[55] Protect. Responsibility.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có cơn đau nào xảy ra như tôi đã tưởng tượng.

Nhưng sự kéo dãn không gian quen thuộc trong vài giây đủ để nhận ra bản thân đã no-clip và ngã xuống, trước khi rơi xuống cả cơ thể như được ai đó ôm chầm lấy, bao bọc và một cú va chạm mạnh dội lên khiến nhịp tim lẫn hơi thở gần như trật đi một nhịp.

"Đừng mở mắt, [_____] =(."

Giọng nói buồn bã nhàm chán quen thuộc vang lên trong khi bàn tay với lớp găng tay khá cứng giữ đầu tôi chôn trong lồng ngực anh ta, tôi cọ mặt vào lớp áo trong mà hơi nghiêng mặt để thở trước khi hoàn toàn nhận ra bản thân đang nằm trên người anh ta, gần như anh ta đã ôm lấy tôi và xoay lưng đỡ lấy tôi vào người ngay khi tôi bị no-clip đến nơi này. Cánh tay Nevan ôm lấy cơ thể tôi mà giữ lại, chậm rãi di chuyển như thể đang kiểm tra, tôi không nghĩ tôi là người nên được kiểm tra cho lắm vì người đập cả cơ thể trực tiếp xuống nơi này là anh ta chứ không phải tôi, có thể nghe tiếng răng rắc nhẹ của thứ gì đó khi cơ thể anh ta từ từ cử động...

"Anh ổn chứ?"

Tôi hỏi, muốn hé mắt khỏi lồng ngực anh ta mà nhìn môi trường, đột ngột bàn tay lớn ngay lập tức di chuyển và che mắt lẫn mũi tôi lại, đẩy lại úp vào trong người anh ta.

"Tôi ổn. =(." Anh ta đáp, "Đừng di chuyển, trừ khi bạn muốn cả hai chúng ta rơi xuống vực thẳm."

Rắc rắc.....rắc.......

Giảm đi hơi thở và nghe thấy tiếng thủy tinh nứt, răng rắc răng rắc ở thứ nên gọi là sàn.

Sự căng thẳng lấp đầy tâm trí tôi ngay khi Nevan nhắc nhở về điều đó, tôi không dám thở mạnh hay nhúc nhích, với nhịp tim đập như trống trong ngực tôi nằm im như một con cá chết trong khi cảm nhận một bên má đang bị đẩy vào trong.

"Đừng nhìn lung tung... =("

"Đây à Cấp 598, cấp độ nguy hiểm 5, tầng này được gọi là "Luyện ngục vạn hoa", một màn trình diễn ánh sáng chết người đối với những kẻ lang thang. Nếu không muốn mù mắt thì nhắm mắt đi, vì nguồn sáng nơi này có vài cái tương đương với hàng chục mặt trời. Nếu không muốn bị bụi phổi vì hít bụi silic, giữ hơi thở của bạn trong áo tôi. Sàn nhà mỏng và đầy kính, vỡ, và cả hai ta sẽ bị đâm thủng hoặc rơi xuống vực thẳm. Rõ chưa? =("

<<< Tầng 598 là một cấu trúc giống như đường hầm khổng lồ được làm bằng kính. Sàn của tầng này cực kỳ mỏng và mỏng manh, khiến người lang thang có nguy cơ bị ngã và bị kính đâm thủng nếu dẫm lên. 

Mức độ này có chu kỳ nguồn sáng không ổn định và đã có báo cáo về sự tồn tại chung của hàng chục nguồn sáng. Khoảng cách và hướng của các nguồn sáng thường xuyên thay đổi ngay lập tức và độ chói đôi khi có thể sáng như sự chiếu sáng đồng thời của hàng chục mặt trời. Ngoài ra, thủy tinh ở Cấp độ 598 không chỉ được cấu tạo từ một thành phần duy nhất. Boron, chì, bari, uranium và các nguyên tố khác được phát hiện trong các mẫu thủy tinh. Ánh sáng bị phân tán và tập trung ngẫu nhiên do sự trộn lẫn của thủy tinh với các chiết xuất khác nhau, khiến việc quan sát bằng mắt trở nên vô dụng. Điều kiện ánh sáng như vậy thường khiến những kẻ lang thang làm vỡ nền nhà mỏng manh và rơi xuống vực thẳm...>>>

<<<....Sàn nhà nhẹ và dễ vỡ không phải là mối đe dọa duy nhất mà những người lang thang sẽ gặp phải ở cấp độ này. Ngoài ra, bụi silic trong không khí theo thời gian sẽ gây hại cho hệ hô hấp của những người lang thang và những người không mặc đồ bảo hộ thường xuyên hít phải lượng bụi đủ để phát triển bệnh bụi phổi trước khi rời khỏi cấp độ....>>>

Phần áo trong khẽ bị cọ khi tôi gật đầu, Nevan coi như tôi đã hiểu và đã gật đầu hiểu những điều anh ta giải thích, tôi có thể cảm nhận vài tiếng sột soạt của quần áo nhưng tôi không dám nói chuyện hay di chuyển, nhưng tôi cũng tôi biết nên làm thế nào. Cảm giác nóng gay gắt từ ánh sáng của cấp độ, tôi có thể cảm nhận thấy điều đó thông qua lớp quần áo và những mùi kim loại nhè nhẹ có thể cảm thấy, nơi này hoàn toàn không tốt chút nào.

Nhưng nếu nằm im mãi cũng không phải là cách.

....tôi có thể nghe được tiếng thở gần như có thể không tồn tại của Nevan đang dần trở nên nặng nhọc sau lớp mặt nạ.

Tôi không nghĩ tình trạng của anh ta ổn định cho lắm.

"Nevan..."

"Không sao, nhắm mắt lại và đừng nói chuyện... =("

"...."

Tiếng những mảnh thủy tinh khẽ va chạm nhau và vang lên từng tiếng nhỏ, Nevan giữ cho người trong ngực úp mặt hoàn toàn vào cơ thể bản thân để thở mà không hít quá nhiều bụi silic, cẩn thận ngồi dậy trong khi tránh làm cho các vết nứt trở nên tồi tệ hơn trên sàn và di chuyển khỏi vị trí vết nứt một cách cẩn thận trong khi không để người này hoàn toàn chạm đến mặt sàn, cuối cùng nhấc được cả người đứng dậy trong khi ôm [_____] giữ nguyên.

Cấp độ này không phải một nơi tốt đẹp gì, nhất là khi....Người Hầu và Đại Sứ tồn tại ở nơi này với sự chiếm đóng không quá cách biệt trong cấp độ 11.3. Bụi silic và các loại kim loại khác bay tán loạn trong không khí và dưới ánh sáng đẹp đẽ chiếu bởi đống thủy tinh lấp lánh sắc màu, chỉ là một nơi đầy ánh sáng đẹp đẽ nhưng chết chóc.

Và ánh sáng kinh ....chúng là phần tệ nhất.

Những kẻ được tạo nên bởi bóng tối ghét ánh sáng mạnh.

Tôi có thể cảm nhận thấy hơi thở của bản thân trong khi vùi đầu vào trong áo của Nevan, cảm nhận việc anh ta dần bế tôi lên và di chuyển trong khi các âm thanh khác vang lên một cách đáng lo ngại, chủ yếu là âm thanh của thủy tinh tạo ra khi bạn đã nghe ra sự quen thuộc đó.

Lách cách, rắc, lách cách...rắc.....rắccc.... trải dài suốt đoạn đường.

Một cái ôm chặt hơn, tôi có thể nghe nhiều tiếng thủy tinh vang lên như thể có những sinh vật khác xung quanh, hơi thở anh ta dường như gấp gáp hơn khi bắt đầu khựng lại chỉ để khởi đầu cho việc chạy khi có những tiếng mời gọi.

"Xin đừng chạy, các bạn có thể cảm thấy an toàn trong cộng đồng...."

"...là một với chúng tôi."

"Là...một....với chủ nhân..."

"Chúng tôi có thể giúp bạn."

"Tôi có thể giúp bạn!"

_________________________________

Nhiều giờ đã trôi qua trước khi cuối cùng sự chuyển động cũng dừng lại, anh ta dường như không ngăn cản tôi ló mặt ra nữa khi xung quanh bắt đầu thiếu ánh sáng nên tôi chỉ ngóc đầu ra sau khi chôn mặt trong ngực anh ta vài tiếng, tôi đưa mắt khám phá xung quanh, có vẻ đây là một ngôi nhà hay một nơi trú ẩn nào đó có vẻ không được làm bằng thủy tinh, càng đi sâu vào trong và sau đó mở một lối đi xuống một hầm tối hơn, với đồ đạc và các vật dụng cũ kĩ như đã bị bỏ hoang từ lâu. Tôi nhìn lại Nevan khi anh ta cuối cùng cũng thả tôi xuống sàn mà không có những mảnh thủy tinh nhọn, chỉ là một nơi cũ kĩ hoàn toàn khác với ánh sáng của thủy tinh chói mắt bên ngoài, tôi bật đèn pin từ túi để soi, ánh sáng phản quang từ những mảnh thủy tinh găm trên người anh ta khiến tôi phải hít một hơi khí lạnh. 

"Không cần thiết để nhìn đâu. =(" 

Nevan ngồi xuống một chỗ mà kéo một bên tay áo để nhìn, sau đó từ từ rút những mảnh thủy tinh ra, đồng thời đưa tay chỉ vào đống bụi mịn bay trong không khí bởi ánh sáng của đèn pin, tôi nhanh chóng lục lọi lấy ra mặt nạ phòng độc từ túi mòn mà đeo lên nhanh chóng. Sau đó lại đi tới hỗ trợ, ít nhất những phần thủy tinh găm trên lưng cũng sẽ rất khó để với lấy còn gì, anh ta cũng không thể tự mình xử lí chúng trong thời gian ngắn nếu không có hỗ trợ. Ít nhất với ánh sáng của đèn pin tôi có thể thấy những mảnh vụn dễ dàng hơn khi chất lỏng đen sệt đã thấm đầy lưng áo anh ta khiến mọi thứ còn khó hơn trong bóng tối, mặc dù không có mùi tanh như máu nhưng nếu có thể tính là máu thì anh ta mất máu cũng không hề nhẹ đâu.

"Cẩn thận một chút, thủy tinh có thể cứa đứt ngón tay đấy, để tôi tự làm. =("

Những tiếng lộp cộc va trên mặt sàn khi tôi đặt những miếng thủy tinh cứng có chút bén được bao bọc bởi một chút màu đen xuống.

"Đừng di chuyển là được, tôi có đeo bao tay bảo vệ mà..." Tôi phản bác, lục lọi để tìm nước cất hiếm hoi trong túi mà tạt lên lưng anh ta hy vọng rửa trôi một số bụi khoáng lẫn thủy tinh vụn còn sót lại, "Anh sẽ cần chăm sóc y tế khi chúng ta quay trở lại, tôi không nghĩ là anh ổn đâu nên đừng cứng đầu."

"Nên lo cho bản thân trước đi....cậu đã không bổ sung nước hạnh nhân trong vài tiếng rồi =("

"À, phải...tôi hoàn toàn quên mất chuyện cơ bản đó, nhưng tôi sẽ uống sau khi băng bó xong cho anh. Cởi áo khoác ra trước đi, tôi có mang theo băng gạc...."

"Không cần đâu...Tôi không phải [con người], Trevil. Bạn phải hiểu điều đó. Và chuyện băng bó là không cần thiết, tôi có thể tự hồi phục được chấn thương. =("

Chà....anh có cần thẳng thắn đến thế không?....Tôi đang cố để giúp đây.

"Hm?" Anh ta đột nhiên đưa ngón tay đẩy thái dương của tôi. "Uống nước vào và nghỉ ngơi đi, nếu có thể ngủ thì càng tốt. =(."

Một lời nhắc nhở thân thiện, tôi coi như cũng hiểu nhưng cũng hơi khó hiểu nhưng tôi sẽ lựa chọn không hỏi nhiều, dựa  người vào chỗ gần một chút kế bên anh ta mà ngồi nghỉ ngơi một lúc, tranh thủ mở mặt nạ phòng độc ra một chút để làm một ngụm nước hạnh nhân trước khi phát điên, cảm giác nhẹ nhõm dâng trào trong tâm trí khi nhấp ngụm đầu tiên và ổn định hình lại tình hình của bản thân và xung quanh. Tạm thời ở nơi này khá an toàn nhưng có vẻ Nevan lại không quá cảnh giác đến mức đó...

"Anh cũng nên nghỉ ngơi một lúc đi, trông anh như một que kem việt quất đậm màu đang bị tan chảy giữa cái nắng 40 độ vậy. Một ngụm chứ?"

Tôi nhìn Nevan lắc đầu từ chối, thở dài trước khi ôm túi mòn nằm dựa lại. Mọi thứ đều im ắng hơn tôi nghĩ.

Được rồi điều này thật khó xử, tôi có thể nói rằng hầu hết thời gian nói chuyện với Ender và Latiah là dễ nhất nhưng còn với anh bạn này thì, dường như không có gì nhiều hơn những việc hướng dẫn và bảo vệ, đôi lúc thì chỉ trả lời những câu hỏi bình thường sau đó thì không có gì thêm. Ý tôi là....nó có chút, gần gũi nhưng cũng xa cách như một loại trách nhiệm thì đúng hơn, có lẽ tôi đã không hiểu quá sâu đến mức đó. 

Có thể nói đó là sự buồn chán hay buồn bã không? Không biết nữa.

Có lẽ tôi nên gọi cho Latiah nếu cô ấy có thể nối máy đến cấp độ này....?

....có lẽ....

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

Lời tác giả: 2k một chương không phải là vấn đề nhưng tui bị lười viết thêm mấy ní ơi. (Xương sống tuổi thanh niên mà như ông cụ 80 gòi. Kìn chái nà---)

Nói dị chứ tui bị phân vân nên cho mí bạn cái vote:

1. Show nguồn gốc của Nevan. (I mean....ờm, anh ta chả gần gũi gì cho lắm.)

2. Tiếp tục dí cái nhóm nì bằng tình tiết gay cấn hơn theo plot.

Bổ sung: Về phần vì sao bên toai chưa thí có cảnh kịch tính là do kịch tính phát là [_____] có khả năng hẹo vì bên đây "chúng ta" là người bình thường, còn duy trì sự tỉnh táo bằng nước hạnh nhân và sống nhờ luck nên bảo đi đánh đấm là chịu không nổi đâu, mỗi việc chạy còn không đỡ kịp mà nên là thiếu mấy cảnh bom tấn =)))). Nhưng nếu mọi người thích có cảnh đấm đá thì tui có thể trụng luôn.

Về mối quan hệ thì...đang cải thiện, cái đám nì không có trust issue với nhau nhưng hở phát có thể trụng nhau tại chỗ liền một cách hợp lí á :D.

3.  Tìm hiểu thêm về......?

4. Show nguồn gốc những người khác. (Ca nì khó.)

5. Tất cả các option trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro