Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun gật đầu mỉm cười.
Trong đại sảnh người ngồi đầy chờ đợi phim bắt đầu. Sehun tùy ý quét mắt một vòng, đột nhiên bị một bóng dáng mảnh khảnh hấp dẫn.
Đầu cúi thấp, mái tóc dài đen nhánh che kín nửa gương mặt, hình dáng này vô cùng quen thuộc, rất giống một người.
Nhịp tim của Sehun đột nhiên đập thình thịch. Không kềm chế được kích động trong lòng, hắn bước nhanh về phía bóng dáng mảnh khảnh kia.
"Sehun, anh làm gì đấy?" Soojung thấy Sehun đột nhiên chạy đi, cũng chạy theo.

Càng ngày càng gần, tim Sehun đập càng nhanh, cuối cùng khi chỉ còn cách cô vài bước chân thì dừng lại.

Hắn không nhìn lầm, cô gái đang ngồi này, chính là Taeyeon.
Ngàn vạn ngôn ngữ đầy ắp trái tim, nhưng một chữ cũng nói không ra. Sehun muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy cổ họng như bị ai chặn lại.
Soojung cũng đi theo, liếc mắt một cái liền nhận ra Taeyeon vẫn đang vùi đầu chơi điện thoại di động. Sự ghen tỵ giống một con rắn độc len lỏi trong tim cô, gương mặt xinh đẹp đã vặn vẹo xấu xí.
Sehun lẳng lặng đứng ở trước mặt Taeyeon, không dám nói lời nào. Sợ vừa mở miệng, Taeyeon sẽ biến mất, hắn lại phải chờ thêm nhiều năm nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Sehun, Taeyeon đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tầm mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của Sehun.
Học trưởng Oh. . . . . .

Đôi mắt trong veo của Taeyeon tràn đầy khiếp sợ, còn có. . . . . . sự khó chịu mơ hồ.
"Taeyeon! Em đã đi đâu? Anh gọi điện thoại cho chị em, cô ta nói em xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi." Sehun vẫn cảm giác mình đang nằm mơ, không thể nào tin rằng mình vẫn còn có thể gặp lại Taeyeon.

"Hả? Em không có xảy ra tai nạn xe cộ a, em, em đi Mĩ." Ánh mắt của Taeyeon xẹt qua Soojung bên cạnh Sehun, nhẹ nhàng nói.

Trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh như nước của Sehun bây giờ lại rất kích động: "Taeyeon, em ở Mĩ sống có tốt không?"

"Người ta sống tốt không thì có được ăn nhập gì tới anh? Sehun, anh có vẻ quan tâm quá nhiều đấy?" Giọng nói bén nhọn của Soojung vang lên. Tuy rằng đang nói với Sehun, nhưng cặp mắt tức giận lại gắt gao nhìn chằm chằm Taeyeon.

Không muốn cuốn vào cuộc tranh chấp giữa Sehun và Soojung, Taeyeon đứng dậy, nhìn Sehun nặn ra một nụ cười: "Học trưởng Oh, bạn bè em đang tới. Em xin phép đi trước."

Rồi nhìn Soojung lễ phép gật đầu một cái, định đi vào bên trong.

"Taeyeon, tôi cảnh cáo cô! Cách vị hôn phu của tôi xa một chút! Đừng để bị coi thường nữa!" Soojung hung hăng nói.

"Soojung, em thật là quá đáng! Em có biết mình vừa nói gì hay không? Mau hướng Taeyeon nói xin lỗi đi!" Một Sehun luôn luôn dịu dàng bây giờ giọng nói lại rất lạnh lùng .
Sehun chưa bao giờ nặng lời với Soojung như vậy, trên mặt cô hiện vẻ rất khó chịu, trong lòng lại càng hận Taeyeon hơn! Gắt gao cắn môi nhìn Sehun chằm chằm, "Sehun, anh nói tôi phải xin lỗi người phụ nữ này?"

"Đúng. Taeyeon là bạn bè của anh, em không thể dùng giọng điệu này mà nói với cô ấy như thế!" Sắc mặt Sehun rất khó nhìn.Soojung tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt cũng chảy ra: "Sehun, tôi vì anh mà sinh con dưỡng cái, là người vẫn luôn ở bên cạnh anh, tôi có điểm nào không bằng người phụ nữ này? Anh, vậy mà anh vì người phụ nữ này quát tôi!" Sehun thở dài, nhắc tới con trai, trái tim của hắn cũng mềm nhũn mấy phần. Mắt cũng không nhìn Soojung, quay đầu nhìn Taeyeon: "Taeyeon, là Soojung không đúng. Anh thay cô ấy xin lỗi em."

Anh thay cô ấy xin lỗi em.

Trái tim của Taeyeon vì những lời nói này của Sehun mà đau nhói một cái.
Hắn thay cô ta nói xin lỗi? Lấy lập trường gì đây? Lấy lập trường cô ta là mẹ con trai hắn, là người của hắn, là người nhà, cho nên, hắn mới có lập trường thay cô ta nói xin lỗi. Không phải sao?

Taeyeon cô, đối với Sehun mà nói, đã là người ngoài. Không bao giờ có thể bước vào cuộc sống của hắn nữa.

Đè nén khổ sở trong lòng, Taeyeon nhìn Sehun khẽ mỉm cười: "Không có việc gì. Không cần để ý."Xoay người đi tới cửa. Cô sợ nếu chậm một giây đồng hồ nữa, nước mắt của cô sẽ rớt xuống. Tất cả sự kiên cường giả dối của cô sẽ sụp đổ, sự yếu ớt của cô sẽ hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.Đột nhiên mất đi tâm trạng muốn xem phim. Taeyeon gọi điện thoại cho Fany: "Fany, cậu đến đâu rồi? Đột nhiên tớ không muốn xem phim nữa. Tớ về trước đây. Cậu xem một mình đi."
"Tớ vừa tới rạp. Cậu ở chỗ nào?" Vừa mới dứt lời, Fany liền nhìn thấy Taeyeon trong đám người .

"Taeyeon, sao đột nhiên lại không muốn xem phim?"

"Không có gì, tâm trạng không tốt." Taeyeon khẽ cau mày nói.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi! Trung tâm chợ mới mở một nhà hàng đồ ăn Nhật rất ngon, tớ mời cậu đi ăn cơm! Ăn mừng hôm nay nghỉ việc."

"Được rồi." Nhìn bạn tốt bộ dạng hào hứng bừng bừng, Taeyeon không đành lòng cự tuyệt.

Nhà hàng Nhật Bản mới mở nhìn qua quả thật không tệ. Phía ngoài lắp đặt thiết bị vô cùng trang nhã, hai bên cửa để hai hồ cá, bên trong trồng hoa súng, nuôi cá vàng, nhìn qua rất có phong cách.Nhân viên tiếp tân ở cửa thấy Taeyeon và Fany đi vào, xin lỗi nói: "Thưa hai cô, hiện bây giờ chưa có chỗ ngồi, làm phiền hai cô vào phòng chờ một lúc được không?"
"Được." Chờ một lát thì chờ một lát thôi. Dù sao cũng không bận rộn.Hai người đi theo nhân viên tiếp tân đi vào một gian phòng nhỏ lắp cũng được bài trí rất trang nhã.Fany đi phía trước đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại lo lắng, nhìn Taeyeon nói: "Taeyeon, Baekhyun."

"Cái gì?" Taeyeon thấy kỳ lạ, sao Fany đột nhiên lại đề cập đến Baekhyun.

"Baekhyun ở bên trong!" Fany cao giọng. Hai người đàn ông bên trong nghe thấy giọng nói Fany, đồng thời ngẩng đầu lên.Nghe rõ lời nói của Fany, Taeyeon vừa định lôi kéo Fany đi, nhưng đã không kịp.Ánh mắt sâu như nước của Baekhyun đã quan sát cô rất gắt gao. Trong lòng Taeyeon run lên."cô Hwang, thật là trùng hợp a." Suho thấy Fany, ánh mắt sáng lên, "Các cô cũng tới đây ngồi chờ sao? Lát nữa ngồi thành một bàn ăn cơm rất vui."Fany nhìn sắc mặt tái nhợt của Taeyeon, rồi lại nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Baekhyun, sau đó nhìn Baekhyun nói có chút khó xử: "Cám ơn Byun tổng, chúng tôi sẽ qua nhà hàng khác. Hẹn gặp lại."
"Đứng lại." Baekhyun lạnh lùng buông một câu bất ngờ như đóng đinh vào chân Taeyeon và Fany.
Sau khi sửng sốt vài giây, Taeyeon kéo Fany đi tiếp."Taeyeon, nếu như cô dám đi, Fany đừng bao giờ nghĩ tìm được bất kỳ công việc gì ở Thành phố Seoul." Lạnh lùng uy hiếp.
Taeyeon tức giận đến toàn thân phát run, người đàn ông này trừ việc luôn uy hiếp người khác ra thì không còn gì khác nữa sao? Trước kia lợi dụng ba cô uy hiếp cô, bây giờ là lợi dụng Fany.

Tại sao mỗi người cô để ý, cũng sẽ trở thành nhược điểm để hắn uy hiếp cô?Baekhyun, anh rốt cuộc muốn ép tôi đến mức nào? Taeyeon dừng bước, đưa lưng về phía Baekhyun, bóng dáng mảnh khảnh nhưng bởi vì câu uy hiếp này mà trở nên cứng ngắc.

"Taeyeon, đi! Tôi không tin hôm nay đi ra khỏi cái cửa này, tôi thật sự sẽ không tìm được việc làm!" Fany không hề sợ uy hiếp của Baekhyun! Cô thật sự không tin Baekhyun có thể một tay che trời. Nhưng Taeyeon không dám lạc quan như vậy, thực lực của Baekhyun, không có ai rõ ràng hơn cô. Thế lực to lớn của hắn ở Thành phố Seoul, hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Fany. Cô không thể để cho bạn tốt mạo hiểm như vậy. "Fany, tôi đói bụng. Ăn ở chỗ này đi." Taeyeon giương mắt nhìn Fany, ánh mắt có chút cầu khẩn. Thấy biểu tình của Taeyeon, Fany không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái. Hai người bất đắc dĩ ngồi vào bàn, vừa đúng mặt đối mặt với Baekhyun và Suho.

"Taeyeon, không cần căng thẳng như vậy. Baekhyun sẽ không thể ăn cô được." Suho nhìn bộ dạng của Taeyeon, trong lòng cảm thấy không thoải mái, Baekhyun đẹp trai như vậy, lại có tiền như vậy, năng lực quản lý công ty cũng là hạng nhất , hắn thích Taeyeon, Taeyeon phải cảm thấy may mắn mới đúng, vậy mà dáng vẻ cô lại có vẻ miễn cưỡng, Suho thấy tình cảm của Baekhyun đặt không đúng chỗ!

Baekhyun lạnh lùng ngồi khoanh tay, không nói một lời.Buổi sáng khi cùng Baekhyun đánh golf, hắn hoàn toàn không thấy bất kỳ sự hứng khởi nào. Trong đầu hắn luôn luôn nhớ đến Taeyeon, hắn muốn gặp Taeyeon, chỉ muốn gặp Taeyeon mà thồi, những chuyện khác không hấp dẫn được sự chú ý của hắn. Vừa rồi khi Taeyeon xuất hiện, nhịp tim của hắn chợt đập rất nhanh rất nhanh. Trái tim trống rỗng trong nháy mắt liền được lấp đầy. Nhưng biểu tình Taeyeon nhưng cứ như một chậu nước lạnh, dội từ đầu hắn dội xuống, khiến hắn lạnh tới thấu xương.

Taeyeon nhìn Baekhyun miễn cưỡng cười một tiếng, không nói gì.
Bốn người đều yên lặng, không khí ngột ngạt muốn chết.

"Taeyeon, cô không cần căng thẳng như vậy, Baekhyun đã quyết định buông tay, sau này cậu ấy sẽ sẽ không quấn cô nữa." Suho cố gắng mở miệng, hắn muốn thử phản ứng của Taeyeon, xem rốt cuộc Taeyeon có tình cảm với Baekhyun hay không, cho dù chỉ là chút ít, Baekhyun cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Chỉ có Suho mới biết trong lòng Baekhyun đau khổ đến cỡ nào. Lãnh khốc bá đạo, quyết đoán tàn nhẫn đến độ khiến không có người nào dám có ý định lật đổ Baekhyun, thế nhưng cũng có ngày phải khốn khổ vì tình. Suho thật bội phục Taeyeon đến sát đất.

Nghe thấy lời nói của Suho, cơ thể Taeyeon chấn động mạnh. Khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Baekhyun, giọng nói cũng bởi vì kích động mà run rẩy: "Anh, anh nói thật sao?"

Trên mặt Taeyeon là sự vui mừng, rất rõ ràng.

Trong lòng Baekhyun một tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ. Thì ra Suho nói rất đúng, người ngoài quả nhiên là tỉnh táo hơn, Taeyeon đối với hắn, căn bản một chút tình ý cũng không có! Nếu không, cô tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như thế này.

Biểu tình của Taeyeon, giống như một người nhịn khát đã lâu chợt thấy một dòng suối trong mát, hưng phấn như vậy, kích động như vậy.

Thì ra, sống ở bên cạnh mình, cô ấy đau khổ như vậy. Thì ra, thật sự một chút cô cũng không yêu hắn, chưa từng yêu hắn. . . . . .

Hai tay Baekhyun ở dưới mặt bàn nắm thật chặt thành quyền, cặp mắt sâu như nước như càng sâu hơn, phảng phất như màn đêm đen tối nhất.

Suho nhún nhún vai: "Là thật. Không tin cô hỏi Baekhyun đi."

Taeyeon quay đầu lại nhìn Baekhyun như muốn hỏi. Cái nhìn này, lại khiến cho lòng của cô chợt rung động .

Ở trong mắt của Baekhyun, cô nhìn thấy một cảm xúc duy nhất, loại cảm xúc này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung - tuyệt vọng.

Ánh mắt của Baekhyun, Taeyeon đã gặp qua rất nhiều lần, lãnh khốc bá đạo, ngang ngược càn rỡ, trẻ con, đắm đuối. . . . . . Nhưng cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt hoặc ánh mắt tuyệt vọng của Baekhyun.

Để cô đi khiến Baekhyun đau đớn như vậy sao? Cô vẫn nghĩ rằng mình chỉ là đồ chơi của Baekhyun, chẳng lẽ, mình thật sự sai lầm rồi? Baekhyun yêu cô thật lòng sao?

Trái tim như bị một bàn tay bóp chặt. Trong lòng Taeyeon như bị ai giày ai xéo. . . . . .


Nghe Suho nói, Fany cũng kích động: "Taeyeon, thật tốt quá! Cậu tự do rồi ! Từ nay về sau rốt cuộc cậu có thể sống cuộc sống mình mong muốn rồi !" Lời nói chúc mừng lọt vào tai Baekhyun sao lại chói tai như vậy. Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Taeyeon, nhưng gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu lộ gì.

Taeyeon đột nhiên cảm thấy trong lòng rối loạn. Tại sao khi cuối cùng cô đạt được tự do, cô lại không cảm thấy vui vẻ? Tựa hồ như mất mát một cái gì đó, khiến cô cảm thấy trong lòng trống trải.

Không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Taeyeon khép hờ mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn."

Cám ơn? Ánh mắt Baekhyun híp lại. Taeyeon đang nói chuyện với hắn sao? Cô cám ơn hắn vì đã để cô tự do, cám ơn hắn vì từ nay hai người trở thành những người xa lạ.

Cám ơn. . . . . . Baekhyun chưa từng trải qua cảm giác trái tim mình đau đớn như thế này bao giờ.

Fany lại hoàn toàn không cảm thấy mạch nước ngầm đang chảy giữa 2 người, cao hứng kéo tay Taeyeon: "Đi, Taeyeon, chúng ta đi ăn mừng."

Suho đứng lên ngăn cản hai người: "Nếu lời nói đã rõ rồi thì bây giờ mọi người vẫn là bạn bè, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, bữa cơm này, coi như là bữa tiệc tạm biệt thôi. Taeyeon, cô nên nể mặt chúng tôi một chút."

Taeyeon không còn bất kỳ lý do gì để cự tuyệt nữa, đành yên lặng ngồi xuống.

Fany tùy tiện nói: "Suho, anh mời khách sao?"

Biểu tình của Suho vẫn là cười híp mắt không kềm chế được, sảng khoái đáp: "Được. Thích ăn gì, các cô cứ tùy tiện gọi." Nói xong đưa thực đơn cho Taeyeon và Fany.

Taeyeon không có một chút khẩu vị, ngồi một mình ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Fany thấy rất kỳ quái, đã đạt được tự do, tại sao vẻ mặt Taeyeon còn mất hứng như vậy? Ừ, có lẽ là vì có mặt Baekhyun, Taeyeon không thích ăn cơm với hắn. Nhất định là như vậy, trong lòng Fany suy đoán khi thấy hành động khác lạ của Taeyeon .

Nếu Suho mời khách, không ăn cũng uổng, Fany không chút khách khí, sảng khoái chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, cái này. . . . . . Đều muốn!"

Suho cười híp mắt nhìn Fany, cảm thấy cô bé này thật sự thú vị vô cùng.

Những phụ nữ khác cùng hắn ăn cơm, thường dè dặt câu nệ, ăn một chút xíu đã nói no rồi, chỉ sợ phá hư hình tượng thục nữ của mình. Fany thì khác, bộ dạng không ăn hết tiền của hắn thề không bỏ qua.

Thật cởi mở, hắn thích.

Gọi xong đồ ăn, Fany lại nói thêm câu: "Tôi còn muốn thêm món đậu phộng nấu sữa."
Taeyeon còn chưa kịp nói chuyện, có người đã nhàn nhạt mở miệng:

"Taeyeon dị ứng đậu phộng." Là Baekhyun.
Taeyeon kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mình dị ứng đậu phộng, chuyện này trước đây thật lâu trong lúc vô tình chỉ nhắc có 1 lần, không ngờ tới Baekhyun lại nhớ rõ ràng như thế.

Trong lòng xẹt qua một chút suy nghĩ lung tung, Taeyeon không phân định rõ rốt cuộc đó là gì, chỉ cảm thấy không khí thật ngột ngạt, lúng túng rất áp lực, cô hận không thể nhấc chân đi.

Hiện tại ngồi ở chỗ này, hoàn toàn là một loại đau khổ.

Gian phòng bài trí rất thanh nhã, bên cạnh là một cái kệ thật to, một bình hoa cao rất đẹp, dưới ánh đèn ẩn hiện những bóng mờ, khuôn mặt của Baekhyun, vừa lúc bị che khuất, Taeyeon không thấy rõ nét mặt của hắn.

Nhưng ánh mắt của Baekhyun, cho dù trong bóng tối, Taeyeon cũng có thể cảm thấy tầm mắt sâu như nước này, vẫn rơi trên người cô.

Trước kia ánh mắt của Baekhyun nhìn cô luôn rừng rực, khiến cô có chút chống đỡ không được. Hiện tại ánh mắt hắn lại che giấu tất cả lửa nóng, giống như chỉ còn lại là băng đá lạnh lẽo. Ảm đạm đến nỗi khiến tim Taeyeon đập rất nhanh.

Món ăn còn chưa mang lên. Thời gian chờ đợi luôn rất dài. Suho lại đề nghị chơi trò lời nói thật - mạo Hiểm, bị Fany không chút do dự cự tuyệt. Trò chơi lần trước để lại cho cô nỗi ám ảnh rất lớn.

Baekhyun và Taeyeon ngồi yên lặng, hai người đều không nói chuyện. Suho không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm đề tài.

"Fany, nghe nói cô từ chức?" Suho nhìn mặt của Fany, thấy dưới mắt phải của cô có một nốt ruồi nho nhỏ.

Nghe nói, người có nốt ruồi dưới đuôi mắt, là do kiếp trước, người yêu của họ ôm họ khóc rồi nước mắt rơi xuống mặt tạo thành ấn ký, sau khi đầu thai chuyển thế, nếu may mắn gặp lại thì họ có thể nhận ra người yêu kiếp trước của mình qua nốt ruồi này. Mà những người có nốt ruồi này, một khi gặp gỡ lại người yêu kiếp trước, sẽ một đời một kiếp không thể tách rời.

Không biết người đàn ông trong kiếp trước của Fany đến tột cùng là tuýp đàn ông như thế nào, người đó phải yêu cô đến tận xương tủy mới có thể lưu lại ấn ký trên mặt cô như thế. . . . . .

Suho nhìn chằm chằm mặt Fany, nhất thời suy nghĩ đến thất thần.

"Này ~~!" Cho đến khi bàn tay Fany quơ quơ trước mặt hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại.

Fany tò mò nhìn hắn, rồi lấy tay sờ sờ mặt của mình: "Kim đại Tổng giám đốc, anh làm gì mà nhìn chằm chằm mặt của tôi thế? Chẳng lẽ trên mặt tôi có cái gì kỳ quái sao?"

Suho bị Fany trêu ghẹo, cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt nói: "Nhìn chằm chằm cô đương nhiên là bởi vì cô đẹp."

Lời nịnh bợ như thế, khiến Fany đỏ mặt lên.

Tính tình Fany tuỳ tiện, đàn ông phần lớn coi cô như anh em, mặc dù lớn lên cô cũng là một mỹ nhân, nhưng dường như đàn ông đều không chú ý tới điểm này, từ nhỏ đến lớn, cô đều không có duyên với người khác phái.

Hôm nay được Suho dùng lời ngon ngọt khen tặng như vậy, trong lòng thấy rất cao hứng.

Nhưng ngoài miệng lại không chút nào yếu thế: "Không cần anh nói, bản tiểu thư cũng biết mình xinh đẹp như hoa!"

Ánh mắt hẹp dài của Suho lóe lên thần thái khác thường, bắt đầu dụ dỗ Fany : "cô Hwang, công ty chúng tôi đang cần chiêu mộ mấy thư ký xinh đẹp, dù sao cô cũng từ chức rồi, không bằng đến công ty của tôi làm đi!"

Nghe Suho nói, thật sự Fany cũng hơi động lòng, Kim gia rất có tiếng trong giới giải trí. Mà Fany đối với nghề giải trí lại rất hứng thú, rất muốn tương lai có thể phát triển theo hướng này. Làm ở công ty của Suho, thật đúng là rất thích hợp.

Fany do dự một chút rồi nghiêng đầu hỏi Taeyeon ngồi ở bên cạnh cô đang yên lặng chơi điện thoại di động: "Taeyeon, cậu cảm thấy đề nghị của Kim tổng như thế nào?"

Taeyeon đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, nhưng thật ra thì chơi cái gì, bản thân cô cũng không rõ ràng lắm, những ngón tay máy móc hoạt động, cố gắng muốn biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác mất mát.

Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Ngón tay mơ hồ mở bộ sưu tập hình trong điện thoại của mình. Một tấm hình lập tức đập vào mắt.

Đó là hình chụp chung của cô và Baekhyun. Baekhyun ôm chặt cô, mặt ghé sát vào mặt của cô, khóe môi hiện một nụ cười, chỉ khi một đứa bé được ăn ngon kẹo mới có thể lộ ra nụ cười như thế.

Trong ngực Taeyeon đột nhiên có cảm giác buồn buồn, tấm hình này là do Baekhyun ép cô chụp, lúc ấy cô đang dùng điện thoại di động chụp hình mấy cây kiểng trên ban công, Baekhyun đột nhiên chạy tới, đoạt lấy điện thoại di động của cô, đột ngột kéo cô ôm sát vào trong lòng ngực mình, đưa điện thoại di động ra xa chụp một tấm ảnh chung của 2 người.

"Taeyeon, trong điện thoại di động của tôi có rất nhiều hình của em, vậy mà điện thoại di động của em một tấm hình của tôi cũng không có! Quá không công bằng!" Ngay lúc đó lời nói của Baekhyun lại vọng về trong đầu của Taeyeon.

Đúng là trong di động của Baekhyun có rất nhiều hình của Taeyeon. Taeyeon cười, Taeyeon buồn, Taeyeon đi dạo, Taeyeon ăn cơm, Taeyeon sáng sớm tỉnh dậy còn mơ màng. . . . . .

Nhưng trong di động của Taeyeon, phần lớn là phong cảnh, một số hình động vật và cây cảnh. Không có hình Baekhyun.

Bởi vì Baekhyun là một người cuồng chụp hình. Mà mình lại không phải là người như vậy. Taeyeon nghĩ như thế.

Taeyeon cắn môi, đưa ngón tay thon dài yên lặng đụng vào tấm ảnh một cái. Trên điện thoại di động hiện lên một lời nhắc nhở "Bạn đồng ý xóa hình này phải không?"

Ngón tay có chút run rẩy, ở chữ "đồng ý" có chút do dự.

"Taeyeon, chơi điện thoại di động nhập tâm như vậy a, nói chuyện với cậu mà cậu cũng không biết." Fany cong miệng lên nhìn Taeyeon. Hôm nay sao thế, ai cũng như người mất hồn. Baekhyun mất hồn, Taeyeon mất hồn, mà Baekhyun lại càng không nói câu nào, lạnh băng giống như tảng đá.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro