Chương 22: Rải Thính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: Ngoài cặp chính (BAEWAN/WENRENE) thì mình không hề có ý ship bất cứ cặp đôi nào khác, việc "lôi kéo" các idol khác vào vì mình cảm thấy họ hợp với nhân vật trong bản gốc, mong các bạn đừng hiểu lầm nhéeeeee =))))))))))

Trước đó khi còn trong đơn vị, Phác Xán Liệt với Tôn Thừa Hoan có quan hệ không tệ. Đều là chiến hữu cùng đơn vị, đương nhiên không thể có quan hệ không tốt. Chủ yếu do Phác Xán Liệt thích theo đuổi chị Lợi, chị Lợi là nữ tham mưu trưởng của quân đoàn, có quan hệ đặc biệt tốt với các nữ binh khác. Khi Phác Xán Liệt đến tìm chị Lợi đều sẽ nhờ Tôn Thừa Hoan truyền tin, "Hoan Hoan lại đây."

"Làm gì?" Tôn Thừa Hoan hỏi.

Những người khác cũng cùng nhau xuất hiện chọc ghẹo, "Làm gì, anh muốn làm gì vậy?"

Khó khăn lắm mới có dịp nghỉ ngơi, chị Lợi cũng sẽ để họ tùy ý hồ nháo. Nhìn thấy chị Lợi, Phác Xán Liệt liền có chút ngượng ngùng."A Đông hỏi em, buổi chiều đi dạo phố được không?"

A Đông là bạn tốt của Phác Xán Liệt, anh ấy luôn giúp đỡ A Đông theo đuổi Tôn Thừa Hoan. Khi vừa tới Châu Phi, là khoảng thời gian tịch mịch của cô nam quả nữ. Ngoại hình của Tôn Thừa Hoan cũng không tệ,(nếu không nói là đẹp) rất nhiều người có ý với cô. Về sau phải nhờ chị Lợi ra mặt làm việc, họ mới buông bỏ "Xao động" trong tim. Nhưng tất cả cũng đều do Tôn Thừa Hoan quá mạnh mẽ, có lần cô đánh nhau với tinh tinh, đánh đến tinh tinh ngất xỉu. Khi đó cả đám con trai mới hiểu ý của chị Lợi, hóa ra Tôn Thừa Hoan "là đàn ông", bởi chị Lợi không hề nói rõ, chỉ nói với họ, Tôn Thừa Hoan cũng thích nữ. Vào thời điểm đó, thái độ của cả đám con trai rất khác nhau. Chà, vốn đã ít nữ lắm rồi, bây giờ lại mất thêm một mối.

Phản ứng của Phác Xán Liệt thì tương đối chậm hơn bọn họ, lúc chị Lợi nói với anh, anh còn mộng hai giây."Vậy cũng được hả?"

"Hoan Hoan, em muốn trở thành đàn ông hả?" Ý nghĩ của bọn trai thẳng rất đơn thuần.

Còn có một số trai thẳng thì ăn dấm chua khi thấy cô thân cận với các nữ binh khác. Bộ não của họ tương đối thiếu nếp nhăn, có lần ra ngoài uống rượu, có người còn nhảy lên bàn rượu. Gật gù đắc ý, vỗ đũng quần của mình, nhìn Tôn Thừa Hoan nói trong men say, "Tôn Thừa Hoan, có phải em muốn đứng để đi vệ sinh không hả?"

Lúc đó còn có một số nữ binh dùng thần sắc hơi chờ mong, nhìn anh trai thẳng đứng trên bàn rượu sờ đũng quần. Kết quả anh trai thẳng kiếm nửa buổi cũng kiếm không ra khóa kéo, thân thể nhoáng một cái đổ ập xuống bàn rượu. Lúc ấy các nữ binh bèn liếc nhìn nhau rồi quay về chỗ ngồi, "Hết phim rồi."

Nhớ lại khoảng thời gian sống ở Châu Phi rất thú vị.

"Em sao? Vẫn một mình." Tôn Thừa Hoan nói.

"Vẫn một mình?" Phác Xán Liệt cảm thấy có chút ngạc nhiên, "Không phải, Hoan Hoan, anh có chút buồn bực."

"Anh bực chuyện gì?"

"Em chưa từng yêu ai, sao lại biết mình thích nữ?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Vậy trước khi anh có tình yêu đầu đời, vì sao biết mình thích nữ ?"

Phác Xán Liệt cười vài tiếng."Không phải, nam không thích nữ , chẳng lẽ thích nam à?"

Tôn Thừa Hoan với Phác Xán Liệt liếc nhau một cái, Phác Xán Liệt hơi rung động, "Hả?"

"Trong đơn vị của chúng ta. . ." Phác Xán Liệt chỉ Tôn Thừa Hoan rồi lại chỉnh chính mình, ."Cũng có. . .à?"

Đương nhiên không rồi, cả đám toàn là trai thẳng, còn có thể trông cậy họ sẽ đồng tính luyến ái sao? Nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không nói rõ, chỉ nhấp một ngụm nước trái cây, nháy mắt ra hiệu với Phác Xán Liệt. So với đồng tính nam thì đối với một người đàn ông, đồng tính nữ dễ tiếp nhận hơn.Phác Xán Liệt có chút cà lăm, rõ ràng lâm vào suy tư của một trai thẳng. Đoán chừng đang suy nghĩ xem rốt cuộc là ai với ai.

"Cho nên nói, em muốn thành đàn ông sao?" Qua nhiều năm, dù vật đổi sao dời, thì trai thẳng vẫn là trai thẳng.

Tôn Thừa Hoan cũng lười giải thích với Phác Xán Liệt, "Đại loại vậy."

"Hoan Hoan, có phải em tính chuyển giới hông?" Đã thẳng lại còn tò mò.

"Em làm gì có tiền chuyển giới."

Phác Xán Liệt vội nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan."Không được, có tiền cũng đừng chơi lớn như vậy."

"Anh không có ý gì, chỉ là nếu lỡ một mai đụng phải em trong toilet, anh sẽ cảm thấy là lạ." Phác Xán Liệt nói.

Tôn Thừa Hoan vỗ mu bàn tay Phác Xán Liệt, trấn an: "Yên tâm, em sẽ không chuyển giới."

Khoan đã, cô vì sao phải cam đoan chuyện này? Cô vốn không tính chuyển đổi giới tính, nhưng bị Phác Xán Liệt nói một hồi cứ như cô thật muốn chuyển giới.

Phác Xán Liệt vỗ vỗ ngực, tựa hồ đã được trấn an, nhưng chưa đầy một giây đã vỗ bàn một cái khiến Tôn Thừa Hoan giật nảy mình.

"A Đông! Chọn A Đông đi!" Anh trai thẳng này tới bây giờ vẫn còn suy nghĩ chuyện đó, "Trước đó em cự tuyệt nó, nó còn không thèm uống rượu, một người buồn bực trốn trong chăn khóc."

Anh trai thẳng cảm thấy mình càng nghĩ càng đúng, cuối cùng còn kéo Tôn Thừa Hoan xuống nước, "Nó vẫn còn rất thích em, dù em đánh nhau với tinh tinh, nó vẫn một mực thích em."

". . ." Cô vốn tưởng Phác Xán Liệt tự đào hố tự nhảy, không ngờ còn muốn ôm cô chết chung.

QAQ

Tôn Thừa Hoan tức muốn nghẽn tim,tất cả mọi người ai cũng nói cô là nam. Nhớ lại những trêu chọc khi xưa, Tôn Thừa Hoan bất chợt rơi vào trầm tư.

Cô là nam sao? Khi tắm rửa, Tôn Thừa Hoan còn tự vuốt cặp ngực 36B của mình. Mặc dù không lớn lắm nhưng là hàng thật giá thật. Ngực của đàn ông có xúc cảm này sao?

---------------------------------------

Ngày thứ hai khi tới nhà Bùi Châu Hiền, nàng đang luyện yoga . Từ bóng lưng lay động của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhìn ra sự quật cường của nàng. Ngày nào dù bận rộn nàng cũng dành nửa giờ để luyện yoga.

"Hiền tiểu thư, tôi giặt rồi." Chờ Bùi Châu Hiền tập xong, Tôn Thừa Hoan đưa túi đồ cho Bùi Châu Hiền. Hôm qua cô mượn váy của nàng xong, thì bèn mang về giặt.

Bùi Châu Hiền nhìn thoáng qua, nhớ lại phương thức giặt quần áo phóng khoáng của Tôn Thừa Hoan."Không cần."

"Em cứ mặc đi." Bùi Châu Hiền lau mồ hôi trên cổ, "Em mặc rất đẹp."

"Tôi không hay mặc, như vậy rất lãng phí." Tôn Thừa Hoan nói.

Bây giờ không phải là đi chơi, mà đang đợi lệnh làm việc. Nào có dư thời gian nhàn nhã mặc váy.

"Sao lại không mặc?" Bùi Châu Hiền mỉm cười, "Có thể mặc cho chị xem."

"Hiền tiểu thư. . ."

"Huh?"

Chị không phải có sở thích 'đam mê dị trang' thật đó chứ? Tôn Thừa Hoan cũng không thể nói rõ tâm lý của mình lúc này, người khác xem cô như đàn ông, thì cô không vui. Bùi Châu Hiền xem cô như nữ, thì cô lại cảm thấy có chút thụ. Aizzz, đây rốt cuộc là bệnh gì?

"Chị không cười nhạo tôi sao?" Tôn Thừa Hoan nói.

"Vì sao?"

Tôn Thừa Hoan ôm túi đồ, thoạt nhìn có chút vô tội, "Cười tôi thụ."

Bùi Châu Hiền mỉm cười, đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Em vẫn chưa quen."

"Từ từ sẽ quen thôi." Bùi Châu Hiền lại nói, "Em vốn là một cô bé."

Cô thì cứ nói là cô, vì sao còn muốn thêm chữ bé vào? Không khỏi quá dịu dàng đi. Tôn Thừa Hoan ôm túi đồ, rụt đầu."Chiếc váy này bao nhiêu tiền? Tôi cũng không thể lấy không của chị."

"Không bao nhiêu, hơn nữa chị cũng từng mặc rồi." Bùi Châu Hiền cười, "Thế này đi, trừ thẳng vào tiền lương của em."

Bùi Châu Hiền sợ đả thương lòng tự trọng của Tôn Thừa Hoan.

QAQ còn muốn trừ tiền lương.

Tôn Thừa Hoan rất hối hận , kịch bản nên phát triển theo chiều hướng này mới phải:

"Đồ đã cho em rồi." Tổng giám đốc bá đạo nói.

"Hả?" Ngốc manh nữ chính rất ngây thơ.

"Em mặc nó mỗi phút mỗi giây đã là hoàn trả cho tôi. Tôi đang kiếm lời mới phải." Tổng giám đốc bá đạo nói.

"Đáng ghét!" Nữ chính thẹn thùng, đẩy tổng giám đốc bá đạo.

***

"Sao vậy?" Bùi Châu Hiền hỏi.

Tôn Thừa Hoan cố nặn ra một nụ cười."Không có gì."

Cũng không thể nói với Bùi Châu Hiền, vừa rồi cô chỉ khách khí thôi? Để Bùi Châu Hiền đừng có áp lực tâm lý, cứ việc "Bố thí" cho cô?

Tôn Thừa Hoan không biết 'không bao nhiêu' của Bùi Châu Hiền bằng bao nhiêu tháng lương của cô. Công việc này chưa làm được bao lâu mà đã bị lỗ nặng. Đi theo sau lưng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan lại thở dài một hơi.

Bùi Châu Hiền tựa hồ cảm nhận được sự "Đau thương" của cô, nở một nụ cười. Vừa đến cửa phòng tắm, nàng đã quay người nhìn Tôn Thừa Hoan. Nàng xoay người vô cùng linh hoạt, khiến Tôn Thừa Hoan giật nảy mình.

"Chị muốn đi tắm, em có thể đi theo không?"

Tôn Thừa Hoan mở to hai mắt nhìn, rất nhanh thì quên mất đau thương vì mất tiền lương. Nên khách khí từ chối sao? Không nên nha.

"Chị đi lại không tiện lắm," Bùi Châu Hiền nhìn cổ chân, rồi vịn đầu vai Tôn Thừa Hoan, "Em có thể vào giúp đỡ không?"

. . .Chuyện này không tốt lắm đâu. Giữa ban ngày ban mặt. Mắc cỡ quá đi. Tôn Thừa Hoan nuốt nước miếng, ôm chặt túi đồ trong tay. Một tay Bùi Châu Hiền vịn trên vai cô, một tay rút túi đồ ra. Nàng nắm lấy cổ áo của cô, lôi vào phòng tắm. Tiểu Tôn Thừa Hoan vùng vẫy một hồi, dùng ngón út móc vào khung cửa. Nhưng khí lực của Bùi Châu Hiền thực sự quá "Lớn" . Cô cũng không còn cách nào đành theo vào. Bùi Châu Hiền một tay vịn vào vách tường, ngoắc ngoắc ngón tay.

Tôn Thừa Hoan tự dưng vịn lấy mông, Bùi Châu Hiền vừa ngoắc cô, cô bỗng cảm thấy mông mình sắp mọc đuôi.

Bùi Châu Hiền đưa quần áo cho cô, thần sắc phi thường câu người, nàng vừa lui về phía sau môt bước, Tôn Thừa Hoan thật sự muốn nhào tới. Bùi Châu Hiền bỗng kéo cửa thủy tinh lại. May mắn không quá xúc động, bằng không đã đụng phải cửa thủy tinh. Cách một tấm kính, Bùi Châu Hiền lại nháy nháy mắt, kéo rèm lại.

Hừ. Phòng tắm này sao lại thiết kế "Phản nhân loại" như vậy? Một căn phòng mà chia làm đôi? Còn lắp kính thủy tinh? Lắp cửa kính thì thôi đi, vì sao còn treo rèm? Tôn Thừa Hoan thật sự muốn cào nát cửa kính.

Vòi hoa sen được mở, trong buồng kính có tiếng nước chảy.

"Hiền...Hiền tiểu thư. . .chị có cần giúp một tay không?"

Tiếng quần áo ma sát vào nhau, Bùi Châu Hiền đang cởi áo. Nàng kéo mở một chút rèm, để lộ gương mặt xinh đẹp, cùng đầu vai trắng ngần. "Em làm sao giúp chị?"

"Vậy. . . Vậy tôi đi ra." Sau khi nói xong, Tôn Thừa Hoan liền hối hận . Dũng cảm lên! Sợ cái quái gì a!

QAQ

Nhưng vẫn sợ lắm.

Sợ còn đòi phản công, đúng là hết thuốc chữa.

Tôn Thừa Hoan muốn nói với Bùi Châu Hiền về chuyện 70 hào, cũng muốn nói với nàng về chuyện phản công. Nhưng chỉ cần Bùi Châu Hiền cười một tiếng, cô lại không dám . Ôm quần áo của nàng, mặt mày Tôn Thừa Hoan "Xám xịt" đi ra. Chờ Bùi Châu Hiền tắm một lúc, Tôn Thừa Hoan lại đi vào đưa quần áo cho nàng. Chuyện Bùi Châu Hiền muốn cô giúp đỡ chỉ là cầm dùm nàng quần áo khô.

Hôm nay với hôm qua y hệt nhau, ngày kế tiếp, khi Bùi Châu Hiền đọc kịch bản《tiêm đao ban》, Tôn Thừa Hoan cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Dù sao cô cũng mới xuất ngũ không bao lâu, có một số chuyện trong quân ngũ cô nắm rất rõ.

Thấy mắt Tôn Thừa Hoan sáng lên, Bùi Châu Hiền lại hỏi "Thích như vậy, vì sao lại xuất ngũ?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro