Chương 72: Ở bên nhau (H hời hợt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền là lão cao thủ, lúc hôn môi, còn vuốt ve tai và mái tóc Tôn Thừa Hoan, khiến tai cô có chút đỏ lên, tùy ý để Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng quấn lấy môi cô. Cô ngăn lưỡi Bùi Châu Hiền, thì Bùi Châu Hiền lại dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, dùng môi ngậm đầu lưỡi cô. Khi nàng mở mắt, đôi mắt vẫn còn vươn chút vũ mị, tựa như lúc trước khi quay《 xe thần Tân Tấn 》, hay đêm Bùi Châu Hiền cho cô quả sầu riêng. Rất nhanh Bùi Châu Hiền buông lỏng môi và lưỡi cô ra, nhẹ nhàng áp vào trán cô.

"Hồi thứ hai." Có cần chơi lớn vậy không?

"Phía sau sẽ còn có rất nhiều hồi." Bùi Châu Hiền nói: "Em đi trước tắm rửa, rửa sạch sẽ một chút."

"Chị đi trước đi, ba giờ sáng chị đã phải rời giường."

"Không sao, chị còn phải đọc kịch bản."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan tắm rửa rất nhanh, giống như muốn tiết kiệm nước dùm Bùi Châu Hiền. Trước kia khi còn trong bộ đội, tất cả mọi người đều như vậy, xà phòng cũng không dám bôi, sợ bị gọi đi tập hợp. Nghĩ đến lời Bùi Châu Hiền vừa dặn dò, Tôn Thừa Hoan tắm kỹ hơn được một phút. Cô cảm thấy cô đã đủ sạch sẽ, chỗ nên rửa cũng đã rửa sạch rồi.

Sau khi tắm rửa, Tôn Thừa Hoan liền leo lên giường đọc 《 nhân gian vô sự 》. Hôm nay Bùi Châu Hiền cũng cùng Điềm Điềm đề cập đến 《 nhân gian vô sự 》, Điềm Điềm bèn thương lượng một chút với Studio. Studio hơi chần chờ, tuy ngoài miệng thì nói kỹ thuật diễn của Bùi Châu Hiền đã càng ngày càng tinh tiến, nhưng trong lòng căn bản không nghĩ như vậy. Khi Điềm Điềm mở họp, cũng nhắc tới với Tôn Thừa Hoan, vì muốn cô hỏi một chút về thái độ của Bùi Châu Hiền. Rating của Bùi Châu Hiền rất khó giữ vững, các công ty quảng cáo cũng không chịu nhượng bộ. Bây giờ Bùi Châu Hiền đã mở studio, không còn được như xưa. Các công ty quảng cáo đã ký hợp đồng với Bùi Châu Hiền, cũng như ký hợp đồng với Kim Đằng . Bây giờ Bùi Châu Hiền giải ước, gia hạn hợp đồng thật đúng là một vấn đề. Kim Đằng đứng ra đại diện bàn bạc với các công ty quảng cáo, sau khi ký hợp đồng, cũng chỉ gặp mỗi Kim Đằng. Đã có không ít công ty quảng cáo, hỏi thăm hướng đi sáu tháng cuối năm của Studio.

"Đang đợi chị sao?" Sau khi tắm xong, Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan còn chưa ngủ, bèn ngoắc tay kêu Tôn Thừa Hoan lại. "Giúp chị sấy tóc đi."

"Chị còn gội đầu? Ngủ cũng không được bao lâu." Tôn Thừa Hoan đi tới bên người Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan tương đối lưu loát, sấy tóc cũng thực lưu loát.

"Em nhẹ nhàng một chút đi." Bùi Châu Hiền nói.

Bùi Châu Hiền đang nhắm mắt, thoạt nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Chị Hiền Hiền......"

"Huh?" Nghe thấy xưng hô này, khóe môi Bùi Châu Hiền cũng khẽ cong.

"Chị thật muốn nhận《 nhân gian vô sự 》 à?"

"Chị còn đang suy nghĩ ." Bùi Châu Hiền nói: "Ban sáng đã kêu A Thiên đi bàn bạc một chút."

"Chị đừng nghe em nói." Trước đó Bùi Châu Hiền hỏi cô, cô từng nói khán giả đều thích xem Bùi Châu Hiền đóng phim cổ trang. Không phải Bùi Châu Hiền nhận vì những gì cô nói đó chứ?

"Quả thật đã lâu rồi chị chưa đóng cổ trang."

Chị à, chị lượng sức đi mà. "Ờh......"

"Sao lại nhắc tới chuyện này? Nghe Studio nói gì à?"

"Em hy vọng chị luôn nổi tiếng."

"Cho dù không nổi tiếng, cũng sẽ cho em một miếng cơm."

Bị Bùi Châu Hiền nhìn ra tâm tư, Tôn Thừa Hoan hơi ngượng ngùng. "Cũng không thể nói như vậy, em đương nhiên hy vọng chị nổi tiếng."

Sau khi sấy tóc xong, Bùi Châu Hiền nhìn vào mắt Tôn Thừa Hoan, khiến mặt cô bắt đầu đỏ lên, Bùi Châu Hiền đặt máy sấy sang một bên, giọng nhỏ nhẹ. "Lên giường đi."

"Ờh...... Ừm."

Sau khi lên giường, Bùi Châu Hiền cũng nhanh tay tắt đèn. Sau khi chui vào chăn, nàng có cảm giác hình như chuột con đã run lên một chút. Rất nhẹ nhàng.

"Mấy giờ rồi?" Bùi Châu Hiền hơi hơi đè trên người Tôn Thừa Hoan .

"Hả...... À...... Một giờ." Mùi nước hoa trên người Bùi Châu Hiền, không ngừng bay vào mũi Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền hôn lên tai Tôn Thừa Hoan, đầu lưỡi liếm lấy vành tai cô, khiến cô thở mạnh một tiếng, nhỏ giọng nói. " Vậy chúng ta có ngủ không?"

"Ừm......" Bùi Châu Hiền hôn lên cổ Tôn Thừa Hoan, để cô nắm chặt lấy một góc áo tắm của nàng.

Theo tiếng vuốt ve trên chăn, trọng lực cơ thể Bùi Châu Hiền hoàn toàn đè lên trên người Tôn Thừa Hoan. Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp, ngủ bên nhau nhiều ngày như vậy, ngày này rốt cuộc cũng tới rồi? Bùi Châu Hiền động tay, cởi đồ lót của hai người ra. Hơi thở ấm nóng của nàng dán trên má cô, khiến mặt cô nóng hổi, không chỉ mặt. Còn có...... phía dưới của Bùi Châu Hiền cũng dán sát vào của cô. Đầu óc cô bắt đầu choáng váng, vùi mình vào áo tắm của Bùi Châu Hiền.

"Chị......" Tôn Thừa Hoan mềm giọng, hơi hơi run nói.

"Ôm chị." Nàng khẽ động thân thể.

Nhẹ nhàng mà đong đưa, như sợi tơ quấn lấy nhau.

Tựa như một giấc mộng, hai người quấn lấy nhau một hồi, Bùi Châu Hiền lấy khăn giấy giúp Tôn Thừa Hoan lau, cũng tự lau cho mình. Khi mặc quần lót vào, Tôn Thừa Hoan hơi không kịp thích ứng. Có thể do của Bùi Châu Hiền quá mềm mại, khiến cô mặc quần lót vào thì chỉ thấy cấn. Bùi Châu Hiền thật là cao thủ, nàng hôn lên trán Tôn Thừa Hoan. "Ngủ đi, lát nữa chị dậy, sẽ nhỏ tiếng một chút."

Tôn Thừa Hoan thấy bên đùi khá nóng. "Ừm......"

Chờ đến khi Bùi Châu Hiền ngủ say, những gì vừa xảy ra, mới thật giống như một giấc mộng.

Tôn Thừa Hoan hơi mộng mị tự hỏi, cô mới vừa 'làm' với Bùi Châu Hiền đó sao?

Lúc Bùi Châu Hiền tỉnh dậy, Tôn Thừa Hoan cũng tỉnh theo. Cô nhìn tấm lưng Bùi Châu Hiền, nàng ở ngay trước mặt cô mặc quần áo vào. Có lẽ nàng nghĩ cô vẫn chưa tỉnh? Tôn Thừa Hoan vốn muốn nhắc nhở Bùi Châu Hiền, nhưng lại không nói thành tiếng. Cô nhìn tấm lưng yêu kiều của Bùi Châu Hiền, vòng eo hoàn mỹ, đôi chân thon dài. Từ trên xuống dưới, đều hoàn mỹ vô khuyết. Loáng thoáng, còn có thể nhìn thấy ngực của Bùi Châu Hiền. Vừa rồi khi Bùi Châu Hiền đè trên người cô, cô đã cảm nhận được cặp ngực mềm mại của Bùi Châu Hiền. Cô thừa nhận ngực của mình không lớn, nhưng khi hai cặp ngực chạm nhau, cô đã rõ, so sánh với Bùi Châu Hiền, ngực cô chỉ là một tấm ván gỗ. Khi Bùi Châu Hiền quay đầu lại, Tôn Thừa Hoan hơi giật mình, nhanh nhắm hai mắt lại. Cô chột dạ. Bây giờ đèn vẫn còn chưa bật, có lẽ Bùi Châu Hiền không thể thấy được cô. Sau khi mặc quần áo vào, Bùi Châu Hiền ghé vào mép giường, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, đến khiến Tôn Thừa Hoan cảm thấy hết thảy những chuyện xảy ra tối hôm qua, là chân thật, mà không một giấc mơ.

Sau khi Bùi Châu Hiền rửa mặt, thì trực tiếp ra cửa. Cánh cửa vừa khép lại, Tôn Thừa Hoan đã bắt đầu thấy nhớ Bùi Châu Hiền. Từ trước đến nay cô chưa từng nhớ nàng tới mức này. Tôn Thừa Hoan lăn qua lộn lại, rồi trực tiếp ngồi dậy. Cô lật chăn lên, sờ lên ga trải giường. Tấm ga giường đã sớm khô, hơn nữa vừa rồi cũng phải rất ướt. Sau một hồi quấn quýt, Bùi Châu Hiền đã dùng khăn giấy lau sạch. Khi sờ lên ga giường, cô tựa hồ vẫn còn cảm giác chạm vào nhau vừa rồi, còn có từng hơi thở thật khẽ.

Có phải cô đã yêu Bùi Châu Hiền rồi không?

Tám giờ cô đến hiện trường, các đồng sự cũng chạy lại báo cáo. "Hiền tiểu thư đã lên khán đài."

"Ừm."

"Hôm nay khá nóng, đội trưởng uống miếng nước đi." Vệ sĩ mới tiến tới, rất khách khí nói với Tôn Thừa Hoan.

"Ừm, cám ơn." Tôn Thừa Hoan vặn nắp bình ra. "Hiền tiểu thư uống nước chưa?"

"Uống rồi." Vệ sĩ nói: "Đội trưởng, bình thường chị hay chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Hiền tiểu thư sao?"

"Thỉnh thoảng ......"

"Hôm nay tâm tình của Hiền tiểu thư hình như thực không tồi."

"Vậy à?" tâm tư của Tôn Thừa Hoan đã sớm không còn đặt trên người vị đồng sự.

Đến trưa, Bùi Châu Hiền còn nói chuyện phiếm với đại diện nhãn hàng, lần này người tới chính là đổng sự trưởng của thương hiệu này. Nữ đổng sự tựa hồ rất thích Bùi Châu Hiền, luôn miệng nói chuyện cùng Bùi Châu Hiền. Nhãn hiệu này là một thương hiệu cao cấp của nước ngoài, năm trước hợp tác cùng Bùi Châu Hiền, đến năm nay hiệp ước cũng sắp đáo hạn. Nữ đổng sự mời Bùi Châu Hiền ăn cơm trưa, Tôn Thừa Hoan cũng đi theo. Chẳng qua Tôn Thừa Hoan chỉ được đứng ở bên ngoài. Ngắm bằng hai mắt, đổng sự với Bùi Châu Hiền trò chuyện rất vui, trò chuyện trò chuyện một hồi còn ngồi cùng nhau. Hai người động tay động chân, nghiễm nhiên trong mắt gái thẳng hai người là hảo khuê mật. Nữ đổng sự tuy hơi lớn tuổi, nhưng khí chất có thừa, vừa nhìn đã biết là một đại ngự tỷ.

Nhớ tới Kim Thái Nghiên, Bùi Châu Hiền không phải thích phụ nữ lớn tuổi sao?

Chấp tay lên ngực tự vấn lòng, rất nhiều cô gái trẻ tuổi thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình. Đổi lại nhìn từ góc độ của Tôn Thừa Hoan, cô không phải cũng nhỏ hơn Bùi Châu Hiền bốn tuổi sao? Sau khi tiễn nữ đổng sự đến sân bay, đổng sự còn hôn lên má Bùi Châu Hiền.

Thấy dáng vẻ Bùi Châu Hiền mừng khấp khởi, cũng biết hiệp ước đã thỏa thuận xong. Bùi Châu Hiền còn không phải đang bán nhan sắc sao?

"Đói bụng chưa?" Sau khi lên xe, Bùi Châu Hiền nhéo nhéo má Tôn Thừa Hoan nói.

"Không đói."

"Hôm nay làm sao vậy? Vẻ mặt cứ nghiêm túc."

"Làm việc thì phải nghiêm tức chứ."

"Vậy đừng làm nữa."

"Chỉ cần chị ở đây, thì em vẫn phải làm việc."

Bùi Châu Hiền cười cười, thấy Tôn Thừa Hoan không thèm đếm xỉa nàng, nàng đành phải xuống nước năn nỉ. "Vậy rạng sáng hôm nay ......"

Bùi Châu Hiền thế mà còn có mặt mũi nhắc tới chuyện cũ? Tiện nghi gì cũng đều bị Bùi Châu Hiền chiếm hết, Bùi Châu Hiền vừa quay đầu đã cùng bà già ấy thông gian. Thấy chuột con hất mặt lên trời, Bùi Châu Hiền dựa vào vai cô nói. "Chị buồn ngủ quá."

"Em nghĩ gì vậy hả?" Bùi Châu Hiền quả thật buồn ngủ, giọng hơi ủ rũ. Nàng kéo tay Tôn Thừa Hoan qua, cùng cô đan mười ngón vào nhau. "Người ta đã là mẹ của năm đứa bé rồi."

"Lợi hại như vậy?"

"Thật mà. Vừa có thể chiếu cố sự nghiệp, vừa có thể chiếu cố gia đình." Bùi Châu Hiền nói: "Còn chị cái gì cũng không làm được, muốn nói lời yêu thương, còn bị em mặt nặng mày nhẹ."

"Em không có."

"Vậy em quay mặt qua đây đi."

Tôn Thừa Hoan vừa quay mặt, Bùi Châu Hiền liền ngẩng đầu lên, chạm vào môi cô. "Hoan Hoan, chúng ta yêu nhau đi."

"Chị đừng học Tú Anh."

"Em không thích vậy à?"

"Chẳng giống chị chút nào."

"Thế nào mới giống chị?"

"Thả thính mới giống chị, chị không thích huỵch toẹt ra."

"Hiểu chị như vậy?"

"Ai thèm hiểu chị, dù sao chị thích nhất vẫn là chiếm tiện nghi của em, động tay động chân với em." Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Châu Hiền càng lúc càng giống tra nam?

"Từ khi gặp nhau, chị đã xem em như trò cười. Không có việc gì làm thì chọc em, còn bắt em ngủ với chị. Cái gì cũng đều bị chị chiếm, hôm nay chị còn......" Tôn Thừa Hoan nói: "Chị đừng giỡn với em nữa."

Càng nói càng thấy soái. Trước đó Bùi Châu Hiền giỡn thế này vô số lần, Hoan Hoan cũng không chịu tin nàng. Những lời này, Bùi Châu Hiền cũng đã suy nghĩ rất lâu mới dám nói ra. Quả thật không giống tính cách của nàng.

"Vậy em nói đi, thế nào em mới chịu đồng ý?"

Mới vừa rồi còn nghiêm túc, sau khi bị Tôn Thừa Hoan giày vò, ánh mắt Bùi Châu Hiền cũng có chút cân nhắc. Bùi Châu Hiền cũng không phải cố ý, nhưng nàng đùa Đinh Tư Sổ đùa quen thành tính. Dưới cái nhìn dò xét của Bùi Châu Hiền, tai Tôn Thừa Hoan bỗng đỏ lên. Quả nhiên, Bùi Châu Hiền còn muốn chọc cô.

Nhất thời tức không nhịn nổi, Tôn Thừa Hoan áp Bùi Châu Hiền lên cửa sổ xe, hung hăng mà cắn lên môi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro