Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tầm mắt đột nhiên đụng phải cặp mắt sâu đen của Baekhyun, Taeyeon cũng không tránh né, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn.


Giờ phút này, cô đã hoàn toàn quên mất mối quan hệ rối rắm giữa cô và Baekhyun. Cô chỉ là một nhân viên bình thường, đối với nghiệp vụ của công ty nói lên thắc mắc của mình, gắng giảm thiểu tổn thất thấp nhất cho công ty.


Cô không thẹn với lòng, cho nên, cô dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Baekhyun.


Ánh mắt sâu tối của Baekhyun thoáng qua tia tán thưởng. Không ngờ rằng, Taeyeon là nhân viên mới, nhưng lại có ánh mắt sắc bén như vậy, ngay cả vừa rồi hắn cũng không có chút nghi ngờ nào, lại bị cô ngay lập tức chỉ ra.


Baekhyun nhìn Taeyeon với cặp mắt khác xưa!


Nhìn vị quản lý bộ phận nghiệp vụ nói: "Quản lý Trương, anh về xem xét lại số liệu một lần nữa đi."


Taeyeon thở phào nhẹ nhõm, biết đề nghị của mình đã được chấp nhận.


Sau khi các bộ phận khác báo cáo một lúc nữa, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.


Taeyeon ôm laptop đi ra ngoài. Vừa sắp đi ra khỏi phòng họp bước chân Baekhyun đột nhiên ngừng lại một chút, quay mặt lại, nhìn thật sâu người đi theo phía sau hắn cách đó không xa, Taeyeon.


Taeyeon vừa đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt lập tức rơi vào tầm mắt sâu như nước của Baekhyun, trong lòng không khỏi cứng lại, thậm chí có chút khẩn trương.


"Tổng giám đốc?" Những tổng giám cao cấp đi bên cạnh thấy Baekhyun quay đầu nhìn cô thư ký phía sau, cho rằng Baekhyun còn có chuyện gì muốn nói.


Baekhyun vẫn chăm chú nhìn Taeyeon, trong ánh mắt thoáng qua những tia sáng khó hiểu rồi mím môi nói: "Thưởng cho thư ký Kim khoản tiền thưởng cao nhất theo quy định."


Soyeon đi sau lưng Baekhyun, nghe thấy những lời này rất chân thực, hàm răng cắn chặt vào làn môi đỏ mọng được trang điểm vô cùng tinh tế, trên mặt chợt lóe lên vẻ ghen tỵ rồi nhanh chóng biến mất.


Thấy biểu tình của Soyeon, Taeyeon cảm thấy rầu rĩ. Cô vốn không muốn nổi trội, việc này hay rồi, vừa mới vào làm đã gây thù chuốc oán.



Tiếng giày da đi trên nền nhà tạo thành những tiếng kêu đều đặn vang lên càng ngày càng gần.


Taeyeon ngẩng đầu quay lại nhìn, kinh ngạc đến độ miệng khẽ há ra, người đang tới lại là Baekhyun!


Hắn và mấy người có dáng vẻ cao lớn đang đi về phía cô.


"Sao tổng giám đốc lại tới căn tin nhân viên ăn cơm nhỉ?" Fany nói nhỏ một câu.


Công ty Byun thị có ba tầng dùng để ăn cơm, tổng giám đốc bình thường đều ở ăn ở căn tin chuyên dụng. Đại sảnh lầu một là dành cho những viên chức nhỏ như họ ăn cơm.


Chưa bao giờ nhân viên ăn cơm ở lầu một từng thấy Baekhyun, khó trách Fany kinh ngạc.


Baekhyun vừa đến căn tin nhân viên liền phát hiện một nhóm người đang nhìn về phía góc bên phải chỉ chỉ chỏ chỏ.


Nhìn theo, Baekhyun thấy Taeyeon đang cùng Soyeon lôi lôi kéo kéo, một người nữa bên cạnh là cô thư ký tâm trạng rất kích động đang nói cái gì đó.


Taeyeon cau mày thật chặt, dáng vẻ tựa như rất đau đớn.


Baekhyun nhíu nhíu mày, người người phụ nữ bé nhỏ này lại đang làm cái gì rồi?


Baekhyun đi tới, lạnh mặt hỏi: "Các cô đang làm gì thế?"


Soyeon và Fany kinh ngạc quay đầu, thấy gương mặt lo lắng của Baekhyun đang đứng ở phía sau các cô.


Hai người theo bản năng lui về phía sau một bước, khí thế của Baekhyun thật sự quá mạnh mẽ.


Taeyeon vội vàng mở miệng giải thích: "A, không có việc gì, tôi không cẩn thận nên bị bỏng cánh tay, thư ký đang muốn đưa tôi đến phòng y tế!"


Fany nghe Taeyeon nói như vậy thì không vui, chỉ vào Soyeon rồi nhìn Baekhyun nói: "Không phải Taeyeon tự mình làm bỏng , là do Soyeon ý làm cậu ấy bỏng!"


Trở lại phòng thư ký, Taeyeon có chút buồn buồn, thấy sắc mặt của Taeyeon, Fany còn tưởng rằng công việc của cô xảy ra điều gì không may, bèn đi tới quan tâm hỏi: "Taeyeon, cậu không sao chứ? Có phải vừa rồi biên bản hội nghị làm không tốt hay không?"


" Fany, cô thật là tự mình đa tình! Bây giờ người ta đã nổi tiếng, là cục cưng trong mắt Tổng giám đốc rồi đấy!" Soyeon ngồi ở bàn làm việc của mình, nói với vẻ ghen tỵ.


Fany thấy thần sắc vừa đố kỵ vừa hâm mộ của Soyeon, biết công việc của Taeyeon không có gì bất thường, nhất thời yên lòng vỗ vỗ bờ vai Taeyeon rồi về chỗ ngồi của mình.


"Fany, vừa rồi ở trong hội nghị tôi đã nói ra sai lầm của vị quản lý bộ phận nghiệp vụ."


"Taeyeon, vừa rồi đi họp cậu đã làm gì hả? Nhìn sắc mặt Soyeon kia đang đố kỵ với cậu đấy."


Khung đối thoại trên màn hình vi tính của hai người đồng thời xuất hiện câu hỏi. Taeyeon và Fany cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau ngầm hiểu ý rồi mỉm cười.


Ánh mắt trao đổi của hai người lọt vào mắt của Soyeon, bàn tay trắng nõn nắm chặt chiếc chén sứ. Móng tay dài chịu đựng không được áp lực, gãy mất một móng.


Taeyeon kể những chuyện xảy ra trong hội nghị ngày hôm nay cho Fany nghe, Fany kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Taeyeon, cậu quá tuyệt vời! Vừa tới làm đã có thể nhìn ra chỗ sơ hở lớn như vậy, cậu đúng là luôn luôn thông minh!"


Taeyeon cười cười có chút ngượng ngùng. Fany bao giờ cũng thoải mái cởi mở như vậy, đối với bạn bè, chưa bao giờ tiếc rẻ lời ca ngợi.


Bóng dáng Baekhyun đột nhiên thoáng qua ngoài cửa, hắn và hai tổng giám các bộ phận đang từ phòng làm việc đi ra ngoài.


"Taeyeon, quá tuyệt vời! Tổng giám đốc đi ra ngoài! Chúng ta lại có thể nhẹ nhõm một buổi chiều rồi !" Fany vui vẻ chọc ghẹo Taeyeon.


Soyeon cũng thấy bóng dáng của Baekhyun ngoài cửa, tầm mắt rơi vào mặt Taeyeon chợt lóe, khẽ đứng lên, cái mông uốn éo đi vào phòng giải khát.


Đã đến giờ ăn trưa. Fany đi tới vui vẻ vỗ vai Taeyeon: "Taeyeon, đi, đi ăn!"


Căn tin nhân viên của Byun thị đã nấu xong những món ăn ngon, không chỉ được ăn miễn phí, mà món ăn cũng phong phú đa dạng, mùi vị không thua kém những thức ăn nổi danh trong nhà hàng.


Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều người đều chen chúc muốn tới làm việc tại Byun thị. Công việc tốt, phúc lợi cũng tốt, Tổng giám đốc lại là người đàn ông độc thân nổi danh đẹp trai. Rất nhiều cô gái chưa chồng cũng ôm trong lòng tâm trạng biết đâu may mắn câu được rể rùa vàng mà tới Byun thị làm việc, ví dụ như Soyeon.


Đã từng, cô và Baekhyun cũng đã từng có kích tình một đêm, nhưng đáng tiếc, chỉ có một đêm.


Nhưng cô không cam lòng. Chỉ cần cô dụng tâm, cô không tin không chiếm được lòng Baekhyun!


Taeyeon và Fany ngồi ở một góc yên lặng trong căn tin, vừa trò chuyện vừa ăn rất vui vẻ. Taeyeon đã thật lâu không có vui vẻ như vậy. Có thể cùng bạn tốt không hề đố kỵ mà nói chuyện phiếm, thật rất vui vẻ!


Soyeon từ bên cạnh đi tới, trên mâm của cô ta chứa thức ăn nóng hổi, dường như mới vừa múc một phần canh. Uốn éo đi từ phía đối diện tới, vừa đến bên cạnh Taeyeon thì đột nhiên loạng choạng, mâm thức ăn nghiêng tới người cô, chén canh nóng bỏng dội hết lên cánh tay Taeyeon!


"A!" Taeyeon còn chưa kịp kêu, Soyeon đã hét lanh lảnh: "Taeyeon, thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi! Tôi không phải ý!"


"A, đau quá!" Tô canh nóng bỏng đã làm cánh tay Taeyeon đỏ lên một mảng lớn.


"A, Taeyeon! Cậu không sao chớ?" Fany ngay lập tức giúp Taeyeon kiểm tra vết thương, cánh tay đã phồng lên những bong bóng nhỏ, "Taeyeon! Cánh tay nổi bóng rồi !"


Fany tức giận nhìn chằm chằm Soyeon: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy! Cô xem cánh tay Taeyeon bị bỏng rồi!"


Soyeon hết sức che giấu sự đắc ý ở trong lòng, làm bộ xin lỗi nói: "Tôi không ý a!"


Thấy bộ dạng Soyeon giả mù sa mưa, trong lòng Fany nhất thời nổi trận lôi đình: "Cô không phải là ý hay sao? Tôi thấy cô chính là ý!


"Fany!" Taeyeon gắng nhịn đau, kéo Fany lại. Nếu không kéo cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ đánh nhau với Soyeon.


Đều là đồng nghiệp trong một phòng làm việc, Taeyeon không muốn đem mọi chuyện náo loạn quá lớn. Có lẽ, Soyeon thật sự không cẩn thận.


Mọi người trong nhà hàng nhốn nháo nhìn về phía này. Có vài người nhận ra Soyeon, bĩu môi: "Con chim Hoàng Yến của tổng giám đốc lại đang khi dễ người ta rồi !"


"Không nhất định a! Cô gái bị phỏng đó cũng không phải là người bình thường, hôm nay ở hội nghị cao cấp, người ta đã nổi danh rồi đấy!"


"Dù có nổi danh như thế nào, quan hệ của Soyeon và tổng giám đốc, các cô cũng không phải không biết. . . . . ."


Đột nhiên, những âm thanh huyên náo im bặt. Không khí yên tĩnh đến độ khiến mọi người hít thở không thông.


Cô mới không sợ Soyeon là tình nhân của Baekhyun, hôm nay cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Taeyeon!


Taeyeon dấu cánh tay ra phía sau, không muốn cho Baekhyun thấy.


Baekhyun tiến lên một bước, nắm cánh tay Taeyeon từ phía sau kéo ra, nơi bị bỏng trên cánh tay Taeyeon đã nổi lên nhiều vết phồng nước!


Baekhyun nhăn mày lại, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chòng chọc Soyeon một cái, sau đó kéo tay Taeyeon đi tới phòng y tế.


Soyeon và Fany giật mình nhìn bóng lưng Baekhyun và Taeyeon. Trên mặt Fany là vẻ giật mình thuần túy, nhưng trên mặt Soyeon lại là kinh ngạc và ghen ghét vô cùng.


Taeyeon phản ứng lại, dùng sức kéo tay ra. Nhưng bàn tay Baekhyun rất có lực, ở đây lại đang có nhiều người nhìn trừng trừng nên cô cũng ngại giãy giụa. Không thể làm gì khác hơn là mặc cho Baekhyun dắt tay của cô, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc mọi người bước vào thang máy.


Vừa vào thang máy, Taeyeon liền dùng sức gạt tay Baekhyun ra: "Tự tôi có thể đến phòng y tế, anh đi làm việc đi!"


Baekhyun trước sau hoàn toàn không để ý Taeyeon, nhất định kéo cánh tay Taeyeon giơ lên trước mắt nghiêm túc nhìn, cánh tay đã sưng đỏ một mảng, phía trên nổi lên rất nhiều bóng nước. Xem ra bị bỏng rất nghiêm trọng.


"Đừng động!" Baekhyun lạnh lùng mở miệng. Người phụ nữ này thật không làm cho người khác bớt lo, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến mình trở thành như thế này.


"Tự tôi tới phòng y tế xử lý vết thương là được. Anh buông tay a!" Taeyeon cảm thấy Baekhyun có vẻ chuyện bé xé ra to, chỉ có mấy vết nước phồng do bỏng mà thôi, trước kia cô đi làm ở nhà hàng, bị phỏng là thường chuyện.


"Câm miệng!" Baekhyun chợt bá đạo quát.


Taeyeon cau mày: "Anh hung dữ làm gì!" Người đàn ông này thật là thần kinh, lúc thì làm bộ xót xa khi cô bị bỏng, lúc lại trở mặt rống người.


"Sao em cứ ngu xuẩn như vậy! Nhìn thấy người khác bưng canh nóng đi tới em không biết nhường lối sao?" Baekhyun đè nén sự tức giận trong lòng, bắt đầu dạy cô đạo lý làm người.


"Không cần anh dạy tôi! Tôi biết nên làm như thế nào!" Taeyeon tức đến đỏ mặt, thật là không giải thích được, cô đâu có gọi hắn tới giúp cô, hắn tự động dắt tay cô đến phòng y tế đấy chứ, giờ lại phát cáu cái gì?


Người đàn ông này mãi mãi bá đạo như vậy, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Chuyện gì cũng đều muốn làm theo suy nghĩ của hắn .


Lúc nào thì hắn mới có thể học được cách tôn trọng người khác


+++++++++++++++++++++++++++=
"Người phụ nữ này, thật không biết phân biệt phải trái!" Baekhyun nhìn cô chằm chằm rồi lạnh giọng nói.


Ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào mặt cô, có tính xâm lăng cực mạnh, khiến lòng cô chút run sợ, khi Baekhyun nổi giận thì rất dọa người .


Yên lặng không nói thêm gì nữa, thang máy vững chãi đi lên.


Bốn vách thang máy được thiết kế bằng inox nên sáng choang như gương, có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Baekhyun. Hắn mặc áo sơ mi màu xám bạc, không thắt cà vạt, trước áo có hai nút không cài, cổ áo tùy tiện mở rộng ra.


Dáng người cao lớn khỏe mạnh, kiêu ngạo như hoàng tử vậy, hơn nữa ngũ quan cũng rất hài hòa, cả người tản mát ra sức hấp dẫn mê người


Đáng chết, Taeyeon đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình.


Cô vậy mà lại nhìn bóng dáng Baekhyun đến ngây người. Vụng trộm liếc mắt nhìn Baekhyun một cái, ánh mắt của hắn đang nhìn cái nút trong thang máy, không chú ý đến sự luống cuống của cô.


Taeyeon thở phào nhẹ nhõm, cô có chút không tự nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc, không cần anh đích thân đưa đi, tôi tự mình đi là được rồi."


Taeyeon cảm giác giọng nói của mình đủ ngọt ngào rồi. Nhưng Baekhyun lại không thèm quan tâm, trực tiếp nói: "Câm miệng!"


Taeyeon chu mỏ, biết điều không nói thêm gì nữa. Cô cũng không muốn chọc giận Baekhyun.


Trong lòng cũng rất xem thường, đây là Baekhyun đang quan tâm cô mà? Nhưng là tại sao kiểu quan tâm này lại làm cho người ta không thoải mái như vậy?


Không lĩnh hội được sự ấm áp của người quan tâm, mà lại thấy có cảm giác như bị uy hiếp.


Quan tâm người khác mà cũng bá đạo như vậy, Taeyeon lắc đầu một cái, Baekhyun quả nhiên là người đàn ông kiêu căng tự phụ.


Taeyeon vừa lắc đầu vừa than thở trong lòng, vẽ lên trong đầu hình ảnh Baekhyun có chữ "Ngạo Mạn" trên trán, trong lúc suy nghĩ, nét mặt của cô vô cùng sinh động, Baekhyun quay đầu lại: "Taeyeon, em đang nói thầm cái gì đó?"


"Hả? Tôi không có a!" Taeyeon dĩ nhiên không thừa nhận cô đang mắng thầm hắn.


"Thật không có?" Baekhyun khẽ nghiêng đầu nhìn Taeyeon, mắt nhìn xuống cô, giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, mang theo điểm cưng chiều, khiến cô trong nháy mắt có chút mất phương hướng.


Xoay đầu qua chỗ khác, thoát khỏi tầm mắt Baekhyun. Taeyeon dùng sức gật đầu, biểu đạt sự trong sạch của mình.


Baekhyun đột nhiên vươn tay, vỗ trên đầu Taeyeon mấy cái: "Cô bé ngốc, đến tầng 19 rồi!"


Taeyeon ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, thang máy đã đến phòng y tế ở tầng 19.


Hai người theo ánh sáng đi đến phòng y tế.


Baekhyun cầm tay Taeyeon, nâng lên nhìn: "Hôm nay em đã đắc tội Soyeon sao?"


Taeyeon nhanh chóng lắc đầu một cái, cô cũng không muốn ở trước mặt Baekhyun nói về sai trái của người khác: "Không có a, anh nghĩ nhiều rồi, Soyeob chắc là không cẩn thận thôi."


"Bất kể là cô ta không ý, làm bỏng người phụ nữ của tôi, cô ta phải trả giá thật lớn" Baekhyun lạnh lùng nói. Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.


"Xì...." Taeyeon nhìn Baekhyun xì một tiếng vẻ coi thường, "Tổng giám đốc đại nhân, anh nghĩ sai rồi. Soyeon không phải người phụ nữ của anh sao? Nghe nói anh và cô ta đã từng có một thiên tình sử lãng mạn."


Người đàn ông này thật là vô tình , rõ ràng là người phụ nữ hắn đã ngủ qua, lại xoay mặt không nhận người.


"Taeyeon, em đang ghen phải không?" Baekhyun cúi đầu nhìn cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn len lỏi vào trong mũi cô.


Taeyeon vội vàng lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cô và Baekhyun: "Đương nhiên là không phải ghen rồi. Tôi chỉ nhắc nhở ngài không nên quá vô tình."


Taeyeon cũng biết giúp Soyeon chẳng có tác dụng gì, ai mà không biết Baekhyun đối với phụ nữ luôn luôn lãnh khốc vô tình, vậy mà cô ta lại tình chui vào ngõ cụt không muốn ra.


"Có thật không?" Baekhyun không để ý tới lời nói có gai của Taeyeon, ép cô đến góc tường, giọng nói càng thêm trầm thấp mập mờ.


"Ui ~ ui ~ Baekhyun, anh đừng có làm loạn a! Đây là công ty! Anh không phải sợ nhân viên của anh gặp anh đang chọc ghẹo nhân viên nữ sao?" Taeyeon bị Baekhyun dồn đến góc tường, hoàn toàn không thể trốn tránh!


Không thể làm gì khác hơn là dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn, lồng ngực của hắn cứng rắn, cơ bắp căng đầy nhưng có độ co dãn, cảm giác vô cùng dễ chịu. Taeyeon chợt có chút đỏ mặt. Cô rốt cuộc đang làm gì đây!


Người đàn ông này đang đùa giỡn với cô, cô lại cảm nhận sự hấp dẫn ở lồng ngực của người đàn ông này!


Baekhyun thấy khuôn mặt Taeyeon đỏ bừng, tâm trạng rất tốt. Cúi đầu đan tay vào bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói mờ ám gần như mê hoặc: "Taeyeon, mặt của em đỏ. Em đang tưởng tượng ra hình ảnh xấu xa gì đó?"


Ngất! Taeyeon thật sự tức muốn chết rồi. Người đàn ông này thật khiến cho người ta hết ý kiến! Chỉ có hắn mới ngày ngày nghĩ tới những chuyện nhi đồng không nên xem gì đó chứ?


"Anh thật là nhàm chán!" Hung hăng vứt lại một câu rồi bỏ Baekhyun lại chạy về phía phòng y tế.


Thấy Tổng giám đốc tới, mấy bác sĩ trong phòng y tế vội vàng đứng lên chào: "Tổng giám đốc."


Baekhyun tùy tiện gật đầu một cái, kéo Taeyeon ngồi xuống ghế sa lon, nâng cánh tay Taeyeon lên: "Cô ấy bị phỏng rồi, mau xử lý cho cô ấy.."


Mấy bác sĩ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi nhìn Taeyeon tràn ngập tò mò.


Baekhyun là người máu lạnh, ở Byun thị là đã có tên là tổng giám đốc băng sơn, rất ít khi nhìn thấy hắn thân thiết dịu dàng với người nào như vậy.


Vài đôi mắt quan sát Taeyeon từ trên xuống dưới. Một cô gái rất bình thường, cũng có vẻ thanh tú, nhưng tuyệt đối không phải là đệ nhất mỹ nhân.


Tổng giám đốc gần đây đổi tính rồi sao? Trước kia không phải chỉ thích những mỹ nữ có thân hình nóng bỏng sao? Có lẽ ăn tiệc lớn quá nhiều, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị. Loại cháo trắng dưa muối này, bảo đảm thời gian tồn tại sẽ không quá dài. Mọi người đang âm thầm đưa ra án tử cho Taeyeon. Kết luận thời gian cô được cưng chiều sẽ không vượt qua một tuần lễ.


"Đứng thất thần ở đấy làm gì? Không phải nói các anh xử lý vết thương sao?" Baekhyun lạnh lùng mở miệng làm mấy bác sĩ sợ tới mức vội vàng xoay người đi lấy thuốc.


Loại thuốc này khi thoa vào vết thương rất xót, khi thoa lên cánh tay Taeyeon thì cô xót đến nhăn mặt nhăn mày lại.


"Xong rồi xong rồi, gắng chịu một chút." Baekhyun cúi đầu nhìn Taeyeon, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ cô như dỗ một đứa bé.


Các bác sĩ thêm một lần nữa kinh hãi! Thì ra là Tổng giám đốc nói chuyện cũng dịu dàng như thế, thì ra giọng nói dịu dàng của tổng giám đốc có lực sát thương lớn đến như vậy! Trong mắt những nữ điều dưỡng toát ra muôn vàn trái tim hồng, đây quả thực là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà! Có vẻ bá đạo, nhưng đối với người phụ nữ mình thích lại dịu dàng như nước. . . . . . Mấy nữ điều dưỡng không ngừng si mê . . . . . .


Thấy ánh mắt kinh ngạc của các bác sĩ xung quanh, Taeyeon cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Đẩy Baekhyun đang gắng kéo tay của cô, chân mày nhíu lại thật chặt.


Thật là đáng ghét, cô mới đi làm ngày đầu tiên, cô không muốn bị người ta nhìn như nhìn động vật hoang dã như vậy. Đều do Baekhyun, trước đây không phải nói chuyện cô tới đây là chỉ đi làm sao? Phải đối đãi với cô bình thường như những nhân viên khác. Nhưng hắn hoàn toàn không làm được!


Taeyeon hung hăng trừng Baekhyun một cái, mặt không biến sắc bỏ Baekhyun lại rồi dời đi.


Taeyeon nhìn Baekhyun vẻ ghét bỏ rất rõ ràng, các bác sĩ xung quanh không chỉ là khiếp sợ, mà con ngươi đều như rớt ra ngoài!


Một cô gái có dung mạo tầm thường mà thật đúng là lớn mật a! Thậm chí ngay cả Tổng giám đốc cũng dám ghét bỏ! Thật sâu trong lòng mọi người đang sùng bái Taeyeon, hiện giờ trong lòng bọn họ, Taeyeon là thần tượng!


Khi Baekhyun đưa Taeyeon từ phòng y tế đi ra, cô đã trở thành truyền thuyết ở Byun thị, trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán trong công ty.


Cả công ty giống như bị nổ tung, tất cả mọi người bàn tán về mối quan hệ giữ Taeyeon và Baekhyun.


Mấy bác sĩ phòng y tế, khi Taeyeon và Baekhyun vừa rời đi, liền lập tức thông qua mạng internet nội bộ của công ty thông báo động thái mới nhất của tổng giám đốc và Taeyeon!


Bao gồm Tổng giám đốc muốn kéo tay tiểu nha đầu, lại bị tiểu nha đầu cự tuyệt cùng khinh thường. Bao gồm tổng giám đốc dịu dàng dụ dỗ cô đừng sợ bôi thuốc, Baekhyun sủng ái và che chở Taeyeon, bị mọi người phóng đại gấp mười lần sau khi thông báo, Taeyeon trở thành thư ký nổi danh nhất trong lịch sử của công ty Byun thị!


Taeyeon và Baekhyun cùng trở lại phòng thư ký.


Trên đường đi rất nhiều lần Taeyeon cầu khẩn Baekhyun: "Van cầu anh, đừng đi cùng tôi có được không? Vừa rồi đã đủ làm người khác chú ý rồi, bây giờ anh lại đưa tôi trở về, không biết người khác còn nói như thế nào nữa đây!"


Baekhyun nhướng đôi mày rậm lên: "Taeyeon, đừng tự mình đa tình có được hay không? Tôi chỉ là thuận đường! Tôi trở về phòng làm việc cũng là đi đường này."


Taeyeon gật đầu một cái: "Vậy cũng được! Vậy tôi đi cầu thang bộ?"


Baekhyun đưa tay ra trực tiếp kéo cổ áo cô: "Cùng tôi đi thang máy!"


Trên đường đi Taeyeon đón nhận biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người, khi trở lại phòng thư ký, trong bụng đã tức đầy một bụng.


"Taeyeon, cậu trở lại rồi? Cánh tay thế nào?" Fany thấy Taeyeon trở lại, quan tâm chào đón hỏi.


"A, không có việc gì rồi, bôi thuốc xong tốt hơn nhiều. Đừng lo lắng." Taeyeon nhìn Fany cười một tiếng.


Soyeon thấy Baekhyun cũng tới, trên mặt mang nụ cười sáng rỡ, cái mông uốn éo đi tới bên cạnh Taeyeon, làm bộ quan tâm nói: "Taeyeon, thật là thật xin lỗi a, tôi thật sự là không là ý! Cô không sao chứ?"


Taeyeon liếc mắt Baekhyun, thấy hắn đang nhìn cánh tay mình chằm chằm, hai mắt sâu như nước, không có tiêu điểm quét qua mặt của Soyeon, đáy mắt hắn không bởi vì cô xinh đẹp như búp bê mà có bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt hắn chỉ có loại ánh sáng như dao nhọn.


Taeyeon không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, dù sao cũng không đau lắm."


"Taeyeon, cô thật rộng lượng , tôi thật sự rất cảm động. . . . . ." Soyeon giả mù sa mưa nói, nhưng đôi mắt to hoàn toàn không nhìn Taeyeon, mọi ánh mắt đều quét qua người Baekhyun.


Đáy mắt Baekhyun thoáng qua vẻ châm chọc, thái độ càng thêm lạnh lùng, ngũ quan Byunnh xắn giống như hoàng tử u ám vô cùng, cả người chợt tản mát ra một loại khí lạnh lẽo.


"Soyeon, cô bị sa thải!" Lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén nổi lên những tia sáng lạnh lẽo.


"Tổng giám đốc !" Soyeon bị lời nói của Baekhyun làm cho sợ tới ngây người, mở đôi mắt to không tin nhìn Baekhyun.


Cô dầu gì cũng đã từng là tình nhân của Baekhyun, sao hắn lại vì một thư ký tầm thường như Taeyeon này mà sa thải mình?


"Tổng giám đốc, Soyeon không phải ý, làm sao anh có thể xử phạt cô ấy nặng như vậy!" Đối với quyết định của Baekhyun, Taeyeon cũng cảm thấy thật bất ngờ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro