên Cẩn tỉnh lại, vẻ mặt lười biếng hỏi nàng: "Ngươi phải đi?"

Hạ sí mạch gật gật đầu, mặc dù còn không tới nửa ngày nữa các nàng sẽ bái đường thành thân, nhừng giờ phút này trong lòng cũng không nỡ rời xa.

"Ta tiễn ngươi." Tuyên Cẩn giở chăn gấm đi ra.

"Bên ngoài trời lạnh. . . . . ." Hạ Sí Mạch thấy nàng mặc đồ mỏng manh, liền đem áo khoác cởi xuống thay nàng phủ thêm.

Cung nhân trực đêm muốn theo Tuyên Cẩn để hầu hạ nhưng nàng không cho.

Con đường thật dài, gió lạnh xuyên qua, đèn lồng trên tường bị thổi làm lắc lắc, hai người cũng không cảm giác rét lạnh lắm, nắm chặt tay đi chậm rãi.

"Nàng còn nhớ nơi này không?" Hạ Sí Mạch đột nhiên hỏi.

Tuyên Cẩn khó hiểu, nàng ở trong cung hơn mười năm nay, đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần rồi, tất nhiên là nhớ.

Hạ Sí Mạch: "Có một lần ta đã làm sai chuyện, bị hoàng huynh phạt ở đây, vừa vặn nàng đi ngang qua, sau đó hạ kiệu hỏi một phen, biết ta lỡ tay làm chết một con mèo cưng của Quý phi, lại bị phạt quỳ cả ngày, liền cho ta đi về trước, sau đó tìm hoàng huynh giải thích dùm ta."

Tuyên Cẩn nhớ rõ chuyện này, không phải bởi vì Hạ Sí Mạch. Mà là khi đi tìm Hoàng Thượng, thì nàng đường đường là Hoàng hậu lại bị Quý phi hung hăng chế ngạo một phen, nói nàng là chuyện không liên quan gì cũng xen vào.

Hạ Sí Mạch lại nói: "Nàng cũng biết, ngày đó ta canh trong này nửa tháng, muốn gặp lại nàng lần nữa, đáng tiếc không có cơ hội."

Tuyên Cẩn quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía trước, giống như nhìn thấy một Hoàng hậu bị thất sủng cùng một Hoàng tử đang bị phạt tại đây vô tình gặp nhau, trong lúc nhất thời nổi lên thương hại mà ra tay tương trợ, lại bị Hạ Sí Mạch cho rằng ân huệ nhớ kỹ nhiều năm như vậy, Tuyên Cẩn nhẹ giọng nói: "Đúng là đồ ngốc. Nếu muốn gặp ta, ngươi đi Tuyên Ninh Cung là được"

Hạ Sí Mạch: "Sao lại không, mà nàng toàn đóng cửa không chịu gặp người ngoài thì có."

Tuyên Cẩn nhớ lại lúc vô tình trước kia, hơn nữa khi đó quả thật cũng có nhiều điểm không tiện. Nào giống như sau khi tiên hoàng băng hà, Hạ Sí Mạch ỷ vào quyền cao chức trọng ở hậu cung hoành hành.

Hai người lại yên lặng đi qua một đoạn đường, nhanh chóng đã đến cuối đường, Hạ Sí Mạch nắm lấy tay Tuyên Cẩn, rốt cục vẫn nói ra lời trong lòng: "Cẩn nhi, rõ ràng chúng ta sẽ thành thân, vì sao trong lòng ta vẫn cảm thấy không an tâm?"

Ngược lại Tuyên Cẩn lại thản nhiên, khuyên nhủ: "Đừng nghĩ nhiều nữa."

"Cẩn nhi, ngàn vạn lần nàng không thể đổi ý!" Hạ Sí Mạch đi ra ngoài được một đoạn xa, lại quay đầu lại nói.

Tuyên Cẩn cho nàng một nụ cười trấn an.

*

Cảnh vương ý vào quyền cao chức trọng, ép Hoàng đế phải gả Thái hậu cho hắn, làm rối loạn luân thường, lại rối loạn triều cương. Trong mắt đa số người, chuyện vui hôm nay lại trở thành lời dèm pha, mọi người sợ hãi quyền thế Cảnh vương nên chỉ dám cười ở trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt, nhưng mà một số trung thần nghĩa sĩ không sợ chết, liều mạng ngăn cản chuyện này.

Tuyên thủ phụ dẫn đến mười đại thần, liên tiếp ba ngày cũng không rời khỏi cửa Triêu Huy điện. Tấu chương một đạo lại một đạo đưa vào, đáng tiếc đều như đá chìm vào đáy biển,. Đúng chính ngọ đội đón dâu của Cảnh vương sẽ tiến vào cung, nếu không nghĩ ra biện pháp, thì không vãn hồi được nữa.

"Tuyên đại nhân, nếu ngăn cản không được, hạ quan sẽ từ quan hồi hương, từ nay về sau bất nhập con đường làm quan." Nói chuyện chính là Tả đồ Vương Sinh, người này tính cách ngay thẳng, là trụ cột của triều đình, cũng là cánh tay trái của Tuyên thủ phụ, hắn nói như thế cũng không thuần túy là bức Tuyên thủ phụ phải tỏ thái độ, mà chính là lời tâm huyết của hắn.

Thái phó Tự Khanh Hồ cũng đứng ra nói: "Hạ quan cũng không thể dễ dàng khoan nhượng, không bằng nhắm mắt làm ngơ."

Đi theo lại có mấy đại nhân phụ họa.

Tuyên Hoành Thang lòng nóng như lửa đốt, làm sao nghe người bên ngoài nhắc nhở. Đã nhiều ngày hắn trái lo phải nghĩ, đã nghĩ tới một cái đập nồi dìm thuyền biện pháp, chính là không nghĩ đến, dù sao đó là nữ nhi của mình. Hiện tại đã vô cùng cấp bách, Tuyên Hoành Thang vẫn sượng mặt quyết tâm, hắn muốn gặp nữ nhi một lần, ít nhất muốn biết tâm ý của con gái hắn như thế nào, nhưng mà tinh binh đã vây kín hoàng cung, một cánh cổng cũng giữ chặt, thì làm sao hắn vào gặp Tuyên Cẩn được.

Đang suy nghĩ kế sách, một thanh âm thật to từ xa truyền đến: "Tuyên đại nhân!"

Tất cả mọi người theo tiếng nói quay đầu lại, chỉ thấy Cao Hành một thân quân trang, cưỡi ngựa cao to mà đến, ở phía sau hắn lính đông nghìn ngịt ước chừng có mấy ngàn người, thuần một sắc áo giáp trường mâu, thắt lưng thẳng tắp, bước đi vững vàng, khí thế hừng hực tiến tới.

Mọi người nhận ra binh lính dũng mạnh này đúng là kỵ binh thiện chiến của Cao Hành.

Cao Hành cưỡi mã tới trước, nhảy xuống ngựa, chỉnh lại mũ giáp một chút, hướng Tuyên thủ phụ ôm quyền nói: "Mạt tướng đến trễ, làm cho đại nhân đợi lâu."

Người bên ngoài còn nói Cao tướng quân cùng Tuyên thủ phụ hẹn gặp nên đến tận đây, văn gián thì được chứ đâu có võ gián như thế này, lại thầm khen Tuyên thủ phụ gừng càng già càng cay, bị sự trung tâm mà thuyết phục. Chứ không biết rằng  Tuyên Hoành Thang nhìn thấy Cao Hành gióng trống khua chiêng đến, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, làm như thế chỉ sợ dù có thành công thì cũng là kết cục cá chết lưới rách. Đương kim Thái hậu dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay hắn.

Tuyên Hoành Thang dẫn Cao Hành đến một bên, hỏi: "Kỵ binh dũng mãnh của ngươi sao lại đi vào thành?" Cảnh vương phòng ngừa có biến, sớm dùng trọng binh thủ thành, kỵ binh dũng mãnh của Cao Hành lại anh dũng thiện chiến, nhưng cũng đánh không lại mấy vạn đại quân của Cảnh vương .

Cao Hành: "Sáng sớm thái hậu không ở trong cung, mạt tướng lo sợ xảy ra biến cố, đã lấy danh phận đem kỵ binh dũng mãnh điều vào nội thành, không nghĩ dùng tới, bất quá Vương gia khư khư cố chấp, mạt tướng như đại nhân giống nhau, tự không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi Vương gia hắn còn cưỡng ép Hoàng Thượng, bảo hộ Hoàng Thượng là chức trách của mạt tướng."

Tuyên Hoành Thang vuốt râu, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Lần trước Cảnh vương gặp chuyện có liên quan đến ngươi?"

Cao Hành không có phủ nhận, "Mạt tướng chính là phụng mệnh làm việc." Dừng một chút lại nói, "Hai vị Tuyên đại nhân cùng mạt tướng giống nhau, cũng là thân bất do kỷ."

Tuyên Hoành Thang biến sắc, không nghĩ tới hai đứa con hắn cũng tham dự trong đó, khó trách Hoàng Thượng có thể tin vào mấy lời gièm pha, nếu là hắn không đoán sai, Sùng Văn Sùng Võ nhất định còn phá cờ hiệu của hắn, lại nhìn thoáng qua Cao Hành, người này lòng dạ không ngờ lại thâm như thế sâu, trước kia thật là sơ ý, như vậy hiện tại Cao Hành chính là kẻ có động cơ chiếm ngai vàng lớn nhất.

Tuyên Hoành Thang bất động thanh sắc, trong lòng đã có một phen suy tính, trầm giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị như thế nào?"

Cao Hành lại nói: "Toàn bộ nghe đại nhân phân phó."

Tuyên Hoành Thang hiểu được ý tứ Cao Hành, vô luận thành công hay không, đều phải chịu  cái tội dẫn binh tác loạn kinh thành, Cao Hành muốn làm cho hắn nhận trách nhiệm này, Tuyên Hoành Thang tất nhiên không sợ nhận tội, bất quá cũng không muốn xảy ra trường hợp xung đột vũ trang, hắn chỉ nghĩ muốn ngăn cản chuyện hoang đường Thái hậu bị gả đi như vậy, phía trước thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp, Cao Hành tiến vào thành nhưng thật ra cũng có thể giúp hắn, nhân tiện nói: "Tốt lắm, ngươi đi an bài một chút, lão phu muốn vào cung gặp Thái hậu."

Cao Hành sửng sốt, nhắc nhở hắn, "Hoàng Thượng giờ phút này còn tại Cảnh vương phủ." Ý hắn muốn tới Cảnh vương phủ cứu giá trước.

Tuyên Hoành Thang như thế nào không biết, nói: "Nếu như có thể khuyên nhủ Thái hậu là tránh được việc xung đột vũ trang."

Cao Hành không cho là đúng nói: "Hiện giờ tình thế cấp bách, Thái hậu hiển nhiên bị động."

Tuyên Hoành Thang chỉ nói: "Lão phu đều có chủ trương."

Cao Hành vô pháp, chỉ có thể lĩnh mệnh.

Thị vệ giữ cửa nhìn Cao Hành bày binh bố trận, thì đã sớm cho người báo cáo với Cảnh vương, mặt khác cũng phái người đi nói cho Thái hậu, không để Cao Hành làm khó dễ, thị vệ đã được Thái hậu truyền khẩu dụ thỉnh Tuyên đại nhân cùng Cao tướng quân vào cung gặp mặt.

Tuyên Hoành Thang vô tâm mà bước vào, Cao Hành thì lại do dự. Kỵ binh tự không thể vào cung, nếu hắn một mình đi trước, chỉ sợ mắc bẫy của Cảnh vương.   Tuyên Hoành Thang quay đầu lại không thấy Cao Hành, đoán được hắn trong lòng cố kỵ, dặn dò hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tuyên Cẩn mặc thường phục ở chính điện chờ, thấy phụ thân một mình tiến đến, cảm thấy sáng tỏ, đuổi tỳ nữ hai bên lui xuống, thỉnh phụ thân ngồi vào ghế, nói: "Cha, nơi này chỉ có hai phụ tử ta, có chuyện gì người có thể nói thẳng."

Tuyên Hoành Thang lại trịnh trọng hành lễ, rồi sau đó nói: "Thần khẩn cầu Thái hậu lấy đại cục làm trọng."

Tuyên Cẩn tiến lên đưa hắn nâng dậy, nói: "Tình cảnh của nhi nữ không phải cha không biết, nếu là nhi nữ có thể làm chủ, mấy ngày nay sẽ không trốn tránh người, làm cho người ở ngoài trời gió lạnh chịu khổ."

Tuyên Hoành Thang nói: "Nương nương nếu tâm ý kiên định, nói vậy Cảnh vương cũng không thể ép buộc."

Phụ nữ nhạy cảm, Tuyên Cẩn nghe xong liền hiểu, "Ý của cha là muốn nhi nữ lấy cái chết để chứng minh sao?"

Tuyên Hoành Thang thần sắc thương cảm, nhưng không có phủ nhận.

Tuyên Cẩn không tiếng động thở dài, một hồi lâu mới nói: "Trong cảm nhận của cha, sống chết của nhi nữ cũng không bằng một cái mỹ danh."

Tuyên Hoành Thang giật mình  nhìn nàng, chính mình đối với triều đình là một lòng hết sức chân thành nhưng lại bị nói thành đồ hư danh.

Tuyên Cẩn nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Người chưa từng suy nghĩ cảm nhận của nhi nữ?"

Tuyên Hoành Thang: "Quân mệnh khó cãi, thần không thể cự tuyệt sự thật, chỉ tại Thái hậu không sinh ra ở thường gia."

Tuyên Cẩn cười khổ, nàng so với ai khác đều rõ ràng phụ thân đối triều đình đã đến mức ngu trung, nhiều lời vô ích, không hề cãi cọ, chỉ tỏ rõ lập trường nói: "Khiến cha thất vọng rồi, vì Lẫm nhi, nữ nhi cũng không thể làm khác được." Nàng đã không phải tiểu cô nương hơn mười năm trước bị người ta sắp đặt.

Tuyên Hoành Thang lập tức nói: "Đúng là vì Hoàng Thượng mới không thể sai một bước này, nếu ngươi chịu gả cho Cảnh vương, tương lai nhất định hậu hoạn vô cùng!"

Tất cả khả năng, Tuyên Cẩn đều nghĩ qua, nhưng mà đã đi tới bước này, sẽ không tính toán quay đầu lại.

Tuyên Cẩn: "Triệu phụ thân vào là muốn ngài khuyên nhủ Cao tướng quân, đây là việc của ai gia, không cần một ngoại nhân như hắn nhúng tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro