Chương 21: Uống rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó đám fan hâm mộ hỏi Bùi Châu Hiền có nhận đóng 《 tiêm đao ban 》 hay không, trên mạng cũng có không ít tin đồn. Đến hiện tại, Bùi Châu Hiền vẫn cân nhắc về kịch bản 《 tiêm đao ban 》. Hình như Bùi Châu Hiền rất ít khi xem những tiết mục Variety show này. Lúc này xem 《 tiêm đao ban 》, đoán chừng là vì "Thỉnh kinh" . Sau khi ăn xong, Tôn Thừa Hoan dọn bàn sạch sẽ. Bùi Châu Hiền đang chống cằm, ngón tay không ngừng lướt trên điện thoại di động. Toàn là tiếng Anh, Tôn Thừa Hoan nhìn đến choáng váng. Cái gì mà vũ trụ huyền bí, khởi đầu của vũ trụ và kết thúc. Toàn là từ chuyên ngành, Tôn Thừa Hoan đọc còn phải xem thêm giải thích tiếng Trung. Lại nhìn Bùi Châu Hiền, nàng cũng đang đọc giải thích.

". . ." Luận hình tượng, cô chỉ phục mình Bùi Châu Hiền. Cũng không biết nàng rốt cuộc đang đọc gì, nàng có thật hiểu không, mà sao gương mặt lại ra vẻ có học thức đến thế. Rất nhanh, Bùi Châu Hiền chuyển app. Chuyển qua weibo sao? Hai năm nay Bùi Châu Hiền cũng chưa từng đăng bài trên weibo, nghiễm nhiên chính là một nữ minh tinh tuế nguyệt tĩnh hảo[1]. Nhưng vẫn có không ít người qua đường thích đâm chọt G-spot, diễn đàn trong nước nào cũng treo cao đời tư năm xưa của Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền nổi danh sớm, những người có học thức thích nhất là đả kích học lực của minh tinh. Bùi Châu Hiền cũng không ngoại lệ. Nếu nói tới thành tích học tập của nàng, khẳng định cũng không quá kém, nhưng không thể đặt tới trình độ của những trường danh giá cấp quốc tế. 

[1] tuế nguyệt tĩnh hảo : Năm tháng tĩnh lặng

Kỳ thật làm thần tượng nổi danh từ nhỏ, vào thời ấy ngành PR vẫn còn chưa phát triển, có rất ít tư liệu đen của Bùi Châu Hiền. Không giống bây giờ, mọi người ai cũng dùng scandal để nổi tiếng. Hồi ấy lại ít sáo lộ [2] như bây giờ. Kỳ thật khi Tôn Thừa Hoan xem lại những chương trình cũ, còn cảm thấy rất thú vị. Xem Bùi Châu Hiền ngây thơ, nói về thành tích của mình, MC cũng rất hãm, không biết có ý đồ gì mà tâng bốc nàng lên, đào sẵn hố cho Bùi Châu Hiền nhảy xuống, mà nàng còn nhảy từng hố từng hố một, vô cùng trung thực. Thấy Bùi Châu Hiền càng lún càng sâu, có cảm tưởng như nàng đang đợi ở dưới hố, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên 'thắc mắc' đầy mặt hỏi: "Có phải đang đào hố cho tôi nhảy không?"

[2] Sáo lộ - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt"

Mười bốn tuổi Bùi Châu Hiền đã xuất hiện trước công chúng, ba mẹ nàng đều là phần tử trí thức, không ai dạy nàng, đều do bác gái trong đoàn văn nghệ, đẩy nàng vào con đường diễn viên.

"Ăn no rồi?"

"Ừm." Tai Tôn Thừa Hoan có chút chút hồng, nhận lấy tai nghe của Bùi Châu Hiền. Cũng không biết những năm này Bùi Châu Hiền đã trải qua như thế nào, một cô bé khả ái đáng yêu, trưởng thành thành một đại ngự tỷ.

"Em xem rồi sao?" Bùi Châu Hiền còn rất quan tâm, hỏi Tôn Thừa Hoan một câu.

"Chưa." Tôn Thừa Hoan nói, "Rất ít khi xem."

"Còn tưởng em rất hay xem." Bùi Châu Hiền nói: "Dù sao em cũng từng có kinh nghiệm đặc biệt."

Kinh nghiệm đặc biệt, nghe cứ sao sao, "Cũng không đặc biệt lắm, hiện tại có rất nhiều người cũng từng phục vụ quân sự."

Xem một hồi, Bùi Châu Hiền lại đổi tư thế ngồi. Biết nàng có chút mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan mở miệng nói: "Hiền tiểu thư, có phải chị rất ít khi xem Variety show không?"

"Cũng không phải."

Còn không phải? Tôn Thừa Hoan chưa từng thấy ai xem Variety show mà lại an tĩnh như vậy, cho dù chỉ xem một mình, Tôn Thừa Hoan cũng có thể ' Ha ha ha ' cười sặc sụa. Hai người thì càng khỏi phải nói, khẳng định còn phải trao đổi một số câu chửi thề thông dụng. Nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không dám trao đổi với Bùi Châu Hiền.

"Hồi ấy ít khi xem, sau này xem thường xuyên hơn, cảm giác rất thư giãn." Bùi Châu Hiền nói.

Hai ngày nay bởi vì Bùi Châu Hiền cổ chân bị trật khớp. Bình thường đều bận rộn chạy show. Kỳ thật cũng không thể chửi bậy với Bùi Châu Hiền . Nghệ sĩ luôn bận rộn như vậy, sao có thời gian học chửi bậy bằng tiếng Anh. Mà chửi bậy cũng không nằm trong khuôn khổ công việc của nàng.

"Em cảm thấy 《 tiêm đao ban 》 thế nào? Dùng độ chuyên nghiệp của em xem." Bùi Châu Hiền nói.

Xem tới một nửa, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tôn Thừa Hoan. Hai gò má bé hamster ửng hồng, vô cùng tập trung tinh thần.

"Hả?" Tôn Thừa Hoan còn đang cười tới thất thần, hai giây sau thần mới quay lại, "Rất thú vị."

Tôn Thừa Hoan suy nghĩ hai giây."Cuộc sống quân lữ không có nhiều tình tiết, ai đi bộ đội cũng vậy. Nhưng do đây là một chương trình phát sóng trên TV nên được thiết kế rất lưu loát. Khó trách tiết mục Variety show này lại nổi như vậy."

Tôn Thừa Hoan lại nói vài câu, lúc nói, đôi mắt sáng lấp lánh. Xem ra Tôn Thừa Hoan rất có hứng thú khi nhắc tới sinh hoạt trong quân ngũ.

"Em ở Châu Phi năm năm đúng không?"

"Ừm."

"Cuộc sống hiện tại có dễ chịu không?" Khi xuất ngũ, chắc hẳn vô cùng khổ sở.

Tôn Thừa Hoan dừng một chút."Dễ chịu."

Cho dù không dễ chịu, cũng phải nói với đông gia mình rất dễ chịu. Không lẽ nói tôi dùng thái độ tiêu cực trong công tác sao? Lúc thay ca, Tôn Thừa Hoan nhận được một cú điện thoại của chiến hữu trước đây. Anh ta vì chấn thương phải xuất ngũ, vừa đúng lúc tới Bắc Kinh công tác.

"Hoan Hoan, không phải em trở về vì nhiệm vụ đặc biệt sao?" Chiến hữu này tên Phác Xán Liệt , trên mặt vẫn còn một vết sẹo. Sau khi xuất ngũ cũng không còn cao lớn thô kệch như hồi xưa, anh mang mắt kính Hàn Quốc trông rất văn nhã, "Hồi trước ai cũng nói trong danh sách đề bạt có tên em."

Đối với chiến hữu, Tôn Thừa Hoan đành thật thà bộc trực một chút."Do em phạm sai lầm."

Hai người ngồi ở quán Đại Bài Đương trên vỉa hè, Phác Xán Liệt uống không ít, cầm lấy cốc nhựa rót rượu cho Tôn Thừa Hoan, "Thật vất vả mới gặp mặt, một chút mặt mũi cũng không cho anh, em quá khách khí rồi đó."

"Không phải." Tôn Thừa Hoan cầm nước trái cây lên, chạm ly với Phác Xán Liệt , "Ngày mai em còn phải đi làm, uống rượu sẽ hỏng việc."

Phác Xán Liệt cúi thấp đầu, tựa hồ đã tỉnh rượu. Không nói thêm gì, mấy con ruồi cứ vo ve quanh quẩn xung quanh. Tôn Thừa Hoan đưa tay, phẩy phẩy đồ nướng." Anh ăn chút đi, đừng uống nhiều như vậy."

Phác Xán Liệt gục đầu xuống, khoát khoát tay."Đơn vị làm sao vậy?! Em đã phạm sai lầm gì, mà tiễn em đi?! Trước đó em lập công họ không nhìn thấy sao?"

Tôn Thừa Hoan trầm mặc một hồi, rồi lại uống nước trái cây.

"Trước đó anh không phải nói ra ngoài làm ăn sao?" Những thương binh sau khi xuất ngũ thường được đơn vị trợ cấp tiền . Phác Xán Liệt nói muốn làm ăn, cô và các chiến hữu khác trong đơn vị bèn nói muốn đóng góp.

"Hôm nay anh vì việc mới tới gặp em." Phác Xán Liệt nói xong bèn rút một tấm thẻ màu bạc ra khỏi túi da cá sấu , "Của em, tiền hoa hồng."

"Hóa ra là ông chủ Phác." Tôn Thừa Hoan nhận lấy, nhìn thoáng qua tấm thẻ.

"Đừng cười anh mày." Phác Xán Liệt nói, "Anh để dành được chút tiền, mới dám đi gặp em. Anh không phải người giỏi làm ăn, thua lỗ hết tiền trước đó mọi người cho anh, cộng thêm tiền bồi thường. Cuộc sống thất bại như vậy, anh không dám đi gặp mọi người. Cắn răng đi làm công, bây giờ mới sống thoải mái hơn một chút."

"Vậy đây là tiền mồ hôi nước mắt của anh rồi." Tôn Thừa Hoan đẩy tấm thẻ đi, "Thua lỗ không thể bắt anh chịu hết. Bọn em đầu tư mà, đầu tư thì phải có may rủi."

"Anh biết mọi người sẽ nói như vậy, nên không muốn nói với mọi người." Phác Xán Liệt nói: "Hoan Hoan, em hãy cho anh dễ chịu một chút. Em nhận rồi anh mới cảm thấy thoải mái, xem như mình không thua thiệt anh em."

"Vậy được." Tôn Thừa Hoan nói: "Khi về sẽ nói với họ, dùng tiền này gởi cho thân nhân bọn họ."

"Đấy đấy." Phác Xán Liệt nói : "Chỉ có mình Hoan Hoan thương anh thôi."

"Nghe người ta nói, em đang kiếm việc làm?" Phác Xán Liệt nói .

"Ừm, bây giờ tương đối khó kiếm việc." Tôn Thừa Hoan nói .

Không có kỹ thuật không có trình độ, chỉ có thể bán sức khỏe để kiếm tiền.

"Dứt khoát đến công ty của anh đi."

"Sau này hãy nói."Phác Xán Liệt bây giờ đang thu mua bán lại một số căn hộ cho thuê, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình không thích hợp đi chào hàng. Buôn bán bất động sản cũng không phải dễ dàng gì, dù sao giá thành cũng cao. Đương nhiên ra ngoài chào hàng thì khẳng định có thể lừa một số tiền. Kỳ thật ngẫm lại, ở Đại Lục nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng , không nói khắp nơi đều có cơ hội, chí ít tìm làm việc khẳng định không thành vấn đề. Đi làm không nhất định sẽ có mức lương tám ngàn vạn một tháng, nhưng cố gắng làm đến tám ngàn vạn thì vẫn có khả năng . Tôn Thừa Hoan dù sao cũng có thể nhờ cậy chị họ. Thi chứng chỉ bảo an , tiếp nhận huấn luyện mấy ngày đã có thể làm việc với Đại Minh tinh . Ra ngoài kiếm việc, chắc chắn không có việc nào tốt hơn việc này.

Nói vài câu, Phác Xán Liệt còn nói thêm: " Em cứ đưa lý lịch sơ lược cho anh xem, anh điền đơn cho em."

"Ờh,"Tôn Thừa Hoan lấy điện thoại di động ra, đưa lý lịch sơ lược điện tử của bản thân cho Phác Xán Liệt xem, "Do em dùng tiền mua trên mạng."

"Tiêu bao nhiêu?"

"Cũng không nhiều." Tôn Thừa Hoan nói: "Có thể chấp nhận được."

Phác Xán Liệt là người từng trải, nhìn xong thì hơi nhíu mày "Dùng tiền thì không sao, xài tốt là được. Chỉ có điều thiếu mất hai mục, còn lại không đủ bù vào trình độ của em."

"À." Tôn Thừa Hoan liếc nhìn , "Do em tự xóa."

"Sao lại xóa?"

"Chị Lợi. . ."

Lúc Tôn Thừa Hoan nói ra, Phác Xán Liệt cũng dừng lại. Xán Liệt cúi đầu xuống, sờ lên ngón trỏ."Vậy à."

"Em không thể xem đó là vinh dự." Chần chờ một hồi Tôn Thừa Hoan nói tiếp."Có thể do em mẫn cảm, nhưng em luôn cảm thấy nó thấm đẫm máu và nước mắt."

"Phác Xán Liệt, anh đã kết hôn chưa?" Đã qua nhiều năm, khi Phác Xán Liệt còn trong đơn vị, người ở quê nhà vẫn hay hối thúc chuyện cưới xin. Nhiều lần điện thoại, đều kêu Tôn Thừa Hoan nhận dùm. Khi Tôn Thừa Hoan bắt máy, Phác Xán Liệt còn ở một bên khoát tay khiến chị Lợi cũng bật cười.

"Chuyện này." Con người khi trưởng thành sẽ biết cách xoay chuyển chủ đề và nắm bắt chúng một cách trôi chảy. Có một số chuyện đã qua thì cho dù có đau buồn cũng không nên nói về chúng, "Không nhà không xe, còn là thương binh, cô nương nhà ai mà nguyện ý gả cho anh chứ."

Khi nói điện thoại Phác Xán Liệt lại bắt đầu rung. Phác Xán Liệt liếc nhìn, rồi nói với Tôn Thừa Hoan : " Em xem, bây giờ mới khá hơn một chút, ông bà lại đứng ngồi không yên. Cứ cách hai ngày thì hẹn một gia đình, anh phải khó khăn lắm mới đào tẩu được."

"Anh bận đến muốn hư não, làm sao có thời giờ yêu đương." Phác Xán Liệt nói.

Nói xong Phác Xán Liệt chống cùi chỏ lên bàn, uống đến mặt đỏ bừng, nở nụ cười mờ ám, "Còn em thì sao? Đã có bạn gái chưa?"

___________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hiền đại minh tinh: Nói chuyện về tôi à.

Tác giả: không phải, hai người còn chưa. . .

Hiền đại minh tinh quay đầu nhìn tác giả: gì?

Tác giả: . . . Cô vui vẻ là được rồi

Hiền đại minh tinh: tác giả, không có tình yêu như cô , có phải suốt ngày hay âm dương quái khí không?

Tác giả: . . . Tại sao phải cường điệu chuyện không có tình yêu vậy?

Hiền đại minh tinh: Cô tự mình nói xem, ngoại trừ không có tình yêu, chúng ta còn chủ đề chung gì để nói?

Tác giả: . . . Cô nói cứ như tôi không có gì đặc sắc

Hiền đại minh tinh: ~ Gạch chữ cứ như đi ~

Tác giả: QAQ Cô. . . Hoan Hoan! Hiền Hiền nhà mấy người khi dễ tôi!

Hoan chít chít: chít chít ( Haizz cô gọi tôi, tôi cũng không có cách nào bằng không hai ta ôm nhau khóc đi!? )

Hiền Hiền quay đầu nhìn Hoan Hoan: Chị đã nhìn thấu nội tâm của em rồi, em nói đi, muốn ôm ai?

Hoan chít: A....Là chị!!! Khẳng định phải ôm chị!

Hiền Hiền ôn nhu cười: ngoan

Tác giả: Hiền tiểu thư, ráng hưởng thụ đi, tiểu kịch trường nhanh hơn chính văn đấy.

Hiền đại minh tinh: Loại người không có tình yêu như cô, có phải do không biết thể hiện tình yêu hay không?

Tác giả: QAQ( tác giả muốn rời khỏi đây )

___________

P/s : chính ra là tui định up vào thứ 4 á , nhưng đi AAA về tinh thần tui không trở lại bình thường được bởi nhan sắc cô Bae và cô Hoan ... có ai cũng tới ngày hôm đó hơmmmm ? Cho tôi xin cánh tay của các bạn nàoooo 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro