Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Byun tổng có phải anh theo đuổi Taeyeon không
"Ách. . . . . ." Taeyeon căng thẳng nhìn Baekhyun, với cá tính của Baekhyun, không biết sẽ nói cái gì để khiến cô đỏ mặt!


"Còn dùng từ theo đuổi sao? Taeyeon vốn chính là người phụ nữ của tôi!" Baekhyun liếc mắt nhìn Taeyeon, nhàn nhạt nói ra.


"Oa! Taeyeon! Thì ra cậu và Byun tổng đã sớm kết giao rồi! Cậu không thèm nói cho tôi biết! Không xứng là bạn bè!" Fany kinh ngạc kêu, "Khó trách Byun tổng lại chăm sóc cậu kỹ như vậy! Khó trách vừa rồi chơi trò chơi mà nụ hôn lại nóng bỏng như vậy! Taeyeon! Cậu không phải bạn bè mà!"


Taeyeon im lặng.


Fany làm sao biết, cô căn bản không phải bạn gái chân chính, chẳng qua là Baekhyun thích dây dưa không muốn bỏ qua cho một con mồi, một tình nhân mà thôi!


Baekhyun cũng đã từng nói qua, danh phận, cô đừng hòng mơ tưởng!


Taeyeon ngẩng đầu, hít sâu một hơi: "Fany, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không có cùng Byun tổng lui tới. Tôi và ngài ấy, chỉ là. . . . . ."


Cô thật không biết nên giải thích làm sao, cái từ tình nhân này, quá hèn mọn, quá nhục nhã.


Đôi mắt Suho lóe lên ánh sáng nhạt, trên mặt vẫn là nụ cười ngỗ ngược, nhìn Taeyeon, rồi lại nhìn Baekhyun.


Ánh mắt của Baekhyun híp lại, người phụ nữ này, cứ không muốn thừa nhận với người khác quan hệ của cô và hắn sao? Baekhyun hắn cứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy sao?


Lửa giận cuồn cuộn trong lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén, bàn tay trực tiếp chiếm lấy cằm Taeyeon: "Taeyeon, em nói cái gì? Em lặp lại một lần nữa xem!"


Tính khí quật cường của Taeyeon cũng nổi lên: "Nói cái gì? Chẳng lẽ chúng ta đang kết giao sao? Chẳng lẽ anh dám nói anh là bạn trai của tôi, tôi là bạn gái của anh?"


Ánh mắt sâu như nước của Baekhyun gắt gao nhìn Taeyeon, ý vị trong mắt lưu chuyển, không thấy rõ cảm xúc của hắn như thế nào.


Suho đang khoanh tay ngồi nhìn mọi chuyện, đột ngột kéo Baekhyun: "Baekhyun, đừng như vậy, ra ngoài chơi vì vui vẻ, căng thẳng như vậy làm gì."


Fany cũng bị kinh hoảng vì đột nhiên hai người cãi vã. Taeyeon và Baekhyun, nhìn qua rõ ràng chính là đôi tình nhân a, hoặc có thể nói, là Byun tổng theo đuổi Taeyeon! Tại sao lại cãi vã đây?


Baekhyun hoàn toàn không thèm quan tâm đến lý lẽ của Suho, cặp mắt chăm chú nhìn Taeyeon: "Em đang trách tôi chưa cho em danh phận? Là muốn làm bạn gái chính thức của tôi?"


Trong lòng chợt rất thích thú. Thì ra Taeyeon tức vì chuyện này, cô rất muốn gả cho hắn, muốn cả đời quấn quít hắn sao? Baekhyun yêu chết cảm giác bị Taeyeon quấn lấy.


Nhìn ánh mắt lo lắng và thông cảm của Suho và Fany ngồi bên cạnh, Taeyeon tức giận đến toàn thân phát run! Mình giống như con khỉ bị Baekhyun đùa giỡn trong lòng bàn tay, nói hôn liền hôn, hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến của cô, nói chất vấn liền chất vấn, ngay trước mặt nhiều người như vậy, sử dụng bạo lực với mình, người đàn ông này, rốt cuộc có hiểu phải tôn trọng người khác hay không?


Nói yêu cô, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô! Tự cao tự đại, bá đạo, dã man không hiểu chuyện, người đàn ông như vậy, cô hoàn toàn không thích!


Cắn chặt đôi môi, Taeyeon lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Baekhyun, cô mở miệng nói, giọng nói rất nhỏ, nhưng kiên định rõ ràng: "Thật xin lỗi, Baekhyun, tôi chưa bao giờ nghĩ muốn làm bạn gái của anh! Tôi đối với anh không có hứng thú!"


Tôi đối với anh không có hứng thú, mau thả tôi đi đi! Tôi đối với anh không có hứng thú, không cần dây dưa với tôi nữa!


Ánh mắt của Baekhyun chợt trở nên khát máu và lạnh như băng, bàn tay chợt dùng sức siết chặt cằm Taeyeon! Taeyeon đau đến nỗi rên lên một tiếng.


"Baekhyun! Anh làm gì đấy! Mau buông tay!" Fany thấy tình huống không bình thường, liền kêu lên.


Fany luôn luôn nhiệt tình, đối với bạn bè càng vô cùng nghĩa khí. Taeyeon là bạn tốt của cô, dĩ nhiên cô không thể nhìn Taeyeon bị Baekhyun khi dễ.


Mặc dù Baekhyun là tổng giám đốc của cô, vậy thì sao? Cùng lắm thì từ chức không làm thôi! Cô tuyệt đối không thể nhìn bạn tốt bị người ta khi dễ ở trước mặt mình!


Suho có chút kinh ngạc, Fany này thật đúng là có lá gan lớn, cô có biết Baekhyun là ai hay không, lại dám gọi thẳng tên của hắn như vậy! Ánh mắt nhìn Fany càng thêm tán thưởng.


Taeyeon không giãy giụa, cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Baekhyun, ánh mắt kia, tuyệt vọng, lạnh như băng, còn hàm chứa sự khinh thường.


Tất cả tức giận trong lòng Baekhyun bị ánh mắt này làm tràn ra ngoài! Dấu hắn đến hội gặp mặt! Không thừa nhận quan hệ của cô với hắn! Bộ dạng ghét bỏ hắn!


Hạ thấp giọng, Baekhyun gận dữ nhìn Taeyeon nói: "Taeyeon, nếu như cô muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô!"


Mạnh mẽ kéo Taeyeon ra khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài cửa! Động tác quá đột nngột, Taeyeon chưa đứng vững, bàn chân lập tức bị trẹo một cái, đau đến thấu tim.


Nhưng Baekhyun hoàn toàn không chú ý tới bàn chân bị trẹo của Taeyeon, chỉ có tức giận đùng đùng kéo cô tiếp tục đi về phía trước!


Taeyeon cắn chặt đôi môi, không nói một lời, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng! Kéo cô ra ngoài thì kéo ra ngoài đi, tốt nhất giết cô càng tốt! Sống cuộc sống như thế này với cô là quá đủ rồi!


Mới vừa rồi bị trẹo chân, giầy đã bung ra, bây giờ bàn chân trắng nõn bị kéo lê trên sàn nhà nên bị mài đến rách da, máu tươi chảy đầm đìa đầy đất!


Suho và Fany ngơ ngác nhìn, rồi kịp phản ứng. Hai người đồng thời nhào tới!


Suho kéo cánh tay Baekhyun, "Baekhyun, cậu tỉnh táo lại một chút!" Cho tới bây giờ Suho chưa từng thấy qua Baekhyun hung dữ với người phụ nữ nào như vậy, người phụ nữ nào không ngoan, để cho hắn ghét, hoặc là trực tiếp tìm người giết cô ta, hoặc là ném một đống tiền đuổi đi.


Chuyện tự mình động thủ dạy dỗ một người phụ nữ như vậy, lần đầu tiên hắn thấy. Taeyeon này thật đúng là có bản lãnh, có thể biến Baekhyun thành ra như vậy!


Nhưng Fany lại không nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn thấy bàn chân Taeyeon đang chảy máu, trong lòng giận dữ, Baekhyun anh là Tổng giám đốc thì thế nào, người khác không muốn, sao có thể cưỡng bách!


Nhào tới hung hăng kéo cánh tay Baekhyun: "Baekhyun! Anh là Tổng giám đốc giỏi lắm sao? Đừng ỷ thế hiếp người! Taeyeon nói không thích anh thì chính là không thích anh! Anh buông tay ra!"


Tâm trạng Baekhyun vốn đang rất tệ, câu nói kia của Fany "Taeyeon nói không thích anh chính là không thích anh" nghe vào sao chói tai như thế, cặp mắt Baekhyun lóe ra ánh sáng khát máu: "Thư ký Hwang, ở đây không có chuyện của cô!"


Cánh tay bị Fany kéo hung hăng vung lên, sức lực quá mạnh, Fany đang trong tư thế nhào lên đánh Baekhyun, trọng tâm lại không vững, lập tức té xuống đất.


"Fany!" Trong lòng Taeyeon lửa giận ngập trời! Tên cầm thú Baekhyun này, tên cặn bã, đối với mình như vậy cũng được, nhưng Fany và hắn có thù oán gì, sao đối xử với cô ấy như vậy!


Căm hận há mồm, hung hăng cắn lên cánh tay trần của Baekhyun! Dùng hết hơi sức toàn thân, giống như một con thú nhỏ đang nổi giận, hung hăng đem hết toàn lực cắn mạnh!


"Ah. . . . . ." Baekhyun đau quá hít vào một hơi. Một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng Taeyeon chảy ra, Taeyeon ngẩng đầu lên, khóe môi tái nhợt còn dính một ít máu khiến người ta nhìn vào thấy khiếp đảm nhưng cũng thấy đẹp đến dị thường.


Không chút nghĩ ngợi, Baekhyun trở tay tát một cái.


"Bốp!" Tiếng bạt tai vô cùng nặng nề vang lên, có thể thấy bạt tai này mạnh đếnmức độ nào!


Taeyeon bị té xuống đất, xương hông đập mạnh trên mặt đất cứng rắn, đau đớn thấu tim gan!


Xương hông của cô trước kia mang thai đã từng bị người ta đẩy ngã, vốn đã có chấn thương cũ, bây giờ xem ra càng thêm nặng nề, nước mắt nhanh chóng chảy ra!


"Taeyeon!" Fany đứng dậy từ dưới đất, chạy nhanh đến bên cạnh Taeyeon, muốn đỡ cô dậy.


Tiếng động quá lớn, khách khứa trong tiệm đều đã bị kinh động, không khiêu vũ cũng không tán gẫu nữa, nhao nhao nhìn qua bên này. Trong nháy mắt, đám người tạo thành một cái vòng nhỏ hẹp xung quanh bọn họ.


Có người nhận ra Baekhyun, "Ai nha, người đàn ông đánh người đó không phải Tổng giám đốc của Byun thị sao?"


"Đẹp trai cao to thế mà sao lại đánh phụ nữ! Thật là loại người cặn bã mà!" Người nói câu này là một phụ nữ với bộ dạng bất bình.


"Oa! tôi ước sao có bạn trai đẹp trai như vậy, ngày ngày bị hắn đánh tôi cũng cam lòng!" Một người phụ nữ khác hoa si nói nhưng lại gặp phải những ánh nhìn xem thường xung quanh.


". . . . . ."


Thái độ Suho cũng rất khó coi, hắn chẳng thể ngờ được, trong quán bar của hắn lại náo nhiệt như vậy.


"Baekhyun, cậu sao rồi? Cánh tay không sao chứ?" Suho rút từ trên bàn ra một miếng khăn giấy, giúp Baekhyun đè chặt cánh tay đang rướm máu.


Taeyeon thật tàn nhẫn, cắn sâu vô cùng, khăn giấy hoàn toàn không có tác dụng, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra một chút.


Nhưng Baekhyun không hề để ý đến Suho giúp hắn cầm máu, đẩy Suho ra, đi tới gần Taeyeon.


Fany giống như gà mẹ dang hai cánh tay bảo vệ trước người Taeyeon: "Baekhyun! Anh làm gì đấy! Anh đừng tới đây!"


Nửa mặt Taeyeon đỏ thẫm, sưng rất to. Cô che mặt, thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình như nhìn con khỉ trong vườn thú, cảm thấy rất bẽ mặt!


Chỉ cần cùng Baekhyun ở chung một chỗ, cuộc sống của cô luôn ở trong tầm mắt quan sát, theo dõi của người khác, cô thật sự rất ghét cảm giác này!


Suho cau mày, kéo Baekhyun, "Baekhyun, thôi! Đừng làm rộn! Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra cánh tay cậu đi!"


Thấy vòng người xung quanh xem náo nhiệt, Suho nhìn nhân viên an ninh ở góc quầy rượu nháy mắt, nhân viên an ninh hiểu ý, đi tới cùng Suho kéo tay Baekhyun .


"Byun tổng, đi, tôi và Byun tổng đưa ngài đến bệnh viện!"


Baekhyun nể mặt Suho, nhưng không có nghĩa là cũng nể mặt nhân viên an ninh của hắn, quả đấm nắm chặt, hung hăng đấm vào mặt nhân viên an ninh một đấm!


Thể trạng Baekhyun cường tráng, lại thường xuyên rèn luyện, thể lực rất khỏe, nhân viên an ninh mặc dù có một ít võ công, nhưng cũng bị Baekhyun đánh đến lỗ tai kêu ong ong. Nhưng không có lệnh của Suho, hắn hoàn toàn không dám buông tay, cố nén đau đớn, cùng Suho ôm chặt Baekhyun.


Nhìn họ đánh nhau rất náo nhiệt, Fany vội vàng kéo Taeyeon chạy ra bên ngoài!


Chân Taeyeon đã bị trật, không chạy nhanh được, Fany ra sức vịn cô, gần như nửa người Taeyeon đè lên người Fany.


Những người xem náo nhiệt xung quanh tự động nhường ra một con đường cho hai cô bé.


Chuyện này rất rõ ràng nha, người có tiền như tổng giám đốc Byun thị cũng ỷ thế hiếp người, đánh hai cô bé thì không nói, lại còn thô bạo với nhân viên an ninh.


Có người thậm chí đã bắt đầu gọi cho báo chí, chuyện này tuyệt đối sẽ lên trang đầu báo giải trí ngày mai a!


Baekhyun bị Suho và nhân viên an ninh gắt gao lôi kéo, giống như một con thú, hai mắt đỏ quạch: "Buông tay! Các người buông tay cho tôi!"


Suho nào dám buông tay, hắn đang sợ Baekhyun thật sự phát điên, đánh chết người, quán rượu của hắn lại phải đóng cửa chỉnh đốn một thời gian.


Trơ mắt nhìn Taeyeon và Fany càng chạy càng xa, Baekhyun nhỏ giọng rống giận: "Taeyeon, cô chờ đó cho tôi !"


++++++++++++++++++++++++++++
Fany đỡ Taeyeon, hai người nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà Fany, trái tim đang nhảy bùm bùm trong lồng ngực mới tạm thời ổn định lại.


"Taeyeon, cậu ngồi đi, tớ đi lấy thuốc đắp vết thương cho cậu ." Fany đau lòng nhìn bàn chân gần như rách nát của Taeyeon, nhanh chóng chạy đi tìm thuốc.


Taeyeon để giỏ xuống, quan sát căn phòng nhỏ của Fany.


Căn nhà này có một phòng ngủ và một phòng khách, chỉ khoảng 50 m2, nhưng được Fany dọn dẹp rất gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, trên chiếc bàn nhỏ có một bình hoa bằng thủy tinh đang cắm hoa cúc Châu Phi còn rất tươi.


Có thể thấy, Fany rất chăm chỉ.


Taeyeon chợt thấy hâm mộ Fany, thật sự cô cũng muốn có một căn nhà nhỏ như thế này, không cần quá lớn, chỉ cần hoàn toàn thuộc về mình là được. Cô muốn làm một người độc lập, mà không phải là thú cưng của Baekhyun .


"Taeyeon, cậu và Byun tổng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Fany cầm thuốc đi tới, giúp Taeyeon bôi thuốc rất thông thạo.


"Tớ . . . . ." Taeyeon thật sự không biết nên miêu tả làm sao mối quan hệ của cô và Baekhyun, cô rất sợ Fany xem thường cô. Bạn bè của cô rất ít, cho nên mỗi người cô đều rất quý trọng.


Fany là một cô gái rất thông minh, thấy dáng vẻ Taeyeon ấp a ấp úng, biết cô nhất định có nỗi khổ tâm.


Nắm chặt tay Taeyeon, Fany thành khẩn nhìn cô: "Taeyeon, bất luận cậu có nỗi khổ tâm gì, bất luận cậu và Baekhyun có quan hệ gì, tớ là bạn bè của cậu, tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu."


Sự cảm động tràn ngập trong lòng, kể từ khi ba qua đời, chưa có ai nói với cô những lời ấm áp như thế này.


Baekhyun có lúc cũng rất tốt với cô, thế nhưng loại tốt này là tốt đối với thú cưng, mà không phải đối với một người phụ nữ. Tâm trạng tốt thì vuốt ve hai cái, tâm trạng không tốt thì dùng bạo lực. Fany không như thế, Fany thật sự suy nghĩ cho cô, thật sự có thể đứng trên lập trường của cô.


"Fany. . . . . . Thật ra thì, tớ, là tình nhân của Baekhyun." Taeyeon khó khăn nói gằn từng chữ.


Cuối cùng cũng nói ra chân tướng với Fany, Taeyeon cảm thấy nhẹ nhõm. Gánh nặng trong lòng có người san sẻ, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều.


Fany kinh ngạc trừng lớn mắt: "Taeyeon, cậu mới đến công ty mấy ngày mà, sao mà là tình nhân của Baekhyun được?"


Taeyeon buồn bã cười một tiếng: "Fany, thật ra thì tớ và Baekhyun đã dây dưa hơn một năm. . . . . ."


Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Fany, Taeyeon kể chuyện của mình và Baekhyun cho cô nghe.


Thỉnh thoảng tức giận, thỉnh thoảng lo lắng, Fany hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện của Taeyeon. Taeyeon đã kể xong toàn bộ quá trình quen biết của cô cùng Baekhyun, Fany vẫn còn chìm trong câu chuyện.


"Taeyeon, không biết cậu có cảm giác hay không, chứ thật ra Byun tổng rất thích cậu?" Fany cau mày nhìn Taeyeon nói.


". . . . . ."


Taeyeon im lặng, mình mỏi miệng mất nửa ngày, nói nhiều như thế, nhưng cuối cùng Fany lại kết luận như vậy?


"Taeyeon, thật ra thì tính tình Byun tổng chỉ tương đối bá đạo ngang ngược, nhưng hắn đối với cậu, dường như là thật tình. Nếu không sẽ không như vậy. Cậu nghĩ đi, quyền thế của hắn có thể nghiêng trời lật đất, người phụ nữ dạng nào mà hắn không có? Tại sao phải gắt gao quấn chặt lấy cậu? Ngoại trừ lý do duy nhất là hắn yêu cậu, thì không còn lý do nào khác để giải thích được nữa."


"Fany, rốt cuộc cậu có hiểu hay không, đó không phải là yêu! Chỉ là hắn tham muốn giữ lấy thôi! Khi yêu một người, điều đầu tiên phải học là cách tôn trọng người đó, chứ không phải đem ý kiến của mình áp đặt cho người ta!"


Fany nghe Taeyeon nói xong cũng có chút dao động: "Ai! Thì có lẽ a...! ! Nhưng mà tớ lại cảm thấy Byun tổng cũng không phải người xấu. Chỉ là tính khí không tốt, có chút bá đạo ngang ngược mà thôi."


Taeyeon bất đắc dĩ nhìn trời. Lần đầu tiên, cô cảm thấy giữa cô và Fany không thể thấu hiểu nhau.


"Taeyeon, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ lại một chút! Nếu như Baekhyun có thể vì cậu mà thay đổi tính tình, tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ mà tiếp nhận sự theo đuổi của hắn." Fany nghiêm túc nói.


"Fany, cậu bị váng đầu rồi hả ? Đó là theo đuổi sao? Đó là cầm tù! Rốt cuộc cậu có hiểu hay không hả?" Taeyeon thật cảm thấy thế giới quan của Fany không đồng nhất.


"Thôi, không nói tớ nữa. Nói tới cậu đi. Suho hình như rất có cảm tình với cậu, Sao, có muốn tớ giúp cậu tác hợp hay không?" Taeyeon cảm thấy có nói Fany cũng không hiểu, dứt khoát nói sang chuyện khác.


Fany liếc mắt nhìn Taeyeon xem thường: "Không! Ngàn vạn lần đừng giúp tớ! Suho này vừa nhìn đã biết là hoa hoa công tử, tớ không muốn trở thành người phụ nữ thứ 2750 của hắn!"


"Ha ha. . . . . ." Taeyeon bị Fany chọc cho cười phá ra: "Suho năm nay hình như hai mươi bảy tuổi, nếu hắn có 2750 người phụ nữ, như vậy một năm hắn phải lên giường với một trăm người phụ nữ, giả thiết lúc 1 tuổi hắn bắt đầu XXOO, vậy mỗi ba ngày hắn sẽ phải đổi một người phụ nữ. Oa! Con số kinh hãi quá!"


Nghe Taeyeon trêu ghẹo, Fany cũng cười lên ha hả: "Một tuổi đã XXOO ! Chim sẻ nhỏ chưa trổ mã tốt! Cậu thật giúp Suho suy nghĩ !"


Hai người chơi đùa một lúc, tạm thời quên mất màn náo nhiệt ở quán rượu kia.


Trong quán rượu của Suho, Baekhyun đang buồn bực uống rượu.


Chai rượu Laffey 82 năm đang mở nắp, ban đầu còn dùng ly, về sau ngay cả ly cụng không dùng nữa, trực tiếp cầm chai rượu lên uống.


Máu trên vết thương ở cánh tay đã ngưng lại rồi, nhưng vẫn đau nhói khác thường.


"Baekhyun! Đừng uống nữa!" Suho lo lắng nhìn Baekhyun. Taeyeon này đã hoàn toàn ảnh hưởng đến cuộc sống của Baekhyun .


Baekhyun trước kia coi phụ nữ như quần áo, chưa bao giờ coi trọng họ, Suho chưa bao giờ nhìn thấy hắn mượn rượu giải sầu hoặc chỉ vì một người phụ nữ mà phiền não.


Bây giờ lại cãi nhau với Taeyeon, bị Taeyeon cắn đau như vậy thì không nói làm gì, nhưng lại uống nhiều rượu như vậy khiến bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ .


"Đừng động tới tôi!" Baekhyun tiếp tục buồn bực uống rượu. Cà vạt bị kéo lung tung, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh. Hắn vẫn đẹp trai như cũ, nhưng trên mặt lại mang theo cô đơn thật sâu.


Suho thở dài, hắn thà mong rằng Baekhyun vẫn như lúc trước hoàn toàn không để ý đến phụ nữ, chỉ sử dụng họ để phát tiết mà thôi. Baekhyun như vậy, xem ra còn tốt hơn.


Chuyện tối nay, Suho ngoảnh mặt làm ngơ, thấy rất rõ rang rằng chỉ có Baekhyun là có tình cảm với đối phương thôi chứ Taeyeon hoàn toàn không yêu hắn.


"Baekhyun, buông tay đi! Buông tha cho Taeyeon, cũng là buông tha chính mình." Suho nghiêm túc khuyên Baekhyun.


"Buông tay?" Baekhyun chợt nở nụ cười: "Suho, cậu nói tôi buông tay? Cái mà Baekhyun tôi muốn, cho tới bây giờ chưa bao giờ chiếm không được!"


"Tình cảm không thể miễn cưỡng, Taeyeon không yêu cậu! Cậu tỉnh lại đi! Cậu chiếm được thân xác của cô ấy, nhưng chiếm không được trái tim cô ấy!" Suho tận tình khuyên bảo.


"Cậu nói cái gì? !" Lời nói của Suho giống như lưỡi dao nhọn, đâm thật sâu vào tim Baekhyun đau nhói. Ánh mắt giận dữ tràn đầy tơ máu mở to, bàn tay níu chặt cổ áo Suho: "Cậu nói cái gì? Cậu nói Taeyeon không yêu tôi?"


Từ trước tới giờ Suho không sợ Baekhyun dù hắn có say khướt, giờ phút này Baekhyun cần phải có người thức tỉnh hắn. Nếu không hắn vẫn u mê không tỉnh!


"Đúng vậy! Tôi nhắc lại lần nữa! Taeyeon không thương cậu! Cậu buông tay đi! Cần gì khiến mình khổ sở như vậy!" Suho lạnh lùng nói.


Trái tim Baekhyun như bị ai bóp chặt.


Taeyeon không thương hắn, Taeyeon không thương hắn, Taeyeon chưa từng yêu hắn. Ý niệm này quanh quẩn ở trong lòng cho tới nay còn chưa chịu thừa nhận, giờ phút này bị người khác vạch rõ như ban ngày, giống như da trên cơ thể bị bóc trần đến máu chảy đầm đìa khiến hắn đau thấu tim!


Chợt buông cổ áo của Suho ra, chai rượu trong tay cũng rơi xuống đất, Baekhyun chán nản ném mình vào ghế sa lon, hai tay ôm đầu, không muốn Suho thấy cảm xúc của mình.


Hắn đã thất bại, ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được. Taeyeon, trái tim của em làm bằng đá sao? Rốt cuộc em muốn như thế nào, phải làm sao mới có thể lay động trái tim em?


Baekhyun tự lẩm bẩm trong đáy lòng, tất cả giận dữ cùng ngang ngược đều biến mất không còn gì nữa, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy chán nản và tuyệt vọng.


"Baekhyun, tỉnh lại đi thôi." Nhìn dáng vẻ Baekhyun đau đớn chán nản, Suho cũng không biết nên nói cái gì, hắn và Baekhyun cùng nhau lớn lên, thường thấy bộ dạng ngang ngược càn rỡ của hắn, bây giờ Baekhyun suy sụp như vậy khiến hắn cũng không dễ chịu gì.


Người phụ nữ tên Taeyeon kia, quả thật không biết suy xét. Còn bạn bè của cô, Fany, có vẻ đáng yêu hơn.


Suho thầm nghĩ. Bóng dáng Fany đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.


Fany là cô gái mà Suho chưa gặp bao giờ, nụ cười sáng rỡ, lại có vẻ hiệp nghĩa như con trai, gương mặt đáng yêu như búp bê, dáng người lại thon gầy, đầy sức sống như một thanh niên.


Cơ thể đối lập nhau, một cô gái quyến rũ và một thanh niên phóng khoáng kết hợp trên người cô sao hài hòa như thế. Khiến người khác đã gặp một lần thì khó quên.


Nghĩ đến Fany, trên mặt Suho hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.


------------------------------


Trời đã sáng, Taeyeon mới phát hiện ra mình và Fany chen chúc ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ. Tối hôm qua nói chuyện hàn huyên tới rất khuya, cũng không biết mình ngủ lúc nào.


"Fany, dậy! Trễ rồi!" Taeyeon nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ! Nếu không rời giường sẽ đi làm trễ!


"A!" Fany giống như một con cá chép từ trên giường nhảy dựng lên. Đang chuẩn bị phóng đi rửa mặt, chợt nhớ ra, quay đầu lại nhìn Taeyeon: "Taeyeon! Cậu xác định chúng ta còn muốn đi làm?"


"Hả? . . . . . . Ách. . . . . ." Sau khi sửng sốt, Taeyeon mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, lập tức ngây dại.


Quả thật, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô còn có thể đối mặt với Baekhyun sao? Fany đại khái cũng không còn cách nào đi làm nữa?


"Fany, tớ thấy, chúng ta không cần đi làm."


"Taeyeon, không phải cậu vẫn muốn thoát khỏi Baekhyun sao? Đây chính là cơ hội a! Nói không chừng hôm qua cậu cắn hắn, hắn đang nóng giận, sẽ không bao giờ tới tìm cậu nữa!"


"Chỉ mong giống cậu nói vậy!" Nghe Fany nói, ánh mắt của Taeyeon cũng sáng lên. Hôm qua cô cắn Baekhyun cquá tàn nhẫn, ánh mắt của Baekhyun đến giờ cô vẫn nhớ rõ, một ánh mắt rét lạnh thấu tim. Có lẽ, Baekhyun thật sự sẽ không tìm cô nữa!


"Taeyeon! Chúng ta đi tìm việc khác đi! Nghe nói công ty bách hóa của tập đoàn Oh thị đang tuyển thư ký !" Fany kích động nói.


OH thị? Là công ty của học trưởng Oh sao? Taeyeon chợt giật mình



Taeyeon nhìn Fany hỏi thăm: "Oh thị? Oh thị nào?"


"Chính là công ty Oh thị a! Hình như tổng giám đốc Oh thị kết hôn với con gái của Thị trưởng Jung." Fany nhìn dáng vẻ Taeyeon rất hứng thú nên nói tiếp, "Chỉ có điều! Trong hôn lễ lúc ấy hình như có một trận ồn ào, cuối cùng kết hôn không thành!"


"Không có kết hôn? Không thể nào? Trước đây xem qua báo chí, nói con gái Thị trưởng Jung đã mang thai?" Taeyeon cũng có chút giật mình. Thời điểm Sehun kết hôn cô đã đi Mỹ, nên mọi chuyện khúc mắc cô cũng không biết.


Thì ra là học trưởng Oh không kết hôn với Soojung a. . . . . . Nhưng lần trước ở cửa hàng tổng hợp nhìn thấy bọn họ rất hạnh phúc, rõ ràng là đã sinh em bé rồi. . . . . .


"Lúc ấy là chuẩn bị kết hôn, cũng đã cử hành hôn lễ. Nhưng hình như trong hôn lễ có người gây chuyện, cuối cùng hôn lễ không thành." Fany lại bổ sung: "Chỉ có điều, tổng giám đốc Oh thị vẫn ở cùng con gái thị trưởng, đã có con rồi."


Taeyeon bị xoay có chút chóng mặt: "Vậy rốt cuộc là đã kết hôn hay chưa kết hôn?"


"Chưa kết hôn, nhưng có con, ở chung một nhà" Fany nói rồi nhìn Taeyeon một cái: "Taeyeon, Sao bây giờ cậu lại có hứng thú với mấy chuyện này hả? Tớ nhớ hình như cậu không phải là một người thích bát quái nha!"


Taeyeon do dự một chút, quyết định là chưa nên nói cho Fany chuyện của cô và Oh Sehun Tối hôm qua đã nói với cô ấy quá nhiều chuyện, sợ cô ấy nhất thời không chịu nổi.


Quả thật, quá rối loạn. Taeyeon cũng cảm thấy quan hệ của cô và Baekhyun,Sehun giống như một mớ bòng bong.


"Taeyeon, vậy rốt cuộc cậu có muốn đi thử không?" Fany hỏi.


"Không! Tớ tuyệt đối không đi Oh thị. Để tớ xem có cơ hội nào khác hay không." Mặc dù Taeyeon nói như vậy, nhưng trong lòng lại đối với chuyện tìm việc một chút lòng tin cũng không có. Cô không biết Baekhyun rốt cuộc có chịu hay buông tha cho cô hay không . . . . .


"Taeyeon, hôm nay tớ về công ty làm thủ tục nghỉ việc. Cậu đi không?" Fany hỏi.


"A. . . . . . Tớ không đi, dù sao tớ cũng chỉ làm việc có mấy ngày, cũng không có đồ đạc gì cần dọn ở công ty, cũng không có hồ sơ nào cần bàn giao." Thật ra Taeyeon có chút chột dạ, nếu như cô trở về công ty, không biết Baekhyun sẽ hành hạ cô thế nào.


"Vậy cũng tốt, vậy tớ đi trước. Buổi trưa thì có thể về. Đúng rồi, buổi chiều chúng ta đi dạo phố đi!" Fany đề nghị.


"Ừ."


----------------


Say rượu tỉnh lại, Baekhyun cảm thấy đầu nhức như sắp nổ tung.


Đứng dậy, phát hiện mình nằm trên sàn nhà Suho cả đêm.


Trên giường lớn, Suho đang ngủ say.


"Suho!" Baekhyun rống lên! Dầu gì thì cũng phải đưa hắn vào phòng khách ngủ chứ, sao lại ném hắn ngủ trên sàn nhà còn mình thì ngủ trên giường lớn!


Suho đang trong giấc mộng bị đánh thức, sắc mặt cũng không có gì tốt.


"Sao? Người khốn khổ vì tình rốt cuộc cũng tỉnh rồi hả?" Vừa mở miệng là châm chọc.


Gương mặt tuấn tú của Baekhyun xẹt qua tia màu đỏ nhàn nhạt, giọng nói càng thêm tức giận: "Suho, cậu đừng nói với tôi nhà cậu không có phòng khách!"


"Ha ha. . . . . . Phòng khách cái gì mà phòng khách, tôi thấy cậu ngủ trên sàn nhà cũng rất thoải mái a?" Suho lật người, lười phải nhìn vẻ mặt tức giận của Baekhyun. Sàn nhà nhà hắn nhiệt độ ổn định, phía trên lại có thảm nhung dày, Baekhyun sẽ không bị đông lạnh .


"Cậu gọi cái này là đạo đãi khách sao?" Baekhyun tức muốn chết. Hắn và Suho dầu gì cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, vậy mà ngay cả cái giường cũng không chuẩn bị được cho hắn.


Giọng nói Suho nhàn nhạt truyền đến: "Cậu uống say mèm, cả người đầy mùi rượu, Kim đại Tổng giám đốc tôi chịu đựng mùi rượu thối tự mình dìu cậu về cũng không tệ rồi! Cậu đừng kén cá chọn canh!"


". . . . . ." Baekhyun im lặng.


"Đi tắm một cái đi! Trên người cậu toàn mùi rượu, làm hôi thúi cả khuê phòng của tôi!" Suho nghiêm trang nói.


Nếu là trước kia, câu "Khuê phòng" này khẳng định sẽ khiến Baekhyun cười thật to, nhưng hôm nay hắn không còn tâm trạng nào mà cười nữa.


Ngơ ngác ngồi trên đất, Baekhyun cô gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.


Dường như trí nhớ luôn tự giác che giấu những cảnh tượng không vui, chuyện tối hôm qua, dù Baekhyun rất cố gắng nhớ lại, dường như cũng chỉ là một bóng dáng mông lung. Nhưng có một điều rất rõ ràng, đó chính là -- Taeyeon không yêu hắn. Hắn rốt cuộc nhớ rõ một chuyện, Taeyeon không yêu hắn.


Một cảm giác chết lặng như dao cắt vào lòng, Baekhyun chỉ cảm thấy nơi trái tim đau tê tái.


"Baekhyun, đi tắm đi. Hôm nay dứt khoát không đến công ty. Chúng ta đi chơi bóng!" Thấy bộ dạng ngẩn người của Baekhyun, Suho nhẹ giọng khuyên nhủ.


Baekhyun không trả lời. Trên gương mặt anh tuấn là nỗi cô đơn thật sâu, thần sắc kia, căn bản không giống như một tổng giám đốc hăng hái thường ngày mà giống như một ông lão 70 tuổi. Đau thương tuyệt vọng.


Suho thở dài: "Baekhyun, buông tay đi! Cần gì phải như vậy? Cậu muốn người phụ nữ nào mà không được? Cần gì phải làm khó người khác cũng làm khó chính mình?"


Một câu nói, khiến Baekhyun đang giữa cơn đau lòng giựt mình tỉnh lại.


Buông tay? Bỏ qua cho Taeyeon?


Ý niệm này quanh quẩn trong lòng hắn. Có lẽ, thật sự phải như thế. Loại cảm giác đau lòng này thật sự quá khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên vì một người phụ nữ mà hắn đau lòng như vậy, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.


Nhưng, thật sự phải buông tay sao? Kể từ đó, Taeyeon trở thành người xa lạ? Kể từ đó, cô không còn thuộc về hắn nữa, cô sẽ cười trong lòng một người đàn ông khác, hôn một người đàn ông?


Không! Không thể nào! Bất luận như thế nào hắn cũng không làm được điều này! Hắn sẽ không buông tay!


Dường như nhìn thấu tâm tư của Baekhyun, Suho ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Baekhyun nói: "Baekhyun, tôi biết hiện tại kêu cậu buông tay là rất khó. Không bằng cậu cho mình một tuần lễ, tạm thời không nên gặp mặt Taeyeon, nếu như qua 1 tuần, cậu phát hiện cậu muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, chịu được nỗi đau cô ấy không yêu cậu, lúc đó cậu sẽ tìm cô ấy về."


Baekhyun ngẩng đầu nhìn Suho, chợt nhìn thấy bản thân phản chiếu từ cánh cửa sổ thủy tinh.


Tiều tụy, cô đơn. Mới 1 đêm mà thôi, hàm râu xanh xanh đã mọc đầy cằm, trong đôi mắt hằn lên những tia máu.


Baekhyun giật mình, tại sao mình lại biến thành như vậy? Gương mặt anh tuấn dường như bị che phủ bằng một lớp vải sa mỏng màu xám xịt, cả người cũng mất đi sự hăng hái.


Có lẽ nên buông tay. . . . . . Hắn tốn nhiều tâm tư cho Taeyeon như vậy, nếu như cô có cảm tình với hắn thì đã sớm động lòng chứ không náo loạn thành bộ dáng như hôm nay.


Có lẽ, Taeyeon không thuộc về hắn.


Baekhyun đau lòng như dao cắt, nhưng vẫn hướng về phía Suho gật đầu một cái: "Được. Tôi sẽ thử.


Fany làm thủ tục thôi việc thuận lợi không ngờ, Tổng giám bộ phận hành chánh hoàn toàn không hỏi nguyên nhân, để cô và các thư ký khác bàn giao sổ sách. Dù sao thư ký ở Byun thị còn nhiều mà. Ít đi một người thì cũng không thiếu.


Nhưng đến tờ chứng nhận nghỉ việc cuối cùng lại xảy ra chút phiền toái. Quản lý phụ trách lại kiên trì, muốn Baekhyun đồng ý mới có thể ký chứng nhận nghỉ việc cho cô.


"Thư ký Hwang, tốt nhất cô nên gọi điện thoại nói cho Tổng giám đốc chuyện cô nghỉ việc, dù sao cô cũng là thư ký của tổng giám đốc. Chúng tôi không biết rốt cuộc tổng giám đốc có giao phó cho cô nhiệm vụ gì đặc biệt hay không. Cô nghỉ như vậy, nếu tổng giám đốc hỏi tới, chúng tôi không biết phải nói như thế nào." Quản lý phụ trách nhân sự nói rất hợp tình hợp lý.


"Được. Vậy tôi phải gọi điện thoại cho Byun tổng thôi." Fany cắt ngang lời nói củ người quản lý.


Bấm số điện thoại của Baekhyun, Fany có chút lo lắng, vì tính cách của Baekhyun quá mạnh mẽ, mặc dù nói qua điện thoại, Fany vẫn sợ hết hồn hết vía : "Alo, Byun tổng, tôi là Fany."


Baekhyun và Suho đang đánh golf. Chợt nhận được điện thoại của Fany.


"Alo, phải Byun tổng không? Tôi là Fany, tôi xin phép ngài cho tôi được từ chức, hôm nay tới công ty làm thủ tục nghỉ việc. quản lý phụ trách nhân sự nói phải báo cáo cho ngài biết." Trong lòng Fany rất thấp thỏm. Cô không biết Baekhyun sẽ đối xử với cô thế nào.


"Được." Một câu nói Đơn giản, Baekhyun cúp điện thoại.


Fany cũng lấy làm kinh hãi, thật không ngờ Baekhyun lại đồng ý một cách thoải mái như vậy.


"Baekhyun, điện thoại của ai thế?" Suho có chút ngạc nhiên.


"Điện thoại từ chức của Fany." Baekhyun nhàn nhạt nói, gương mặt lạnh lùng không có cảm xúc gì.


"Fany?" Suho chợt hứng thú, đoạt lấy điện thoại trong tay Baekhyun, "Để tôi lưu lại số điện thoại của cô ấy."


"Làm gì?" Baekhyun kỳ quái, chẳng lẽ Suho thật sự có hứng thú với người phụ nữ đó?


"Còn làm gì? Đương nhiên là tán gái!" Suho tùy tiện nói, trong mắt lại nổi lên ý cười.


----------------


Thuận lợi xử lý hết thủ tục từ chức, Fany vui vẻ gọi điện thoại cho Taeyeon: "Taeyeon, thủ tục xong xuôi rồi, cậu mau ra đây đi! Hôm nay chúng ta đi dạo phố xem phim!"


"Đừng đi dạo phố nữa. Xem phim đi! Rất lâu không có xem phim rồi."


Taeyeon thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Cổ chân hôm qua mới bị trật nên hôm nay có vẻ đau, chỉ có điều cũng không trở ngại cho việc đi bộ lắm. Tuy nhiên vết thương do bị kéo lê ngày hôm qua vẫn còn rướm máu, nên đi giày xăng-̣đan lộ bên ngoài nhìn qua có chút dọa người.


Thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, Taeyeon vuốt vuốt tóc. Có thể thoát khỏi Baekhyun, cảm giác tự do tự tại rất tốt. Hôm nay nhất định phải thật vui vẻ.


Trong rạp chiếu phim, Taeyeon đã mua vé xong, ngồi ở trên ghế lẳng lặng chờ Fany.


Bên ngoài rạp, Sehun đang cùng với Soojung xem áp phích quảng cáo phim.


Hôm nay là sinh nhật của Soojung, bị cô nhõng nhẽo cầu khẩn, Sehun mới đưa Soojung đến xem phim. Thật sự đã lâu không đưa Soojung đi đâu cả, hắn thiếu cô một hôn lễ, còn thiếu cô rất nhiều tình yêu, cũng thiếu cô rất nhiều thời gian, trong lòng Sehun cũng có chút áy náy.


"Sehun, em muốn xem phim kịnh dị!" Soojung chu miệng lên làm nũng. Mặc dù sắp là mẹ, nhưng khi ở bên cạnh Sehun cô vẫn thích làm nũng.


Sehun mỉm cười: "Được."


Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt Sehun gương mặt sáng sủa lịch sự, nho nhã đẹp trai, dáng người dưới ánh mặt trời có vẻ rất cao lớn.


Soojung nhìn Sehun, trong lòng xuất hiện một cảm giác kiêu ngạo: đây chính là người đàn ông của cô, đẹp trai anh tuấn, lại rất có khí chất, cầm tay Sehun đi trên đường, thường bị người khác quăng tới ánh mắt hâm mộ, khiến Soojung cảm thấy rất thỏa mãn.


Cô nghĩ, cô thật rất thích Sehun.


Trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, Soojung ngẩng đầu nhìn Sehun: "Sehun, phim săp chiếu rồi, chúng ta vào đi thôi!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro