Chương 73: Rất mẫn cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Tôn Thừa Hoan một chiêu áp đảo, Bùi Châu Hiền cũng hơi kinh ngạc. Khi Tôn Thừa Hoan cắn nàng, nàng còn khẽ mỉm cười. Nàng nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Tôn Thừa Hoan, ngậm lấy môi dưới của cô, khiến Tôn Thừa Hoan bỗng chốc hóa thụ, mặc cho Bùi Châu Hiền quấn lấy lưỡi cô. Tai cô dần đỏ lên, cắn lên đầu lưỡi nàng, thấy dáng vẻ Bùi Châu Hiền vẫn thản nhiên, cô bèn vươn lưỡi vào trong miệng nàng. Dựa vào cái gì lần nào cũng do Bùi Châu Hiền công? Nàng hiểu chuyện không thèm tranh giành với Tôn Thừa Hoan, tùy ý để cô làm loạn trong miệng nàng. Nụ hôn của cô vừa dồn dập vừa cục súc. Ngón cái của Bùi Châu Hiền khẽ vuốt ve sau cổ cô, chậm rãi giúp cô điều tiết hơi thở.

Đây là một nụ hôn rất dài, đẩy lùi tất cả bộn bề của thành phố này về phía sau lưng nàng. Tốc độ xe hơi mau, khiến ánh đèn màu cam bên ngoài khung cửa sổ xe không ngừng lướt qua khuôn mặt của hai người.

Sau khi hôn xong, Tôn Thừa Hoan vẫn còn chống tay lên cửa sổ xe. Bùi Châu Hiền ôm mặt, khẽ cọ lên chóp mũi cô nói. "Chị thật lòng nghiêm túc, chúng ta yêu nhau đi."

"Chị không đùa với em thật à?"

"Bọn em hay nói giỡn vậy à?"

"Không, tại chị thôi."

Bùi Châu Hiền mỉm cười. "Ở trong lòng em, chị rốt cuộc là dạng người gì vậy?"

"Thì lưu manh......" Tôn Thừa Hoan lẩm bẩm nói.

"Cái gì?"

"Lão lưu manh......"

"Chị nghe được mà."

"Chị nghe được thì tốt." Tôn Thừa Hoan nói: "Chị sờ em, còn hôn em."

"Được rồi." Bùi Châu Hiền nói: "Chị hiểu rồi mà."

Gì? Chị hiểu gì chứ?

Sau khi xuống xe, Bùi Châu Hiền lại đi ở đằng trước. Nhìn Bùi Châu Hiền phía trước, Tôn Thừa Hoan lại rối rắm. Bùi Châu Hiền sẽ không cho rằng cô cự tuyệt nàng đó chứ? Yêu đương không phải là một chuyện chỉ trong nháy mắt, cần thời gian hâm nóng tình cảm. Bây giờ thì sao? Độ nóng của Bùi Châu Hiền đã sớm đụng nóc rồi. Sau khi tắm xong, Bùi Châu Hiền kêu Tôn Thừa Hoan ở lại.

"Đi ngủ mà, đi đâu vậy?"

"Em về phòng."

"Đây không phải phòng em sao? Lên giường đi, chị mệt rồi."

Bùi Châu Hiền còn nói nàng không phải lưu manh? Này còn không phải lưu manh? Tôn Thừa Hoan xoắn xuýt nguyên tại chỗ, cuối cùng vẫn leo lên giường giặc của Bùi Châu Hiền. Vừa mới nằm xuống, Bùi Châu Hiền đã lưu manh. Đèn vừa tắt, Tôn Thừa Hoan đã bắt lấy tay nàng nói. "Chị lại sờ gì vậy hả?"

"Bùi Châu Hiền!" Tôn Thừa Hoan đẩy đầu vai nàng . "Chị rõ ràng không nghiêm túc, chị lại đùa em."

Bùi Châu Hiền chính là một cái hố, trước đây còn đỡ, bây giờ càng đào càng sâu. Từ sau khi bị Bùi Châu Hiền chạm vào, tâm tình của cô đã bắt đầu bấn loạn.

"Em sẽ không lập tức đồng ý chị, ngẫm lại cũng đúng, con gái không phải đều muốn được theo đuổi à." Bùi Châu Hiền nói: "Em từ từ đồng ý, chị từ từ theo đuổi em."

"Bốc phét!" Tôn Thừa Hoan bạo thô. "Chị thế này giống theo đuổi em sao?"

"Không phải sao?"

"Vậy đợi sau khi em đồng ý đi."

"Xung đột sao?"

"Xung đột chứ!" Tôn Thừa Hoan nói: "Em về phòng đây."

"Rồi rồi, chị sai rồi, trước khi em đồng ý, chị bảo đảm không động thủ."

"Chị bảo đảm."

Học theo Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền che kín lương tâm nói. "Chị bảo đảm."

Kết quả vẫn bị Bùi Châu Hiền túm vào, nàng nói không động thủ, thì có nghĩa là cả hai lột hết quần áo, dán vào nhau. Nửa đêm ngủ đến mơ hồ, đầu óc Tôn Thừa Hoan cũng không kịp phản ứng lại. Khi Bùi Châu Hiền chạm vào cô, cô ôm lấy cổ nàng. Bùi Châu Hiền thở hai hơi, rồi hôn lên vành tai cô.

"Rất mẫn cảm."

"Mới đụng hai lần đã ướt." Bùi Châu Hiền nói.

Chờ đến khi Tôn Thừa Hoan muốn phản kháng, thì đã phản kháng bất thành. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Tôn Thừa Hoan xoa nhẹ đầu tóc rối bù. Có lẽ cô không muốn muốn phản kháng đi? Nếu cô muốn, thì trong vòng một giây, à không, nửa giây thì đã có thể đạp bay Bùi Châu Hiền xuống giường. Bùi Châu Hiền rời giường trước, vừa rời khỏi buồng vệ sinh đã thấy Tôn Thừa Hoan đang vò đầu bứt tai. Nàng dùng đôi chân trần, khẽ cọ vào người Tôn Thừa Hoan. "Chào buổi sáng."

"......"

"Lát nữa chị chải đầu cho em." Bùi Châu Hiền giơ tay, vuốt lông chuột con.

Vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền, tâm tình Tôn Thừa Hoan không thể tốt hơn. Cô chọc vào ngực Bùi Châu Hiền oán hận. "Lương tâm của chị không thấy cắn rứt à?"

"Chẳng những không ." Bùi Châu Hiền nói: " Mà còn rất đắc ý."

"Hôm nay tôi không ngủ với chị nữa."

"Vì sao?" Bùi Châu Hiền nói: "Tối qua không phải rất dễ chịu sao? Em còn khẽ rên bên tai chị."

"A a a~~~~ chị, chị, chị không biết thẹn là gì à?"

"Không phải chị đang theo đuổi em à?" Bùi Châu Hiền nói: "Em sớm đồng ý, đôi bên đều có lợi."

"Tôi được lợi gì chứ?"

"Chị cho em tiền." Bùi Châu Hiền nói. (au : chị ơi nuôi em đi nè)

Có một người bạn gái như Bùi Châu Hiền, cô thầm nghĩ không biết về sau có thể cùng Bùi Châu Hiền nói: "Tôi, Tôn Thừa Hoan, tới thu tiền." hay không?

"Chị hai, chị có tiền có sắc, chắc không thiếu bạn gái đi?"

Bùi Châu Hiền không nói lời nào, chỉ quơ quơ tay trước mặt Đinh Tư Sổ.

"Chị làm gì vậy?"

"Chị còn tưởng em nhìn không ra mỹ mạo của chị."

"......"

"Hóa ra em cũng biết chị không thiếu bạn gái?" Bùi Châu Hiền nói: "Nếu em đã suy luận như thế, chị không thiếu bạn gái, vậy chị phí thời gian trên người em làm gì? Trong giới giải trí thiếu gì người đẹp hơn em, còn có tiền hơn em......"

"Thôi đủ rồi."

"Đều do chị thích em thôi." Bùi Châu Hiền ôm lấy mặt Tôn Thừa Hoan. "Người đẹp hơn em, có tiền hơn em thì hằng hà sa số, nhưng chị chỉ thích một mình em."

"Vậy chị có thích đổng sự trưởng hôm qua không?" Tôn Thừa Hoan cảm động mà nói.

"Thích chứ."

"......" Tôn Thừa Hoan nói: "Không biết rốt cuộc chị muốn nói cái gì."

Bùi Châu Hiền bật cười thành tiếng. "Em suy nghĩ lại đi, chị nhận được lợi gì từ em? Chúng ta yêu nhau, là em chiếm tiện nghi hay là chị?"

Người thông minh lúc nào cũng biết dùng lý dùng tình lay động người khác.

"Chị nói cũng đúng, tôi sẽ suy nghĩ lại."

"Em nên học hỏi chị họ em, có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản [1]."

[1] vương bát đản: chỉ những kẻ lưu manh ngu ngốc

"Vậy chị đi mà yêu đương với chị họ."

Bùi Châu Hiền dừng một chút, cọ vào mặt Tôn Thừa Hoan, giọng điệu nghiêm túc hơn rất nhiều. "Không phải đã nói, chỉ thích mình em sao?"

"Thì chị cũng thích nữ đổng sự hôm qua còn gì."

"Về việc công chị thích cô ta, về tư thì chị thích em."

"Nói thuận tai như vậy, chắc nói với không ít người rồi đi?"

"Chỉ có mình em." Bùi Châu Hiền dỗ dành chuột con.

Sau khi lên xe, Bùi Châu Hiền cảm giác hình như ống tay áo của nàng đang bị giữ chặt. Quay đầu nhìn, đã thấy chuột con đang kéo lấy cổ tay áo nàng. Chuột con hồi tâm chuyển ý rồi?

"Em nói đi." Bùi Châu Hiền vui rạo rực mà nói.

"Có phải chị xem thường chị họ em không?" Tôn Thừa Hoan không ngờ trong lòng Bùi Châu Hiền chị họ lại là kẻ "Thích chiếm tiện nghi" của người khác. Nếu biết sẽ có ngày này, trước đó cô đã kêu chị họ, ăn ít một chút.

"Đâu có."

"Chị có." Tôn Thừa Hoan nói: "Chị họ sống không dễ dàng, một mình ở Bắc Kinh lang bạt."

"Trước đó không phải chị họ em đã cắt xén của em sao?"

"Thì trước giờ chị ấy vẫn cắt xén của em mà."

"Sao em rộng lượng vậy?"

Tôn Thừa Hoan thở dài nói: "Cứ nghĩ đến sự xấu xa của con người, thì làm sao mà sống."

"Em đó." Bùi Châu Hiền xoa nhẹ đầu Tôn Thừa Hoan. "Vậy em nghĩ chị là người tốt sao?"

"Khi chị không nói chuyện, thì khá tốt."

"Còn tối hôm qua thì sao?"

Nhớ tới tối hôm qua, hơi thở gấp gáp của Bùi Châu Hiền vẫn còn vang vọng bên tai cô. "......Đừng nói nữa mà."

"Chị không nghĩ ai xấu xa cả, nói như thế nào nhỉ, chị đã ở trong giới giải trí rất lâu rồi, đủ lâu để gặp hết tất cả những loại người xấu xa. Xấu tính, đối với chị mà nói chỉ là một phần tính cách của con người. Ai cũng đều có sự xấu xa của riêng mình, không động chạm tới chị, chị sẽ không phản cảm." Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan: "Chị họ em thì sao? Ngược lại chị cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, đại khái là bởi vì em."

Bùi Châu Hiền thoạt nhìn rất vui vẻ, gương mặt còn hơi hồng nhuận.

"Chị không cảm thấy bản thân rất giống Kim Thái Nghiên sao?" Tuy rằng chưa từng được tiếp xúc với Kim Thái Nghiên, nhưng Tôn Thừa Hoan cũng có thể cảm nhận được. Người thành phố chuộng tư tưởng ích kỷ, Tôn Thừa Hoan biết, chỉ là những năm tháng trong quá khứ, cô đều ở trong quân đội, luôn tin vào chủ nghĩa tập thể. Người thành phố ngay đến cả bản thân mình cũng không thể tin tưởng, thì khi xông pha chiến trận, sao có thể giao toàn bộ tính mệnh của mình cho chiến hữu? Nhìn thấy chiến hữu, sao có thể cảm thấy an toàn?

Bùi Châu Hiền hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi mới mở miệng. "Quả thật trên người chị không thiếu bóng dáng của chị ta, bởi vì chị ta ảnh hưởng rất lớn đối với chị."

"Chị ta đối với chị, giống chị đối với em bây giờ sao?" Bùi Châu Hiền hơi hơi hé miệng, biểu tình hơi uể oải.

Trên người Kim Thái Nghiên lưu luyến quá nhiều mất mát và mệt nhọc, Bùi Châu Hiền cũng không muốn trở thành một Kim Thái Nghiên thứ hai.

"Em nói đúng, có lẽ chị nói quá nhiều rồi." Bùi Châu Hiền nâng mặt Tôn Thừa Hoan lên.

Nói nhiều sai nhiều, nàng đã ở trước mặt Tôn Thừa Hoan lộ ra quá nhiều bản tính rồi.

"Không có."Tôn Thừa Hoan nói: "Kỳ thật đến bây giờ, em mới bắt đầu hiểu chị."

"Nhưng chị cũng không hy vọng trong lòng em chị lại có hình tượng như vậy."

Sau khi xuống xe, Tôn Thừa Hoan lẩm bẩm một câu. "Đại minh tinh đương nhiên tốt, chị cứ như bây giờ là tốt nhất."

"Huh?" Bùi Châu Hiền có điểm không nghe rõ.

Tôn Thừa Hoan rung đùi đắc ý, đi đằng trước Bùi Châu Hiền. "Không có gì."

Đi một hồi, Bùi Châu Hiền dường như nhận ra điều gì. Khi tiến vào tầm nhìn của đại chúng, nàng kéo tay Tôn Thừa Hoan lại. "Em thích chị như bây giờ sao?"

"Em không biết."

=

Tâm tình Bùi Châu Hiền không tệ, cả ngày cứ mặt mày hớn hở. Lúc phải trang điểm lại, còn kéo Tôn Thừa Hoan vào buồng vệ sinh. Tôn Thừa Hoan bị áp vào vách ngăn, lòng bàn tay chạm vào vách tường, ngồi xuống nắp bồn cầu.

''Căng thẳng à?''

"Không, không có.''

''Đã quen chưa?'' Bùi Châu Hiền cong người, vuốt khẽ lên lông mày Đinh Tư Sổ.

Nghe quen tai quá vậy ?! ''Quen rồi.''

''Cũng quen chị rồi?'' Bùi Châu Hiền lại nói tiếp.

Nghe tới đây, Tôn Thừa Hoan đã biết vì sao quen tai. Lúc gặp lại Bùi Châu Hiền lần đầu tiên, Bùi Châu Hiền cũng nói những lời này. Nhưng khi ấy Bùi Châu Hiền vẫn còn là đại ngự tỷ, bây giờ đã trở thành đại lưu manh. Bùi Châu Hiền chống một tay lên vách ngăn, tay còn lại nâng mặt Tôn Thừa Hoan lên. "Cả ngày làm gì? Mà không thèm nhìn chị."

Khi ấy Bùi Châu Hiền còn không cho cô nói với người khác, nghĩ lại, có lẽ Bùi Châu Hiền không muốn Kim Thái Nghiên biết. Nếu Kim Thái Nghiên biết, thì sẽ điều cô đi chăng?

Tôn Thừa Hoan còn chưa nghĩ xong, nụ hôn của Bùi Châu Hiền đã rơi xuống. Bùi Châu Hiền cầm tay Tôn Thừa Hoan, đặt tay cô lên vai nàng, theo sự tham nhập bằng đầu lưỡi của nàng, Tôn Thừa Hoan nắm chặt áo Bùi Châu Hiền. Mùi son trên môi nàng ngọt dịu khiến cô phát đói. Bùi Châu Hiền vốn phải trang điểm kết quả biến thành tẩy trang.

Thấy môi chuột con sưng đỏ. Phá lệ mê người, Bùi Châu Hiền bèn chớp mắt nói. "Hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút, chị cho em thử hai bộ quần áo mới."

=

P/s: ta đa ! Tui lại trở lại rùi nè cả nhà ơi!!!! Huhu phải nói là mấy chap gần đây ngọt xỉu đó, tui sắp tiều đường rùi nèeeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro