Chương 59: tránh ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy chuột con cả buổi không nói chuyện, Bùi Châu Hiền bèn ngẩng đầu nhìn vào mắt chuột con, lúc này đang ngây người. Tuy môi cô dính đầy mỡ, nhưng lại không thấy đào cơm. Bùi Châu Hiền giọng mềm mỏng. "Còn muốn hỏi gì không?"

"Không." Tôn Thừa Hoan cúi đầu, quấy quấy những hạt gạo trong hộp cơm. "Em hiểu rồi."

Hiểu rồi? Hình như không giống lắm. Bùi Châu Hiền nhấc đũa, gắp thức ăn cho Tôn Thừa Hoan. "Đừng chỉ ăn cơm không."

"Ờ." Tôn Thừa Hoan cúi đầu, không nhìn Bùi Châu Hiền.

Đội trưởng không làm hại gì tới cô còn nói lời xin lỗi với cô, vậy mà Bùi Châu Hiền lợi dụng cô, thì ngay cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói? Cũng phải, Bùi Châu Hiền là chủ còn cô chỉ là kẻ làm thuê. Lòng Tôn Thừa Hoan vốn hiểu rõ điều này, nhưng những hạt gạo hụt hẫng này sao có thể nuốt trôi được? Nhưng cho dù khó ăn, thì cũng phải nuốt xuống. Không ăn cơm thì còn đâu sức lực để mà khổ sở? Sau khi ăn cơm xong, Tôn Thừa Hoan cảm thấy không còn khó chịu nữa. Có thể do được bổ sung một lượng đường vào máu.

Vào ban đêm, Bùi Châu Hiền lại ôm cô ngủ. Bùi Châu Hiền vừa ôm cô, cô đã bừng tỉnh.

Bùi Châu Hiền không làm gì, nhưng vừa cử động đã bị chuột con chống đối. Cả một buổi tối, nàng không thèm nhìn cô. Vừa mới động cánh tay, đã có thể cảm nhận được cảm xúc quật cường của bé chuột. Cứ nhớ tới bộ dạng ngu ngơ của chuột con vào ban ngày, nàng lại cảm thấy rất quen mắt. Bé chuột khiến nàng nhớ về chính mình, thật lâu trước đây, nàng không phải cũng có bộ dạng giống vậy trước mặt Kim Thái Nghiên sao? Biểu tình của nàng khi ấy cũng giống Bùi Châu Hiền, yên lặng nghe Kim Thái Nghiên phân tích giữa lợi và hại. Vừa gần lại vừa xa.

"Chị không động em." Bùi Châu Hiền nói.

"...... Tay." Tôn Thừa Hoan chống tay lên bả vai Bùi Châu Hiền, tay còn lại bắt lấy tay nàng. Kéo tay nàng ra khỏi đùi cô.

Giọng điệu Bùi Châu Hiền hơi lạnh nhạt. "Giúp em hòa hoãn cảm xúc."

"Không cần."

"Vậy vì sao em còn chưa ngủ?"

"Chị sờ tôi tỉnh."

"Nhưng em chưa ngủ."

"Vậy nên chị có quyền khiến tôi càng tỉnh sao?" Tôn Thừa Hoan hơi to tiếng.

Giận rồi?

Bùi Châu Hiền không nói thêm gì. Ban đầu Tôn Thừa Hoan đúng là có hơi nóng nảy, nhưng sau khi phát tiết, cô lại hơi hối hận. Thừa dịp cô đang hối hận, lão lưu manh lại vùi mặt vào cổ cô nói. "Em chỉ nghĩ chị lợi dụng em."

"Chị xem trọng em, để rồi sau đó trơ mắt nhìn cô ta sa thải em sao?" Bùi Châu Hiền nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Thừa Hoan cũng cảm thấy có lý. Tay cô vẫn còn giữ chặt tay Bùi Châu Hiền. Trong hơi thở nặng nề, cô đã để lão lưu manh mò xuống mặt mình.

"Tôi không phải hậu cung của chị."

"......"

Những lời này vừa tuột ra khỏi miệng Tôn Thừa Hoan lại tự cảm thấy hơi quen tai. Còn không phải mấy kẻ si nam oán nữ trong phim cung đấu sao? Tỷ như Hoàng Thượng thích một vị phi tử, thì sẽ vắng vẻ nàng, để nàng tránh thoát đấu đá hậu cung .

Bùi Châu Hiền bật cười, lấy tay ra. Vừa rồi tay đã đụng được tới quần lót của Tôn Thừa Hoan, nàng khẽ liếm đầu ngón tay, rồi vùi mặt vào cổ cô.

"Cười cái gì?"

Bùi Châu Hiền cười đến chảy cả nước mắt.

"Em có thể bớt xem mấy bộ phim nhảm nhí ấy không?"

"Tôi không xem!" Tôn Thừa Hoan nói: "Chị mới là người nhảm nhí, kéo tôi vào đủ thứ chuyện không đâu."

Còn không phải nhảm nhí sao? Cô chỉ lãnh mức lương vệ sĩ, mà còn bắt cô đóng phim cung đấu với Bùi Châu Hiền. Nàng biến cô thành pháo hôi ngu xuẩn, chưa sống được nửa tập đã chết đuối ở Ngự Hoa Viên.

"Này?" Một hồi lâu sau Bùi Châu Hiền không nói thêm lời nào, lại thấy đầu vai Tôn Thừa Hoan run lên một chút nàng bèn hỏi dò.

Bùi Châu Hiền cọ xát lên cổ cô. "Hoan Hoan!"

"......" Tôn Thừa Hoan trầm mặc hai giây. "Đừng học theo Phác Tú Anh."

Bùi Châu Hiền nói ngọt ngào như vậy, còn không phải học theo Tú Anh sao?

"Em cho cô ta gọi, vì sao không cho chị gọi?"

Đây là lúc để ăn dấm à? Tôn Thừa Hoan rõ ràng đang bàn chính sự với Bùi Châu Hiền,  vậy mà cô cứ cảm thấy Bùi Châu Hiền chẳng thèm coi trọng cô chút nào. Trong khi cô không chỉ nấu cơm cho Bùi Châu Hiền ăn, giúp nàng cản thích khách, rạch tay chảy cả máu, còn nguyện nhảy vực chung với nàng. Hơn nữa ban nãy, cô còn không được ăn no. Càng nghĩ cô càng cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Trong khi Bùi Châu Hiền cũng không phải ăn dấm thật, nàng chỉ nghĩ trước đó Phác Tú Anh đã từng dỗ dành Tôn Thừa Hoan như vậy, nên nàng cũng bắt trước gọi cô là Hoan Hoan. Hình như nàng đã thật chọc đến chuột con rồi, chỉ thấy bé con của nàng không ngừng hít mũi.

"Đừng khóc."

"Ai thèm khóc." Chuột con khịt mũi. "Chị đi ra đi."

Phản xạ hình cung không giống phản ứng trực tiếp. Không phải mấy hôm trước dễ dụ lắm sao? Thấy chuột con bây giờ ủy khuất, Bùi Châu Hiền cũng không dám tiếp tục chọc cô. Dù sao cừu con nhà nàng, trước đây cũng từng là sói hoang đại thảo nguyên. Bùi Châu Hiền đành lần theo ánh đèn ngoài cửa sổ bò ra ngoài, trước khi leo lên ghế sô pha ngủ, nàng hơi liếc mắt nhìn chuột con. Hình như bé đang giơ tay lên dụi dụi đôi mắt.

Khóc thật à? Còn tưởng là trai thẳng, hóa ra lại là một cô gái yêu đuối.

Tôn Thừa Hoan đúng là bị Bùi Châu Hiền giày vò, giày vò đến rụng cả lông mi. Cô dụi dụi đôi mắt, muốn dụi cọng lông mi ra khỏi mắt.

Tới ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan càng cảm thấy Bùi Châu Hiền bất ổn hơn. Lúc chạy lịch trình, cô không thèm động nàng thì nàng cũng không thèm dỗ cô. Trước giờ mỗi khi ở bên Bùi Châu Hiền cô đều rơi xuống thế bị động. Mọi khi đều do Bùi Châu Hiền thả thính cô. Bây giờ chiến tranh lạnh, Tôn Thừa Hoan vẫn chỉ có thể nằm trong thế bị động, lúc nào cũng phải tâm vô tạp niệm, trong khi trước mắt là một mảnh hương hoa, trơ mắt nhìn "con bướm xinh đẹp" kia bay nhảy lung tung.

Cho dù Tôn Thừa Hoan có lạnh lùng, thì Bùi Châu Hiền vẫn rất hưng phấn.

Còn có gì đáng yêu hơn bé con lạnh lùng của nàng chứ? Rõ ràng đuôi đang không ngừng lắc lư, mà còn cố tình trưng bộ mặt lạnh như tiền ra. "Hiền tiểu thư, chị lại muốn làm gì?"

Bùi Châu Hiền ghẹo Tôn Thừa Hoan, nhưng không dám ghẹo quá trớn. Sau mấy ngày chạy hoạt động, Bùi Châu Hiền thả cho Thừa Hoan trở về nhà ngủ.

Không ngờ một giây trước vừa mới tiễn bé con đi, một giây sau đã bắt gặp Kim Thái Nghiên, chuyện này cũng tương đối khiến Bùi Châu Hiền khá bất ngờ. Nàng vừa đóng cửa lại, đã thấy Kim Thái Nghiên đang ngồi trong phòng khách . Vừa nhìn thấy Kim Thái Nghiên, Bùi Châu Hiền phải thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mà hôm nay nàng không kêu Tôn Thừa Hoan vào cùng.

"Cục cảnh sát ngày mai sẽ tìm em." Kim Thái Nghiên nói.

"Ừm." Bùi Châu Hiền rót một cốc nước cho Kim Thái Nghiên. "Yên tâm, tôi sẽ không khai Nghệ Lâm ra."

Trước đó Bùi Châu Hiền uống phải thuốc ngủ trong khi leo núi, cũng không phải do nhân viên phạm sai lầm. Mà do Kim Nghệ Lâm làm, cô bé đã bỏ thuốc vào nước của nàng. Chuyện này kinh động không ít người, cục cảnh sát cũng từng phái người tới hỏi cung mấy lần. Sau khi điều tra, cục cảnh sát lại nhận được lời thú tội của nhân viên nọ, nên muốn cùng Bùi Châu Hiền xác nhận thêm một lần.

"Nghệ Lâm nó không phải......"

"Tôi biết." Bùi Châu Hiền nói: "Tôi sẽ không bao che một người muốn uy hiếp mạng sống của mình."

Nàng nhìn Kim Nghệ Lâm khôn lớn, cô bé cho dù có hận nàng, cũng sẽ không muốn mạng sống của nàng. Có lẽ bây giờ con bé cũng đang rất lo sợ, vì cô không ngờ nàng sẽ vì uống phải thuốc ngủ mà ngã xuống núi.

"Nếu cô đến đây vì chuyện này, thì cứ yên tâm. Cho dù bây giờ không còn thuộc về Kim Thái Nghiên, nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ làm khó cô." Bùi Châu Hiền nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi kêu A Thiên tiễn cô về."

Kim Thái Nghiên vuốt ve cốc pha lê trong tay, ở trước mặt Bùi Châu Hiền, cô không còn lạnh lùng như mọi khi. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô trông ôn hòa hơn rất nhiều. "Trước đây em luôn muốn cùng tôi nói chuyện."

"Bây giờ đã không còn gì đáng để nói nữa."

Nhìn thấy Kim Thái Nghiên ôn hòa như vậy, Bùi Châu Hiền cũng có chút mất tự nhiên. Mới vừa đứng lên, đã bị Thái Nghiên  kéo tay lại. "Tâm sự chuyện của chúng ta được không?"

Bùi Châu Hiền dừng một chút. "Vậy càng không có gì đáng nói......"

"Tôi yêu em, Bùi Châu Hiền."

Mười năm thời gian như từng mảnh ghép ký ức hiển hiện trước mắt Bùi Châu Hiền.

Vào một buổi chiều ấm áp, Bùi Châu Hiền từng hôn lên cổ Kim Thái Nghiên, ngón tay nàng từng tiến sâu vào nơi còn ấm áp hơn cả ánh chiều tà của cô. Ánh sáng, nhiệt độ, hơi thở ấm nóng, hết thảy đều rất sinh động.

"Thái Nghiên, chị có yêu em không?"

"Tôi yêu em, Bùi Châu Hiền."

Khi ấy Bùi Châu Hiền vẫn còn trẻ. Ai cũng nói nàng chưa từng già đi, nói nàng vẫn còn có thể đóng vai học sinh. Cho dù nàng có thay đổi, thì đôi mắt của những năm tháng ấy, vẫn luôn chân thành tha thiết đến ngây ngô.

Nàng đã từng dùng một đôi mắt như vậy, để nhìn Kim Thái Nghiên, hỏi rằng liệu Thái Nghiên có thích nàng hay không. Buổi chiều ngày hôm ấy, Bùi Châu Hiền vẫn còn nhớ rõ như in. Kim Thái Nghiên đồng ý ở bên nàng, hai người cùng chạy tới một nơi yên tĩnh. Xung quanh đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, không ai quen biết hai người.

Bùi Châu Hiền tỉnh dậy trước Thái Nghiên, nàng nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn Kim Thái Nghiên. Thái Nghiên đang nằm giường, hệt như một thiếu nữ. Ánh mặt trời khi ấy còn tham lam hơn cả nàng, phủ những tia nắng vàng óng lên từng tấc da thịt trên lưng của Kim Thái Nghiên. Bùi Châu Hiền bước đến mép giường, vuốt lên làn da mượt mà của Thái Nghiên, mỗi một tấc ánh sáng, là mỗi một giây hạnh phúc. Sau khi bị nàng giày vò cả đêm, Kim Thái Nghiên chỉ khẽ thở dài một tiếng. Bùi Châu Hiền nương theo ánh mặt trời, hôn lên sườn mặt của đối phương, ngậm lấy đôi môi của đối phương. Chỉ những khi thế này, người này mới không còn thanh lãnh như mọi khi. Bùi Châu Hiền chạm vào sóng mũi cao thẳng của đối phương.

"Em cũng yêu chị."

"Kéo màn cửa lại đi." Kim Thái Nghiên không thèm mở mắt, mà chỉ mềm mại vỗ lên vai Bùi Châu Hiền.

Sau khi kéo màn cửa, căn phòng lại trầm mình trong bóng tối. Nàng quấn lấy Kim Thái Nghiên, lại cùng cô làm tình trong những năm tháng u tối nhất của cuộc đời.

Tấm lưng Bùi Châu Hiền hơi cứng ngắc, Kim Thái Nghiên nói yêu nàng, rồi dùng mặt cọ cọ lên mu bàn tay nàng. Ngón tay Bùi Châu Hiền rụt lại, nhìn Kim Thái Nghiên đang ngồi yên bất động.

"Sao vậy? Chồng cô lại không thể thỏa mãn cô à?"

"Không ai biết, chỉ mình tôi biết. Lãnh mỹ nhân sau khi cởi quần áo, sẽ có bộ dạng như thế nào." Bùi Châu Hiền vuốt lên mặt Kim Thái Nghiên. "Lại phải kéo rèm sao? Mẹ nuôi?"

Hai năm nay, xung đột giữa hai người nảy sinh rất nhiều lần. Kim Thái Nghiên cũng đã quá quen với những lời nói đầy mỉa mai này của Bùi Châu Hiền. "Tôi tới nói chuyện với em, em muốn nói chuyện thế nào thì tùy em."

Bùi Châu Hiền cười cười, rút tay về. "Kim Đằng đã lưu lạc đến mức này à? Chuyện công tác, mà cũng cần đổng sự trưởng hi sinh nhan sắc?"

"Tôi không thích nghe em nói những lời này."

"Nếu Kim tổng muốn nghe lời hay, thì đừng tới tìm tôi nữa."

Kim Thái Nghiên cười cười, rũ mí mắt xuống. "Phải, chị già rồi."

"Vài ngày trước, chị đã nói với Nghệ Lâm, con bé cũng biết mình đã gây ra rắc rối. Hôm qua, nó còn chải đầu cho chị, chải chải một hồi, không ngờ lại rơi nước mắt. Chị hỏi nó nửa ngày nó cũng không chịu nói, hỏi con rể, con rể nói chị có tóc bạc rồi. Đông Đông nhìn thấy tóc bạc, lúc đầu nó muốn giúp chị nhổ đi, nhưng lại sợ nhổ một cọng tóc bạc đổi mười lần đau khổ [1]. Đúng là đứa bé ngốc."

[1] nhất tưởng bạt nhất căn trường thập căn tựu nan quá: câu này là một câu tục ngữ của người Trung Quốc

Bùi Châu Hiền quay mặt đi,Kim Thái Nghiên vuốt lên mu bàn tay Bùi Châu Hiền. "Em muốn làm gì, có bất kỳ quyết định nào, chị đều ủng hộ em. Giống như trước đây vậy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Kích thích chưa?

 kích kích cái con khỉ, H đâu mà đòi Kích?!

-----------------------------------------

Edit : Vô cùng xin lỗi cả nhà vì đã ra chap mới siêu siêu trể  =(((((( vì bài tập nhìu quá nên thời gian rảnh tui dành để nghỉ ngơi không hà =(((((( Có thể 1 - 2 tháng tới lịch ra chap mới sẽ không được cố định, mọi ngừi thông cảm cho tui nhaaaa =(((( Đừng bỏ tui nhaaaaa =((((((((  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro