Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89

"Cha, tình thế hiện giờ, ta và người phụ tử hai người đáng lý ra nên đứng ở cùng chiến tuyến mới đúng, sao lại để ngoại nhân ly gián?"

"Ngươi nói Cao Hành? Cao Hành mặc dù có tư tâm, nhưng sự phản đối của hắn cũng không phải không ổn. Lễ nghi Đại Sở, có thể nào phát sinh chuyện trái luân thường, Thái hậu gả cho như vậy?" Tuyên Hoành Thang không chút nào chừa mặt mũi cho nữ nhi của mình.

Tuyên Cẩn ấm lạnh tự biết, nhưng là bị cha của mình giáp mặt chỉ trích. Cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hốc mắt cũng đỏ theo, nhưng rất nhanh liền thu hồi phần yếu đuối kia. Kiệu hoa Hạ Sí Mạch đang nhanh tới, kỵ binh Cao Hành ngăn lại ở cửa cung. Hai phe nếu gặp nhau nhất định sẽ xung đột. Vô luận bên nào chiếm thượng phong thì cũng không có lợi gì, chỉ càng làm chuyện thêm loạn mà thôi. Bình tĩnh thảnh thơi, nói: "Cha, nữ nhi hiểu biết Hạ Sí Mạch, việc hôm nay dù có thế nào đi nữa thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Lẫm nhi còn trong tay hắn, chẳng lẽ cha trơ mắt nhìn hắn khó xử Lẫm nhi? Cha chớ quên, Hạ Sí Mạch nắm trọng binh, chỉ dựa vào Cao Hành mà cũng muốn cùng Hạ Sí Mạch đối nghịch, kết cục chỉ có một. Cao lão tướng quân là cha thế giao, ngài nhẫn tâm nhìn Cao gia một nhà như vậy bị mất? Hơn nữa Cao Tuyên hai nhà môi hở răng lạnh, không có Cao gia làm hậu thuẫn. Cha, một quan văn ở trong triều, địa vị sớm hay muộn gì cũng khó giữ được. Hạ Sí Mạch sở dĩ không có phế đế tự lập là do ít nhiều gì cố kỵ mẫu gia thế lực ta. Hiện tại các ngươi cho hắn lấy cớ diệt trừ dị kỷ. Đến lúc đó, ai gia mất đi chỗ dựa vững chắc này, về sau cùng Lẫm nhi cô nhi quả phụ, cũng chỉ có thể mặc người chém giết. Nếu Hạ Sí Mạch làm hoặc không làm thì đã làm và phải làm đến cùng, trực tiếp soán vị, chúng ta có thể cản được hắn sao? Chẳng lẽ là cha nguyện ý nhìn thấy như vậy sao?"

Tuyên Hoành Thang tự nhiên kiêng kị Hạ Sí Mạch nhưng cùng Thái hậu gả cho là hai chuyện khác nhau. Trước đây Cảnh vương tùy ý xuất nhập hậu cung, Tuyên Hoành Thang cũng có nghe nhiều lời đồn. Nghĩ là quan hệ quân và thần, Thái hậu cùng Cảnh vương cũng khó thỏa thuận, cho nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Hiện giờ Cảnh vương công khai muốn thú Thái hậu. Sắp luôn rồi chứ không phải là muốn nữa. Hắn là nguyên lão tam triều, lại là quốc trượng, ngày nào đó hắn chết thì còn mặt mũi gì đâu mà đi gặp mặt Tiên đế cùng Thành đế? Lại càng không muốn con gái của mình phải hy sinh, đồng thời còn bị bêu danh một đời. Cố chấp nói: "Cha biết ngươi khó xử. Lúc trước bội ước ngươi và Cao Hành vào cung, đó là hoàng mệnh không thể trái. Hiện giờ thì không chỉ liên quan đến vinh nhục mà còn liên quan đến tính mạng của ngươi. Cái gọi là hoa rồi sẽ tàn, người cũng không tốt quá được 100 ngày. Cảnh vương bất quá nhất thời đắc thế, từ xưa đến nay công cao chấn chủ thì có mấy người có kết cục tốt. Ngươi nếu đi theo hắn, ngày sau tất chịu liên lụy, nếu kết cục giống nhau, vì sao không lưu ở sách sử cho mình cái danh trong sạch?"

Nói đến nói đi còn là vì danh dự và mỹ danh. Tuyên Cẩn cũng biết phụ thân là vì tốt cho mình, tựa như lúc trước nàng không thể nhận Hạ Sí Mạch giống nhau. Chính là ngay cả chính nàng cũng không ngờ một ngày kia nàng nhưng lại cam tâm tình nguyện gả cho. Người ngoài chỉ nói Hạ Sí Mạch dùng quyền ép buộc, nhưng lại không biết Hạ Sí Mạch đối nàng  một mảnh tâm ý. Hạ Sí Mạch dám mạo hiểm thiên hạ to lớn thú nàng, chẳng lẽ chỉ vì sắc đẹp? Lần này tự không thể nói cùng phụ thân, nói xong chỉ biết nói nàng không biết thẹn. Việc đã đến nước này, mặc kệ là vì Lẫm nhi, mà  còn là vì mình, vì Hạ Sí Mạch, nàng không được phép lùi bước.

Tuyên Cẩn dùng khẩu quyết không cần chần chờ nói: "Cha, ngài có đạo lý của ngài, nữ nhi cũng có ý nghĩ của chính mình, chuyện này ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng ngầm đồng ý thì ngài tội gì làm khó quá đâu? Nữ nhi tâm ý đã quyết, ngài không cần khuyên nữa."

Tuyên Hoành Thang tự nhiên biết nữ nhi cố chấp. Nàng năm đó vì Cao Hành mà tự sát thì có thể nhìn ra được. Nếu không phải giả tạo làm một tuyệt thư tình làm cho nàng hết hy vọng, chỉ sợ nàng thà chết cũng sẽ không vào cung. Hắn càng biết nữ nhi là người hiểu được trái phải rõ ràng, lần này biết rõ là sai nhưng lại vì sao khư khư cố chấp? Chớ không phải là cùng Cảnh vương ở chung lâu, động tình rồi? Tuyên Hoành Thang thầm giật mình, nếu quả thực như thế thì hắn đã phí lời rồi. Và cũng không có khả năng khuyên nhủ nữa, thận trọng hỏi: "Cẩn nhi, ngươi nói cho cha biết, Cảnh vương dây dưa ngươi lâu như vậy, ngươi động tâm?"

Tuyên Cẩn sửng sốt một chút, lập tức rũ mí mắt xuống, trong lòng đấu tranh, lại ngẩng đầu, nhìn phụ thân nói: "Nữ nhi cũng muốn nói cho cha, Hạ Sí Mạch đối nữ nhi thật sự tốt lắm, hắn tuyệt sẽ không làm bị thương hại nữ nhi cùng Lẫm nhi. Nữ nhi biết ca ca bọn họ lo lắng, nghĩ đến Hạ Sí Mạch sẽ quá phận cho nên mới cùng Cao Hành cùng nhau mọi cách lôi kéo Lẫm nhi, trăm phương nghìn kế cùng Hạ Sí Mạch đối nghịch. Bọn họ như thế nào lại không nghĩ, nếu Hạ Sí Mạch có tâm soán ngôi thì cần gì phải phiền phức như vậy. Còn muốn mạo hiểm bêu danh thú nữ nhi?" Dừng một chút, lại nói, "Nữ nhi đúng là biết Hạ Sí Mạch muốn cái gì, cho nên mới đáp ứng, đây là biện pháp tốt nhất bảo toàn mẫu tử ta cùng Tuyên gia một nhà lớn nhỏ."

Tuyên Hoành Thang trầm mặc. Tuyên Cẩn không phủ nhận đó là cam chịu, biết khuyên nữa thì cũng không có nghĩa, nhưng hắn cũng có lập trường riêng. Nếu thỏa hiệp như vậy, hắn hướng những người khác công đạo như thế nào. Về sau lại như thế nào lấy đức thu phục người? Trước khi đến đây hắn cũng đã có quyết định, như thế liền hạ quyết tâm. Vẫn còn có một chút không rõ cần phải hỏi rõ ràng, nói: "Cẩn nhi, cha hỏi lại ngươi một vấn đề cuối cùng."

Tuyên Cẩn không nhìn ra cái gì, chỉ nói: "Phụ thân thỉnh giảng."

Tuyên Hoành Thang nói: "Ngươi nói Cảnh vương không ham đế vị, nếu như ngươi cùng Cảnh vương có con nối dòng, hắn có thể hay không thay đổi chủ ý?" Hai người bọn họ cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, đều này có thể xảy ra.

Tuyên Cẩn nghe vậy lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Phụ thân xin yên tâm, chúng ta không có hài tử." Hai nữ nhân như thế nào có thể sinh ra hài tử.

Tuyên Hoành Thang được nàng cam đoan, vuốt râu gật gật đầu, yên tâm. Tuy nói bọn họ sinh hài tử cũng là ngoại tôn của hắn, nhưng huyết thống nào so với được với Lẫm nhi thuần khiết, hơn nữa cũng miễn đi bi kịch cốt nhục tương tàn.

"Ngươi đã nghĩ đến chu toàn, vậy cha không lời nào để nói." Vừa nói xong, Tuyên Hoành Thang đột nhiên hướng về cây cột bên cạnh.

Một chút điềm báo đều không có, Tuyên Cẩn hoàn toàn sợ tới mức ngây người. Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, Tuyên Hoành Thang đã té trên mặt đất, trên trán đầy máu tươi, hét lên một tiếng: "Cha!" Nhào qua, hô to, "Người đâu, truyền thái y!"

Ngâm Sương nghe được tiếng hô, vọt vào trước, vừa thấy vậy cũng luống cuống tay chân, lại vội xông ra ngoài.

May mắn Tuyên Hoành Thang đã hơn 50 tuổi, không có nhiều khí lực lắm. Này mặc dù dùng hết sức nhưng cũng không thương tổn được tính mạng, nhưng máu lưu trên mặt, nhìn qua thật là đáng sợ.

Tuyên Cẩn quỳ gối trước mặt phụ thân, dùng ống tay áo lau máu trên mặt hắn, nước mắt rơi xuống, "Cha, ngài làm cái gì vậy?"

Tuyên Hoành Thang bị thương không nhẹ, hơn nữa ngày mới lấy được hơi, đứt quãng nói: "Cha làm quan vài thập niên, vẫn giữ được mình trong sạch, tuyệt không để người nửa câu võ mồm..." Liên tục ho khan vài tiếng, miệng tràn ra máu, hoãn  hoãn, lại nói, "Cha tổng yếu cấp người bên ngoài một cái công đạo..."

Tuyên Cẩn dìu nửa người hắn, hai mắt đẫm lệ đến mơ hồ, "Người bên ngoài thích nói thì nói đi, làm sao so được tính mạng trọng yếu, ngài như thế bức nữ nhi, làm cho nữ nhi như thế nào an lòng?"

Tuyên Hoành Thang khóe mắt cũng có lệ, gian nan giơ tay lên, vuốt má nữ nhi nói: "Cha biết mấy năm nay khổ ngươi, nương ngươi chết sớm, hai ca ca ngươi lại cũng không có tài cán gì, cha ngươi lại là cái người bảo thủ, Tuyên gia chỉ dựa vào ngươi một đứa con gái chống đỡ, mà ngươi lại là Thái hậu buông rèm chấp chính, còn vì quốc sự mà vất vả, không chỉ có như thế, ngươi còn muốn cùng các loại quyền thế chu toàn, hiện giờ càng phải gả cho Cảnh vương, cha biết ngươi không dễ dàng, nhưng  ngươi cũng phải hiểu cha, cha thật sự không thể dễ dàng tha thứ vết nhơ như thế..."

Tuyên Cẩn ngắt lời hắn, "Nói vậy là ngài vẫn không thể dễ dàng tha thứ nữ nhi tái giá với người khác."

Tuyên Hoành Thang lại lắc đầu: "Làm cha làm mẹ, người nào không hy vọng con của mình sống tốt, ta luôn hy vọng nữ nhi của mình phải thật tốt, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, tổng yếu có một lý do ngăn chặn kia từ từ chi khẩu."

"Vậy ngươi cũng không nên tổn thương chính mình." Tuyên Cẩn nhìn trán đây máu, lại rơi lệ.

Ngâm Sương đã lĩnh thái y lại đây, Tuyên Cẩn vội vàng bỏ qua lễ tiết, làm cho thái y chẩn đoán liền. Nghe thái y nói không nguy hại đến tính mạng, mới hoàn toàn yên tâm, phân phó tả hữu phù Tuyên đại nhân đến phòng khách nghỉ ngơi.

Tuyên Hoành Thang ngăn cản, đối thái y nói: "Phiền toái Hình ngự y giúp lão phu cầm máu là được rồi, lão phu còn muốn đi ra ngoài điều đình, cũng không thể để bọn họ đánh nhau, tổn thương hòa khí."

Hình ngự y có chút khó xử  nhìn Tuyên Cẩn, nói: "Nương nương, Tuyên đại nhân bị thương không nhẹ, chỉ sợ..."

Tuyên Cẩn lại khuyên một hồi, thật sự khuyên không được, đành phải nói: "Cẩn thận băng bó vết thương, ngươi theo đại nhân cùng đi đi."

Hình ngự y lĩnh mệnh.

Đợi hai người đi rồi, Ngâm Sương chạy nhanh cầm khăn lau vết máu trên cột, vừa lau vừa nói: "May mắn lão gia không có việc gì, thật sự là hù chết nô tỳ."

Trên mặt Tuyên Cẩn lệ vẫn chưa khô. Một màn vừa rồi vẫn còn làm cho nàng sợ hãi. Nếu phụ thân thật sự xảy ra chuyện, nàng như thế nào có thể tha thứ chính mình.

Ngâm Sương thu thập xong, đi đến bên cạnh Tuyên Cẩn nói: "Nương nương, giờ lành nhanh đến, nô tỳ trang điểm cho ngài đi."

Tuyên Cẩn giật mình, trải qua chuyện mới vừa rồi, tâm kiên định lại có chút do dự.

*

Tuyên Hoành Thang ngồi nhuyễn kiệu đi đến cửa Triều Dương. Người chưa tới, nhưng đã nghe đến tiếng động mấy ngàn người huyên náo. Trong lòng thầm kêu không tốt, làm cho cung nhân nhanh chân. Hạ kiệu xong, quả nhiên thấy hai thế lực tại ở trước cửa Triều Dương giằng co. Nhung trang màu trắng chính là Cao Hành, mặc hỉ phục  đỏ thẫm còn lại là Cảnh vương Hạ Sí Mạch, phía sau bọn họ đều có mấy ngàn người. Nhìn kỹ lại, hai bên đều có máu, hiển nhiên là đã giao thủ.

Cùng Tuyên Hoành Thang cùng nhau diện thánh là có vài quan viên, nhìn đến Thủ phụ đại nhân, lập tức đều vây quanh lại đây, cơ hồ trăm miệng một lời hỏi: "Đại nhân, đầu ngài làm sao vậy?"

Tuyên Hoành Thang trên trán quấn vải trắng, còn có chút máu. Máu tươi nhuộm dần mảnh vải, vừa thấy là biết đã bị thương. Mà hắn mới từ chỗ Thái hậu đến, mọi người lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ tới Tuyên đại nhân thế nhưng lấy cái chết để uy hiếp. Mọi người đều bị thuyết phục.

Tuyên Hoành Thang nhìn mà không nói, chỉ vào hai người cách đó không xa đều tự cưỡi ở trên lưng ngựa hỏi: "Tình thế trước mặt như thế nào?"

Một vị đại nhân nói: "Cảnh vương vừa đến không lâu, cùng Cao tướng quân nói nói mấy câu, ngôn ngữ bất hòa liền đánh lên."

Một vị khác nói: "May mà Cảnh vương chỉ một mình đấu Cao Tướng quân, thủ hạ của bọn hắn vẫn chưa động thủ nếu không càng không thể khống chế, chúng ta luôn ở đây chờ đại nhân trở về, ngài bây giờ trở về rồi, tranh thủ khuyên nhủ thôi."

Tuyên Hoành Thang không nói nhiều, đi lên trước lớn tiếng nói: "Nhị vị, xin nghe lão phu một lời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro