Chương 60: xấu xa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước đây cô không phải như vậy."

Kim Thái Nghiên hơi sửng sốt, đón nhận ánh nhìn từ Bùi Châu Hiền, rồi cười cười tiếp lời. "Đã lâu lắm rồi, hóa ra em vẫn luôn nhớ kỹ."

Kim Thái Nghiên mỉm cười như vậy, khiến Bùi Châu Hiền hơi hoảng hốt, tựa như hết thảy chưa từng thay đổi. Quay về thời niên thiếu, nàng hay phàn nàn với Kim Thái Nghiên, đâu có ai yêu đương như hai người, Kim Thái Nghiên luôn lạnh nhạt mặc kệ nàng. Bùi Châu Hiền không khai ra Kim Nghệ Lâm, không chỉ vì biết Kim Nghệ Lâm không phải cố ý, mà còn vì áy náy trong lòng. Quả thật nàng đã từng theo đuổi Kim Thái Nghiên.

Kim Thái Nghiên nhìn Bùi Châu Hiền một hồi, rồi lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt nàng, tựa như những xa cách mấy năm nay chưa hề tồn tại.

Năm mười bảy tuổi, Bùi Châu Hiền ký hợp đồng với Kim Đằng. Vào độ tuổi dễ dàng rụng động nhất, Bùi Châu Hiền đã vừa kính vừa yêu một vị tiền bối vừa là thầy vừa là bạn như Kim Thái Nghiên. Phần cảm tình đầy cấm kỵ của những năm tháng ấy, pha lẫn trong sự phản nghịch của tuổi trẻ bồng bột bóc đồng. Hoàn toàn không có gì không ổn.

Đối ngoại, nàng y theo hình tượng Kim Thái Nghiên xây dựng cho nàng, nhận không biết bao nhiêu sự theo đuổi của các thiếu nam thiếu nữ. Đối nội nàng nóng bỏng theo đuổi Kim Thái Nghiên. Mỗi đêm, nàng đều kề bên người Kim Thái Nghiên, thì thầm vào tai cô bằng giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ mười tám tuổi. "Nếu như yêu người, em tuyệt đối không như hoa Đăng Tiêu kia, Mượn cành cao nơi người làm nổi bật bản thân mình......[1]"

Khi ấy Kim Thái Nghiên luôn mỉm cười ngọt ngào. "Có phải quá quê mùa rồi không? Giờ này còn ai đọc《 Cây sồi 》[1] nữa chứ."

Kim Thái Nghiên ở bên nàng vượt qua thời đại học, chọn kịch bản cho nàng đóng, ở bên nhìn nàng diễn xuất. Xuyên qua khoản thời gian mười năm ấy, Bùi Châu Hiền vẫn còn nghe thấy hai câu thơ 'Cây sồi' văng vẳng bên tai. "Tựa thể vĩnh viễn phân li, lại như trọn đời gắn kết".

Kim Thái Nghiên nói cô già rồi, nhưng nàng không cảm thấy Kim Thái Nghiên đã già, mà chỉ cảm thấy bản thân nàng đã già mất rồi. Chí ít hiện tại so với quá khứ, nàng đã thật sự trưởng thành hơn rất nhiều. Tựa như một bà cụ, ngồi trước máy chiếu phim, ôm một cuộn phim sớm đã ố vàng. Phần mở đầu lúc nào cũng vui vẻ, bao gồm cả lần đầu tiên nàng gặp Kim Thái Nghiên. Bác gái dẫn nàng tới, Thái Nghiên đã bắt lấy tay nàng nói.

"Chào em, tôi họ Kim."

Sau khi bác gái giúp nàng thương lượng, Kim Thái Nghiên đã bảo đảm với bác. "Nếu chị không yên tâm, tôi có thể làm người đại diện của Hiền Hiền."

Khi ấy Bùi Châu Hiền cũng không hiểu lắm, chỉ nhìn người phụ nữ thanh lãnh trước mặt, lại hỏi thêm một câu. "Do chị phụ trách sao?"

"Phải, do tôi phụ trách." Từ đầu đến cuối, người phụ nữ năm ấy không hề nở một nụ cười. Rất giống một người nghiêm túc có trách nhiệm. Nghe câu hỏi non nớt của Bùi Châu Hiền, Kim Thái Nghiên bèn quay đầu nhìn nàng nói. "Tôi sẽ phụ trách hết thảy công việc của em."

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng từ mắt đối phương, Bùi Châu Hiền chợt thấy được một tia ánh sáng, hình như cô ấy cười? Sau đó Bùi Châu Hiền cũng từng hỏi Kim Thái Nghiên về chuyện này, Thái Nghiên lắc lắc đầu nói. "Chắc không đâu, lúc ấy em vẫn còn là cô bé miệng còn hôi sữa."

Kim Thái Nghiên không ngờ sẽ có ngày cô lại thích cô bé năm ấy. Sau khi đọc được vài kịch bản nghệ thuật, Bùi Châu Hiền lại nói với Kim Thái Nghiên, có lẽ em nhất kiến chung tình với chị, vì em thấy được ánh hào quang trong mắt chị.

Mới đầu, Kim Thái Nghiên cũng không lập tức nhận lời quen nàng, cũng không nói về gia đình, mà chỉ nói về công việc. Nàng không hiểu hoàn cảnh gia đình của Kim Thái Nghiên, chỉ cảm thấy hình như Kim Thái Nghiên không yêu chồng mình, chí ít không yêu tới mức độ khoa trương như giới truyền thông hay nhắc tới. Dường như Kim Thái Nghiên chỉ muốn hoàn thiện cuộc sống của chính mình, kết hôn sinh con đối với cô mà nói, giống như nghĩa vụ và bổn phận hơn. Về sau Kim Thái Nghiên mới đồng ý ở bên Bùi Châu Hiền, trước khi gặp Bùi Châu Hiền, cô cũng không rõ tình yêu rốt cuộc là gì? Sau khi chồng cô ra ngoài ngoại tình, đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng đáng thất vọng. Tựa như một hạng mục đang tiến triển êm đẹp, bởi vì bên B có khuyết điểm mà thất bại.

Sau khi hai người mập mờ không bao lâu, thì vô tình bị bác gái phát hiện. Khi ấy Bùi Châu Hiền đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, ích lợi của giao ước vẫn chưa bàn xong. Bác gái với Kim Thái Nghiên xung đột rất quyết liệt, bà đã từng dùng chuyện này để làm khó Thái Nghiên. Khi đó Niên Kiều vẫn còn đơn thuần, trong lòng chỉ có mình Kim Thái Nghiên, cũng không hề biết mình đã tổn thương bác gái thế nào. Sau này khi xung đột với Kim Thái Nghiên, nàng mới hiểu rõ đoạn chuyện cũ năm xưa. Năm ấy bác gái dễ dàng phát hiện, không hề giống ngẫu nhiên, mà giống bố cục do Kim Thái Nghiên an bài hơn, bởi vì Thái Nghiên muốn nàng cắt đứt mắt xích cuối cùng giữa nàng và bác gái, đoạt được lợi ích sau cùng.

Sự cam đảm của tuổi trẻ chính là như vậy, dù biết mình bị lợi dụng, vẫn cứ đưa đầu ra cho người ta mặc sức chém giết.

Chỉ cần tôi có, chỉ cần người muốn.

Mấy năm gần đây, nàng với Kim Thái Nghiên xung đột rất nhiều lần. Khi còn trẻ, nàng vẫn luôn tự mãn với cảm tình Kim Thái Nghiên dành cho mình.Kim Thái Nghiên không có cảm tình với người chồng trên danh nghĩa ấy, mà có cảm tình với nàng. Có đôi khi vì ở bên nàng, mà sẽ không về bên gia đình. Nếu hết thảy đều là tính toán thì sao? Kim Thái Nghiên hiểu rõ nàng muốn gì và cần gì. Tình yêu, quan trọng hơn vật chất, nhưng nó lại chẳng đáng tiền bằng vật chất.

Đối với một người thực dụng mà nói, tình yêu là một thứ rất rẻ tiền. Đối với một người tình cảm mà nói, tình yêu là một thứ đáng trân quý nhất. Nếu hết thảy, đều vì Kim Thái Nghiên muốn tốt cho nàng thì sao?

Trong cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều thứ bạn có thể mưu tính thiệt hơn.

"Tôi không phải Bùi Châu Hiền của trước kia." Bùi Châu Hiền nhìn Kim Thái Nghiên trước mặt, nàng không hề né tránh sự vuốt ve của Kim Thái Nghiên.

"Em đương nhiên không phải. Bây giờ em đã là đại minh tinh quang mang lóng lánh." Kim Thái Nghiên nói: "Những gì tôi hứa với em, em làm được, tôi cũng đã làm được."

Trước đây khi ký hợp đồng, Kim Thái Nghiên đã nói với nàng, "Bùi Châu Hiền, em sẽ trở thành đại minh tinh. Với dung mạo này của em, khí chất này của em, nên được ngàn người ái mộ, ngàn người theo đuổi."

"Chị luôn biết chọn những lời nói khiến người cảm động nhỉ?! Hệt như mối quan hệ của chúng ta, quả thực rất cảm động." Bùi Châu Hiền cười cười.

Khi còn trẻ, nàng luôn cảm thấy vết thương một khi đã nhiễm trùng, thì phải rạch ra hoàn toàn, rửa sạch đi thì mới có thể khỏi hẳn. Bây giờ không phải như vậy, vì đại đa số những vết thương, đều tự mình chậm rãi khép lại.

Tiễn Kim Thái Nghiên đến cửa, Thái Nghiên lại bắt lấy tay nàng, ôm lấy nàng.

"Hẹn gặp lại, Kim tổng." Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại năm chữ này.

"Tôi chẳng phải là một người hào phóng đâu." Kim Thái Nghiên ôm Bùi Châu Hiền, thì thầm vào tai nàng. Bùi Châu Hiền hơi sửng sốt, nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên trên hành lang vắng lặng. Nàng vừa quay đầu, đã mặt đối mặt với Tôn Thừa Hoan.

"Ngủ ngon, Hiền Hiền." Giọng Kim Thái Nghiên không hề nhỏ, cách nói cũng hoàn toàn khác xa mọi ngày. Ai cũng nghe ra tình cảm thân mật giữa hai người.

Chờ Bùi Châu Hiền đuổi theo Tôn Thừa Hoan, bỏ Kim Thái Nghiên lại một mình, cô mới bật cười nhạt một tiếng. Hãy xem như cô tiễn Bùi Châu Hiền trong đoạn đường cuối cùng thúc đẩy tình yêu này nảy mầm đi? Lúc quay người rời đi, mí mắt Kim Thái Nghiên hơi rũ xuống. Đến cuối cùng cô cũng không vui.

"Niên tiểu thư, chị đi theo tôi làm gì?" Mẹ nó, đúng là không biết lựa giờ ra cửa. Vừa nhìn thấy Kim Thái Nghiên bên Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan đã cảm giác như vừa bắt gian tại trận. Nhưng dựa trên quan hệ cấp trên cấp dưới, cô không thể tức giận với Bùi Châu Hiền. Tránh không kịp, cô chỉ có thể thân thiết ân cần thăm hỏi Kim tổng và Hiền tiểu thư. Vừa quay người bỏ đi, Tôn Thừa Hoan đã nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên bên tai, cái gì mà tôi nghe tiếng mưa cái gì mà bãi cỏ xanh[2]. Chưa đi được mấy bước, Bùi Châu Hiền chẳng biết xấu hổ còn đuổi theo.

[2] Lời bài may mắn nhỏ bé của Hebe trong S.H.E

Biểu tình Bùi Châu Hiền rất tự nhiên, hệt như chưa từng đội cỏ xanh lên đầu cô. Vừa vào thang máy, còn rất thản nhiên mà giúp cô ấn nút xuống lầu. "Ăn khuya tốt cho sức khỏe."

"Vừa hay chị cũng đang tính đi ăn." Bùi Châu Hiền quay đầu, cười cười nhìn Tôn Thừa Hoan.

"......" Một nữ minh tinh ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn, mà nói muốn ăn khuya với cô à. "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."

Bùi Châu Hiền nghĩ nghĩ. "Chị họ của em?"

"......" Cảm giác bị Bùi Châu Hiền nhìn thấu chẳng dễ chịu chút nào, cứ như trên đời cô chỉ có mình chị họ để hẹn hò vậy. Tuy rằng đúng vậy thật.

"Vừa hay chị có chuyện muốn cùng thương lượng với chị họ em." Vừa xuống tới tầng trệt, Bùi Châu Hiền giữ lấy cửa thang máy, mỉm cười nói với Tôn Thừa Hoan.

=

Xuyên qua làn sương khói lượn lờ của quán ăn khuya, Bùi Châu Hiền đi theo phía sau Tôn Thừa Hoan. Chị họ Lý Thuận Khuê vừa gắp thận dê, vừa vẫy vẫy tay với Tôn Thừa Hoan. "Em đúng là tính kỹ, chị nói chị mời, em còn dẫn theo...... Hiền tiểu thư??"

Vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền, Lý Thuận Khuê rõ ràng hơi nghẹn. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa lỡ lời nói Bùi Châu Hiền đến ăn chực. Bùi Châu Hiền vẫn mang khẩu trang, mỉm cười với Lý Thuận Khuê nói. "Chào chị họ, em cùng Hoan Hoan tới ăn chực."

"Ấy ấy, chị đừng nói vậy. Hoan Hoan em né ra đi, chỗ này để Hiền tiểu thư ngồi, chỗ này ít khói."

"Không phải mà."

"Còn không phải? Không phải vợ em, sao lại chịu tới Đại Bài Đương ăn với em?"

"Chị ấy nói có chuyện tìm chị."

Sau khi ngồi xuống, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền vẫn còn che kín mít. "Hiền tiểu thư, chị có muốn tháo khẩu trang xuống không?"

"Cứ như vậy, cũng không dễ ăn ." Tôn Thừa Hoan nói.

Nơi này mờ tối, cho dù không mang khẩu trang mọi người nhất định cũng không nhận ra Bùi Châu Hiền. Ngược lại, cứ đeo khẩu trang thế này, giống như mới xuất viện, không muốn chú ý cũng không được. Bùi Châu Hiền cười cười, quả nhiên tháo khẩu trang xuống, "Em ngồi lại đây."

"Ờh." Tôn Thừa Hoan dịch sang một chút. "Hiền tiểu thư, chị muốn ăn gì?"

"Chị sao cũng được, em muốn ăn gì?" Bùi Châu Hiền tương đối chủ động, dịch ghế nhựa sang một chút để gần Tôn Thừa Hoan hơn.

Vừa nhìn đã biết hai người đang chiến tranh lạnh. Đứa nhỏ ngốc nhà cô, chắc đang đau lòng vì Hiền đại minh tinh lắm. Lúc ăn, Bùi Châu Hiền cùng Lý Thuận Khuê  hàn huyên vài câu, nhưng không bàn chính sự gì. Vừa rồi lúc Bùi Châu Hiền nói, Tôn Thừa Hoan còn đang nghĩ. Bùi Châu Hiền với chị họ cô, hai người không làm chung thì có chuyện chính sự gì phải bàn chứ? Nói khó nghe một chút, Bùi Châu Hiền thật đúng là tới ăn chực. Chờ mấy dĩa ốc đồng xào được dọn lên, Tôn Thừa Hoan hút một chút nước miếng. Trước đó ở nhà cô thích ăn món này nhất.

"Đừng chỉ ăn một mình, gắp cho Hiền tiểu thư nữa."

"Món này phải tự mình mua tự mình nấu mới đúng điệu." Tôn Thừa Hoan gắp cho Bùi Châu Hiền mấy con bỏ vào trong chén.

Thấy Tôn Thừa Hoan cúi đầu, Lý Thuận Khuê hỏi. "Em nhìn gì vậy?"

"Gần đây trên mạng không phải đều nói ốc Phúc Thọ rất giống ốc đồng sao? Để em xem xem." Tôn Thừa Hoan nhìn mấy con ốc trong chén Bùi Châu Hiền một chút.

"Em nhìn ra được à?"

"Chị họ, chị chóng quên vậy. Chị không nhớ nhà bà cô à? Khi còn bé chúng ta hay tới nhà bà cô bắt ốc đồng mà."

Lý Thuận Khuê nhớ lại một chút, thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ nói. "Đúng là quên mất, chị chỉ nhớ cả đám anh em, hò hét đâm đầu ra ruộng thôi."

"Không ngờ em cũng ở đó." Lý Thuận Khuê nhìn Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền cũng cười cười, cầm ốc đồng lên. Thấy Lý Thuận Khuê  hút ốc, nàng cũng nếm thử rồi hút thử. Còn Tôn Thừa Hoan thì đoan trang hơn cầm tăm xỉa răng lên vừa chọn ốc vừa nói. "Em xem đi, ai lại ăn luôn cả cái nắp ốc."

"Bày vẽ." Chị họ trợn trắng mắt. "Dùng lưỡi, cũng có thể khều rớt cái nắp nhé. Chờ chúng ta ăn hai ba con rồi, em chỉ mới ăn được mỗi một con."

Chị họ sành ăn ốc đồng, không ngờ Bùi Châu Hiền còn ăn nhanh hơn cô. Nhìn đống vỏ ốc trên bàn, Lý Thuận Khuê kéo kéo cô em họ bên cạnh. "Hoan Hoan, không ngờ em lại có phúc khí như vậy."

"Cái gì?"

Nhìn theo ánh mắt chị họ, lại thấy Bùi Châu Hiền cuốn thịt ốc đồng vào bụng, đầu lưỡi linh hoạt, phun vỏ ốc ra.

"Chắc là sành ăn lắm nhỉ?" Chị họ cảm khái nói.

"......" Vừa nhìn thấy chiếc lưỡi linh hoạt của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cũng biết chị họ đang ám chỉ điều gì. "Xấu xa!"

=

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Hiền lão sư thiệt đa tài đa nghệ.

[1] Bài thơ 'Cây sồi' Thư Đình:

致橡树

Cây sồi

舒婷 - Thư Đình

我如果爱你——

Nếu như yêu anh

绝不像攀援的凌霄花,

Em tuyệt đối không như hoa Đăng Tiêu kia

借你的高枝炫耀自己;

Mượn cành cao nơi anh làm nổi bật bản thân mình

我如果爱你——

Nếu như yêu anh

绝不学痴情的鸟儿,

Em tuyệt đối sẽ không học theo loài chim si tình

为绿荫重复单调的歌曲

Vì một bóng râm mà hót mãi khúc ca đơn điệu.

也不止像泉源,

Cũng không giống dòng nước chảy

常年送来清凉的慰藉;

Quanh năm chỉ có thể gửi đi niềm an ủi lạnh lùng

也不止像险峰,

Càng không như ngọn núi cao hiểm trở

增加你的高度,衬托你的威仪。

Nâng anh cao và tôn anh nét uy nghi

甚至日光,

Hay như những ngày nắng

甚至春雨。

Hoặc giống trận mưa xuân

不,这些都还不够!

Không, tất cả những điều này vẫn đều chưa đủ.

我必须是你近旁的一株木棉,

Em nhất định phải bên anh làm cây hoa gạo

作为树的形象和你站在一起。

Hoá thành cây cùng đứng cạnh anh

根,紧握在地下;

Rễ, quấn chặt nhau dưới đất

叶,相触在云里。

Lá, chạm nhau giữa mây xanh

每一阵风过,

Mỗi làn gió thổi qua

我们都互相致意,

Ta trao nhau ý tứ

但没有人

Không một ai

听懂我们的言语。

Thấu hiểu được ngôn ngữ của đôi ta

你有你的铜枝铁干,

Anh khí chất như thành đồng vách sắt

像刀,像剑,也像戟

Như đao, như kiếm, như thương giáo

我有我红硕的花朵,

Em thắm đỏ với những đoá hoa

像沉重的叹息,

Như tiếng thở dài nặng trĩu

又像英勇的火炬。

Lại cũng như ngọn đuốc can trường

我们分担寒潮、风雷、霹雳;

Chúng ta chia nhau rét lạnh, gió tuyết, sấm rền

我们共享雾霭、流岚、虹霓。

Cùng chung sương giăng, mây trôi, cầu vồng ngũ sắc

仿佛永远分离,

Tựa thể vĩnh viễn phân li

却又终身相依。

Lại như trọn đời gắn kết

这才是伟大的爱情,

Thế mới là tình yêu vĩ đại

坚贞就在这里:

Kiên định mãi nơi đây

爱——

Yêu

不仅爱你伟岸的身躯,

Không chỉ là yêu con người anh mạnh mẽ

也爱你坚持的位置,

Mà còn yêu cả nơi anh đứng

足下的土地。

Cả đất dưới chân anh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro