chap 2 - đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không còn vướng víu các bạn, jinsol bước thơ thẩn trong vườn, tơ tưởng đến yoona. bỗng nhiên, một cánh cửa sổ từ từ hé mở, yoona hiện ra, tựa vào ban công. nàng cũng bồn chồn và lo lắng, rồi trong khi ẩn mình trong bóng tối, so sánh nàng với bình minh và khung cửa với phương đông. chế nhạo mặt trăng mờ nhạt vì hờn ghen với nhan sắc kiều diễm của nàng. cho rằng hai vì sao sáng nhất trên bầu trời chiếu sáng đôi mắt giai nhân, ao ước được là cái bao tay đã có diễm phúc nâng niu đôi má nàng, thì cô gái khẽ thở,

“khốn khổ thân tôi! jinsol, sao nàng lại là jinsol? hãy từ bỏ gia đình, hay từ bỏ tên họ đi. hoặc là hãy hứa yêu em, rồi em sẽ chẳng còn là người thuộc dòng seol nữa”,

jinsol vừa định lộ mặt ra, đã nghe yoona nói tiếp:

“chỉ có tên nàng thù hận với em thôi. còn nàng là nàng, đâu phải là bae. nghĩa lý gì một cái tên? đóa hoa mà ta gọi là bông hồng, dù mang tên gì, cũng vẫn ngào ngạt hương thơm. tên nàng, jinsol ơi, có dính dáng gì đến bản chất của nàng đâu?”,

“mình xin bằng vào lời nói của em” nàng táo bạo bước ra nói, “cứ gọi mình là tình yêu của em, thế là mình được đổi tên rồi! mình chẳng còn muốn mình là jinsol nữa”.

yoona vừa hổ thẹn vì vô tình để lộ tâm tư mình, vừa lo sợ cho sự liều lĩnh của jinsol, nếu có ai thuộc dòng họ seol bắt gặp nàng nơi đây,

“sợ gì? mình đã vượt qua những bức tường cao ngất này bằng đôi cánh nhẹ của ái tình. mắt em còn chứa nhiều nguy hiểm hơn hàng chục lưỡi gươm của họ. hãy nhìn mình đằm thắm hơn, tức khắc thân mình sẽ được che chở trước hận thù của chúng” nàng si tình nói,

“sẵn lòng” yoona thỏ thẻ, mặt đỏ bừng và bối rối, “em định theo đúng lễ tiết một tí và chối biến những lời nàng vừa nghe. nhưng kiểu cách mà làm gì, mình có yêu em không, jinsol? em biết nàng sẽ nói có và em vội tin ngay. nếu yêu em xin cứ chân thành thổ lộ. nếu nàng nghĩ em đã bị chinh phục quá dễ dàng, thì đây nhé, em sẽ chau mày, ngúng nguẩy lắc đầu, để nàng có dịp van xin nài nỉ. bằng không, em cần gì phải bày trò nũng nịu. nếu nàng đã không tình cờ thấu rõ nỗi lòng em, hẳn em sẽ e dè kín đáo hơn, nhưng cứ tin em đi, em còn thành thực hơn vạn cô nàng rụt rè khép nép”.

jinsol như mọi nhà thơ si tình, xin vầng trăng vằng vặc đầu cành chứng giám, sẵn sàng ngỏ mọi lời thề thốt thủy chung, thì yoona ra chiều ủ dột vội ngăn lại,

“em không làm sao vui trọn vẹn trong buổi hội ngộ đêm nay” nàng dịu dàng nói, “nó quá bất ngờ, vội vã, và vô cùng táo bạo đối với em. xin chào, mong cho niềm hạnh phúc dào dạt lòng em cũng khiến lòng nàng ngây ngất”.

“mình chưa muốn đi” jinsol tỏ ra nũng nịu, “trước khi được nghe lời em ước hẹn”,

“dù chưa ngỏ, em đã thầm hẹn thủy chung”. yoona vừa dứt câu đã nghe tiếng giai nhân kyujin oang oang từ phòng trong trong vọng ra.

“kyujin ơi, ta đây. jinsol yêu dấu, hãy đợi vài phút em sẽ quay ra”.

nàng biến mất giây lát, rồi hiện ra bên cửa sổ, gọi jinsol, “ngày mai, mong nàng cho em biết tin, qua một người mà em sẽ phái đến, bao giờ và nơi đâu nàng định tổ chức lễ cưới đôi ta? rồi em sẽ theo nàng tận góc bể chân trời”

“ôi em yêu dấu” jinsol kêu lên,

“bây giờ cho đến lúc ấy, còn mấy thập kỷ dài. trời sắp sáng rồi. chúc em ngủ ngon đến cả ngày mai”

“mong giấc ngủ êm đềm sẽ đưa em vào cõi mộng” còn lại một mình jinsol lẩm bẩm, 

“mình sẽ tìm đến phòng riêng của vị linh mục khả kính, để cầu xin giúp đỡ và tỏ lộ nỗi niềm hạnh phúc”.

con người nhân hậu mà nàng có thể trút cả tâm tình ấy, cư ngụ trong một ngôi nhà tu cô tịch hẻo lánh, không xa vérone là mấy. cuộc sống của ông lặng lẽ trôi qua giữa những buổi cầu nguyện, những lần đi hái dược thảo để bào chế ra bao thứ thuốc công hiệu, vài cuộc viếng thăm của mấy cậu trai trẻ, mà ông là người cố vấn và chỉ đạo tinh thần. từ tờ mờ sáng, đã thấy ông khoác áo len nâu, đầu trùm mũ, tay xách giỏ, đi tìm những nhành lá quen thuộc, đầu óc ngổn ngang bao tư tưởng cao siêu, thanh khiết,

“buổi sáng mù sương, giao hòa với đêm tối” ông lẩm bẩm. 

“ta phải hái cho đầy giỏ, những hoa thơm cỏ lạ, hương vị ngọt ngào và quý giá kia. quyền lực to lớn đang ngự trị trong cây, rong cỏ và trong cả những tảng đá, đồng thời với những mối nguy hiểm. cánh hoa nhỏ bé này chứa đựng vừa chất độc, vừa vị thuốc. con người cũng chẳng khác gì loại cây cỏ ấy”.

“kính lạy cha”một giọng nói bỗng cắt ngang dòng suy tưởng thường nhật của ông,

"lạy chúa” cha laurent vội đáp. “giọng ai ban mai gửi ta lời chào dịu dàng ấy nhỉ? jinsol đấy à, con đến thăm ta vào giờ này, khiến ta ngại có điều gì vừa khuấy động lòng con”.

con người thánh thiện này, thừa rõ mối tình cuồng si mà mới hôm qua đây, kẻ đến xưng tội còn trao gửi cho nàng soyeon xinh đẹp và nhẫn tâm

“con sẽ kể hết cha nghe” jinsol đáp bằng lối nói cầu kỳ của những gã phong lưu thời thượng, “con đến dự tiệc vui ở nhà kẻ thù, nơi đó, con đã gây khổ đau cho người làm con đau khổ, cả con lẫn người ấy đều trông chờ phương thuốc thần diệu của cha. lòng con không vương chút thù hận, vì con vẫn cầu nguyện cho cả kẻ thù của mình”.

“nói rõ hơn đi con ngoan của ta”,

“thưa cha, con đã yêu say đắm cô con gái nhà seol giàu có, nàng cũng yêu con. chúng con đã cùng nhau giao ước, mong cha vui lòng làm lễ hôn phối cho chúng con ngay hôm nay”,

“có thánh francois chứng giám, sao lại có sự thay đổi quái lạ thế?” cha laurent kêu lên thảng thốt, ngước mắt lên trời, như thể cầu khẩn vị sáng lập dòng tu của mình,

“cô nàng soyeon mà con yêu đắm đuối, lẽ nào con lại quên nhanh đến thế? chúa ơi! đôi má hóp vì sầu muộn của con từng đầm đìa nước mắt. mặt trời còn chưa xóa tan đám sương mù tích tụ từ những lời than thở của con, tiếng rên rỉ trách hờn của con vẫn còn vang vọng bên tai ta. kìa, trên má con còn in rõ vệt nước mắt con chưa kịp lau. thế mà con đã vội thay đổi”

“cha vẫn trách con về mối tình si dại đối với soyeon kia mà” jinsol làu bàu, mấy lời trêu chọc nhẹ nhàng của cha làm cô phật ý,

“đó là sự si mê của con đối với cô nàng, chứ không phải tình yêu đâu, nhưng ta có lý do để giúp đỡ con” vị cha điềm đạm nói, khi thoáng nghĩ rằng lễ cưới bất chợt này có thể đánh dấu ngày chấm dứt mối cựu thù giữa hai dòng họ. 

“hỡi cô bé nông nổi, hãy theo ta, một cách chậm rãi và thận trọng nhé. những kẻ hấp tấp thường hay vấp ngã”.

ngay sáng hôm đó, yoona được báo trước, đến gặp jinsol trong phòng cha laurent. cha ban phép cưới cho đôi tình nhân, vừa thỉnh cầu thần thánh phù hộ cuộc hôn phối. sau đó nàng quay về nhà, còn jinsol thì đến gặp bạn bè. bọn họ vẫn không ngớt buông lời trêu chọc, trước vẻ mặt si tình đến ngẩn ngơ của nàng. những câu bỡn cợt đang tuôn ra rôm rả, những tiếng cười đang vang lên như phá, thì thấy lily hùng hổ xốc tới, thái độ ngang tàng và khiêu khích, có đám bạn hữu và bọn bộ hạ của hắn đi theo.

mặc những lời khuyên nhủ chí tình của haewon, mặc sự ngăn cản của jinsol. lúc bấy giờ chẳng còn lòng dạ nào đi kiếm chuyện gây gổ, dù với một kẻ thuộc họ seol - cái họ đối với cô tuy có vẻ mơ hồ, đã trở nên thân thiết - bạn cô - lily hiếu động, nhận lời thách đấu của jiwoo, rút gươm ra, liền đâm tử thương gục xuống, nụ cười châm biếm còn đọng lại trên môi. jinsol đau đớn, rụng rời, vì cô rất quý mến lily, lại trông thấy tên jiwoo quay lại ngạo nghễ, vênh vang. cô quên mất luật cấm của lãnh chúa, sự liên hệ quyến thuộc giữa kẻ sát nhân với nàng yoona yêu dấu của mình, mà chỉ nghĩ đến việc báo thù cho bạn. một trận so kiếm tay đôi diễn ra, thoáng chốc jiwoo đã ngã gục. dân chúng đổ xô đến, bắt giữ haewon, nhưng cô đã kịp thời, dù phải một phen gay go vất vả, mới thuyết phục được jinsol chạy trốn, rồi kể lại cho lãnh chúa nghe qua nội vụ xô xát, xen lẫn tiếng rên thảm thiết của phu nhân seol, khóc than cho đứa cháu jiwoo và kêu gào đền mạng. vị lãnh chúa nhất quyết lạnh lùng trước mọi lời van xin cầu khẩn. ngài ra lênh trục xuất jinsol ra khỏi thủ phủ và đe dọa sẽ bêu đầu nếu tìm cách quay về vérone.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro