Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên gương mặt lạnh lùng của Baekhyun không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn Soyeon.


Soyeon hoảng sợ kêu: "Tổng giám đốc, không phải như anh nghĩ đâu!" Trên mặt cô là sự khiếp sợ thật sâu, không thể tin được Baekhyun thật sự vì một chuyện nhỏ này mà sa thải mình.


Coi như chưa từng có đêm hôm đó thì dầu gì ba Soyeon cũng là quản lý cao cấp của công ty, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Con tiểu nha đầu này mới đến công ty có một ngày a!


Nhìn mặt mũi vặn vẹo của Soyeon, Baekhyun không nhịn được cau mày, trầm giọng nói: "Đi thu thập đồ đạc, lập tức rời đi!"


Nước mắt Soyeon lập tức chảy ra: "Tổng giám đốc, tôi sai lầm rồi! Tôi không dám nữa!" Cô lập tức quỳ xuống dưới chân Baekhyun.


"Đi ra ngoài! Ngay lập tức!" Baekhyun ghét nhất những người phụ nữ dây dưa không nghỉ, giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa.


Soyeon biết không còn đường ở lại nữa, những giọt lệ trong mắt lưu chuyển, ánh mắt bắn ra những tia u ám, nhìn Baekhyun, tay run rẩy từ từ nắm lại thành nắm đấm: " Taeyeon đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao?"


"Đi ra ngoài!" Quát lạnh một tiếng.


Ánh mắt oán độc của Soyeon quét qua gương mặt của Taeyeon, khiến cô không rét mà run!


Cũng chỉ là một nốt phỏng nho nhỏ, cứ coi như Soyeon ý , nhưng hình phạt này đối với cô ta mà nói là quá nặng rồi.


Baekhyun muốn trả thù cho cô sao? Nhưng cô không cần trả thù như vậy!


Taeyeon ngẩng đầu nhìn Baekhyun một cái, ánh mắt phức tạp.


Ba ngày trôi qua, Taeyeon ngồi ở trước bàn làm việc của mình xử lý văn kiện, nửa hàng chữ cũng chưa gõ xong, liền nghe thấy giọng nói kích động của Fany: "Taeyeon! Có phải cậu có số đào hoa không?"


Taeyeon kinh ngạc quay đầu: "Cái gì?"


Vẻ mặt Fany đầy ý cười, băng băng đi đến trước mặt cô, gương mặt Byunnh đẹp thần thần bí bí: "Taeyeon, nói, rốt cuộc cậu đang dính dáng đến tên nhà giàu nào hả?"


"Cái gì?" Trong lòng Taeyeon co rụt lại, chẳng lẽ quan hệ của cô và Baekhyun bị Fany phát hiện?


Không thể nào a, cô bình thường cũng rất cẩn thận, Fany hoàn toàn không thể phát hiện được.


Fany như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng rất đẹp: "Tiệm bán hoa vừa đưa tới! Trên thẻ viết tên của cậu!"


Người nào tặng hoa đây? Taeyeon cũng có chút kỳ quái.


Vội vàng đứng lên nhận hoa hồng, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, trên tấm danh thiếp màu hồng viết một câu: Taeyeon, có phải rất vui mừng hay không?


Nét chữ viết bằng bút màu bạc, mạnh mẽ có lực. Là chữ viết của Baekhyun!


Vui mừng? Vui mừng cái đầu anh a! Baekhyun, người đàn ông ngây thơ này!


Cô cũng không còn nữ sinh nữa, một bó hoa hồng mà có thể khiến cô vui mừng?


"A a a a. . . . . ."


"Oa oa oa oa. . . . . ."


Tiếng kêu kinh ngạc của đồng nghiệp nữ ở phòng làm việc bên ngoài đua nhau truyền đến.


Taeyeon xoa xoa lỗ tai đau nhức, cau mày nhìn ra cửa, rồi trợn tròn mắt, chỉ thấy một người mặc đồng phục của tiệm bán hoa xách một giỏ hoa hồng kết thành trái tim đỏ thẫm đi về phía bên này.


Kích thước trái tim quá lớn, cao gần tới 2m, phòng làm việc rộng rãi nhất thời có vẻ chật chội.


"Wow! Chuyện tình cảm trong phim thần tượng diễn ra sờ sờ trước mắt a! Một bó hoa hồng lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a?" Fany đứng bên cạnh Taeyeon liên tiếp sợ hãi than, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy hâm mộ.


Taeyeon im lặng.


"Thưa cô, tổng cộng 9999 đóa hoa hồng,xin ký nhận." Nhân viên tiệm bán hoa lấy ra hóa đơn cho cô ký nhận.


"Thật ngại quá, tôi không ký nhận đâu." Taeyeon đem bó hoa hồng trên tay nhét trả lại: "Mời anh đem những bó hồng này trả lại hết đi."


Baekhyun rốt cuộc muốn làm gì? Không phải đi công tác rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh rỗi tặng cô hoa hồng?


"Thưa cô, mời cô ký nhận đi! Người tặng đã trả tiền xong rồi." Nhân viên làm việc ở tiệm bán hoa cho rằng Taeyeon nghĩ mình phải trả tiền.


"Tôi bất kể, mang đi!" Taeyeon lạnh mặt .


Baekhyun xem cô là cái gì? ý khiến cô không còn cách nào sinh tồn ở công ty. Được lắm, một lần nữa cô trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty!


Cô không muốn như vậy! Cô chỉ muốn yên lặng đi làm, cuộc sống bình bình thản thản! Hắn rốt cuộc có hiểu hay không!


"Taeyeon! Cậu ngốc à? Nhiều hoa hồng như vậy, để ở phòng làm việc nhìn cũng sướng mắt a!" Fany kích động luôn miệng ngăn cản, đoạt lấy một cây viết soàn soạt soàn soạt thay Taeyeon ký tên: "Tôi thay cô ấy ký! Các anh đi thôi! Đi nhanh đi!"


Nhân viên làm việc lao ra khỏi tòa soạn tựa như chạy nạn, chỉ sợ một giây sau cô sẽ đổi ý.


" Fany!" Taeyeon tức giận trừng Fany.


Fany là bạn tốt của cô, hiểu rõ tánh cô bướng bỉnh nói không cần là không cần, lại còn dám nhận hoa!


"Ai nha, đừng nóng giận! Nếu như cậu không thích, để bên này cũng được" Fany vui sướng hài lòng dụ dỗ Taeyeon, nhưng nói là nói như vậy chứ cơ thể không thèm nhúc nhích. Bát quái nhìn chằm chằm Taeyeon: "Nói mau! Rốt cuộc người nào tặng hoa? Tại sao cậu không nhận?"


Tại sao không nhận?


Taeyeon cười khổ một tiếng, nếu Fany biết hoa này do ai tặng, đoán chừng sẽ không chỉ hỏi vấn đề này.


Taeyeon tới Byun thị mới biết, Baekhyun trong suy nghĩ của nhân viên chính là thiên sứ và ma quỷ kết hợp lại.


Nói hắn là thiên sứ, thuần túy là bởi vì gương mặt rất đẹp trai của hắn, nói hắn là ma quỷ, là bởi vì tác phong làm việc quá quá lạnh lùng bá đạo. Gần như không ai chịu được sự cổ quái của hắn, thư ký bên cạnh hắn đổi mới như cơm bữa, Fany coi như rất ngốc rồi.


"Taeyeon, người nào tặng? Mau nói nhỏ cho tớ biết, tớ bảo đảm không nói cho người khác!" Fany vẫn đang gắng cầu khẩn Taeyeon, máu bát quái đang thiêu đốt.


"Là một người đàn ông kiêu ngạo vừa già vừa lùn lại vác cái bụng bia, dù có phun nhiều nước hoa hơn nữa cũng không át được mùi hôi nách tặng tớ!" Taeyeon cắn răng nghiến lợi nói.


Sau đó quay đầu xấu bụng đẩy Fany rồi mỉm cười: "Cậu muốn hoa hồng này sao, tớ nói cho người đó biết số điện thoại của cậu nhé?"


"A! Tớ còn có chuyện phải làm, bái bai!" Fany co cẳng chạy, dáng vẻ giả bộ rất bận rộn.


"Ha ha. . . . . ." Taeyeon bị biểu tình Fany chọc cho cười ha ha.


Taeyeon ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động đi tới phòng nghỉ, bấm số điện thoại của Baekhyun.


Tiếng chuông reo lặng lẽ vang lên thật lâu, một giọng nữ xa lạ từ trong điện thoại vang lên: "xin chào! Xin hỏi ai đầu dây?"


Taeyeon lập tức sửng sốt, một cảm giác khó hiểu tràn đến.


Giống như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, rét lạnh thấu xương, khiến cô gần như không nói ra lời.


Hắn đi công tác mới có mấy ngày, vậy mà đã có người phụ nữ khác nhanh như vậy?


Đã như vậy, còn vụng về tặng cô hoa hồng làm gì? Khiến cô trở thành đầu đề câu chuyện của toàn bộ công ty?


Cô nên sớm hiểu, loại người đàn ông như Baekhyun này, quan hệ nam nữ mãi mãi vẫn tùy tiện như vậy, phụ nữ đi qua đời hắn nhiều không kể xiết, Taeyeon cô, cũng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán của hắn mà thôi.


Buồn cười, cô còn tự coi mình quan trọng như vậy.


Taeyeon nhìn điện thoại di động, nói không ra một câu, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì bên đầu kia điện thoại lại vang lên giọng nói như đã được lập trình hóa: "Là Cô Kim sao? Byun tổng bây giờ đang họp, không tiện nghe điện thoại, có cần tôi nhắc nhở ngài ấy gọi lại cho cô không?"


Người phụ nữ này. . . . . . Biết sự tồn tại của cô?


Còn hào phóng giúp cô nói lại cho Baekhyun?


Taeyeon ngạc nhiên mở miệng: "xin hỏi cô là?"


"Tôi là thư ký của Byun tổng ở Thượng Hải." Người phụ nữ trong điện thoại khẽ cười một tiếng, lễ phép giải thích: " Điện thoại của Byun tổng hết pin, vừa rồi kêu tôi cầm đi sạc pin, xin Cô Kim không nên hiểu lầm."


Lời giải thích hợp tình hợp lý như thế . . . . . . Nhuần nhuyễn như thế, dường như trước cô đã giải thích rất nhiều lần rồi.


Là do ứng phó với rất nhiều người phụ nữ sao?


Chợt nhớ tới lời Fany cười giỡn: "Khi làm thư ký cho Baekhyun, phải chuẩn bị bản lính giúp hắn ứng phó với những loại phụ nữ khác nhau"


Taeyeon yên lặng. . . . . .


"Taeyeon!" Fany bưng ly nước chạy tới phòng nghỉ, "Mau! Cậu rốt cuộc có tham gia hay không tham gia! Đêm nay công ty S.T. tổ chức một cuộc xem mắt lớn! Cậu nhất định phải đi a!"


Nói xong, lại chạy đi như một cơn gió, thuyết phục những đồng nghiệp khác.


Fany có nói qua, mơ ước lớn nhất của cô ấy chính là trước 25 tuổi lấy chồng. Cho nên, đối với các hoạt động xem mắt, cho tới bây giờ cô ấy đều chưa bỏ qua, theo lời nói của cô ấy thì đúng là thà giết lầm chứ không buông tha!


Taeyeon bất đắc dĩ bĩu môi, hướng về phía điện thoại di động hỏi tiếp: "Byun tổng đang họp đúng không? Vậy tôi gọi lại sau."


----------------------------------------------------------------------


Văn phòng chi nhánh công ty Byun thị tại Thượng Hải nằm ở khu vực trung tâm sông Hoàng Phố. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, khi kéo rèm cửa sổ sát đất ra, phong cảnh toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.


Duyệt xong văn kiện đã là 6 giờ chiều.


Baekhyun kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo để một hình người bằng kim cương, mái tóc màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chiếc cằm nhọn nhỏ xinh xắn, một đôi mắt to rất linh động làm bằng 2 viên thạch anh màu đen, lóe ra ánh sáng áp đảo người nhìn.


Đây là do Baekhyun ý làm một tượng người ở Swarovski vì Taeyeon. Tượng người xinh đẹp đứng ở trên bàn, ở trong gian phòng tổng giám đốc luôn có hơi thở lạnh như băng này rất thích hợp, rất bắt mắt. . . . . .


Lần đầu tiên khi ở Chicago nhìn thấy tạo hình tượng người tương tự, hắn liền nghĩ đến Taeyeon, những cô bé rất thích những thứ đồ chơi sáng long lánh như thế này, Taeyeon nhất định cũng thích.


Đúng rồi, lần sau sẽ làm tượng của mình, để Taeyeon mang theo bên người!


Đôi môi mỏng khiêu gợi của Baekhyun không nhịn được nâng lên thành một đường cong.


" p p --"


Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái.


"Vào đi." Baekhyun dừng suy nghĩ, giọng nói lãnh đạm.


Một người phụ nữ trí thức tuổi chừng 30 cất bước đi vào, chính là thư ký của hắn ở chi nhánh công ty tại Thượng Hải, thư ký Trương.


"Byun tổng, cà phê của ngài." Thư ký Trương đem cà phê nóng hổi để trên bàn làm việc, thuận tiện báo cáo lịch làm việc, "Chín giờ tối Ngài và mấy vị quản lý sở nhà đất Đế Nghiệp có một bữa ăn tối, tôi đặt tại nhà hàng Tây Hoàn Quân Dương."


"Ừ." Baekhyun cầm chén cà phê nhấp nhẹ.


"Còn có. . . . . . Cô Lam, cô Hứa, Cô Kim, cô Phương, xin ngài lúc rảnh rỗi gọi điện thoại lại cho các cô ấy." Thư ký đẩy đẩy gọng kính đen báo cáo chuyện riêng đâu ra đấy.


Baekhyun là tổng giám đốc Byun thị ở châu Á, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp lại vô cùng anh tuấn, phụ nữ bên cạnh rất nhiều.


Thư ký Trương có lúc cảm giác mình không phải thư ký, mà là bảo mẫu kiêm trưởng bối của hắn, còn phải thay hắn xử lý các loại quan hệ nam nữ. Động tác uống cà phê của Baekhyun dừng lại, "Cô Kim?"


"Cô Taeyeon." Thư ký Trương không khỏi tò mò nhìn về phía Baekhyun, bốn cô chỉ hỏi Cô Kim? Xem ra Byun tổng đối với cô Kim này yêu thương khác thường a. . . . . .


Taeyeon?


Lông mày Baekhyun nhướng nhẹ lên, cô lại biết chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra những bó hoa hồng kia đã có tác dụng, cho nên mới nói, hoa hồng đối với phụ nữ có lực sát thương lớn nhất, Taeyeon cũng không phải ngoại lệ.


Lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương màu xanh cô không cảm động lắm, nhất định có nguyên nhân khác.



Trong tiệm bán quần áo, Taeyeon đang cùng với Fany chọn lựa y phục.

"Taeyeon, cậu xem tôi mặc bộ này có được hay không?" Fany cầm lên một cái váy màu đen, ướm trên người rồi khoa tay múa chân cho Taeyeon nhìn.

Taeyeon lắc đầu. Màu da của Fany là màu da lúa mạch trơn láng khỏe mạnh, mặc váy đen vào sẽ khiến làn da đen thêm. Taeyeon đi tới giá áo cầm lên một cái váy màu trắng đưa cho Fany: "Fany, thử cái này xem."

Fany có chút do dự: "Da của tớ không trắng, mặc cái này sợ bị lộ làn da đen hay không?"

Taeyeon cười lắc đầu: "Màu da của cậu là màu mật ong, mặc đồ màu trắng mới tôn lên được!".

Fany nửa tin nửa ngờ đi vào phòng thử quần áo. Taeyeon tùy tiện quan sát các kiểu quần áo treo trên giá.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc ở sát vách vang lên, chỉ cách cô một hàng quần áo.

"Sehun, tức quá! Những bộ quần áo xinh đẹp này bây giờ người ta không mặc được! Đều tại anh á! Hại người ta mang thai, sanh xong bảo bối sẽ trở thành phụ nữ luống tuổi có chồng." Là giọng nói nũng nịu của Soojung

Sehun, cái tên quen thuộc khiến cả người Taeyeon run lên.

Từ khe hở của giá quần áo nhìn sang, Sehun đang cùng với Soojung mua quần áo.

Soojung mập hơn, gương mặt trắng nõn mượt mà của một thiếu phu nhân nhà giàu. Bên cạnh là Sehun, vẫn đẹp trai như thế, lịch sự như thế, trên mặt vẫn hiện một nụ cười theo thói, chỉ có điều giữa hai hàng chân mày có một ít u buồn.

Taeyeon vội vàng nép mình vào giá quần áo. Trái tim không khống chế được đập thình thịch trong lồng ngực!

Sehun, học trưởng Oh của cô đang ở cách vách! Cách cô chỉ bằng một hàng quần áo!

Nhưng khoảng cách này, lại xa xôi như vậy. . . . . . Xa xôi đến nỗi kiếp này cô không thể nào với tới.

Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là sinh và tử. Mà là tôi đứng ở trước mặt của anh, nhưng anh lại không biết tôi yêu anh. Những lời này, đột nhiên nổi lên trong đầu của Taeyeon, vốn là một câu mọi người hay dùng, nhưng mà giờ phút này lại khiến cho Taeyeon bi thương không dứt.

Học trưởng Oh, hắn sống có tốt không? Cùng Soojung kết hôn, sinh một bé con đáng yêu, trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Như vậy là tốt rồi. Cuộc sống của học trưởng Oh, vốn phải là như vậy.

Soojung chưa đủ tốt, nhưng như thế thì đã sao? Cô ấy yêu học trưởng Oh, như vậy đã quá đủ.

Những ngón tay của Taeyeon níu thật chặt vào giá quần áo, tựa như đang níu trái tim đau đớn của mình.

"Soojung, em không thích những thứ này, vậy chúng ta đi xem bên kia đi!" Sehun cười dịu dàng, kéo Soojung đi tới hướng bên kia.

Taeyeon thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vẫn còn may mắn, Sehun và Soojung không đi qua bên này.

Cô chưa chuẩn bị tâm trạng để gặp lại học trưởng Oh. Nếu như có thể, cô hi vọng đời này kiếp này sẽ không gặp nhau nữa. Để cho hắn cất giữ trong lòng những ấn tượng tốt đẹp nhất thôi.

Buồn rầu nhìn bóng dáng Sehun và Soojung càng lúc càng xa, Taeyeon không biết hai mắt mình đã ướt.

"Ui! Taeyeon! Đang nhìn cái gì mà như mất hồn thế?" Giọng nói của Fany cắt đứt mạch suy nghĩ của Taeyeon

Nhanh chóng lau khóe mắt để che dấu nước mắt đã tràn ra, Taeyeon cố nặn ra một nụ cười: "Cậu thay xong rồi hả?"

Fany có chút vô tư, cũng không quá chú ý đến sự khác thường của Taeyeon cô mặc chiếc vay trắng xoay một vòng truốc mặt Taeyeon: "Taeyeon sao? Đẹp không? Tối mai có thể hạ gục những người con trai không?"

Tối mai là hội gặp mặt thân thiết (xem mắt) diễn ra ở tòa nhà đối diện của công ty Khoa Học Công Nghệ, nghe nói có rất nhiều nam giới trình độ học vấn cao, thu nhập tốt, diện mạo cũng vô cùng đẹp trai của công ty Khoa học công nghệ.

Chiếc váy màu trắng có kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại tôn dáng người xinh đẹp và làn da màu mật ong của Fany trở nên rất quyến rũ. Hơn nữa trên mặt cô là nụ cười sáng rỡ không gì sánh được, hàm răng trắng sáng, là một hình mẫu của người phụ nữ xinh đẹp.

Taeyeon than thở trong lòng: "Fany, cậu rất đẹp! Mình tin chắc rằng những thanh niên công ty khoa học công nghệ kia nhất định sẽ chết mê chết mệt vì vẻ đẹp của cậu đấy!"

Fany vén tóc làm một động tác đắc ý: "Ừ, tối mai tớ sẽ triển khai quyền cước, quyến rũ một người, tranh thủ năm nay sẽ kết hôn!"

Nhìn nụ cười sáng lạn của Fany, Taeyeon cảm thấy hâm mộ. Thật sự, cô hâm mộ Fany, mặc dù chưa có bạn trai, nhưng là cuộc đời của cô trong sáng, đơn giản là đi làm, đơn giản là yêu, tương lai cũng đơn giản chỉ là kết hôn sinh con. Tất cả đều minh bạch dưới ánh mặt trời, không giống như cô, mọi sinh hoạt, đều ở trong bóng tối, không có tư cách ra ngoài ánh sáng.

Hội gặp mặt lần này quả thật chất lượng rất cao. Phần lớn đều là trai đẹp gái xinh, nam nữ dung mạo không xuất chúng thì khí chất dáng người cũng là hạng nhất.

Đưa mắt nhìn xung quanh, quang cảnh rất vui mắt. Taeyeon cảm thán, xem ra hôm nay tới đây cũng không vô ích. Cô thật sự chẳng có hứng thú gì, chỉ vì muốn đi cùng Fany, giúp cô ấy lựa chọn người cho kỹ thôi. Nhưng thật không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy rất nhiều trai đẹp gái xinh.

Dường như trai đẹp gái xinh còn độc thân ở thành phố đều tới. . . . . .

Fany vô cùng hưng phấn, vui vẻ nhìn Taeyeon nói: "Tớ cảm thấy được chuyện lớn cả đời của tớ có hi vọng rồi !"

Tới bàn tiếp tân nhanh chóng lấy một mã số sánh đôi. Taeyeon rút được số 7, như vậy người sánh đôi cùng cô là số 17. Fany rút được số 23, người sánh đôi cùng cô ấy là số 33.

Thấy Taeyeon đem số hiệu len lén trả lại bàn, Fany không đồng ý: "Không được như vậy nha! Không phải cậu cũng độc thân sao? Nếu bây giờ cậu không muốn tìm bạn trai, thì coi như biết thêm một người bạn mới không tốt sao? Mọi người cùng nhau chơi đùa. Đều là thanh niên với nhau, nếu cậu cảm thấy không thích hợp, không thích, thì lát nữa không cần lưu số điện thoại là được rồi."

Taeyeon suy nghĩ một chút, cũng đúng, dù sao cũng đã tới, coi như quen biết thêm một người bạn thôi.

Theo thứ tự đi tới bàn sắp đặt sẵn, người số 17 đã ngồi sẵn từ lúc nào. Bóng lưng dường như nhìn rất quen mắt. Taeyeon ổn định lại tinh thần, hướng về phía người đàn ông kia đi tới.

"Xin chào....!" Câu thăm hỏi mới nói một nửa đã bị mắc trong cổ họng!

Baekhyun! Người đàn ông ngồi ở chỗ đó lại là Baekhyun! Sắc mặt hung dữ đáng sợ, đang hung hăng nhìn Taeyeon chằm chằm!

"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?" Taeyeon không hiểu tại sao, nhưng cô cảm thấy có chút chột dạ, cả người lui về phía sau, nhỏ giọng hỏi.

Bóng dáng cao lớn của Baekhyun ngồi ở đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Taeyeon, áo sơ mi màu đen làm nổi bật lên vẻ tức giận bao phủ khắp người hắn.

Thấy biểu tình Baekhyun, trái tim Taeyeon như co rút lại.

"Taeyeon, em thật to gan!" Baekhyun cắn răng nghiến lợi nói. Trên gương mặt đẹp trai mây đen giăng đầy, ánh mắt là ngọn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Taeyeon mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, nói rằng cô chỉ tới đây để giúp Fany hay sao? Nói rằng cô căn bản không có ý định xem mắt ai sao? Chắc chắn Baekhyun sẽ không tin.

Thôi. Không giải thích nữa. Taeyeon cúi đầu, không muốn mở miệng nói chuyện.

Nhưng bộ dạng của Taeyeon trong mắt Baekhyun chính là biểu hiện chột dạ. Hắn thức thâu đêm để xử lý cho xong mọi việc ở Thượng Hải, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được nghỉ, vội vã bay về đây, tìm cô mãi không được, lại nghe nhân viên tiếp tân của công ty nói cô cùng Fany tới hội gặp mặt thân thiết rồi!

Lửa giận thiêu đốt càng thêm tràn đầy, mặt Baekhyun xanh mét đứng lên, trong con ngươi u ám là ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt: "cô tự đâm đầu vào chỗ chết có phải hay không? Cô lại dám ở sau lưng tôi ra ngoài xem mắt!"

Mọi người xung quanh nhìn sang. Trước mặt mọi người bị Baekhyun rống lên như vậy, Taeyeon cảm thấy mặt mặt đã mất sạch! Cùng Baekhyun ở chung một chỗ, lần nào cũng biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người!

Taeyeon ghê tởm loại cảm giác này!

Mặc kệ cái người điên này, Taeyeon ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Baekhyun nói: "Tôi chỉ là tới cho đủ số , anh tin hay không cũng mặc!"

A, đây là lỗi của hắn rồi sao? Là hắn đa nghi? Là hắn không tin tưởng cô?

Baekhyun thật sự bị Taeyeon làm cho giận điên lên!

"Cho đủ số? Cho đủ số mà vừa lúc thừa dịp tôi đi công tác? Cho đủ số mà còn ăn mặc trang điểm lẳng lơ như vậy? Muốn câu dẫn ai?"

Baekhyun nổi trận lôi đình, nắm chặt cánh tay Taeyeon lạnh lùng chất vấn: "Mới vài ngày không có đàn ông, mà cô đã chịu không nổi rồi sao?"

Mặc dù trong phòng rất ồn ào huyên náo, nhưng tiếng gào của Baekhyun cũng gây ra không ít sự chú ý của mọi người, họ nhao nhao nhìn sang bên này.

"Baekhyun! Buông tay!" Cổ tay Taeyeon bị hắn nắm chặt đau đớn, cau mày nói.

Baekhyun tức giận quét mắt liếc qua quần áo của Taeyeon.

Taeyeon mặc một bộ váy màu đen cổ chữ V, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Cố ý ăn mặc như thế, còn dám nói chỉ tới đây cho đủ số! Taeyeon, xem ra tôi hoàn toàn không nên cho cô bất kỳ khoảng tự do nào!

Ánh mắt âm trầm của Baekhyun lạnh lùng nhìn Taeyeon, kéo cánh tay cô đứng lên: "Đi! Trở về với tôi!"

"Baekhyun anh làm gì đấy! Anh buông tay!" Taeyeon nổi giận. Lớn tiếng trách cứ.

Ở bên kia Fany thấy Taeyeon bên này dường như xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy tới.

Khi thấy rõ người đàn ông dây dưa với Taeyeon là Baekhyun thì Fany cũng sợ tới ngây người.

"Byun tổng?"

Baekhyun quay đầu, nhìn thấy người vừa tới là thư ký Fany. Tức giận trong lòng càng tăng lên, Taeyeon và Fany quan hệ rất tốt, hôm nay Taeyeon ới hội gặp mặt này, nhất định là do Fany giựt dây!

Lạnh lùng mở miệng: "Thư ký Hwang, là do cô kêu Taeyeon tới đây tham gia hội gặp mặt sao?"

Fany nhìn sắc mặt âm trầm Baekhyun trong lòng cũng có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Đúng, là tôi kêu Taeyeon tới. Dù sao đây cũng là hội gặp mặt, quen biết thêm một người cũng không tệ a!"

"Quen biết thêm một người, là quen biết đàn ông chứ? Nhân viên nữ ở Byun thị của chúng tôi, bây giờ cũng cởi mở như vậy sao?" Baekhyun lạnh lùng châm chọc nói.

Nghe câu nói của Baekhyun. Fany có chút khó tin nhìn hắn, đường đường là một tổng giám đốc mà nói với nhân viên như thế sao? Nhưng đây chỉ là tham gia hội gặp mặt, chứ không đến nỗi là bán đứng cơ mật của công ty, đúng không?

"Byun tổng, mặc dù chúng tôi là nhân viên Byun thị, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn có sinh hoạt cá nhân của mình, hết giờ làm việc, chúng tôi làm cái gì, tổng giám đốc ngài cũng quan tâm sao?" Fany cũng không phải là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Thời điểm nên phản kích cô tuyệt đối sẽ không mềm yếu.

"Tôi thấy cô có vẻ không muốn là việc ở Byun thị nữa rồi!" Sắc mặt Baekhyun càng thêm xanh mét khó coi. Nhân viên Byun thị hắn mà lại dùng cái loại giọng này nói chuyện với hắn! Trên thế giới này, trừ Taeyeon ra thì không có người phụ nữ nào khác dám bắt bẻ hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro