Chương 25 + 26 + 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25
Biện Bạch Hiền dùng tay phải nhẹ xoay chuyển chén trà, xuất hiện loại tình huống này cũng không nằm ngoài dự liệu, từ lúc ở hôn lễ của Lý Nghị, thái độ vô lễ kiêu ngạo của nam tử áo lam kia vốn đã xúc phạm đến nhiều người.
Thực rõ ràng, phẫn nộ của người Trung Nguyên đối với Thánh Môn đã hình thành.
Chẳng qua, việc này tuy rằng nghiêm trọng, nhưng cũng chưa thể khẳng định tất cả mọi người trong bạch đạo đều đoàn kết một lòng, thật sự muốn ngàn dặm xa xôi đến Điền Nam diệt trừ Thánh Môn. Cho nên trước mắt mọi điều cũng chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng người đứng phía sau bức màn lại không hẳn sẽ yên tĩnh như vậy.
Hắn nghĩ, không biết tiếp theo đối phương sẽ còn xuất ra thủ đoạn gì, thúc đẩy võ lâm Trung Nguyên không thể không diệt trừ Thánh Môn.
"Đúng rồi, Hàn đại ca, các ngươi không phải từ Điền Nam đến sao, có từng gặp qua người của Thánh Môn chưa? Bộ dạng bọn họ có phải rất ghê tởm, tàn nhẫn khát máu hay không a?"
"Phốc....." Nghe câu này của Mai Yên, Độ Khánh Tú thiếu chút nữa phun ra ngụm trà vừa uống vào, thật vất vả mới nén lại được, vội vàng lấy tay áo che miệng.
Tàn nhẫn khát máu cũng thôi đi, còn ghê tởm, mấy từ này moi ở đâu ra vậy? Cho dù chửi bới Thánh Môn, thủ đoạn như vậy cũng quá vụng về rồi, chẳng lẽ ngụ ý Trung Nguyên bọn họ đều là mỹ nhân sao.
Vẻ mặt Biện Bạch Hiền vẫn lạnh nhạt, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Điền Nam thật sự rất lớn, chúng ta cũng chưa gặp qua bọn họ. Cũng không biết bọn họ có ghê tởm, có tàn nhẫn khát máu hay không, thực ra thì dân chúng ở Điền Nam chưa từng nghe Thánh Môn có ác danh gì."
"Nga" Thanh âm Mai Yên có vẻ vô cùng mất hứng, tựa hồ nghe người trong Thánh Môn không phải một đám mặt mũi hung tợn thì liền thất vọng.
Bất quá nàng rất nhanh liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu, lại hưng phấn nói: "Đúng rồi Hàn đại ca, vừa rồi sao ngươi cùng Việt công tử lại bỗng nhiên rời đi thế? Tiêu Phó Các chủ còn hỏi ta các ngươi đi đâu. Còn có còn có, khinh công của các ngươi quả thực rất lợi hại a, chẳng lẽ người Điền Nam đều tài giỏi như vậy?"
Từ trong một câu thật dài của Mai Yên, Biện Bạch Hiền tinh mắt bắt được hai chữ Tiêu Trầm, "Tiêu Trầm từng hỏi qua chúng ta?"
Mai Yên gật gật đầu, nói: "Ân, hắn hỏi sao các ngươi không đợi buổi lễ kết thúc đã rời đi, có phải bị tên Thánh Môn kia làm mất hứng hay không, hướng các ngươi tạ lỗi."
"Tạ lỗi? Không hỏi thêm những thứ khác sao?"
"Thật sự không có."
Biện Bạch Hiền suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười cười, tùy ý qua loa vài câu, tiếp theo mượn cớ buồn ngủ đem Mai Yên đuổi đi.
Cô nương gia kì kèo từng bước, đáng tiếc hai người khó hiểu phong tình kia ai cũng không mở miệng giữ lại, làm hại Mai Yên giận dỗi đạp cửa một cái thật mạnh, phát ra thanh âm vô cùng kinh người.
Lúc này Độ Khánh Tú đã uống xong dược, vừa rồi lại còn ra một thân mồ hôi, rốt cuộc công phu khôi phục trở lại, toàn thân cũng cảm thấy khoan khoái hơn.
Mắt thấy sắc trời dần dần tối, một ngày hôm nay trôi qua quả thực quá mệt nhọc, hai người trừ bỏ buổi sáng ăn chút điểm tâm, ra ngoài uống thêm chút rượu thật sự vẫn chưa có gì lót bụng, đều cảm thấy trong bụng trống trơn.
"Thiếu chủ đói bụng sao? Thuộc hạ đi làm chút thức ăn." Độ Khánh Tú dứt lời liền nhấc chân muốn đi, bị Biện Bạch Hiền thuận tay kéo lại, đành phải hồ nghi quay đầu, Biện Bạch Hiền khoát tay nói: "Bảo người ta đưa lên là được, đừng ra ngoài coi chừng trúng gió."
Tiểu nhị nghe tiếng gọi, lại thấy là gian phòng hảo hạng kêu, lập tức điên cuồng chạy lên lầu, ân cần khom người hỏi: "Khách quan muốn dùng gì?"
Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ, "Chiếu theo buổi sáng mang đến hai phần, chỉ trừ sữa đậu nành."
Kết quả tiểu nhị vừa nghe xong liền bày ra vẻ mặt nan giải, gãi đầu nhìn trái nhìn phải, Biện Bạch Hiền kỳ quái nhìn hắn một cái, "Có chuyện gì?"
Tiểu nhị rầu rĩ nói: "Thế nhưng buổi sáng hai vị chỉ gọi có sữa đậu nành a, hiện giờ lại không cần sữa đậu nành, vậy còn có cái gì đâu? Nếu vị khách quan kia còn muốn tự thân xuống bếp, như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng vật liệu trong điếm có hạn, mà giờ này có muốn ra ngoài mua cũng mua không được."
Biện Bạch Hiền hơi ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh quay đầu nhìn Độ Khánh Tú, "Những thứ kia đều là ngươi làm? Ngươi còn biết nấu ăn sao?"
Khó trách thời điểm hắn thức dậy ổ chăn đã lạnh, làm thức ăn tinh tế như vậy lại còn tự mình đi mua nguyên liệu, người nọ là thức dậy sớm cỡ nào a? Buổi tối đêm hôm trước còn...
"Rời Thánh Môn, những thứ kia sợ Thiếu chủ ăn không quen, tay nghề của ta cũng không được tốt lắm." Độ Khánh Tú rầu rĩ nói, tựa hồ đối với việc bị tiểu nhị vạch trần cảm thấy buồn bực.
Vốn dĩ người tập võ đi học làm bếp đã là chuyện rất kỳ quái, bất quá y chịu huấn luyện ở Quỷ Cốc mấy năm, trải qua những ngày tháng tùy thời đều có thể mất mạng, lúc nào nơi nào đều có thể bị người âm thầm hạ sát thủ, vì vậy chỉ có những thứ mình tự làm mới dám ăn, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng không dám để qua tay người khác.
Lúc mới bắt đầu thức ăn làm ra quả thực khó ăn đến chó cũng không thèm để ý, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày làm mỗi ngày luyện.
Bởi vậy trù nghệ* của Độ Khánh Tú cũng coi như rất có trình độ. [*tay nghề làm bếp]
"Vậy ý hai vị khách quan là?" Ánh mắt tiểu nhị nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, chờ quyết định.
Độ Khánh Tú nói: "Ta đi làm, Thiếu chủ chờ một lát."
Biện Bạch Hiền không đồng ý, tự ngoảnh đầu nói với tiểu nhị: "Đem vài món đặc biệt của khách điếm đưa vào là được."
"Hảo, sẽ có ngay." Mặt tiểu nhị lập tức như nở hoa, lại điên cuồng chạy xuống lầu. Chỉ chốc lát đã đưa lên bốn món mặn bốn món chay, cộng thêm hai chén cơm nấu từ gạo đặc thù của Thiên Chử thành hương thơm ngào ngạt, từng hạt cơm óng ánh no đủ, nhìn qua cũng rất mê người.
Độ Khánh Tú cầm ngân châm cẩn thận thử qua từng món, sau đó mới để Biện Bạch Hiền dùng.
Biện Bạch Hiền liếc nhìn y một cái, thấy y đứng một bên gắp thức ăn cho hắn, bộ dáng không hề có ý định ngồi xuống cùng ăn, bỗng nhiên nói: "Buổi sáng ta bảo ngươi cùng nhau ăn, ngươi nói đã nếm qua. Ta xem kỳ thật ngươi chỉ uống một bát sữa đậu nành thôi đúng không?"
Độ Khánh Tú không dám không đáp, đành phải trả lời nói mình không có đói bụng, vừa dứt lời trong tay đã bị nhét vào cái bát, "Ngồi xuống, ăn cơm. Đói đến hôn mê, rốt cuộc là ngươi chiếu cố ta, hay là ta chiếu cố ngươi?"
Lời này liền nghiêm trọng, để tránh Biện Bạch Hiền sinh khí, Độ Khánh Tú đành phải ngồi xuống ăn cơm.
Đồ ăn của khách điếm tuy rằng không tinh xảo ngon miệng như đồ ăn Độ Khánh Tú tự mình làm buổi sáng, nhưng xét ra cũng không tệ, rất có bản sắc địa phương, ngẫu nhiên dùng qua những món mới mẻ này cũng coi như là món ngon.
Thế nhưng hai người ngồi cùng bàn ăn cơm Độ Khánh Tú lại thủy chung chỉ ăn cơm với rau, liên tiếp vùi đầu ăn cơm trắng, ngẫu nhiên duỗi chiếc đũa, cũng chỉ hướng tới đồ ăn chay, đối với các món mặn tươi ngon tuyệt đối không động đến.
Biện Bạch Hiền nhìn xem mà buồn cười, ma xui quỷ khiến liền gắp vài miếng thịt để vào trong bát Độ Khánh Tú.
Độ Khánh Tú ngây người một chút, ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, thấy đối phương giống như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, nhưng y lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Tổng cảm thấy thái độ của Biện Bạch Hiền, dường như có chỗ nào đó bắt đầu khác xưa.
Lúc trước tuy rằng Biện Bạch Hiền lúc nào cũng tươi cười tựa như mùa xuân sắp đến, nhưng tia đề phòng trong đáy mắt lại khiến người ta phát lạnh. Hiện tại người này vẫn như trước làm người khác nhìn không thấu, nhưng mơ hồ giống như rất đáng tin cậy.
Màn đêm buông xuống hai người vẫn như đêm qua ngủ chung một giường, nghe tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối phương, song song chìm vào mộng cảnh.
Cảm giác có người ngủ say nằm gần bên cạnh quả thực vô cùng kỳ diệu, tính tình Biện Bạch Hiền xưa nay luôn đa nghi, Độ Khánh Tú thì từ Quỷ Cốc còn sống đi ra, cho nên tính tình cũng luôn thận thận trọng trọng. Khoảng cách gần như vậy, vốn dĩ nên khiến bọn họ nghi ngờ đề phòng, thế nhưng một đêm này, bọn họ lại ngủ rất thanh thản bình yên.
Hai người vừa nhắm mắt liền ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, mỏi mệt cùng uể oải lâu ngày, giống như qua một đêm đều hóa thành hư không.
Biện Bạch Hiền phi thường vừa lòng, bởi vì lúc này khi hắn tỉnh lại bên cạnh không còn là một mảnh trống không nữa, Độ Khánh Tú ngủ rất ngon, cơ hồ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
Biện Bạch Hiền lưu luyến loại cảm giác này, thậm chí nhìn màn giường mở rộng đến phát ngốc.
Nhưng khi hai người vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện bầu không khí ở Thiên Chử thành đã thay đổi.
Vì việc vui của Lý Nghị và Tạ Ngữ Đồng, nên nơi này rất náo nhiệt, chung quanh vui sướng, ngay cả những người có ý định đến đây quyết đấu cũng thu liễm vài phần, đem Thiên Chử thành biến thành một địa phương cực kỳ an ổn.
Thế nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác biệt.
Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, tựa như sự êm đềm trước gió thổi mưa giông, áp lực, nặng nề, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông. Đi trên đường cái, tựa hồ tất cả mọi người đều cố ý nói chuyện rất khẽ, âm thầm thảo luận chuyện thần thần bí bí gì đó.
Biện Bạch Hiền lửng thửng đi đến một gian hàng bán các loại tiểu đồ vật linh tinh, bộ dáng rất hứng thú.
Chủ quầy thấy có khách đến, vội bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón, "Khách quan muốn mua gì? Thiên Chử thành ai cũng biết đồ vật ta bán chính là tinh xảo nhất, ngài nhìn xem, cái ngài cầm chính là Như Ý đồng tâm kết(1) phi thường quý giá, là dùng vải lụa tốt nhất mới có thể làm ra được! Ngài mua một đôi đem tặng cho phu nhân, cam đoan phu thê hòa thuận, đồng tâm đến bạc đầu."
Biện Bạch Hiền nghe hắn nói xong, liếc mắt hỏi, "Thật sự?"
"Khẳng định a, không tin ngài đi hỏi thăm xem."
"Vậy lấy cái này đi."
"Khách quan thật là một người sảng khoái, đối với phu nhân nhất định vô cùng yêu thương, phu nhân của ngài nhìn thấy thứ này nhất định cao hứng. Đến, của ngài đây."
Chủ quầy lấy ra hai cái đồng tâm kết kiểu dáng đặc thù trao vào tay Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền thuận tay đưa cho Độ Khánh Tú, nhân cơ hội bắt chuyện cùng chủ quầy, "Trên đường đến đây thấy bộ dạng mọi người đều giống như sẵn sàng đón địch, chẳng lẽ Thiên Chử thành sắp xảy ra chuyện gì sao?"
"U, ngài không biết? Chuyện này nhắc đến thật sự đáng giận, mấy tên ma đầu ở Điền Nam thật quá hung ác rồi. Xem bộ dạng hai vị có lẽ không phải người trong võ lâm đúng không? Khó trách không biết được."
Hắn nhìn xung quanh, thấy không quá nhiều người, mới đè thấp thanh âm nói: "Điền Nam có một môn phái tà đạo kêu là Thánh Môn, trước giờ nước giếng không phạm nước sông, ai ngờ bọn họ nổi điên, bắt vô số hài đồng đem đi chế thuốc, ngài nói, đây là chuyện người có thể làm sao? Nghe nói, các vị đại hiệp trong bạch đạo đều rất tức giận, tính toán tụ tập một nhóm nhân mã, dứt khoát tiêu diệt đám ma đầu này."
"Bắt hài đồng chế thuốc?" Độ Khánh Tú cầm đồng tâm kết, vốn còn có chút xấu hổ, vừa nghe chủ quầy nói, lập tức nhíu mày, "Lời này từ đâu truyền ra?"
"Chỉ là đồn đãi mà thôi, dù sao ta nghe cũng không nhiều lắm. Nhưng chuyện này nói như thế nào cũng như ván đã đóng thuyền, ngài biết không, sáng sớm hôm nay, một đôi vợ chồng có con bị bắt ở Điền Nam đã chạy đến Trung Nguyên, liền được dẫn tới bẩm báo Lý minh chủ! Nương của mấy hài đồng bị bắt khóc đến thiếu chút nữa mắt cũng bị mù, kêu la đến tê tâm liệt phế, anh hùng hào kiệt vây xem đều không đành lòng. Nghe nói ở Điền Nam cũng không thiếu gia đình lâm vào cảnh như vậy, hàng năm bị Thánh Môn áp bách, chỉ có thể tham sống sợ chết."
Biện Bạch Hiền tỏ ra vô cùng hứng thú, "A? Nếu tình thế nước sôi lửa bỏng như vậy, vì sao tới bây giờ mới chạy đến đây cầu xin giúp đỡ, chẳng lẽ trước kia Thánh Môn không có đoạt hài tử nhà người khác đem luyện thuốc?"
Chủ quầy vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên khen ngợi, "Khách quan là một người thông minh a! Lúc đó Lý minh chủ cũng hỏi như vậy, nguyên lai Thánh Môn bọn họ bày ra thiên la địa võng, căn bản không cho những người này trốn ra ngoài."
Hắn hít một hơi, "Nếu không phải Mai Lý tuyết sơn đột nhiên bị lở, đại bộ phận người Thánh Môn đều đến đó, những người dân này cũng không thể trốn thoát được. Minh chủ cho người đi hỏi thăm, chuyện tuyết lở đúng là có thật."
Biện Bạch Hiền gật đầu không nói gì, chuyện tuyết lở hắn đương nhiên biết là sự thật, nếu không phải hắn ra tay hủy băng ngục, cũng sẽ không có tuyết lở. Nhưng rốt cuộc là ai, đem việc này tính kế tỉ mỉ đến như vậy, nhân cơ hội truyền bá lời đồn như thế.
Chỉ sợ lời đồn này một khi lan ra, Thánh Môn thật sự sẽ lâm vào nguy cấp.
----
Chương 26
Chủ quầy thấy Biện Bạch Hiền thật sự chuyên chú nghe, nhất thời càng thêm hưng trí, thần thần bí bí nói: "Vừa lúc, thừa dịp có anh hùng võ lâm Trung Nguyên ở đây, Lý minh chủ đang ở Tổng đàn bạch đạo cùng mọi người thương nghị việc này... Ai khách quan, túi hương này cũng cực kỳ tốt, bên trong đều là những hương liệu nhất đẳng, không bằng ngài mua về tặng phu nhân đi?"
Biện Bạch Hiền tùy ý lật xem một cái túi hương, so với mấy lời đồn đãi kia, người bán hàng hiển nhiên đối với việc bán được đồ hứng thú hơn nhiều, vì vậy lập tức đem câu chuyện xoay chuyển để đẩy mạnh tiêu thụ túi hương.
Thấy mục đích đã đạt được, rốt cuộc hỏi không ra thêm cái gì, Biện Bạch Hiền tùy tay mua một cái túi hương, cùng Độ Khánh Tú không nhanh không chậm rời đi, tiếp tục ngao du qua các gian hàng phía trước, bộ dáng vô cùng rảnh rang dạo chơi.
Thẳng đến khi đi tới chỗ ít người, Độ Khánh Tú mới mở miệng nói: "Thiếu chủ, chuyện này thật sự rất kỳ quái."
Biện Bạch Hiền thẩy lên thẩy xuống túi hương trong tay, cuối cùng chộp một cái cầm chặt lại, như có điều suy nghĩ nói: "Đúng vậy, không chỉ có lời đồn kỳ quái, ngay cả tốc độ truyền đi cũng kỳ quái, chuyện mới xảy ra lúc sáng, hiện tại khắp thiên hạ đều đã biết."
"Chúng ta đây..."
"Đi, trước hết cứ nghe thử xem bọn họ có thể thương lượng ra cái gì."
.
Tổng đàn bạch đạo liên minh, phòng nghị sự.
Lý Nghị ngồi trên vị trí cao nhất, bên dưới là một cái bàn dài, ngoại trừ bốn ghế dựa hai bên trái phải vẫn còn trống, các vị trí còn lại đều đã được người ngồi đầy, liếc mắt nhìn một cái có nam có nữ, có đạo có tăng, không khí nhìn qua rất náo nhiệt.
Thế nhưng ai cũng không lên tiếng, một đám ngồi nghiêm chỉnh, giống như đang chờ đợi gì đó.
Chỉ chốc lát sau, một tên thủ hạ vội vàng chạy vào, nhìn những người đang ngồi trong phòng, lại nhìn đến Lý Nghị bên trên, bộ dạng phi thường khó xử, không dám nói lời nào.
Lý Nghị hướng hắn vẫy tay, không chút để ý nói: "Như thế nào, các vị trưởng lão không chịu đến?"
Vẻ mặt người nọ lập tức thay đổi, thở mạnh cũng không dám, ấp a ấp úng nói không nên lời. Lý Nghị đành phất tay, "Có chuyện gì cứ nói ra, ở đây nhiều người như vậy, ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao."
Người nọ nghe xong trong lòng càng thêm nghẹn khuất [kiềm nén, oan khuất], hắn là e ngại có nhiều người ở trong này, những lời kia nếu nói ra, chỉ sợ Lý Nghị bẻ mặt với mọi người a. Hắn cũng không muốn làm người chịu tội thay, đến lúc đó họa càng thêm họa.
Nhưng thực rõ ràng Lý Nghị không hề có ý định đưa lỗ tai đến nghe hắn nói nhỏ, vì thế hắn chỉ có thể kiên trì lớn tiếng nói: "Các trưởng lão nói, trừ khi minh chủ lập tức từ... từ bỏ minh chủ phu nhân, nếu không sẽ không tới tham gia nghị sự."
Lời này vừa nói ra, không khí lại càng kéo căng đến cực điểm.
"Nga?" Lý Nghị ứng thanh một tiếng, nhìn ra ngoài cửa như có điều suy nghĩ, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên bàn, thẳng đến khi tên thủ hạ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mới bỗng nhiên cười nói: "Không đến thì không đến, vốn là ta sơ sót, các vị trưởng lão tuổi đã lớn như vậy, sao có thể tùy tiện làm phiền đến bọn họ. Ngươi lui xuống đi."
Thủ hạ kia nghe vậy như được đại xá, lập tức chạy nhanh như chớp.
Một bên trốn chạy một bên suy nghĩ, lời này của Lý Nghị rõ ràng là muốn nói bốn vị trưởng lão kia sớm đã không còn quyền lực trong mắt hắn, dù sao lấy thủ đoạn cùng tâm tính của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, bọn họ đứng ở giữa, vẫn là sớm lựa chọn một chuyến tuyến thật tốt mà đứng. Các trưởng lão cho dù đức cao vọng trọng, cũng không thể sống thêm được bao lâu, đương nhiên vẫn là nên đi theo Lý Nghị tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Người này vừa đi, trong phòng nghị sự cũng không chờ đợi thêm nữa. Lý Nghị không thèm nhìn tới bốn vị trí trống kia, chắp tay hướng những người đang có mặt nói: "Các vị, lời khách sáo ta cũng không nói nữa, chắc hẳn chuyện sáng hôm nay tất cả mọi người đều đã biết. Đối với chuyện của Thánh Môn, mọi người thấy thế nào?"
"Thánh Môn làm ra loại chuyện thương thiên hại lí như vậy, thật sự trời đất khó dung, lại thêm chuyện bọn họ quấy nhiễu hôn lễ của minh chủ, mưu đồ độc chiếm võ lâm Trung Nguyên, theo ta thấy, phải tiêu diệt sạch sẽ, cũng cấp cho dân chúng Điền Nam một cái công đạo."
Nói lời này chính là bang chủ Thái Hồ bang ở Giang Nam, sở trường thủy chiến, cũng xem như một nhân vật có uy tính ở Giang Nam, lời hắn vừa nói ra, lập tức nhận được một trận tiếng hô vang đồng ý.
Tiếp theo có người phụ họa thêm, "Đúng vậy, bắt hài đồng luyện chế thuốc, có thể thấy được người trong Thánh Môn đều là ác đồ mất hết lương tâm, nếu như không diệt trừ Thánh Môn, chỉ sợ cuối cùng có một ngày sẽ nguy hiểm cho võ lâm Trung Nguyên."
Lý Nghị dựa vào lưng ghế, nghe những kẻ bên dưới ngươi một lời ta một câu, bộ dáng tất cả đều giống như nhân vật mẫu mực chống lại ngày tận thế. Có thể ngồi ở trong này đều là những nhân vật có tiếng trong chốn võ lâm Trung Nguyên, xưng danh đứng đầu một phương, chỉ tiếc... Ngoài nhiêu đó ra thì chẳng hơn được cái gì.
Giang hồ, chung quy vẫn rất tiêu điều.
Mọi người vốn đang thảo luận rất náo nhiệt, nghe thấy Lý Nghị hắng giọng một tiếng, vì vậy đều dừng lại, muốn nghe được ý kiến của vị minh chủ trẻ tuổi này.
Lý Nghị ngẩng đầu, ánh mắt nhất nhất đảo qua một vòng khuôn mặt tất cả, chậm rãi nói: "Chư vị chẳng lẽ không ai nghi ngờ lời đồn này là thật hay giả sao?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Chưởng môn phái Hoa Sơn lên tiếng, "Lời này của minh chủ làm cho tại hạ không rõ, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, Thiếu chủ Thánh Môn Biện Bạch Hiền cướp cô dâu cùng hạ độc, chuyện này chúng ta đều tận mắt chứng kiến, như thế nào minh chủ lại cảm thấy chuyện này còn có thể là giả?"
Lý Nghị nhìn hắn gật gật đầu, hỏi: "Vừa rồi câu cuối cùng ngươi nói cái gì?"
"Như thế nào minh chủ lại cảm thấy chuyện này còn có thể là giả..."
"Không, đếm ngược câu thứ hai."
"Thiếu chủ Thánh Môn Biện Bạch Hiền cướp cô dâu cùng hạ độc, chuyện này chúng ta đều tận mắt chứng kiến?"
Lý Nghị hơi nheo lại mắt, dò xét một vòng lại tiếp tục trầm giọng nói: "Trước đó các ngươi nói Thánh Môn muốn tới xâm phạm võ lâm Trung Nguyên chúng ta, chẳng lẽ bọn họ còn phải cử Thiếu chủ của bọn họ đến thông báo trước một tiếng, e sợ chúng ta không biết, như vậy là bình thường sao?"
Lời này của hắn âm vang không nhiều, khí thế vừa đủ, Chưởng môn phái Hoa Sơn so với hắn lớn tuổi hơn rất nhiều, lại sinh ra chút dao động, đành phải không cam lòng than thở: "Ai biết mấy tên ma đầu đó suy nghĩ như thế nào, có lẽ bọn họ quá kiêu ngạo chăng?"
Người ở các bàn bên cạnh đều thấp giọng tán thành, nhưng khí thế lại không được như lúc đầu.
Biện Bạch Hiền và Độ Khánh Tú sớm đã cải trang, đứng ở vách tường bên ngoài phòng nghị sự nghe lén, những lời bàn luận bên trong một chữ cũng không bỏ sót, chỉ có thể cảm thán võ lâm Trung Nguyên lớn như vậy, nhưng lại chỉ có Lý Nghị là kẻ hiểu biết.
Hoặc có thể, những kẻ khác không phải không hiểu, mà là bởi vì một nguyên nhân nào đó mới khiến bọn họ vờ như không thấy sơ hở lớn như vậy.
Trong sảnh, Lý Nghị đứng lên, trên cao nhìn xuống những người bên dưới, giương giọng nói: "Chư vị hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng đều là nhân vật có thanh danh, ta biết các ngươi không phải không nhìn thấy điểm sơ hở trong chuyện này, lại vẫn cố ý đem mũi nhọn chỉ hướng Thánh Môn, ta thật sự rất muốn biết, chuyện này đến tột cùng là vì sao?"
Đệ nhất nữ kiếm của Hoán Hoa kiếm phái Triệu Văn Hồ nhịn không được liền cãi lại, "Minh chủ nói đùa, cho dù chuyện cướp cô dâu cùng hạ độc còn có điểm đáng ngờ, nhưng chuyện bắt hài đồng luyện chế thuốc nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Đôi vợ chồng kia ngàn dặm xa xôi chạy tới cầu cứu bạch đạo liên minh, chúng ta cũng chỉ là cảm thấy căm phẫn trong lòng, nghĩ muốn giúp võ lâm giành lại một nơi trong sạch mà thôi."
Nàng dừng một chút, vừa vênh váo tự đắc vừa hấc cằm nói, "Mọi người đều là nhân sĩ bạch đạo, cho dù làm việc không suy xét, nhưng minh chủ nói chúng ta đem mũi nhọn chỉ hướng Thánh Môn, đây quả thực quá oan uổng. Vậy ta muốn hỏi lại, Lý minh chủ dựa vào đâu lại chắc chắn Thánh Môn là trong sạch?"
Tuy rằng giương thương múa kiếm, không khí trong phòng nghị sự vẫn là một mảnh ôn hòa, không ai muốn trực tiếp rút kiếm.
Ngoại trừ vài người ngay từ đầu đã không tham gia bàn luận đề tài, tỷ như đám người Thiếu Lâm Tự, những kẻ còn lại dường như đều muốn cùng minh chủ bạch đạo liên minh tranh luận.
Gặp Triệu Văn Hồ hỏi lại, Lý Nghị cũng không vội trả lời, giống như hắn đã sớm dự liệu được sau đó sẽ còn có người tiếp lời nàng. Quả nhiên trong đám người liền có một giọng nam trầm thấp vang lên.
"Lý minh chủ thiên vị Thánh Môn chuyện này không có gì quá khó hiểu. Minh chủ phu nhân vốn là Phó các chủ Tầm Trâm Các, mà Tầm Trâm Các cùng với Thánh Môn kia đều không xem là chính phái."
Hắn dừng một chút, thanh âm càng thêm âm trầm, cơ hồ là rét lạnh từ trong cổ họng bức ra đến, "Cũng có đồn đãi nói, Các chủ Tầm Trâm Các chính là truyền nhân cuối cùng của Quỷ Môn. Thánh Môn lúc khai sơ cùng Quỷ Môn lại có quan hệ mất thiết, cơ hồ là cùng một mạch sinh ra. Như thế, Lý minh chủ anh hùng thoái chí vì nhi nữ tình trường, quả thực có điểm bất công."
Tất cả mọi người không nói gì, trong mắt lại đều là biểu tình đồng ý.
Lý Nghị cũng không giận, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân vừa mở miệng kia cùng Triệu Văn Hồ, cho đến khi bọn họ đều không chịu nổi ánh mắt của hắn mà có chút trốn tránh, mới mỉm cười nói.
"Những lời này đều đã nghe đến phát ngán. Hiện tại ta lại nghe được một chuyện rất mới mẻ, so với chuyện Thánh Môn bắt hài đồng luyện chế thuốc, lời đồn đãi này, thậm chí còn kích thích hơn..."
Lý Nghị mỉm cười nhìn Triệu Văn Hồ, lời nói thực tùy ý thoải mái, nội dung nói ra lại chấn động lòng người, "Lời đồn này nói rằng, bảo hàm chứa <<Vọng Ngôn Thư>> lại xuất hiện trên giang hồ, mà chìa khóa để mở bảo hàm kia, hiện giờ đang ở trong tay Thánh Môn."
Hắn nói xong liếc mắt đảo quanh một vòng, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, thế nhưng không ai lộ vẻ khiếp sợ, rõ ràng toàn bộ đều đã biết.
Xem ra đây mới là mục đích thực sự bọn họ kêu gào muốn đi tiêu diệt Thánh Môn, chỉ buồn cho cái khẩu hiệu "Hành hiệp trượng nghĩa cứu khốn phò nguy" kia, phải gánh chịu hư danh oan uổng.
Lý Nghị phất tay áo, khoanh tay đi ra cửa phòng nghị sự, chỉ để lại một câu, "Chư vị muốn làm gì, ta không có quyền xen vào. Thế nhưng việc diệt trừ Thánh Môn, ta không tham dự. Chư vị tự giải quyết cho tốt."
Chờ sau khi Lý Nghị rời đi, phái Thiếu Lâm, phái Không Động cùng với một số người khác cũng lục đục rời đi, người còn lại ngồi ngay ngắn trong sảnh, vẫn duy trì vẻ trầm mặc nguy hiểm.
Rốt cục, một lão nhân nhìn qua hơn sáu mươi tuổi vuốt râu mở miệng nói.
"Lý minh chủ bị nhi nữ tình trường làm cho mờ mắt, chúng ta cũng không thể hồ đồ theo được."
Triệu Văn Hồ lập tức cười tươi như hoa thêm vào, "Hoàng lão nói rất đúng, rốt cục chỉ có ngài là đã trải qua nhiều chuyện, lại đức cao vọng trọng. Lý Nghị chính là quá trẻ tuổi, tầm mắt thiển cận, lại còn là một kẻ chỉ biết đọc sách. Môn phái như Thánh Môn, cần phải đem từng người ra giết sạch."
Lão giả được nịnh hót, vừa lòng gật gật đầu, "Như vậy, mọi người đang ngồi ở đây đều có cùng chủ ý muốn diệt trừ Thánh Môn đúng không? Thế nhưng việc này không nên quá khoa trương, chỉ sợ bọn họ nghe ngóng được tin tức sẽ tăng cường phòng bị, tuy rằng chúng ta không ít người, nhưng cũng không thể khinh địch, dù sao đó chính là địa bàn của bọn họ, cường long cũng khó áp bọn rắn độc. Vẫn là âm thầm hành động sẽ dễ dàng hơn."
Triệu Văn Hồ rất đồng tình, "Đối phó bọn họ sử dụng một chút thủ đoạn cũng không hề gì. Ngay mặt đánh bừa chung quy rất mạo hiểm, dùng trí vẫn là trên hết. Ta có một kế, không biết có nên nói hay không."
Mọi người trong phòng vừa thấy bộ dáng của Triệu Văn Hồ, liền biết nàng đã sớm định liệu trước, đều tỏ vẻ nguyện ý nghe. Triệu Văn Hồ cười đắc ý, hạ giọng nói: "Kế này nói ra cũng rất đơn giản, mấu chốt chỉ trong ba chữ —- Giá họa, mua chuộc, nội ứng ngoại hợp."
-----
Chương 27
Triệu Văn Hồ tự biết biện pháp của mình rất âm độc, vì vậy lời nói ra rất khẽ. Thế nhưng lấy nhĩ lực của Độ Khánh Tú và Biện Bạch Hiền làm sao có thể không nghe thấy?
Ba chữ này rơi vào trong tai Độ Khánh Tú, giống như sấm sét đánh giữa trời quang, khiến y trong nháy mắt lung lay thật mạnh, suýt chút nữa đã té ngã.
Biện Bạch Hiền nghe được những lời bọn họ nói cũng chỉ tỏ ra khinh thường, nhưng không ngờ Độ Khánh Tú lại có phản ứng lớn như vậy, vội vàng ôm y, mới không để cho y té ngã, nghi hoặc ghé vào lỗ tai y hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Độ Khánh Tú lắc đầu, vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ của chính mình.
Giá họa! Mua chuộc! Nội ứng ngoại hợp! — chính là ba chữ này quyết định kết cục của y và Biện Bạch Hiền ở kiếp trước, nếu không phải bất chợt xảy ra kỳ ngộ sống lại lần nữa này, bọn họ hiện tại đều đã trở thành cô hồn uổng mạng!
Nguyên lai —- nguyên lai người ra chủ ý đều ở trong này.
Những người này đều tham gia hôn lễ ngày hôm đó của Lý Nghị, nhưng vì lúc đó tràng luận võ ồn ào nhiều người, Độ Khánh Tú lại một lòng lo nghĩ cho Biện Bạch Hiền, không chú ý nhiều những khách nhân lui tới, mới không ngay lập tức nhận ra.
Nếu thời điểm đó y nhận ra bọn họ, có thể hay không sẽ bộc phát phẫn nộ ra tay đem người giết sạch sẽ, y nhớ rất rõ ràng, kiếp trước vài kẻ trong số những người này đều đã chết ở trong tay y.
Nhưng vẫn không đủ, không đủ, những người này, chết bao nhiêu lần cũng không đủ!
Chỉ hận kiếp trước y không có tham dự hôn lễ của Lý Nghị, mới để cho Biện Bạch Hiền bị giá họa, làm cho mình bị mua chuộc, còn ngu xuẩn đi nội ứng ngoại hợp!
Biện Bạch Hiền... Một Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ mà nhìn y.... Một Biện Bạch Hiền rơi vào bên trong nước sông cuồn cuộn...
Y hung hăng cắn môi dưới, gương mặt luôn cứng như đá lúc này gần như vặn vẹo, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, thoáng bình ổn lại sát ý sôi trào trong lồng ngực, y quay đầu lại nhìn người phía sau, nói: "Thiếu chủ, không thể để bọn họ thực hiện được."
Biện Bạch Hiền vô vị cười, "Diệt trừ Thánh Môn không dễ dàng như bọn họ nghĩ như vậy."
Độ Khánh Tú bỗng nhiên một phen túm chặt tay Biện Bạch Hiền, dùng sức rất lớn, siết chặt đến mức Biện Bạch Hiền cũng cảm thấy đau, y cơ hồ nghiến răng nghiến lợi từng chữ một nói: "Phải cẩn thận... Phải cẩn thận âm mưu của bọn họ. Thiếu chủ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"
Biện Bạch Hiền thấy sắc mặt Độ Khánh Tú bất thường, hai mắt đỏ đậm, có dấu hiệu giống như sắp tẩu hỏa nhập ma.
"A Tú, ngươi bình tĩnh trước đã."
Độ Khánh Tú mờ mịt nhìn người trước mắt, hít thở dần trở nên ồ ồ, lồng ngực phập phồng rất mạnh.
Là ai? Là ai gọi tên của y? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ có sát ý tràn đầy lồng ngực, muốn giết sạch hết những kẻ bên cạnh, hủy diệt hết thảy, khiến cho toàn bộ những kẻ đê tiện đó đều phải xuống địa ngục, chôn cùng Biện Bạch Hiền!
Nội lực toàn thân đồng loạt trào lên, Độ Khánh Tú không tự biết, nhưng Biện Bạch Hiền lại thấy rất rõ ràng, tay chân đối phương đều run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đến mức gân xanh cũng nổi lên, trong mắt lộ vẻ cuồng loạn, không thấy nửa phần thanh minh.
Độ Khánh Tú mạnh mẽ đẩy ra Biện Bạch Hiền, giãy giụa muốn chạy ra ngoài, căn bản thấy không rõ người ngăn cản trước mắt mình là ai, cũng không ý thức được hiện tại bản thân đang ở nơi nào, bởi vì bị ngăn trở, cảm thấy cực độ tức giận liền trực tiếp động thủ với Biện Bạch Hiền.
Chiêu chiêu tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Con người một khi đã rơi vào điên cuồng khí lực sẽ phóng đại đến đáng sợ, căn cản không hiểu cái gì là thu thế, Biện Bạch Hiền miễn cưỡng cản chiêu, lập tức ý thức được ra tay nhẹ căn bản không ngăn được một người đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu ra tay nặng lại rất dễ dàng thương tổn y.
Kinh mạch của Độ Khánh Tú vốn đã phải chịu thương tổn, thường xuyên bị thương đối với cơ thể y không hề có ích.
Tất cả rơi vào đường cùng, Biện Bạch Hiền vòng ra sau lưng y, ấn sau gáy Độ Khánh Tú hung hăng hôn xuống.
Một mảnh hoa mắt ù tai, Độ Khánh Tú chỉ cảm thấy có hai mảnh gì đó rất mềm mại đột ngột áp lên môi của mình, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, là hương hơi nước tươi mát.
Theo thói quen liền có chút thả lỏng.
Ý niệm muốn điên cuồng giết chóc trong đầu bị kiềm hãm, trở nên hỗn độn không rõ, chỉ có xúc cảm trên môi là vô cùng rõ rệt, dây dưa không dứt.
Có thứ gì đó ấm áp mềm mại linh hoạt lướt qua trên môi, thong thả hữu lực khiêu mở đôi môi y, xâm nhập vào bên trong miệng y, lôi kéo chiếc lưỡi của y cùng nhảy múa.
Tiếng nước ái muội.
Vốn là một nụ hôn bất đắc dĩ, nhưng rốt cục hai người đều có chút say mê trong đó, không hề biết hiện tại trời đã tối như thế nào. Hơn nữa còn đang ở một nơi nguy hiểm như vậy, tùy thời đều có thể bị người phát hiện, nhưng những điều này lại càng làm cho cảm giác thêm hưng phấn không thôi.
Không biết qua bao lâu, Biện Bạch Hiền cảm thấy người trong lồng ngực giãy giụa yếu dần, rốt cục chậm rãi an tĩnh lại. Vừa rồi một phen lộn xộn may mà không kinh động đến những người khác.
Nơi này không nên ở lâu, dù sao những thứ nên nghe đều đã nghe được, trong lòng hắn thở ra một hơi, thân thủ điểm huyệt ngủ của Độ Khánh Tú, vô thanh vô tức mang người đã mềm yếu trong lồng ngực rời khỏi địa bàn của bạch đạo liên minh.
Lý Nghị đứng ở trong viện, nhìn ra nhánh cây hơi hơi lay động bên ngoài.
.
Khi Độ Khánh Tú tỉnh lại liền cảm thấy gân cốt toàn thân đều rã rời, giống như bị vật gì đó thật nặng đem toàn thân nghiền qua một lần.
Y chóp mắt cả nửa ngày đôi con ngươi mới dần thanh tỉnh trở lại, ý thức được mình là đang ở khách điếm.
Quái lạ, như thế nào lại đang nằm ngủ? Không đúng, không giống như là ngủ, trước đó y đã làm gì? Y nhớ rõ y cùng Biện Bạch Hiền lẻn vào bạch đạo liên minh, ở phòng nghị sự nghe được các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên thương lượng chuyện đối phó Thánh Môn, sau đó...
Âm mưu! Nhất nữ của Hoán Hoa kiếm phái Triệu Văn Hồ, rất có uy danh trong giang hồ, ha ha, hay cho một câu rất có uy danh. Không thể tưởng được bên trong lại thoái nát đến như vậy, những kẻ ở lại bàn bạc tham gia kế hoạch đó, căn bản đều là vì cái chìa khóa kia.
Kiếp trước của Biện Bạch Hiền là hoài bích kỳ tội [người tài giỏi lại bị kẻ khác giá họa], cho nên mới có kết cục như vậy.
... Từ từ, Độ Khánh Tú chợt phát hiện có điểm không thích hợp.
Những gì hôm nay y nhìn thấy nghe thấy, đúng là những gì đã phát sinh ở kiếp trước, nhưng kiếp trước thời điểm nhân sĩ bạch đạo thực thi âm mưu này, Biện Bạch Hiền đã là môn chủ Thánh Môn, mà Độ Khánh Tú y, chính là quân cờ tạo phản mấu chốt nhất trong kế hoạch này.
Thế nhưng hiện tại, y cùng Biện Bạch Hiền đang ở bên ngoài, mà môn chủ Thánh Môn vẫn là Biện Thanh Hà, chứng minh những việc này đều đang phát sinh sớm hơn so với ở kiếp trước. Hơn nữa nơi này, vốn không hề có người mang tên "Độ Khánh Tú".
Vì sao lại như vậy? Hay bởi vì y ngoài ý muốn tham gia, làm cho hết thảy chuyện tình vốn nên đi theo quỹ đạo của nó toàn bộ đều bị xáo trộn, Lý Nghị vốn không nên kết hôn vào lúc này, lời đồn về cái chìa khóa kia cũng không nên ở thời điểm này bị truyền ra.
Những vấn đề này xem ra nhất thời đều không thể lập tức làm sáng tỏ, nhưng y biết rõ một điều, chính là hiện tại y có thể ngăn cản âm mưu này phát sinh.
Độ Khánh Tú cau mày, cố gắng tự hỏi, y cùng Biện Bạch Hiền không ở Thánh Môn, như vậy người bọn họ đối phó tất nhiên là Biện Thanh Hà, cho nên dự định giá họa, dự định mua chuộc người cũng liền biến thành người bên cạnh Biện Thanh Hà.
Nhưng người Biện Thanh Hà tính nhiệm nhất đến tột cùng là ai cũng rất khó nói, Biện Thanh Hà tựa hồ ai cũng đều tính nhiệm, nhưng lại giống như không hề tính nhiệm ai. Xem ra bọn họ muốn hoàn thành âm mưu này cũng có chút khó khăn.
So với việc ngồi đoán Biện Thanh Hà tính nhiệm ai, không bằng cứ đi theo đám người Triệu Văn Hồ quay trở về Điền Nam, nhất định có thể thăm dò được bọn họ muốn xuống tay với người nào, đến lúc đó tái ngăn cản cũng không muộn.
Hết thảy đều rất loạn, y phải bảo đảm Biện Bạch Hiền tránh được số mệnh tử vong, cho dù hiện tại mục tiêu của bọn họ nhìn qua chính là Yến Thanh Hà.
Nghĩ như vậy, Độ Khánh Tú mạnh ngồi dậy, xốc lên chăn định xuống giường, quay đầu nhìn một cái liền ngẩn ra, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người.
Biện Bạch Hiền lẳng lặng ngồi ở gần đó, nhìn qua có lẽ đã ngồi nhìn Độ Khánh Tú rất lâu rồi, ánh mắt hắn như hồ sâu không thấy đáy.
Độ Khánh Tú có chút sửng sốt, "Thiếu chủ? Sao ngươi lại..."
Biện Bạch Hiền chăm chú nhìn y, ngữ khí điềm tĩnh, "A Tú, ngươi biết được những gì?"
"A?"
"Vừa rồi ở bạch đạo liên minh, thời điểm người đàn bà kia nói ra ba chữ đó, ngươi thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Ngươi đến tột cùng biết được những gì?"
Hắn cũng không nói ra, thời điểm hắn đem Độ Khánh Tú trở về, Độ Khánh Tú thậm chí đã đình chỉ hô hấp. Hắn cơ hồ phải hao tốn một nửa nội lực mới có thể đem người cứu trở về.
Cho dù bọn họ là người của Thánh Môn, nghe được có người mưu hại Thánh Môn đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng phẫn nộ đến mức tẩu hỏa nhập ma, như thế thật sự rất không bình thường, một khắc kia, Độ Khánh Tú giống như bị gợi nhớ đến chuyện cũ không tốt gì đó trong quá khứ, cho nên cực độ thống khổ.
Nhưng theo hắn biết, quá khứ của Độ Khánh Tú thập phần đơn giản, một cô nhi, chưa làm nên chuyện gì đã bị dẫn về Thánh Môn tiếp nhận huấn luyện, sau lại bị hắn ném đi Quỷ Cốc, vừa ra khỏi liền chạy tới băng ngục, cùng hắn lưu lạc Trung Nguyên, ngoại trừ bao nhiêu đó, còn có cái gì? Còn có thể có cái gì?
Độ Khánh Tú cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giống như cái gì cũng có thể nhìn thấu của Biện Bạch Hiền, chuyện của y rất hoang đường, y không thể nói cho Biện Bạch Hiền rằng y vốn không thuộc về thế giới này, chỉ là một cô hồn bất đắc dĩ dung nhập nơi đây.
"Thiếu chủ, ta chỉ là tức giận, uổng cho bọn họ xưng mình là bạch đạo chính phái, làm việc lại bẩn thỉu như vậy."
"Thật sự?"
"... Đúng vậy."
Trong chốc lát Biện Bạch Hiền không lên tiếng, chỉ cao thấp trái phải cẩn thận đánh giá Độ Khánh Tú, ánh mắt kia làm cho y cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn như cũ cái gì cũng không nói ra miệng.
Cuối cùng Biện Bạch Hiền thật dài thở ra một tiếng, chỉ nói: "A Tú, ta hy vọng ngươi là người duy nhất trên đời này, sẽ không lừa gạt ta."
Độ Khánh Tú lập tức rời giường quỳ xuống đất, "Độ Khánh Tú trung thành với Thiếu chủ, trọn đời sẽ không phản bội, nếu như có vi phạm lời thề, tuyệt đối không được chết tử tế."
Biện Bạch Hiền nhìn y một lát, đưa tay nâng y dậy, "Thân thể ngươi còn yếu, ngủ tiếp một lát đi."
Độ Khánh Tú khó hiểu ngẩng đầu, "Thiếu chủ, chúng ta không trở về Thánh Môn sao?"
"Ta đều có tính toán, yên tâm, bọn họ muốn tính kế Thánh Môn, chuyện cũng không dễ dàng như bọn họ nghĩ như vậy. Trước mắt nên quan tâm chính là ai đứng sau bức màn lan truyền lời đồn, từng bước một cô lập Thánh Môn, khơi mào rắc rối."
Biện Bạch Hiền nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, ngữ khí thản nhiên, "Đợi ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta lại rời đi."
"Đi nơi nào?"
"Các chủ Tầm Trâm Các, Mặc Dạ." Biện Bạch Hiền rũ mắt, thờ ơ nói.
Độ Khánh Tú suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, vừa rồi những người đó có nói Các chủ Tầm Trâm Các có thể là truyền nhân cuối cùng của Quỷ Môn.
Mà thời kỳ cường thịnh năm đó, Thánh Môn cùng Quỷ Môn không chỉ nổi danh, còn có cả hàng nghìn hàng ngàn quan hệ. Chỉ nghe tên đã có thể phán đoán một phần.
Chẳng qua hành tung của Các chủ Tầm Trầm Các rất quỷ dị, Tầm Trâm Các từ khi thành lập tới nay đã rất nhiều năm, thế nhưng chưa một ai có thể gặp qua diện mạo của hắn. Hiện giờ muốn tìm hắn, đại khái sẽ phi thường gian nan.
Tầm Trâm Các... Tầm Trâm Các... Độ Khánh Tú tận lực nghĩ về cái tên này, Tầm Trâm Các dễ tìm, bởi vì thành trấn nào cũng có phân đường của bọn họ. Nhưng Mặc Dạ, trên đời này gặp qua hắn e rằng chỉ có người chết.
Liên tưởng đến chuyện bọn họ thình lình bị tập kích khi vừa mới vào Trung Nguyên, lại ở hôn lễ của Lý Nghị tình cờ gặp Tiêu Trầm lấy được giải dược, chẳng lẽ độc thủ phía sau bức màn này, chính là Tầm Trâm Các?
Biện Bạch Hiền giống như có thể đọc được tâm tư của Độ Khánh Tú, từ trong tay áo lấy ra một thứ ám khí hình dạng kỳ lạ, quơ quơ, "Tìm không thấy Các chủ, nhưng có thể tìm đến vị này."
Ánh mắt Độ Khánh Tú sáng lên, "Tiêu Trầm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro