08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm trước, trường mẫu giáo có tổ chức đi chơi nhưng Khuê Trân không được đi vì ba mẹ của đứa nhỏ không đồng ý. Khuê Trân còn quá nhỏ, thầy cô giáo đâu có bao nhiêu người, làm sao quản lý hết đám trẻ hiếu động. Bùi Chân Suất đã cố gắng thuyết phục nhưng anh chị dâu vẫn thấy không nên.

Khuê Trân không thảm thiết, khóc một tí thì nghỉ, nghỉ lấy sức rồi thì khóc tiếp. Bùi Chân Suất thấy tội nghiệp nhưng không dám làm trái ý anh chị dâu. Nếu họ biết cô nói dối chắc chắn sẽ rất giận, chẳng may đứa nhỏ có mệnh hệ gì thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Bùi Chân Suất bị tiếng khóc tra tấn cả buổi vô cùng đau khổ, cuối cùng lại hứa hẹn đích thân đưa Khuê Trân đi chơi riêng, thành công làm đứa nhỏ ngừng khóc.

"Phải đưa cô Luân Nga đi chung nữa." Khuê Trân ra điều kiện.

Dĩ nhiên Bùi Chân Suất có nghĩ tới chuyện đó nhưng vẫn muốn ghẹo đứa nhỏ trước mặt: "Chỉ hai dì cháu mình thôi."

Đứa bé nhỏ xíu nằm dưới sàn giãy đành đạch: "Không chịu, không chịu đâu, muốn có cô Luân Nga..."

Bùi Chân Suất làm vẻ oan ức, ngón tay trỏ dí nhẹ vào trán Khuê Trân: "Chẳng lẽ đi với dì thôi không vui sao?"

"Có cô Luân Nga càng thêm vui, dì còn vui hơn con thì có."

Bùi Chân Suất cười trừ xem như chịu thua, đứa nhỏ này miệng mồm lắc léo lắm rồi.

Cô với Tiết Luân Nga yêu nhau vốn dĩ không thông báo cho tiểu quỷ này biết, chuyện yêu đương của người lớn con nít biết làm gì. Vậy mà xúi quẩy lúc thân mật ở nhà bếp thì bị đứa nhỏ này bắt gặp. Khuê Trân hai tay che mắt, miệng la oai oái không thấy gì hết làm hai người lớn ngượng nghịu. Tiết Luân Nga khi ấy mặt đỏ như táo chín đánh vào vai cô nói sau này muốn hôn phải chọn chỗ kín đáo hơn.

Bùi Chân Suất gọi điện cho Tiết Luân Nga, tốc độ bắt máy của nàng thực làm cô kinh ngạc.

Tiết Luân Nga: Em nghe.

Giọng của Tiết Luân Nga rất ngọt, ngọt hơn cả tá kẹo dâu nàng từng tặng cô.

Tiết Luân Nga: Chân Suất, chị gọi em mà sao lại lặng im vậy hả?

Bùi Chân Suất: Tại giọng của em hay quá, làm chị quên mất mình phải nói gì.

Cả tiếng cười của Tiết Luân Nga cũng rất nịnh tai.

Tiết Luân Nga: Chuyện của Khuê Trân, chị hỏi ba mẹ em ấy chưa?

Bùi Chân Suất : Chị năn nỉ hết cỡ rồi nhưng anh chị dâu vẫn không đồng ý, vì nhiều lý do khác nhau.

Tiết Luân Nga: Em hiểu mà. Vậy Khuê Trân phản ứng thế nào?

Bùi Chân Suất thở dài, kể với ngữ điệu mệt mỏi.

Bùi Chân Suất: Con bé khóc tới khàn cổ họng. Chị mất nhiều sức lắm mới có thể dỗ được đó.

Tiết Luân Nga: Khuê Trân ở lớp rất ngoan. Em chưa từng thấy bé khóc bao giờ. Hoá ra lúc khóc rất khó dỗ.

Bùi Chân Suất: Khuê Trân không hay khóc đâu, nhưng một khi khóc thì dai đằng đẳng.

Tiết Luân Nga: Vậy chị dùng cách nào để dỗ bé?

Bùi Chân Suất: Chị hứa thứ bảy này sẽ dẫn con bé đi chơi. Khuê Trân nói muốn tới bãi biển Thành Đông. Tụi chị định ngủ ở đó một đêm, đến trưa hôm sau thì về. Anh trai với chị dâu đã cho phép rồi.

Bùi Chân Suất day day cái trán. Cô không thích việc lái xe đi xa nhưng Khuê Trân nói muốn đến chỗ đó một lần, sau cùng vẫn không từ chối được.

Tiết Luân Nga: Gần bốn tiếng chạy xe?

Bùi Chân Suất: Ừ nhưng cái đó không phải vấn đề to tát. Có vấn đề khác còn to hơn.

Bùi Chân Suất ngừng một khoảng làm Tiết Luân Nga ở đầu dây bên kia sốt ruột.

Tiết Luân Nga: Chị nói em nghe đi.

Bùi Chân Suất: Khuê Trân muốn em đi cùng.

Tiết Luân Nga: Cái đó thì có gì to tát? Em có thể đi cùng hai người mà. Hay chị không muốn em đi cùng?

Bùi Chân Suất nghe ngữ điệu câu cuối của Tiết Luân Nga đanh lại, bỗng dưng thấy hơi sợ lẫn buồn cười.

Bùi Chân Suất: Làm gì có. Chị rất muốn em đi cùng.

Tiết Luân Nga: Vậy thì có cái gì mà to tát? Hay cô Bùi đây chỉ rủ tôi đi cùng vì Khuê Trân muốn thế?

Thái độ đanh đá của Tiết Luân Nga đối với Bùi Chân Suất mà nói vô cùng đáng yêu.

Bùi Chân Suất: Chị thực sự muốn em đi cùng mà, thật lòng đó, em đi với chị nha?

Tiết Luân Nga: Nể mặt Khuê Trân nên em mới đi đó.

Xem ra Tiết Luân Nga rất thích câu trả lời của Bùi Chân Suất. Nghe cách nàng nói chuyện, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh nàng đang cười tủm tỉm.

Sau đó, Bùi Chân Suất cùng Tiết Luân Nga nấu cháo điện thoại tới gần nửa đêm mới chịu tắt máy đi ngủ.

...

Thứ bảy đẹp trời đầy nắng, Bùi Chân Suất đem đồ đạc lỉnh kỉnh chất vào cốp xe. Khuê Trân nhảy chân sáo theo sau với chiếc balo hồng, miệng líu lo hát hò.

"Con mang đủ đồ chưa đấy?" Bùi Chân Suất ngồi vào ghế lái, quay sang hỏi Khuê Trân.

Khuê Trân đang rất háo hức, đầu gật lia lịa: "Dạ rồi. Dì ơi mình đi thôi."

Bùi Chân Suất đến đón Tiết Luân Nga như đã hẹn. Vừa thấy nàng ra khỏi cửa liền há hốc mồm ngơ ngác. Cô đã quen với hình ảnh Tiết Luân Nga trong đồng phục giáo viên mẫu giáo, vậy nên mỗi khi hẹn hò, Bùi Chân Suất luôn bị phong cách đời thường của nàng hớp hồn.

Nhắc tới chuyện hẹn hò, để có thể thoải mái dành thời gian cho nhau, Bùi Chân Suất thường gửi Khuê Trân ở nhà Ngô Hải Nguyên. Ba mẹ của Ngô Hải Nguyên thích con nít, đặc biệt có cảm tình với Khuê Trân nên luôn chào đón đứa nhỏ. Đến mức Ngô Hải Nguyên đề nghị Bùi Chân Suất cuối tuần cứ đưa Khuê Trân tới chơi bằng không ba mẹ chị sẽ buồn héo hon như cây không được tưới nước.

Lại nói tới Ngô Hải Nguyên, coi bộ chị ta rất có hứng thú với cô giáo lớp bên cạnh. Tra hỏi mới biết, cô giáo kia từng đưa cháu tới bệnh viện khám vì bị sốt, bác sĩ phụ trách khi ấy chính là Ngô Hải Nguyên. Bùi Chân Suất giơ cả hai tay ủng hộ, hiếm hoi lắm mới có người khiến Ngô Hải Nguyên muốn theo đuổi. Chị ta cũng nên có người yêu đi là vừa.

Bùi Chân Suất giúp Tiết Luân Nga để đồ vào xe. Khuê Trân cũng đổi chỗ ngồi ở phía sau với Tiết Luân Nga.

"Dễ chịu thật." Tiết Luân Nga cảm thán.

Bùi Chân Suất cười nở mày nở mặt. Thật ra không phải chuyện gì to tát, Bùi Chân Suất thường xuyên mang xe đi bảo dưỡng, cũng đặc biệt chú ý tới mùi xe nên xe không có mùi lạ, còn có hương tinh dầu quế rất dễ chịu.

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, ổn định. Thông qua gương chiếu hậu, Bùi Chân Suất thu vào mắt tất thảy hành động chăm sóc của Tiết Luân Nga dành cho đứa nhỏ. Khuê Trân muốn Tiết Luân Nga hát bài hát thiếu nhi mà nàng đã dạy ở lớp. Ban đầu Tiết Luân Nga ngại vì có Bùi Chân Suất ở đây nhưng vẫn mủi lòng trước sự năn nỉ của Khuê Trân.

Bùi Chân Suất cũng rất mong chờ. Giọng nói của Tiết Luân Nga trong trẻo và ngọt ngào nên chắc chắn giọng hát của nàng cũng không hề tầm thường. Thế nhưng khi thanh âm ngọt như đường mật của Tiết Luân Nga cất lên, Bùi Chân Suất không thể không sững sờ, từng câu hát vào tai như khiến cô tan chảy.

Bùi Chân Suất chẹp miệng nghĩ trong đầu, có vẻ như mỗi ngày cô càng yêu Tiết Luân Nga nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro