Chương 2: Ôi mỹ nam! Thế giới này không chỉ đen và trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng y tế của tập đoàn Tân Á  Hoàn Vũ , chủ quản nhỏ nhắn đoan trang phòng hành chính Đường Hồng đứng giải thích trước mặt nam nhân mặc tây phục phẳng phiu, khí chất cao quý.

"Tổng giám đốc, tôi, tôi cũng không biết Đàm Tiểu Muội thế nào lại bị đánh hoảng sợ, hắc hắc." Chóp mũi Đường Hồng toát mồ hôi. Nếu Đàm Tiểu Muội có chuyện gì, nàng sẽ phải ngồi tù.

"Mặc dù cô ấy là "trà thủy muội", nhưng chuyện này mà truyền ra ngoài, hình ảnh công ty sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, tôi không muốn thấy chuyện nhân viên bị ngược đãi lên đầu báo." Thanh âm của nam nhân sắc mặt lạnh lùng, trầm ổn nghiêm túc.

"Vâng, vâng, tổng giám đốc, sẽ không, tôi sẽ trấn an Đàm Tiểu Muội cho tốt ." Sau lưng Đường Hồng rét run. Đây là vị tổng giám đốc trẻ mới hai mươi mấy tuổi làm việc không chút qua loa, nghiêm túc cẩn trọng, làm tất cả mọi người ít nhiều kính sợ. Nàng cũng không nghĩ đem Đàm tiểu muội đến phòng y tế đúng thời điểm  lại đụng phải lão tổng đi thị sát các ngành.

"Ừ, trấn an cho tốt, Trà Tiểu Muội này gầy quá, cô xem có thể mượn cơ hội đuổi việc cô ta hay không, để tránh phiền toái về sau." Tổng giám đốc trẻ tuổi cau mày nói.

"A, cái này, tổng giám đốc, thật ra thì Đàm Tiểu Muội đã công tác tại công ty ta hai năm rồi. Em ấy rất cố gắng làm việc, bị người ăn hiếp cũng không lên tiếng. Tôi nghĩ khó tìm được trà muội muội nào tốt hơn em ấy. Hơn nữa, nhà em ấy có mẹ bị bệnh nặng, nếu đuổi việc. . ." Đường Hồng đột nhiên cảm thấy có chút tàn nhẫn, mặc dù mình cũng thường khi dễ Đàm Tiểu muội, nhưng mà thật rất cảm thông với hoàn cảnh em ấy. Với lại mọi người mặc dù thường khi dễ em ấy, nhưng mà ai cũng đều biết rõ nhà em rất nghèo. Cô bé bởi vì phải duy trì tiền thuốc men đắt đỏ cho mẹ, vẫn cố gắng làm việc, sợ nhất chính là bị đuổi, cho nên cái gì cũng nhịn. Cũng bởi vậy, thường có người đem quần áo cũ, giầy dép cho cô bé, ít nhiều gì đều có chút tình cảm.

"Hả?" Vị tổng giám đốc trẻ còn chưa nghĩ tới có nhân viên đáng thương như vậy.

"Đúng vậy a, Đàm tiểu muội còn thầm mến tổng giám đốc, ha ha, nói ngài đẹp trai lại có tài, là bạch mã hoàng tử trong lòng cô bé." Đường Hồng kể chuyện Đàm tiểu muội nói về người trong lòng khi bị mọi người ép phải khai ra, cũng trở thành chuyện cười lớn nhất của công ty.

Khóe miệng tổng giám đốc không nhịn được co giật, lạnh lẽo nói: "Chớ có nói hươu nói vượn, nếu em ấy đáng thương thế, liền lưu lại đi, nhưng mà nhắc mọi người về sau chú ý, đừng lại để sự cố xảy ra."

"Đúng vậy, tổng giám đốc!" Trên mặt Đường Hồng rốt cuộc nở nụ cười, cũng may bảo vệ được công việc cho Đàm tiểu muội, bằng không bị một người hận, cả đời cũng không thoải mái gì.

Đúng lúc ấy thì, cửa phòng y tế mở ra, bác sĩ Lý mặc áo blouse trắng đi ra.

"Tổng giám đốc, Đường trưởng phòng, Đàm tiểu muội tỉnh." Bác sĩ Lý là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, bên người có hơn bốn mươi hộ lý.

"Bác sĩ Lý, sao cô bé té xỉu?" Đường Hồng dò hỏi.

"Cô bé này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nhiều tâm sự, có lẽ công việc quá mệt nhọc, đến mức không chống đỡ nổi, tốt nhất cho cô ấy nghỉ ngơi hai ngày." Bác sĩ lý ra vẻ đồng tình.

"Ai, đều là ta không tốt, em ấy quả thật quá đáng thương. Nhất định dùng tất cả tiền mua thuốc cho mẹ rồi, bản thân cũng không ăn uống đủ chất." Cứ thế mắt Đường Hồng đỏ cả lên.

"Vào xem một cô ấy một chút đi, cô bé rất ngỡ ngàng, chắc sợ mất việc rồi." Bác sĩ Lý nhường đường.

Tổng giám đốc trẻ tuổi cau mày đi ở phía trước, Đường Hồng vội vàng đuổi theo, nói: "Tổng giám đốc, để cô bé nghỉ hai ngày thôi."

"Ừ, có thể để cho công ty tổ chức quyên tiền, gia tăng tình cảm giữa đồng nghiệp, cũng có thể vì tích cực gia tăng hình tượng công ty." Tổng giám đốc gật đầu một cái.

Đường Hồng nhìn theo bóng lưng thon dài, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, lúc nào cũng suy nghĩ vì công ty, cô phục rồi! Thật ra thì cô càng muốn nói, lão tổng, ngài quyên bao nhiêu tiền?

Trên cáng cứu thương, Đàm tiểu muội nằm đó ngỡ ngàng, cặp mắt nhìn trần nhà màu trắng, nhớ lại khoảng thời gian mình hôn mê, đủ chuyện quái dị xông vào trong đầu, mẹ nó! Mình đường đường Nữ Vương Gia cư nhiên xuyên vào người cô em chạy vặt! Còn là con nhóc gầy xọp không chút thịt, cùng khổ, nhát gan, không người con trai nào thích.

Nữ Vương Gia Ngô Cầm Thao xúc động muốn giết người. Bản thân sướng một chút cũng không đến nỗi chết đi, chết cũng không cần giày vò mang ta tới cái địa phương quỷ quái này, muốn ta tới thì cũng chuẩn bị tốt cho ta mười cái tám mỹ nam, cùng một căn biệt thự xa hoa a, mẹ nó! Thiếu dinh dưỡng? Bị người khi dễ, nhà có mẹ già bệnh nặng, toát mồ hôi hột! Chơi nàng a! Một thân gái tơ, lại bị ném tới nơi chán phèo này! Ông trời quá, quá, quá mẹ nó thất đức!

Cho nên nàng bây giờ còn đang khiếp sợ, bàng hoàng mà chưa kịp tỉnh táo lại.

"Đàm tiểu muội, tôi là đại diện nhân viên công ty đến chân thành xin lỗi em, cũng cho em nghỉ hai ngày phép hưởng lương như cũ. Công ty còn nghĩ tổ chức hoạt động quyên khoản tiền cho em, em đừng lo, dưỡng thân thể cho tốt." Tổng giám đốc đi tới mép giường, thanh âm trầm thấp thân thiết nói.

Nữ Vương Gia đang oán trời trách đất, lúc này mới thông qua cặp kính cận cực dày của Đàm tiểu muội nhìn về phía vị nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt.

Ôi mẹ nó! Mỹ nam! Thì ra thế giới bi thảm này cũng không hoàn toàn chỉ có đen và trắng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro