Họa Địa Vi Lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 奶尤youuu

---

Họa Địa Vi Lao: là vẽ một vòng tròn trên mặt đất để làm nhà tù. Nói một cách ẩn dụ, các hoạt động chỉ được phép trong phạm vi được chỉ định và không thể vượt quá. Ngày xưa, nếu có người phạm lỗi hoặc phạm tội, người thi hành luật sẽ vẽ một vòng tròn xung quanh người đó tượng trưng cho phòng giam, ngay cả khi không có người trông chừng, người đó sẽ tưởng đó là phòng giam và sẽ không bước ra khỏi đó. (Nguồn: Google)

---

Tối quá...

Khi Baek Do Yi mở mắt ra, bà phát hiện mình lại rơi vào bóng tối, nhưng nơi này giống như hư vô hơn là bóng tối, bởi vì khi cố nhớ lại điều gì đó, bà bàng hoàng phát hiện một phần lớn ký ức của mình trống rỗng, thậm chí chỉ còn lại một số mảnh vỡ. Nơi này giống như trái tim trống rỗng của bà, từ đây bà có thể thỉnh thoảng bước vào quá khứ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sự vật ở thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng có thể đưa ra câu trả lời của riêng mình, nhưng điều này thật khó khăn. Bởi vì đã có người thế chỗ bà - một kẻ ngốc- một kẻ ngốc đội lốt Baek Do Yi.

Bà gần như phát điên mỗi khi nghe con cháu mình gọi "Baek Do Yi" là mẹ, mẹ chồng hoặc bà nội. Làm sao họ có thể dùng danh xưng kính trọng từng thuộc về bà cho một kẻ ngốc như vậy! Dù đó đó cũng là "Baek Do Yi", nhưng không phải bà.

"Do Yi, tới giờ ăn rồi."

Bóng tối dần dần tiêu tán, cảnh tượng xung quanh trở nên rõ ràng, giọng nói dịu dàng của Jang Se Mi theo ánh sáng truyền đến, xoa dịu trái tim đang lo lắng của bà. Đúng rồi, chỉ có Jang Se Mi mới gọi người đó là "Do Yi". Lần đầu tiên nghe đến, bà không thể tin được Jang Se Mi lại dám lợi dụng căn bệnh của mình mà bắt đầu không biết lớn nhỏ như thế. Khi bà nhìn Jang Se Mi một cách tức giận, bà đã chết lặng trước ánh mắt đó. Khác với vẻ mặt bất lực và khuất phục của những người khác, ánh mắt của cô ấy rõ ràng đang nhìn xuyên qua "Do Yi" và đang nhìn bà - Baek Do Yi.

Chẳng lẽ vì bà ấy không phải ta, nên cô không chịu gọi ta là mẹ chồng sao?

Cơn giận trong lòng bà dường như bị một chậu nước lạnh dập tắt, chỉ còn lại trái tim ướt sũng bên trong. Kể từ đó, thế giới tối tăm và trống rỗng của bà luôn ẩm ướt, ánh mắt thỉnh thoảng không thể kiểm soát được của Jang Se Mi cũng ướt át không kém.

"Tôi vẫn chưa đói!"

Bà không khỏi bật cười khi nghe những lời của "Do Yi", cô thấy đó, "Do Yi" về bản chất vẫn giống bà đều vô ơn như nhau.

"Tôi muốn ăn sô cô la, khoai tây chiên, kem và bánh ngọt!"

Đủ rồi! Đủ rồi! Cô đang muốn làm gì với hình tượng mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để giữ gìn? Baek Do Yi thực sự muốn tát vào mặt "Do Yi" một cái.

"Không được, mẹ chồng tôi rất quan tâm đến việc quản lý vóc dáng và tình trạng da nên những thứ này không được phép ăn."

"Jang Se Mi là người xấu! Người xấu!"

"Do Yi" không có được đồ ăn vặt như ý muốn nên bắt đầu làm ầm lên.

Ôi chúa ơi! Cô định làm cái quái gì trước mặt Jang Se Mi? Baek Do Yi xấu hổ không dám nhìn mặt mình nữa mà xấu hổ nhìn Jang Se Mi.

Jang Se Mi dường như đã quen với việc này, cô không có ý định làm quen với "Do Yi", mà ngồi xuống nhìn cô ấy khóc. Đến khi mệt rồi, cô ấy ngủ thiếp đi. Jang Se Mi nhìn khuôn mặt đang ngủ của "Do Yi", bất giác mỉm cười:

"Thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng khi nào mới có thể trả lại mẹ chồng cho tôi?"

Baek Do Yi cảm thấy rất mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu không nhấc lên được, bà mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Jang Se Mi, cảm nhận được tấm chăn mềm mại trên người, bà rất muốn bắt lấy Jang Se Mi, nhưng cuối cùng chỉ có thể cử động ngón tay. Bà chưa bao giờ trải qua cảm giác bất an như vậy, ngay cả khi Joo Nam và Chi Gam biến mất. Jang Se Mi xuất hiện trước mặt bà như cọng rơm cứu mạng nhưng bà không thể với tới.

"Ngủ không ngon sao?" Ngón tay mát lạnh của cô ấy đặt lên trán bà, nhẹ nhàng xoa xoa, như muốn xoa đi mọi lo lắng của bà.

"Do Yi của chúng ta đang lo lắng gì vậy? Là do không thể ăn vặt sao?"

Bà nghe thấy tiếng bước chân của Jang Se Mi ngày càng xa, nỗi sợ hãi và bất lực bị bóng tối bao trùm trở lại, bà vùng vẫy, giằng xé và cuối cùng đột nhiên mở mắt ra. Trán bà lấm tấm mồ hôi, tay chân lạnh đến tê dại, ngay cả quần áo trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Bà thở một cách nặng nề, không đợi lấy lại nhịp thở, bà đã cầm cốc nước lên và uống cạn.

Bà nhìn căn phòng trống rỗng, có chút tiếc nuối, nếu Jang Se Mi rời đi, bà thật sự sẽ không còn ai để nương tựa ngoại trừ dì đã được trả công, ngay người này cũng phải mệt mỏi vì chứng mất trí nhớ của bà. Baek Do Yi, người vốn luôn gặp may mắn, sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Có lẽ bà đã lấy đi quá nhiều may mắn.

Bà nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, nhưng không đủ can đảm để nhìn lại, thay vào đó, bà cúi đầu xuống sau khi nghe thấy giọng nói của Jang Se Mi.

"Do Yi tỉnh nhanh thế? Nhìn xem tôi có gì cho Do Yi đây này?"

Jang Se Mi chỉ nghĩ rằng bà vẫn còn khó chịu nên ngồi xổm trước mặt bà, mở lòng bàn tay ra như mở kho báu, một miếng sô cô la quen thuộc xuất hiện trước mắt bà. Nước mắt nóng hỏi của bà rơi xuống, Jang Se Mi sợ đến mức vội vàng lau đi.

Bà nhớ ra, loại sô cô la này chính là loại trước đây bà hay nói, Chi Jung mua ở sân bay Incheon về, trên hộp không có nhãn hiệu, bà muốn ăn nhưng không biết mua ở đâu, lại khó tìm. Không ngờ Jang Se Mi vẫn còn nhớ.

"Do Yi đừng khóc, là lỗi của tôi. Nếu Do Yi tức giận thì cứ đánh tôi mấy cái."

Baek Do Yi nghe xong càng khóc lớn hơn, khiến Jang Se Mi không biết phải làm sao, một tay vuốt lưng bà an ủi, tay còn lại ôm lấy mu bàn tay lạnh ngắt đang quấn quanh gối của bà, Jang Se Mi nhanh chóng vòng tay mình quanh tay bà và xoa xoa.

Rốt cuộc bà cũng không phải là loại người hay khóc nhè, bà dần bình tĩnh lại sau khi nhận ra mình đã mất kiểm soát, đôi bàn tay lạnh giá cũng được sưởi ấm trong hơi ấm ấy. Bà cắn môi dưới và im lặng, như thể đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

"Do Yi?" Giọng Jang Se Mi có chút căng thẳng.

Baek Do Yi khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên lại cúi xuống. Bàn tay đang ôm bà đột nhiên dùng lực làm bà cảm thấy đau đớn.

"Nhìn tôi đi."

Baek Do Yi ngẩng đầu lên ngước nhìn ánh mắt mà bà sợ nhất, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy xấu hổ và áy náy.

"Mẹ chồng." Jang Se Mi mở miệng một lúc lâu mới phun ra được vài âm tiết này, giọng nói nghẹn ngào của cô ấy khiến trái tim Baek Do Yi run lên.

Bà muốn an ủi Jang Se Mi, nhưng lời bà nói lại khác.

"Sao cô không bỏ đi?" Nói xong bà cắn chặt lưỡi nhưng đã muộn.

Đôi mắt vốn dĩ đầy mong đợi và kinh ngạc của Jang Se Mi đột nhiên mất đi ánh sáng, vẻ mặt cô đơn trong phút chốc biến mất, nhanh đến mức Baek Do Yi thậm chí còn cho rằng mình gặp ảo giác. Khóe miệng Jang Se Mi hơi nhếch lên, cô thành thật trả lời: "Nếu người không muốn gặp tôi thì tôi đi đây. Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, khi nào muốn ăn, dì sẽ hâm nóng lại."

Baek Do Yi mặc dù cảm thấy nói thẳng quá không tốt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao cô không đi? Eun Sung đã đi rồi, sao cô không đi vậy?"

Jang Se Mi lúc này đã hiểu, cô thành thật nói: "Nếu tôi rời đi, người làm sao đây? Không ai có thể chăm sóc người tốt hơn tôi đâu."

Đúng như bà mong đợi, nhưng nhận được câu trả lời như vậy càng khiến bà khó chịu hơn, Baek Do Yi nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

"Tôi thực sự không biết phải nói gì với cô."

Jang Se Mi cũng nhìn thấy nỗi buồn của bà, cầm miếng sô cô la trên bàn đưa cho Baek Do Yi: "Người còn muốn ăn sô cô la không?"

Baek Do Yi cầm lấy, chỉ chơi đùa trên tay. Bà không nỡ ăn, bà ấy nghĩ rằng nếu nhìn thêm vài lần sẽ nhớ lâu hơn là ăn mất, ít nhất lần sau bà ấy sẽ nhớ ra rằng mình vẫn còn một miếng sô cô la chưa ăn.

"Cô mua nó ở đâu?"

"Tôi đã mua tất cả sô cô la có ở sân bay Incheon." Jang Se Mi nói với vẻ mặt tự hào, đôi mắt lấp lánh khi nhớ lại quá khứ.

Baek Do Yi nghe xong trợn mắt lên, sau đó cười lớn. Bà đơn giản là không thể tưởng tượng được Jang Se Mi, người thường tỏ ra không muốn bị người lạ làm phiền, lại mua hết sôcôla dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên cửa hàng và cách cô ấy mang chúng trở lại xe. Nhưng đây là điều Jang Se Mi có thể làm được.

"Cuối cùng thì người cũng đã mỉm cười."

Baek Do Yi mỉm cười tựa người vào sofa, nghe cô nói, bà vẫy tay vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Đừng quỳ dưới đất nữa, như thể tôi đang ngược đãi cô."

Jang Se Mi ngồi cách xa bà, điều này khiến bà có chút bất mãn.

"Xích lại gần đây."

Bà nhìn Jang Se Mi chỉ xích lại một xíu, sau đó bà đột nhiên tiến lại gần cô, khiến Jang Se Mi sợ hãi phải thẳng người lên.

"Ôm tôi đi." Baek Do Yi cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt buồn bã hơn.

Jang Se Mi kinh ngạc quay đầu nhìn bà, cảm xúc phức tạp trong mắt dường như nuốt chửng Baek Do Yi.

"Đây không phải là điều em luôn muốn làm sao? Ôm tôi đi. Jang Se Mi, chúng ta gặp nhau một lần là ít đi một lần rồi." Nếu bỏ qua câu nói và giọng nói khàn khàn của bà ấy, lúc này Baek Do Yi chỉ đơn giản đã trở lại là một trưởng bối dịu dàng. Bà ấy đã nói ra nhẹ nhàng như thế.

Jang Se Mi gục đầu vào vai bà khóc thảm thiết, nước mắt nhiều đến mức ướt đẫm cả một mảnh vải lớn. Cô nghĩ mình có thể buông tay, nếu không gặp lại Baek Do Yi, lẽ ra cô có thể dành cả cuộc đời còn lại để chăm sóc người đó một cách tê liệt cho đến khi bà ấy qua đời.

Nhưng một khi người trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng, họ sẽ mong chờ tia sáng mỗi ngày.

"Xin lỗi, tôi đã làm em buồn nhiều năm rồi."

Chỉ có đứa trẻ biết khóc mới được cho kẹo sao? Cô không nghĩ vậy, đứa trẻ vốn luôn kiên cường cũng nên được cho kẹo ăn.

Baek Do Yi vẫn đang ôm người đang rên rỉ trong lòng, tay còn lại đặt sau lưng cô, dùng tư thế khó xử bóc lớp vỏ viên sô cô la ra. Sau đó, bà dùng một chút lực tách đôi viên sô cô là, đưa nửa viên vào miệng mình. Sau đó, bà dùng vai đẩy đầu Jang Se Mi, khi cô ngẩng đầu lên, bà đưa nửa viên còn lại vào miệng cô.

"Đừng bảo tôi phải giữ dáng." Thấy Jang Se Mi không có phản ứng gì, bà dùng một ngón tay đẩy sô cô la vào khe hở giữa môi.

Baek Do Yi mút sô cô la tan chảy trên ngón tay, nhìn bộ dạng đáng thương của cô, hỏi: "Ngọt không?"

Hương vị sô cô la không hợp với nước mắt, và cô chưa ăn được vì cổ họng vẫn đang nghẹn ngào nức nở. Nhưng cô vẫn đồng ý: "Thật ngọt, đây là loại sô cô la ngọt ngào nhất mà em từng được ăn".

Baek Do Yi còn chưa kịp nói chuyện, bà đã nhận ra mọi thứ xung quanh lại mờ mịt, bà vẫn không thể ở lại đây. Bà cảm thấy hơi choáng váng, nhắm mắt lại, chạm vào mặt Jang Se Mi và nói: "Lát nữa đừng tranh cãi với cô ấy, cô ấy không biết gì đâu."

Jang Se Mi biết "cô ấy" là ai. Cô nắm tay Baek Do Yi, gật đầu mạnh mẽ.

Khi Baek Do Yi mở mắt lần nữa, bà lại bị mắc kẹt trong thế giới đó. Trong lòng bà dường như có một khoảng trống lớn, gió lạnh không ngừng lùa vào.

Dư vị của loại sô cô la mà bà đã ăn là chua và đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro