Chương 8: Cảm mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lên xe và hoà đàm yêu đương là hai chuyện khác nhau, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi một chút. Lên xe thì lên xe, còn có thể có hàm nghĩa ẩn dụ nào nữa chứ? Đến đêm hôm khuya khoắt, khi chị họ về đến phòng trọ, Tôn Thừa Hoan còn đang ngủ say thì bị chị họ đánh thức. Chị họ vừa đi sớm về khuya, vừa chăm chỉ học thêm. Lý Thuận Khuê vừa về đến, thì nhìn thấy cô em họ đang ôm gối ngủ ngon lành. Thân tình trong lòng bất chợt dậy sóng, nhấc chân đạp Tôn Thừa Hoan một cước.

Tính tình em cô cũng tạm được, không tức giận khi bị đánh thức, chỉ ngáp hai tiếng rồi dụi mắt."Chị họ.''

Giọng còn có chút say ngủ.

Thật là một tiểu bảo bối.

"Tỉnh chưa?'' Lý Thuận Khuê túm lấy Tôn Thừa Hoan.

"Tỉnh mau.'' Lý Thuận Khuê lắc lắc Tôn Thừa Hoan.

Bị chị họ giày vò thế này, Tôn Thừa Hoan không muốn cũng phải tỉnh.

"Đêm hôm khuya khoắt , ngủ gì mà ngủ, dậy đi ăn khuya."

"Nhưng chị họ em buồn ngủ quá. . ."

''Em xem em đi.'' Lý Thuận Khuê lại lắc lắc Tôn Thừa Hoan."Còn buồn ngủ nữa hay thôi?''

Tôn Thừa Hoan vỗ vỗ gương mặt, lại nhìn chị họ. Hai gò má chị họ đỏ bừng, thoạt nhìn có chút hân hoan.

''Chị họ, có chuyện gì vui hả?''

Sau đó Tôn Thừa Hoan mới hậu tri hậu giác [1], chị họ hình như không phải có chuyện vui gì. Khi đi ăn khuya, chị họ vừa uống rượu xong, thì ói ra khắp bàn rồi gục mặt luôn vào đấy. Tôn Thừa Hoan còn đang sững sờ, thì ông chủ đang bưng một dĩa rau hẹ xào ra, cũng sững sờ theo. Chị họ cô bất thình lình đập mặt xuống bàn, giống y như bị ai đầu độc. Cô quay đầu nhìn ông chủ, ông ấy giơ tay phải lên, dòm rau hẹ trong tay rồi lại buông rau hẹ xuống , giơ hai tay lên. Ông ta trông rất vô tội. Bà chủ lại kịp phản ứng, cầm cái nồi trong tay ." Hai người có phải muốn lừa tiền ăn không?''

[1] hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

''Dạng người gì vậy. Đi ăn có hai người mà phá thành như vậy." Tâm tình bà chủ không hề tốt đẹp gì, vừa lau bãi nôn trên bàn ghế vừa lầm bầm.

Tôn Thừa Hoan sờ trán chị họ, sốt rồi.

Thấy chị họ hồng quang đầy mặt.

Tôn Thừa Hoan theo phản xạ thở dài một hơi, dài thật dài.

Hiện tại đã rất muộn, tiệm thuốc nào cũng đóng cửa. Nhưng ông chủ ở tiệm ăn ban nãy lại rất có tâm, đưa cho Tôn Thừa Hoan một hộp thuốc tây.

"Chị họ, chị có nặng không?'' Đỡ chị họ một hồi cô phát hiện hình như chị ấy không đi nổi nữa.

"Không nặng."

Thoạt nhìn chị họ quả thật không nặng. Tôn Thừa Hoan nghĩ vậy bèn leo lên bậc thang phía trước. Khẽ cong eo, chị họ bèn nhảy lên lưng cô.

Tôn Thừa Hoan lảo đảo. Trời nặng. Nặng chết đi được!!!

''Chị họ, chị chín mươi cân à?'' Trọng lượng của chị là chín mươi cân đúng không? Nói đi!

"Hơn chín mươi xíu.''

''Thế này mà một xíu, nhiều hơn hai mươi cân em còn tin.'' Tôn Thừa Hoan nói.

Mặc dù bị bệnh, tay chị ấy vẫn còn rất linh hoạt ."Bộp'' một tiếng đập thẳng vào ót Tôn Thừa Hoan. ''Không phải đi lính năm năm à? Xíu thể lực cũng không có.''

''Không được lười biếng. Đi chậm thôi chị choáng rồi này." Chị họ nói.

''Chị họ chúng ta vẫn nên tới bệnh viện ?''

Chị họ khoát tay áo."Không đi không đi, đi lại bị truyền nước biển. Ngày mai chị còn có việc.''

"Trong nhà còn có chút thuốc." Chị họ nói.

Đến nhà, Tôn Thừa Hoan cũng tìm được thuốc. Lật xem hạn sử dụng, tất cả đều đã hết hạn.

Tôn Thừa Hoan nhìn thuốc tây ông chủ tiệm ăn cho cô. Sau khi đọc xong thành phần thuốc, ngửi thử một chút thì thấy cũng không sao.

"Thuốc gì đây?'' Chị họ uống ba viên rồi xem xét hộp thuốc.

''Ông chủ hồi nãy cho.''

Chị họ vẫn rất tiếc mệnh, mở to hai mắt nhìn."Thuốc này có được sản xuất chính quy không vậy?''

''Để em xem, xưởng sản xuất ở nước ngoài." Tôn Thừa Hoan dừng một chút."Nếu thật xảy ra chuyện, chị là nhân chứng đấy.''

''Vậy còn muốn thuốc chết chị mày?''

Tôn Thừa Hoan nghĩ nghĩ."Đến lúc đó có thể làm vật chứng.''

Cô em họ này của cô thật hết thuốc chữa. Hà Hòa liếc mắt một cái rồi ngất đi.

Lý Thuận Khuê vì một mùi thơm mà tỉnh lại. Bụng sôi sùng sục. Trên trán còn một một chiếc khăn mặt, tròng mắt cô đảo hai vòng thì thanh tỉnh. Mấy ngày trước cảm thấy có chút khó chịu, không thèm để ý nên mới khiến nhiệt độ cơ thể đụng nóc. Mỗi ngày cô đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc sức khỏe, sức miễn dịch cũng yếu dần. Lần theo hương vị, Lý Thuận Khuê mò tới phòng khách, thì bắt gặp cô em họ đang húp cháo.

''Chị họ, chị tỉnh rồi à?''

''Sao chỉ có một phần? Của chị mày đâu?'' Không phải dưới tình huống bình thường đều cho bệnh nhân ăn trước sao? Vậy mới giống phim truyền hình.

''Không phải, tại trong nhà không có ống hút.'' Tôn Thừa Hoan nói.

Chị họ lập tức biểu lộ sự căm ghét, dùng ống hút mớm thuốc, cũng không phải tình tiết phim truyền hình à?

''Em còn tưởng chị sẽ ngủ tiếp.'' Tôn Thừa Hoan nói: ''Để em đi vét nồi cho chị.''

Chờ Tôn Thừa Hoan đi vào phòng bếp, Lý Thuận Khuê liền cầm chén cháo của Tôn Thừa Hoan. Bệnh nhẹ mới khỏi, thì sẽ đói bụng. Nói gì thì nói, cháo em họ cô nấu cũng không tệ. Rất ngon miệng.

''Chị họ!'' Thấy chị họ húp cháo của mình, Tôn Thừa Hoan cũng không giận, đặt đồ nhắm xuống trước mặt Hà Hòa. ''Chị khỏi bệnh rồi à?''

''Em còn đang chuẩn bị xin phép nghỉ dùm chị.'' Tôn Thừa Hoan cười hì hì nói.

''Khỏe rồi.'' Nhớ tới làm việc, Hà Hòa lại lập tức nhìn đồng hồ. Tranh thủ thời gian nuốt từng ngụm từng ngụm cháo, ''Em đi công ty với chị hay sao?''

''Em còn đang chờ thông báo của đội trưởng.''

''Còn đợi? Hai ngày nữa Bùi Châu Hiền vào phim trường rồi.'' Lý Thuận Khuê nói.

''Thảo nào tử tế như vậy.'' Hà Hòa phản ứng lại."Hóa ra phải 'chờ sắp xếp việc làm '."

Tuy nói vậy, nhưng khi gặp Bùi Châu Hiền ở công ty. Cô vẫn đặc biệt dừng lại chào hỏi.

"Chị Khuê, hôm nay tinh thần tốt hơn rồi đó.'' Bùi Châu Hiền thấy Lý Thuận Khuê, cũng chủ động chào hỏi.

''Phải, Hiền tiểu thư, hôm qua tôi bị cảm."

''Không sao chứ?''

"Không sao.'' Lý Thuận Khuê nói: "May mắn mà có Hoan Hoan. Tưởng con bé cẩu thả thật ra rất biết chăm sóc người khác.''

Cố gắng nói đỡ cho Tôn Thừa Hoan một lần.

Bùi Châu Hiền cười cười."Không sao thì tốt.''

"Hiền tiểu thư. . ." Lý Thuận Khuê há miệng, vốn còn muốn nói thêm. Lại thấy nhân viên công tác một mực nhìn Bùi Châu Hiền, liền biết Bùi Châu Hiền đang bận."Giữ gìn sức khỏe.''

"Ừm,'' Bùi Châu Hiền nói: ''Chị cũng vậy.''

Quý nhân thường quên sự việc, nói không chừng quay lưng lại thì quên mất cô em họ của cô. Nhìn bóng lưng Bùi Châu Hiền, Lý Thuận Khuê lại cảm thấy em họ thật đáng thương. Yêu ai không yêu lại thầm mến ''Đại băng sơn.'' Mấy chục năm nay chưa ai cảm hóa được đại mỹ nhân "Băng sơn"Bùi Châu Hiền này.

Vừa lên xe, Bùi Châu Hiền hơi suy tư, quay đầu nhìn trợ lý."Tôn Thừa Hoan đâu?"

Dùng các phương tiện công cộng vào giờ cao điểm, đúng là chen chúc trong biển người. Tôn Thừa Hoan muốn dùng bữa, cũng muốn ra ngoài dạo phố, quên mất đụng phải giờ cao điểm. Khi lên xe buýt đã không còn chỗ ngồi, Tôn Thừa Hoan bèn đeo tai nghe, đứng tựa vào cửa sổ. Khi cô còn đang chuẩn bị nhìn người qua kẻ lại dưới tổ quốc tấp nập, chiếc xe chuyển bánh, Tôn Thừa Hoan bỗng nhíu mày. Hai bóng người phản chiếu trên tấm kính Tôn Thừa Hoan đều thấy rõ. Một người đàn ông trung niên, mu bàn tay vô tình hữu ý chạm lên chân một cô gái. Bây giờ thời tiết đang nóng, những cô gái trẻ tuổi thường thích chưng diện, lúc nào cũng mặc váy ngắn. Cô gái ấy rõ ràng biết, tay vừa chạm phải bèn di chuyển hai bước. Người đàn ông ấy không chịu bỏ cuộc cũng dời bước theo, tiếp tục ép thân người lên cô gái.

Tôn Thừa Hoan nắm vòng treo, mượn lực xe chạy, chậm rãi đi tới vị trí của người đàn ông nọ. Xe buýt bỗng quẹo qua trái, Tôn Thừa Hoan nhấc chân đạp trúng bắp chân ông ta. Người đàn ông nọ không phòng bị, bị Tôn Thừa Hoan đạp tới quỳ một chân trên sàn xe.

''Chú hai, chú làm gì vậy?'' Tôn Thừa Hoan tỏ ra ngây thơ hỏi.

''Đang hăng hái làm việc nghĩa.'' Sau khi cúp điện thoại, trợ lý bèn nói với Bùi Châu Hiềnnhư vậy.

''Chuyện gì?'' Bùi Châu Hiền vừa nghe tin thì ngẩng đầu lên.

''Cám ơn đội trưởng." Vừa ra khỏi sở công an, Tôn Thừa Hoan tranh thủ thời gian nói cám ơn với đội trưởng. Vừa rồi cô ở trên xe buýt đã tranh chấp với người đàn ông ban nãy. Kết quả hai người đều bị áp giải về đồn, gọi điện thoại chị họ lại không bắt máy, đúng lúc ấy thì đội trưởng điện thoại cho cô.

"Về sau đừng xúc động như vậy." Đội trưởng dừng một chút."Chí ít không thể lộ mặt."

''Lần sau nhất định chuẩn bị một bao tải.'' Tôn Thừa Hoan nói theo.

Đội trưởng cười cười."Ông ta muốn đối tượng không có đối tượng, muốn việc làm không có việc làm. Em không như vậy, không cần thiết vì loại người này mà bôi đen lý lịch.''

''Cám ơn chị. '' Tôn Thừa Hoan: ''Sau này sẽ không.''

Đội trưởng nhìn Tôn Thừa Hoan, lắc lắc ngón trỏ hai lần trước mặt cô.

"Đội trưởng, chị chưa ăn cơm đúng không? Em mời chị một bữa.'' Tôn Thừa Hoan cười hì hì cầm lấy ngón trỏ đội trưởng.

Tiếng bật nắp chai thanh thúy vang lên, Đinh Tư Sổ tranh thủ thời gian để đũa xuống, vỗ tay. '' Đội trưởng, hảo chưởng lực.''

Dòm đội trưởng cầm chai thủy tinh, đặt sát mép bàn, dùng một chưởng bật tung nắp chai.

''Uống sữa đậu nành tốt cho sức khỏe.'' Đội trưởng cười cười, cắm ống hút vào chai đưa cho Tôn Thừa Hoan.

"Ừm đúng, ban ngày không uống rượu, người nhẹ nhàng khoan khoái.'' Hôm qua, Tôn Thừa Hoan còn ôm bình rượu, uống say đến không biết trời trăng.

"Theo lý thuyết, dựa trên sơ yếu lý lịch của em, đơn vị hẳn phải có một an bài cực kỳ tốt.'' Đội trưởng nói.

''Tình huống của em có chút đặc biệt.''

"Không phải là có nhiệm vụ đặc biệt gì chứ?''

''Không có.''

"Thật không có?"

"Thật không có, em cũng muốn nhận nhiệm vụ, nhưng đơn vị không chịu cho quang vinh này.''

"Vậy là tốt rồi." Đội trưởng nói: ''Vậy chị cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là cơ mật.''

Tôn Thừa Hoan có chút cảm động, trước đó cô cũng bảo cơ mật liền bị chị họ mắng banh xác.

"Ngày mai Hiền tiểu thư phải tham gia đoàn làm phim, đêm nay chị sẽ đưa danh sách cho cô ấy xem, đến lúc đó sẽ đề bạt em.'' Đội trưởng nói. ''Kỳ thật mọi phương diện của em đều tốt, lại là nữ, sinh hoạt thường ngày cũng thuận tiện. Nhưng lại là người mới, sợ em không ứng phó nổi.''

Tôn Thừa Hoan nhẹ gật đầu.

''Chị chỉ nói vậy, em nghe rồi thì thôi. Quyền quyết định vẫn thuộc về  Hiền tiểu thư.'' Đội trưởng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro