Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt giờ học mà Somi vẫn khóc mãi không thôi. Nó không khóc thành tiếng mà cứ ngồi đó hức hức làm cho Daehwi muốn quay sang vả cho nó mấy cái ( Đanh đá vcđ ). Nếu có Jinyoung thì giờ này là nó đã chịu nín từ đời nào rồi nhỉ , và Daehwi của chúng ta sẽ phải chứng kiến thêm cảnh trái tai, gai mắt, . Không có Jinyoung ở đây cũng được, Daehwi sẽ dỗ nó . Daehwi choàng tay qua xoa xoa vào lưng nó dịu dàng: 

-  Nín,nín.

Con bé Somi gục gật đầu vào vai Daehwi và lấy tay dụi đôi mắt đã sưng húp. Còn Daehwi thì thò tay vào cặp lấy cho nó mấy cái khăn giấy. Có cái vé thôi làm gì tới nông nỗi thế cơ chứ. Nghĩ cũng phiền, đứa nào xé vé của nó mà để Daehwi cậu đây phải giờ này "hứng đạn" nhõng nhẽo của nó. Cậu chẳng học hành gì được. Một bên là cô giảng, một bên nó khóc tu tu, thế thì bố ai nghe được gì?

Somi cũng rảnh , đang yên đang lành đi khoe tùm lum. Giờ bị như vậy đáng thôi. Có thì người ta giấu quách đi! Muốn đi coi phim với Jinyoung thì cứ âm thầm lặng lẽ mà đi,con nào biết... khoan! "Con" nào không biết chứ Daehwi không biết là không được... Vụ này khó xử nhỉ.
Cứ thế suốt buổi học, con bé Somi, mặt mũi thì tèm lem mà tập vở thì nhòe nhoẹt. Nó lại còn "trưng dụng" gần hết khăn giấy của cậu mà vẫn còn thút thít. Sao nó không biết là nó rất phiền nhỉ? Nước mắt lã chã kèm theo tiếng hức hức vang lên không ngừng. Con bé Somi với liên khúc "mít ướt" cứ thế mà "tra tấn" cậu cho đến cuối giờ học. Reng!!! Âm thanh quen thuộc của cái chuông báo giờ thô ráp vang lên. Daehwi sắp thoát được con bé mít ướt này rồi nhé. Cả lớp ào ra, Daehwi cũng hí hửng đứng lên nhưng bắt gặp cái dáng "héo queo" như tàu lá, không còn chút sức sống của nó, cậu cụt hứng. Hết muốn về luôn. 

Giờ mà bỏ nó về cũng kì nhỉ, mà không về thì Daehwi chán chết á. Daehwi quạu quọ ngồi lại. Con bé ngồi đó ngây dại nhìn đăm đăm vào chiếc vé bị xé trong cuốn tập thở dài. Daehwi lấy tay vỗ vỗ lên lưng nó lần nữa bảo: 

- Đỡ buồn chưa? Đi về, còn muốn ngồi đây đến khi nào? Mốt ráng làm bài tốt lần nữa để lấy thưởng.

Somi  cũng gật đầu, nhìn cậu cố nhoẻn cười, với tay cất cuốn tập vào cặp rồi đứng lên kéo tay cậu ra về. Tình hình có vẻ khả quan hơn rồi , ít nhất nó cũng không khóc nữa. 

Ra tới nhà để xe, trong khi Daehwi đang lụi cụi lấy xe. Con béSomi lại lấy chiếc vé ra nhìn mân mê. Nữa, nữa, nó lại sắp khóc nữa. Daehwi vội gạt chống xe xuống, cất chìa khóa vào túi, nhào tới lấy cái khăn giấy cuối cùng bịt vào mắt nó, quát: 

- Im mồm !!! Bộ mày tính khóc cho mù mắt đéo nhìn thấy đường luôn mới hả? ( Bình tĩnh nào )

Nó lập tức ôm chầm lấy Daehwi, nó ôm cậu chặt cứng. Nó dụi mặt vào ngực áo cậu, rỉ rĩ: 

-  Em... hic... đâu... hic muốn đâu... hic. Nước mắt... hic..t.. hic tự nhiên.. hic nó ra mà.

Bao nhiêu nước mắt nước mũi ở đâu lại tuôn ra, thấm vào cái áo của cậu. Càng dỗ nó càng khóc to hơn. Do quá bực mình, Daehwi đẩy phắt nó ra, gắt lớn hơn lúc nãy: 

- ĐCM  mày có nín không??? Câm mồm ngay, cứ ư ử suốt làm sao bố mày tính. Im lặng chút xíu cho bố nhờ. ( =))) ). 

Ngay lập tức con bé im bặt nhìn Daehwi sợ hãi. Daehwi lấy hơi thở ra, dựa lưng vào đuôi xe, hỏi nó: 

- Xin lỗi. Mà mày làm ơn nín dùm tao cái, nghe không chịu nổi. Bộ cái vé đó quan trọng với mày lắm hả?

Nó mím môi gật đầu một cách rụt rè. Daehwi đưa móng tay lên miệng cắn, đi qua đi lại một cách chóng mặt. Rồi vò đầu bứt tai:" Mình có nên cho nó cái vé không nhỉ? Hay là rủ nó đi coi phim. Duma!!! Làm màu một chút xem nào. Nếu nó biết điều thì nó sẽ không nhận, nó mà từ chối thì mình khỏe rồi. Có cớ để chuồn về mà không dây dưa với nó"

 Daehwi lầm bầm rồi lôi phắt cái vé chìa ra cho nó. Nó trợn tròn mắt nhìn tấm vé trên tay cậu rồi lại nhìn cậu, giọng run run: 

- Anh... cho em... hả?Thiệt... sao

Daehwi không dám gật cũng chẳng dám lắc, trong bụng chỉ mong là nó đừng lấy mà từ chối: "Không em không lấy đâu. Vé của anh mà. Anh tốt quá nhưng để kì sau vậy.", đến lúc ấy thì cậu sẽ hoàn toàn thanh thản cất vé vào cặp và có thể đi về. ( đời nó đéo như là mơ đâu con )

Nhưng có ai mà biết được chữ "ngờ", trái với suy nghĩ của Daehwi, con bé nhận chiếc vé trong tay cậu với đôi mắt long lanh: 

- Anh... tốt ghê.... anh cho thì em lấy.... Em cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm

Con bé Somi  nhẫy cẩng lên bobo vào má ôm siết cổ cậureo vang, rồi nó tiếp: 

- Anh vẫn là phù thủy, nhưng là phù thủy tốt bụng. Em không quên ơn anh đâu.

- ...... ( đơ )

Ê, chờ đã! Ai cho nó hồi nào nhỉ? Daehwi chỉ cho sáo thế thôi mà nó lấy thật ( Ai bắt làm màu ).  Nhìn nó cầm cái vé săm soi đưa lên ánh đèn, cậu muốn đưa tay lên giật lại nhưng lại hạ xuống gãi đầu khi nó quay lại ngoác miệng nhìn cậu cười, mà đôi mắt hí tít vì sưng, nó nằn nì: 

- Cám ơn anh lắm, em hứa là em sẽ trả ơn. Với lại nay em không đi xe anh chở em về nha

- .... ( đơ tiếp )

Trên đường về, Somi líu lo nói đủ chuyện trên trời dưới đất, còn Daehwi thì tức muốn xịt khói... cái con bé...không biết điều nhỉ... Daehwi phóng như bay trên đường vì tức tối, chắc cũng phải trên 50 phân khối.

Sau khi về đến nhà rồi, Daehwi nén cơn điên tươi cười chào ba mẹ rồi đi lên phòng. Vừa đóng sập cửa phòng lại. Cậu quăng cặp qua một bên, nhào lên giường cầm chiếc gối đập đầu liên hồi vào đó và gào lên: 

- Trời ơi!!! Ăn gì mà ngu thế hả Daehwi. Tự dưng lại đưa nó cái vé ăn lon à. Ngu quá... ngu quá... trời ơi là trời

...Vừa lúc đó chuông điện thoại reo, Daehwi bắt máy: 

-  Thầy

- Tôi nè, "thầy yêu quý" của em đây. Mai tôi về rồi. Có đem quà cho em đó. Nghe nói là em đạt điểm tối đa trong kì kiểm tra này phải không? Chúc mừng! Phải vậy chứ.- Thầy Jissung đó, lúc nào cũng hiện ra như tiên vậy. Daehwi để ý mỗi lần cậu có chuyện gì buồn là cũng có mặt ổng cả.

- Mai thầy về rồi hả. Mừng quá. Thầy về dạy là tốt rồi, quà cáp gì, bữa đó em giỡn thôi mà. –

- Thôi hạ màn đi cô nương, đi mà không đem quà về cho em thế nào cũng nghe em càm ràm suốt cả buổi. Tôi dạy em suốt bốn năm bộ tôi không biết hả? Mà nói mừng gì mà nghe giọng yếu xìu vậy? Bộ sợ tôi về tranh dạy với Jinyoung của em hả? - Thầy Lâm lại làu bàu trong điện thoại. 

- Ừ! Mai em gặp thầy trong trường. Giờ em mệt lắm, muốn đi ngủ thôi. Mai, thầy nha.. 

Thầy Jisung chép miệng: 

- Rồi, lại bị gì nữa rồi ý gì. Xuống tinh thần thấy rõ luôn. Thôi mai gặp. Giờ đi ngủ cho ngon đi. Bye

Rồi thầy cúp máy. Daehwi ôm gối tiếp tục màn "đập phá" cho hả giận, đập phá chán lại lăn ra giường ngủ bỏ cả bữa cơm tối.

-------------------------------------------------------------------

  Ngày thứ năm, Daehwi vừa đặt chân lên bậc cửa lớp thì đã nghe tiếng bé Somi nũng nịu: 

- Thầy ơi.Thầy rảnh hông? Thầy đi coi phim với Bé Somi nha. Vì bé Somi không rủ được ai cả.

Jinyoung đáp trả hơi ngập ngừng: 

- Sao ác vậy? Bé Somi dễ thương vậy mà không ai đi... cho thầy năm phút để suy nghĩ nha.

Daehwi  ráng đứng chờ đợi nghe câu trả lời của Jinyoung rồi mới vào lớp, cứ trả lời là "thầy bận" cho cậu đi, đừng trả lời câu nào khác là được.

- Ừ, cuối tuần này thầy cũng không bận. Thầy sẽ đi với bé Somi a., 

Nó  reo lên như bắt được vàng: 

- Hoan hô, cám ơn thầy.

Một câu trả lời khuyến mãi thêm nụ cười đẹp như mơ đã làm Daehwi choáng váng. Lại thêm một "cú sốc kinh dị" nữa. Con bé đáng ghét ghê a, nó thiệt là mưu ma chước quỷ, nó dám "phỗng tay trên" của cậu hả...  rồi nó sẽ biết tay ... cậu ghét nó... cậu căm thù nó...cậu... Cậu ghét cả hai người.

Daehwi không định vào học ngày hôm nay đâu, nhìn hai người đó mắc công lên tăng xông điên bất tử lắm. Đi về cho yên chuyện. Nghĩ vậy cậu liền quay lưng đi xuống cầu thang, đang đi lững thững thì thầy Jisung từ đâu ra vỗ vào vai cậu cái bộp, thầy nhe răng: 

- Chào học trò cưng, em tính trốn học hả?

- Trốn rồi mất quà sao. Em đi mua nước thôi mà. 

Thầy Jisung chau mày: 

- Học trò thảo ghê nhỉ. Thầy đi về hổng hỏi han gì mà đòi quà rồi. Mà thôi, con nít, không chấp. Nè

Thầy lục cặp đưa cho cậu một cái vòng mộc gỗ, một cái đĩa CD của Wanna One. Thần linh ơi! Cái CD này Daehwi lùng tìm khắp thành phố mà không thấy mà nay có rồi, sung sướng quá. Daehwi ôm siết cái CD trong tay lảm nhảm: 

- Oh my god, my god. Đồ hiếm, đồ hiếm. Cám ơn thầy, Nae maeum soge jeojang 

Thầy cười ha hả xoa đầu cậu: "Được lưu giữ trái tim cơ đấy. À! Còn có hai cái vé đi hội chợ nè. Cho em luôn, rủ ai thì rủ.

Vừa nghe tới hai cái vé làm Daehwi lại liên tưởng cảnh khi nãy, nồng độ máu điên của Daehwi lại chạy ngược lên. Ngay lập tức cậu cầm đĩa CD lẫn cái vòng, mấy cái vé đưa lại cho thầy Jisung, cau có: 

- Em trả thầy hết nè. Giờ em đi về đây. Trốn học hôm nay luôn. Điên rồi, quê rồi.

 Cái thái độ kì quặc của cậu làm thầy Jisung không hiểu mô tê gì hết, thầy khệ nệ xách đống quà chạy theo cậu : 

- Ê, ê. Gì kì vậy? Em bị hâm hả? Tôi quýnh chết bây giờ. Kêu mua quà cho đã giờ không lấy là sao?

Sẵng cơn điên đang cuồn cuộn Daehwi quay lại trút giận lên thầy luôn, cậu quay lại gắt: 

- Ừ đấy, em hâm, em điên. Em ghét cái ông đó, em ghét con bé đó, em ghét thầy luôn. Em về...Vĩnh biệt...



Các cô còn nhớ tôi không dạ? Tôi thấy hôm qua Daehwi hình như bị chiếu Laser thì phải, tôi cũng không chắc đấy là laser. Bon anti thật sự rất rất rất hãm . ĐHS cno vào concert làm gì nhỉ, chỉ mỗi chiếu laser?

Tôi có vd á. Ai cần xem thì vào wall tôi, soi kĩ khác thấy

Vote nhé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro