[2] Hope

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xột xoạt, xột xoạt.

"........"

Ai đó......

Tiếng cọ xát với thảm....trong cơn mê tôi biết bản thân bị ai đó....hoặc thứ gì đó....kéo đi...

....vậy là hết. Tôi tự nói với bản thân.

Tôi sắp và sẽ chết...

Trước khi ý thức tôi chìm đi lần nữa, hình như, có tiếng bộ đàm...sao....?

___________________________

"Này, anh bạn, tỉnh dậy."

"Này."

Thứ gì đó đáp vào má, vỗ lên mặt tác động mấy hồi liền, tôi giật mình mở mắt ngồi dậy chỉ để thấy bản thân nằm ở một căn phòng với một....ai đó. Một con người. Lạ mặt nhưng có vẻ là con người, tạ ơn....bất cứ thứ gì cũng được.

"Hey hey, sao đấy?"

Cậu ta có vẻ chỉ hơi cười khi bị tôi hoảng loạn bắt lấy cánh tay ngay sau đó, xác nhận xong thì tôi vừa nhận ra bản thân vừa làm gì liền rút tay lại, không ngờ cậu ấy cởi găng tay, giơ hai tay lên bắt lấy tay tôi. Được rồi, điều này thật kì lạ, nhưng đây là một bàn tay bằng xương bằng thịt với lớp da, chắc chắn cậu ta là con người thật, tôi không có bị ảo giác.

"Tôi là con người, được rồi bình tĩnh nào, quần áo của tôi bẩn đấy, vỗ như vậy làm gì" Cậu ta nói, vẻ mặt giữ một nụ cười.

Giọng không giống như người Anh hay Mỹ bản địa, có chút lạ lẫm, trông cũng không giống những người người Châu Âu nào khác tôi từng thấy qua, cũng không giống Châu Á lắm...vừa lạ vừa quen. Có chút kì lạ, nhưng tôi không thể nói được điểm khác biệt là gì.

Quan sát kĩ hơn, một bên mắt có màu xanh lam sáng đến kì lạ, mái tóc ngắn hơi rậm rạp có vẻ như để trong nhiều ngày rồi cắt đại cho xong vậy chứ không hề gọn gàng như đi . Một bên mắt được băng lại bởi vải trắng và bên má phải của người đó có một miếng băng cá nhân mới thay.

Bình tĩnh, tôi tự nhủ với bản thân. Tôi không nên nhảy cẫng lên và phát điên vì vui được.

"Nơi này là đâu?" Tôi chợt nhớ tôi nên hỏi điều gì.

Cậu ấy hay cô ấy gì đó nhìn tôi, thú thật là tôi cũng chả biết nên gọi xưng hô nào nữa. Người đó có hơi bất ngờ một chút hoặc....theo tôi thấy là vậy.

"Oh, vậy ra bạn không biết? Có vẻ bạn đã lạc vào nơi này một cách tình cờ nhỉ, nơi đây sao?"

"Phòng hậu trường. (Backrooms)" Người đó trả lời.

Tôi không hiểu lắm, phòng sau, cái gì hậu trường? Cái gì vậy, truyền thuyết đô thị trên internet? Backrooms?

"Đây là một trò đùa?" Tôi nghiêm túc hỏi lại.

"Ồ không không, đây là The Backrooms, thật sự đấy, một không gian khác bên ngoài thế giới mà bạn...chúng ta..từng sống..." Cậu ta từ tốn giải thích.

Cách giải thích này, tôi đang bị chơi khăm à, không không, nghĩ lại nào, cơn đói khát, sự mệt mỏi, chúng không phải là giả...không thể nào là một trò chơi khăm. Nó chỉ là...không thể nào, không, không, không, không...

"Đợi một chút nhé, tôi cần phải kiểm tra bạn."

Người đó vỗ vai tôi và bước qua nơi bên kia phòng lấy một vài dụng cụ khác, tôi nhìn lại xung quanh, có vẻ tôi nghe vài tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở đâu đó vang vọng. Người đó quay lại, ngồi bên giường bảo tôi nằm xuống. Tôi làm theo và không hề phàn nàn, có thể do tôi cảm thấy sự an tâm?

"Tôi phải ở đây bao lâu?" Câu hỏi bật ra khi người đó kiểm tra một ít máu của tôi. 

Tôi không rõ nữa, dù sao thật khó để tin khi anh ta nhìn không giống một người chuyên về dược lí hay y tế cho lắm, tại sao tôi lại cần kiểm tra máu, điều này là gì?

"Hm? ...Ồ, khó để nói lắm. Bạn muốn trở lại thế giới hiện thực thì có vẻ luôn có cách. Nhưng, có thể là không bao giờ hoặc bạn có thể sẽ mất mạng trong lúc phải vật lộn để sống ở đây, tin tôi đi, khi bạn đã quen rồi bạn hiểu ý tôi."

Tôi biết khuôn mặt của tôi rất hoang mang bây giờ, tôi không tin người này ngay lập tức hay quá nhanh chóng nhưng tôi phải làm gì bây giờ, tôi không thể bỏ chạy, lỡ họ nói dối tôi, hay có đúng là như người này nói, tôi không biết. Nhưng, hiện giờ, thứ tôi cần là thông tin, tôi cần sự bình tĩnh để tìm hiểu và tiêu hóa mọi thứ.

"Này, trước khi đến đây có người đã kiểm tra cho bạn rồi đấy nhưng nói ra sẽ khó hiểu nếu bạn chả biết chút gì."

Người này cũng không tệ, ít nhất thì...hiện tại là vậy.

"Bạn tên gì?" Cậu ta hỏi.

Một thứ gì đó nhảy ra trong đầu tôi nhưng tôi không thể nắm lấy nó, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, có vẻ là do tôi hơi ngẩn ra sao?

"T-tôi........"

"Bạn lạc bao lâu rồi?" Câu hỏi tiếp tục.

Tôi không biết. Tôi....tôi thật sự không nhớ nữa, hay là do tôi không thể phán đoán được chính xác thời gian mà tôi đã ở đây, nó trông như đã kéo dài đằng đẵng trong nhiều tuần hoặc nhiều ngày, tôi cũng....tôi đang làm gì thế này? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?

Cơn bối rối vụt qua trong tâm trí, tôi biết bản thân vẫn còn biết nhưng tôi không thể nắm bắt lấy nó kịp lúc để thốt ra.

"Bạn thực sự không nhớ trước đó bạn là ai sao?"

Tôi bối rối nhiều hơn khi nhìn lên khuôn mặt cậu ta. 

Tôi không nhớ gì cả....

"Thôi được rồi, không sao, luôn có những trường hợp như thế này.... Bạn có thể chọn một cái tên khác để gọi ở nơi này, để tôi.....uh....cái giấy ấy đâu rồi nhỉ?"

Cậu ta đi lục lọi mớ giấy tờ ở nơi bên tủ, tôi chỉ nhìn người đó lục lọi giấy tờ với biểu cảm ngơ ngác và ngay lập tức một mớ giống tài liệu được cậu ta mang ra để xem xét, tôi để ý có rất nhiều loại giấy, có vẻ giống mấy trụ sở hay gì đó rất nhiều, cậu ta cũng có đeo một vài gì đó trên áo khoác xanh sẫm cũ trên người, nhưng có vẻ nó bị xước khá nặng không thể đọc được vài chữ...

"À, nó đây rồi!" Trước mặt tôi là vài tờ giấy được chìa ra và bút, tôi chỉ nhận lấy nó, "...cảm ơn..."

Tôi nhanh chóng xem xét như đây là điều tôi phải làm, mặt trước là thông tin, mặt sau thì là một mớ khó hiểu để điền. Cậu ta nhìn tôi đang khó hiểu thì cười cười giải thích.

"Đừng lo về đống đó, chúng ta có thể vừa từ từ làm quen vừa nói, nhân tiện cậu cũng không đi đâu được khi chưa có kiến thức cơ bản mà."

Như một đứa trẻ chuẩn bị sinh tồn nơi hoang dã vậy...à không, nó còn chết người hơn cả nơi hoang dã, ngay khi đọc được những thông tin đầu đề, tôi cảm thấy mọi thứ như một chân trời mới đang chờ đợi chỉ để lấy mạng tôi.

Sự phòng bị sao, tôi cũng có nghi ngờ với.....cậu ta.... nhưng....tôi chẳng còn lựa chọn nào. Linh cảm của tôi luôn nhắc nhở tôi, ở đây với người này có vẻ an toàn, ít nhất linh cảm là điều tôi cảm thấy khá đáng tin vào lúc này. Mục đích hay lòng tốt gì cũng được, tôi hướng đến thứ mà con người nào cũng muốn, tôi muốn sống, đó là mục đích của tôi.

......"Tôi có thể hỏi tên bạn không?" 

Sau khi ghi xong vài thứ, tôi hỏi.

"Tôi á? Ender. Ender Cyanneus. Bạn?" Ender trả lời, một bên mắt híp lại như một vầng trăng khuyết khi cười làm quen.

Đặt bút xuống tờ giấy, tôi nghĩ là...

"[ _____ ] Trevil."

------------------------------------------

Trevil (Traveler) là họ kẻ lang thang chọn.

Bạn có thể điền vào [ ______ ] theo cách bạn muốn.

Danh xưng của bạn: Trevil, Wanderer

------------------------------------------

"Vậy ra bạn chọn tên đó sao, tuyệt, chào mừng bạn gia nhập The Backrooms."

<<Guilder của bạn hiện tại đã được ghi nhận>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro