[1] Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màu sơn vàng đơn điệu và mùi ẩm mốc từ sàn thảm, ba phút trước tôi còn đang đi dạo ở góc đường thành phố. Và giờ, tôi ở đây.

Làm cách nào? Tôi không biết.

Phủi tay và tự đứng dậy, tiếng vo ve của đèn huỳnh quang phát ra bên tai tôi, có chút khó chịu râm ran. Nơi này là đâu, tôi tự hỏi. Chẳng có gì nhiều hơn để quyết định, tôi bước đi, một loạt các căn phòng, không theo thứ tự, các bóng đèn huỳnh quang lộn xộn, đi mãi vẫn là một màu sơn vàng và các phòng với ánh sáng mạnh như đang cố làm đau mắt tôi. Tôi không biết mình đang làm gì nữa, những căn phòng trống bao quanh với giấy dán vàng đơn điệu bong tróc ra như nó đã rất cũ và có chút ẩm ướt, ở đâu cũng vậy.

Tôi chợt muốn quay lại, huh, con đường...làm sao mà?! Nó biến mất? Hả?

Tôi bối rối, rõ ràng tôi vừa....thôi vậy.

Tiếp tục lang thang.....

Làm sao để ra khỏi đây vậy.....

Chết tiệt, làm sao để ra khỏi nơi kì lạ này??

_______________________

Cảm giác như tôi vĩnh viễn không thể ra khỏi đây, cái tiếng rè và vo ve cứ vang vọng bên tai tôi khiến tôi phát điên!

Tại sao tôi lại ở đây?!! TẠI SAO??

"Sao nó không dừng lại!! Ồn quá đi, mẹ kiếp--"

Tiếng gào thét vang vọng, không có ai nghe thấy tôi. 

Cô độc.

Tôi đã ở đây bao lâu rồi!?

Có thứ gì chuyển động dưới lớp nền sao, ồ không, có vẻ tôi bị hoa mắt.

Soạt soạt.

Cào cấu vào thảm sàn, nó không dừng lại, cái thứ tiếng ồn chết tiệt nó không ngừng lại!!! Im đi, im đi, im đi!!!

Các vết trầy xước vết cào, có thứ gì đó ở đây, tôi biết. Nó nguy hiểm nhưng tôi không quan tâm, cái thứ tiếng khó chịu đó-!!!! Mọi nỗ lực để ngăn chặn nó-- tôi đã tự đánh bản thân. Bịt tai lại chỉ để mọi thứ kinh khủng hơn, nó như...đang phát ra bên trong tai tôi, không không không, từ khi nào mà tôi nghĩ về những con ong hay gì đó ở bên trong--

Tỉnh táo.

_________________________

Đói. Chẳng tìm được thứ gì ở đây cả.

Khát. Chẳng có gì có thể tìm thấy.

Mệt mỏi. Tiếng ồn. Chúng lớn dần, lớn dần, lớn dần...cố hết sức để không đâm vào tai.

Khi tai tôi gần điếc vì chúng, chúng đột nhiên im bặt. Chết tiệt, đó là sự tra tấn hàng giờ.

Giờ thì một sự tĩnh lặng.

Cổ họng tôi khô rát, thảm ướt, có thể là loại chất lỏng gì đó nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng tôi không nên thử, chúng có thể là rủi ro mà có lẽ sẽ khiến tôi hối hận. Có thể làm gì đây, tôi cần nước....thật sự đấy. Tôi cũng không thể tự nhiên cúi xuống mà liếm cái thảm. Tôi đang nghĩ gì vậy...tôi điên rồi.

Có. Một ít. Trong một cái lon thiếc.

....tỉnh táo?

__________________________

Tôi nghe thấy gì đó.

Lần đầu tiên.

Một loạt các tiếng, có vẻ là giọng nói con người, ai đó đang nói...

"Xin chào?" Sự thăm dò thức đẩy lên bởi sự cô đơn mà tôi đã nghĩ là hàng tháng, ý thức về thời gian gần như đã tiêu tán trong sự tuyệt vọng. Bước vội đi qua, tôi nhìn một chút.....

Tiếng nói vang vọng đột nhiên im bặt, một loạt các tiếng ngẫu nhiên phát ra.

Tôi thấy thứ gì đó.

Thứ gì đó...

.


.



.


.



.


.


.


.


.


.



Nó không phải con người.

"Ồ không không!!"

Quay người chạy đi, tôi biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Quay người và chạy, các ngã rẽ các phòng, tiếng đèn huỳnh quang vang vọng cùng tiếng thở gấp, cơ bắp toàn thân căng cứng lên khi chạy và bàn chân trong giày nóng lên vì ma sát.

Ôi chúa ơi-- nó không phải con người.

Nó là một thứ gì đó--

Cơ thể mệt mỏi vào giờ phút này buộc phải dồn hết sức, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực và đập như thể tôi chưa bao giờ sống như lúc này, tôi biết nó đang đuổi theo thế nên tôi sẽ không dừng lại, bất chấp chạy...

Tiếng thở gấp gáp...

Tôi băng qua các phòng, nhanh chân len lỏi vào các đường.

Tôi chẳng biết nó sẽ tới đâu.

Chạy, chạy và chạy!

Nó đang ở gần tôi, không không không, tôi chưa muốn chết, không phải ở nơi như thế này.

Không đời nào!!!!!

.

.

.

.

.

.

......tôi làm được rồi.

Tựa lưng ở một góc, nhịp thở gấp sau nỗi kinh hoàng và cả cơ thể toát ra hơi nóng khó chịu, trái tim như va đập trong ngực tôi trước khi tôi có thể bình tĩnh lại.

Tôi đã cắt đuôi được.....thứ đó.

Tôi chẳng biết nó là cái quái gì cả.

Miệng lưỡi đều khô, bụng phát ra tiếng sôi cồn cào khó chịu, cảm giác như bụng sắp dính vào lưng tôi rồi ấy...

Tôi nghĩ mình sẽ cần ngủ một giấc.

Tôi đã nghĩ vậy khi trước mắt tối sầm, mùi ẩm mốc, tiếng vo ve, sự mệt mỏi đè ép những điều đó......

Một kết thúc.....?

....không.

Một khởi đầu cho tôi. Khởi đầu của một cơn ác mộng kinh hoàng mà tôi chưa từng biết đến.

Cái chết sẽ không tệ đến thế..

Phải không?











----------------------------------------

>>>>>>>>>>Lưu ý:

1/ Tất cả các thông tin được dùng trong bài viết có thể không chính xác do tham khảo từ các nguồn khác nhau. Đôi khi sẽ bị tổng hợp lại cho phù hợp với câu chuyện.

2/ Sẽ cố đính chính sửa lại khi phát hiện ra các lỗi sai dẫn đến các sai lầm nghiêm trọng.

3/ [Dữ liệu bị mất]

4/ Thông tin nơi này do cá nhân tác giả sáng tạo và chỉnh sửa, thông tin đều được lấy từ trang wiki đối với cấp độ, thực thể, vật thể,.....của Backrooms. Nếu bạn muốn thêm hoặc khiếu nại về nó, vui lòng để lại lời nhắn.

5/ Thông tin cấp độ, thực thể, vật thể,... Được so sánh nhiều nguồn để tổng hợp lại để tạo, có thể sẽ không giống nguyên mẫu. Đây là thế giới sáng tạo.

6/ ̶C̶̶h̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶ô̶̶i̶ ̶c̶̶h̶̶à̶̶o̶ ̶đ̶̶ó̶̶n̶ ̶b̶̶ạ̶̶n̶ =)

7/Truyện thuộc độ tuổi trưởng thành nên sẽ cảnh báo trước với những cảnh kinh dị (dù đã được giảm nhẹ), gore, những ý tưởng độc lạ chống lại quan điểm thế giới quan của con người...v.v..., những hành động bạo lực, gây nguy hiểm, tự hại, các chứng bệnh rối loạn phobia,......và chắc chắn đó là lý do cái truyện này được gắn  TRƯỞNG THÀNH!!!


Chúc mọi người có một chuyến lưu vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro