Chương 9: Tiếp xúc thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chuyện vụn vặt thường ngày của vệ sĩ, ít khi có nghệ sĩ để tâm đến. Cho dù có can thiệp, cũng do vệ sĩ cùng người đại diện bàn bạc. Bùi Châu Hiền thì lại khác, thời gian đội trưởng theo Bùi Châu Hiền tương đối dài. Có đôi khi thì thông báo với người đại diện là Điềm Điềm, hoặc trực tiếp thông báo danh sách với Bùi Châu Hiền, nhưng không thường xuyên.

Tôn Thừa Hoan cầm cọng dây thép ngồi xổm ở trước ngăn tủ. Mặt dán lên bàn pha lê, tay vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Chị họ đã phát hiện cô hay trộm rượu để uống, bèn lắp thêm khóa an toàn. Loại khóa này sao có thể làm khó cô? Chỉ cần cô xuất thủ, thì trăm trận trăm thắng. Chạm tới vị trí then chốt, cả người Tôn Thừa Hoan áp sát lên chiếc tủ kiếng . Nhẹ nhàng bóp , "Lạch cạch " một tiếng, khóa đã mở.

Hì hì.

Sắp được hưởng thụ rượu đỏ chiến lợi phẩm rồi. Tôn Thừa Hoan ngồi xếp bằng trước tủ, hai tay đặt lên nắm cửa, lúc đang chuẩn bị thoải mái mà mở ra thì...

Mở không ra.

Lắc thêm mấy lần.

Vẫn mở không ra.

Tôn Thừa Hoan lại úp sấp trên tủ kiếng, mở một mắt ra nhìn cho rõ.

Chà.

Còn có một chốt khóa phía sau.

Nhớ lại lúc chị họ ra cửa có quay lại nhìn tủ kiếng rồi lại nhìn cô.

''Chị họ, cứ yên tâm đi làm.'' Lúc ấy Tôn Thừa Hoan cười hì hì, còn sờ cọng dây thép trong túi quần.

Chị họ tựa hồ cũng nhìn vào túi quần cô một chút. Hình như ... Khi Tôn Thừa Hoan bắt được ánh mắt chị họ, thì ánh mắt ấy vẫn còn vươn ý vị thâm trường. Lúc ấy còn tưởng chị họ chỉ dọa cô, bây giờ nghĩ lại, chị họ vốn là "Lão giang hồ" . Mà lão giang hồ thì làm sao không có kế hoạch dự bị.

Bóp cọng dây trong tay , lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã sắp rạng sáng rồi. Tôn Thừa Hoan nhìn tủ kiếng không nhúc nhích tí nào , thử luôn tuyệt chiêu cuối cùng. Cô nhắm mắt lại, hai tay mềm mại đặt lên đầu gối.

"Vừng ơi mở ra."

Không mở.

"Hòa hòa mở ra?!''

Cũng vẫn không mở.

Mặt trời cũng đã lên cao, Tôn Thừa Hoan uể oải nằm trên giường. Không có tinh rượu , thật sự là một đêm khó ngủ . Hiện tại cũng không có thông báo mới, xem ra cô thật phải chờ ở nhà nửa tháng.

Aizzzz

Mặt trời mọc ở biển đồng lặn ở núi tây, sầu cũng một ngày, vui cũng một ngày.

Gặp chuyện vụn vặt không để tâm , người cũng thoải mái, tâm cũng thoải mái.

Tôn Thừa Hoan nhớ lại hai câu thơ này rồi ngủ mất.

Cô tỉnh dậy do điện thoại đánh thức, trước khi ngủ cô đặt điện thoại dưới gối, điện thoại vừa rung cô cảm thấy mình cũng bị rung theo.

"Đến công ty sao?"

Cô mò tay xuống gối chạm nhẹ vào điện thoại, điện thoại bèn ngừng rung. Tay Tôn Thừa Hoan cũng ngừng hoạt động, tựa hồ lại ngủ tiếp.

'ding doong' một tiếng, có tin nhắn tới. Tôn Thừa Hoan cũng không hề mở mắt, vơ đại lấy di động. Sau khi dụi mắt mấy lần mới nhìn rõ người gửi tin nhắn.

Là Đội trưởng.

Phía trên tin nhắn đề, được gởi từ rạng sáng ngày 15."Hiền tiểu thư đồng ý rồi, ngày mai em tới công ty trước. Buổi sáng bảy giờ, nhớ kỹ đến đúng giờ."

Tôn Thừa Hoan lau màn hình điện thoại di động, 7h sáng, cả đêm qua cô khó ngủ, mới vừa chợp mắt 5 phút không ngờ lại ngủ quên mất.

Tiêu rồi.

Sau khi về nước, Tôn Thừa Hoan rất ít khi tới trễ. Đến công ty, đã là bảy giờ bốn mươi lăm. Rửa mặt mặc quần áo, đương nhiên không tốn bao nhiêu thời gian, chủ yếu là giao thông. Điều này khiến cô cảm nhận sâu sắc giao thông ùn tắc vào giờ cao điểm ở thành Bắc Kinh.

''Bình tĩnh đi.'' Trên đường, đội trưởng gọi cho cô hai cú điện thoại. Vừa thấy Tôn Thừa Hoan bèn đưa tài liệu cho cô.

"Đội, đội trưởng. . .em...'' Tôn Thừa Hoan một đường phi nước đại tới đây.

Đến trễ quả thực là tối kỵ.

''Hít vô, thở ra. Lại hít vô, thở ra.'' Đội trưởng nhấc tay lên, ra hiệu Tôn Thừa Hoan hít vô, rồi lại hạ tay xuống, bảo cô thở ra. Đưa lên hạ xuống hai lần."Điều hòa hơi thở, bình tĩnh.''

Sau hai phút, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Cô ngắm nhìn bốn phía, không có Hiền đại minh tinh."Đội trưởng, Hiền tiểu thư đâu?"

"Ở bên trong họp." Đội trưởng nói: "Vừa rồi đổi chuyến bay ."

Tôn Thừa Hoan muốn nghẹn. ''Em không trễ...''

"Không trễ. Do giám đốc tới.'' Đội trưởng nói.

May quá! Lần này Bùi Châu Hiền theo đoàn làm phim, chỉ dẫn theo đội trưởng cùng năm vệ sĩ. Có thể đi vào đoàn làm phim , cũng chỉ có hai ba người. Những đồng nghiệp khác đã đến, bọn họ đang xem văn kiện. Theo an bài của đoàn làm phim, tài liệu do đội trưởng sửa lại. Liệt kê một số điều động thông thường cùng với an bài. Bộ phim Hiền đại minh tinh nhận lần này là chiến tranh tình báo, tên 《 tháng mười phong hỏa 》. Chu kỳ quay là ba tháng, bởi vì là dòng phim kháng chiến nên hiện trường có rất nhiều vụ nổ xảy ra, phải mười phần chú ý. Vệ sĩ như bọn họ, không có tư cách xem kịch bản . Cho nên Tôn Thừa Hoan cũng không biết 《 tháng mười phong hỏa 》nói về gì. Lên mạng tìm cũng chỉ có một số tin tức sơ sài.

Cũng không lâu lắm, Bùi Châu Hiền liền đi ra . Giám đốc là nữ, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, còn nhỏ tuổi hơn so với Bùi Châu Hiền. Vài ngày không gặp, Tôn Thừa Hoan vừa muốn chào hỏi, thì Bùi Châu Hiền đã đi lướt qua cô. Tuy nói Bùi Châu Hiền luôn lạnh lùng, nhưng Tôn Thừa Hoan cũng cảm nhận được sự trầm mặc của nàng, hình như có chút ưu sầu? Chẳng lẽ do cô đến trễ? Đối với chuyện này Tôn Thừa Hoan lại có chút ngượng ngùng. Chân trước Bùi Châu Hiền vừa mới đồng ý, chân sau cô lại đến trễ. Nếu không phải do giám đốc tới, nói không chừng Bùi Châu Hiền đã sớm tới sân bay .

Tôn Thừa Hoan chậm rãi đi theo phía sau Bùi Châu Hiền khi tới đại sảnh bỗng Bùi Châu Hiền quay đầu lại.

''Lại đây.'' Bùi Châu Hiền mở miệng.

Tôn Thừa Hoan sửng sốt một chút, đuổi theo sát phía sau.

''Em cách tôi xa như vậy, làm sao bảo vệ?'' Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, khóe môi lại giương lên.

"Ừm." Lỗ tai Tôn Thừa Hoan đỏ lên. ''Nhưng mà...''

''Huh?'' Vừa ra tới cửa công ty cả đám ký giả đã ùa tới. Bị phóng viên chen lấn xô đẩy, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu tránh, suýt chạm phải mặt Tôn Thừa Hoan.

Tuy nói lương tâm nghề nghiệp rất quan trọng, nhưng vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền sát bên vòng tay cô, tai Tôn Thừa Hoan có chút phát sốt. Cô liên tục quay đầu, vươn tay ngăn cản phóng viên đang xông tới.

Ký giả truyền thông cũng biết tin tức Bùi Châu Hiền tham gia đoàn làm phim.《 tháng mười phong hỏa 》cũng là bộ phim quan trọng nhất ở công ty của Bùi Châu Hiền.

"Hiền tiểu thư, cô đang tới đoàn làm phim 《 tháng mười phong hỏa 》 sao?

"Hiền tiểu thư, cô bây giờ còn yêu Phác Bảo Kiếm không? Xin cho biết tiến triển tình cảm?''

"Nghe nói Phác Bảo Kiếm là khách mời của tháng mười phong hỏa 》, do Hiền tiểu thư dẫn đường đề cử sao?''

"Hiền tiểu thư. . ."

Tiếng tạch tạch của máy chụp ảnh, hòa cùng những câu hỏi cứ tới tấp dồn dập. Hỏi về phim thì ít, hỏi Phác Bảo Kiếm thì nhiều. Từ lúc debut đến nay, Hiền đại minh tinh cũng chưa từng có tin đồn với bất kỳ nam minh tinh nào. Bùi Châu Hiền ở trong ngành giải trí, được xưng tụng là, ''Chất cách ly nam tài tử.''

Các phóng viên bị gạt ra, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền leo lên xe. Trước đó đều do đội trưởng dẫn đường. Đôi khi chỉ có mình Đinh Tư Sổ cùng Bùi Châu Hiền leo lên xe.

Đèn được bật sáng. Bùi Châu Hiền nháy mắt một cái với Tôn Thừa Hoan, khiến cô phải nuốt một ngụm nước bọt. Vừa rồi vì đề phòng phóng viên chen luôn lên xe, Tôn Thừa Hoan đành phải ngồi cạnh Bùi Châu Hiền.

''Tôi phải trang điểm lại.'' Bùi Châu Hiền chạm khẽ lên đầu vai Tôn Thừa Hoan.

Lúc này Tôn Thừa Hoan mới phản ứng, cô đang ôm hờ Bùi Châu Hiền. Vóc dáng cô lại cao, vừa ngẩng đầu đã đụng phải trần xe.

''Bộp.'' một tiếng.

Sặc...

Đau đến mắt Tôn Thừa Hoan tối sầm lại.

Rất nhanh, một bàn tay mềm mại chạm lên mu bàn tay Tôn Thừa Hoan, ''Buông tay xuống đi.''

Thấy Tôn Thừa Hoan vò đầu. Tay Bùi Châu Hiền bèn chạm tay lên mu bàn tay Tôn Thừa Hoan thay cô xoa.

So với thủ pháp vò đầu của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền xoa đầu cô ôn nhu hơn rất nhiều.

"Nhắm mắt lại." Bùi Châu Hiền nói.

Tôn Thừa Hoan liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

''Còn đau không?'' Bùi Châu Hiền phi thường ôn nhu , xoa đến tai Tôn Thừa Hoan phải nóng lên. Cô không biết do đau đầu hay do thẹn thùng nữa. Có thể là cả hai.

''Không đau.''

"Có chỗ nào không thoải mái không?''

Bùi Châu Hiền trở nên thật nhu hòa, không trêu chọc cô như mọi khi.

"Không có."

"Chờ kêu đội trưởng xem một chút." Bùi Châu Hiền nói.

"Ừm.''

Bùi Châu Hiền rút tay về, lại nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang ngu ngơ. Tôn Thừa Hoan cúi đầu xoa xoa gáy. Xoa đến đần độn.

''Cám ơn Hiền tiểu thư." Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Bùi Châu Hiền đang nhìn cô, cũng có chút ngượng ngùng.

Cũng như Tôn Thừa Hoan, chuyện xảy ra đêm ấy Bùi Châu Hiền vẫn còn ấn tượng. Miệng mồm ba hoa, Bùi Châu Hiền còn tưởng rằng cô là lão thủ tình trường trà trộn vào hộp đêm. Không ngờ. . . sau khi cởi quần áo, lại chỉ là một chú hamster nhỏ ngây thơ. Nằm dưới thân nàng mà chân tay luống cuống vô cùng. ''Thế này...thế này không đúng lắm."

''Có gì không đúng?'' Lúc ấy Bùi Châu Hiền còn khẽ thì thầm vào tai hamster nhỏ nói.

''Tôi...tôi phải ở trên chứ.''Hamster nhỏ nói.

Sau khi thượng hamster nhỏ đến bối rối, Bùi Châu Hiền bèn thu tay lại. Nói vào tai đối phương một câu. ''Tôi không quen nằm dưới.''

''Hả?'' Chú hamster nhỏ càng bối rối, gương mặt đỏ bừng, lại duỗi cánh tay ôm lấy nàng.

Nhìn Tôn Thừa Hoan một hồi, Bùi Châu Hiền bèn vén tóc ra sau tai thản nhiên nói, ''Nếu không phải trang điểm lại, cũng có thể để em ôm thêm một lát.''

Lại nữa. Mới vừa rồi còn "Hòa hòa khí khí ", một lời không hợp lại đùa cô. Ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoancảm giác mình có một nhân cách thứ hai. Thẹn thẹn thò thò. Thật là phiền phức. ''Không phải...''

"Hiền tiểu thư, chị đừng đùa tôi.'' Tôn Thừa Hoan nói.

Tôn Thừa Hoan cầu xin tha thứ. Chị họ đùa cô, đồng sự đùa cô, cô đều có thể cười. Nhưng Bùi Châu Hiền thì không được, cô không thể làm vậy với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền mỉm cười, quả nhiên không nói tiếp . Cầm gương lên bắt đầu trang điểm.

Chờ hơn hai phút, Tôn Thừa Hoan mới dám lén nhìn Bùi Châu Hiền trang điểm. Từ công ty đến chuyện vừa rồi trước cổng, có thể xem những ngày gần đây hai người tiếp xúc phi thường thân mật.

Tôn Thừa Hoan xoa đầu, bóp tai mình.

Đầu không đau.

Nhưng những chỗ bị Bùi Châu Hiền chạm phải.

Thì lại tê.

Đêm đó, Bùi Châu Hiền nằm ở trên người cô, hơi thở ấm nóng sát bên tai cô. Tay của đối phương, giống như có một dòng điện, nơi nào bị nàng chạm phải đều tê dại.

Vừa xuống xe, đội trưởng cũng y theo lệnh xem đầu cho Tôn Thừa Hoan. Đội trưởng hoàn toàn không ôn nhu như Hiền đại minh tinh.

"Đội trưởng chị nhẹ tay chút...'' Không đau cũng bị đội trưởng làm đau.

Tôn Thừa Hoan nói, rồi nhìn lại phương hướng của Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền không nhìn hai người mà chỉ cúi đầu. Hình như nàng có tâm sự....

p/s ; vì tuần sau tớ đi du lịch nên tuần này tớ sẽ up 2 chap để bù cho tuần sau nghỉ nhé , mong mọi người ủng hộ và đọc nhiều nhiều nhaaaaa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro