Chương 3: Vận Khí Không Tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Tiểu Muội dưới gọng kính đen hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm người nam nhân trước mắt. Nàng biết người nam nhân này tên Ân Kiếm Vũ, tổng giám đốc tập đoàn công ty này, là tình nhân trong mộng của trà muội muội.

Ân Kiếm Vũ, 1m80, dáng người cao lớn, vai rộng mông gọn, vóc người hoàn mỹ, khuôn mặt trí tuệ, tuấn tú như điêu khắc, nét mặt thâm thúy, làn da trắng nõn, trên vầng trán xinh đẹp hiện lên anh khí nghiêm nghị. Đôi mắt đen trong trẻo mà lại sâu thăm thẳm như luôn cuốn hút lấy người khác, mũi cao, trắng như ngọc, lại thêm môi mỏng anh đào, trông thật gợi cảm nóng bỏng. Quả nhiên là Bạch Mã Vương Tử trong lòng trà muội muội.
"Đàm Tiểu Muội! Cô có nghe Ân tổng nói chuyện hay không!" Đường Hồng xem Đàm Tiểu Muội dại ra, lại nhìn tổng giám đốc bắt đầu nhíu mày, lập tức quát lớn.

"Muốn chết, hung dữ cái gì! Muốn hù chết Bổn Vương a!" Đàm Tiểu Muội bị dọa đến cả người chấn động, chửi ầm lên, một đôi mắt bị khuất sau gọng kính đen trừng thẳng Đường Hồng, tay nhỏ đè lên tim nhẹ nhàng ngồi dậy, đột nhiên ý thức được cái gì, hai tay sờ ngực mình loạn xạ, sắc mặt thay đổi, kêu thảm thiết: "Trời ạ, ngực của ta đâu, đường cong của ta đâu!"

Đàm Tiểu Muội phản ứng kỳ quái đem dọa bốn người đứng xem sợ choáng váng.

"Lý, bác sĩ Lý, cô... cô ta có phải điên rồi hay không?" Đường Hồng phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ dọa hỏi bác sĩ Lý.

"Điên cái đầu ngươi! Ngươi nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám đánh ta! Ta xé xác ngươi!" Đàm Tiểu Muội nhất thời phẫn nộ, nhảy xuống giường, đáng tiếc nàng không biết thân thể mình yếu như thế nào, một chút liền mềm người ngã ra đất.

"Mau gọi bảo an, đưa cô ấy đến bệnh viện lớn kiểm tra!" Ân Kiếm Vũ vội vàng quay đầu gọi hộ lý, hắn cảm thấy thần kinh cô gái này không được bình thường .

Ai ngờ Đàm Tiểu Muội sau khi ngã ngửa lại đột nhiên nhảy dựng lên đánh về phía Đường Hồng, vươn hai tay gầy như que củi bóp lấy cổ cô ta hung tợn nói : "Ngươi, ngươi vì sao lại đánh ta, vì sao!" Đều do người phụ nữ đáng giận này làm nàng xuyên qua, đúng lúc nhập vào Đàm Tiểu Muội như người tàn phế này.

Đường Hồng vội vàng bám vào hai tay nàng, bị bóp nghẹt đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, rất khó thở.

"Đàm Tiểu Muội, mau buông tay!" Ân Kiếm Vũ cũng sợ hãi, vội vàng kéo em Đàm ra.

Đàm Tiểu Muội kỳ thật cũng không nghĩ bóp chết Đường hồng, dù sao nàng có ý thức pháp luật của nguyên chủ. Ân Kiếm Vũ lôi kéo như vậy, nàng buông tay. Ân Kiếm Vũ dùng rất nhiều sức, lui lại không kịp, mông tiếp xúc sàn nhà lạnh băng. Đàm Tiểu Muội theo đà ngã vào người hắn, quay đầu nhìn về phía sắc mặt hắn thống khổ.

"Ân tổng, ngươi đã mở miệng cầu tình, Bổn Vương để nàng lại, hắc hắc." Đàm Tiểu Muội thật sự nể mặt Ân Kiếm Vũ, nhưng trong lúc nói chuyện, bàn tay háo sắc đã không khách khí bắt lấy đũng quần Ân Kiếm Vũ, ngay sau đó liền cười đến đáng khinh bỉ.

Ân Kiếm Vũ mờ mịt , xin hỏi, này trà muội muội là đang phi lễ hắn sao?

"Khụ khụ khụ, Đàm Tiểu Muội, ngươi điên rồi?" Đường Hồng thở hổn hển, tức giận quát. Ả ta thiếu chút bị nàng bóp chết.

Vốn còn muốn làm gì đó với mỹ nam trước mặt, Đàm Tiểu Muội, lập tức buông tay, quay đầu nhấc mày lạnh nhạt nói: "Ngươi đem ta hại người không ra người, quỷ không ra quỷ , ngươi nói ta không điên lên được à?" Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Ân Kiếm Vũ đang hoàn toàn sửng sốt, cười hắc hắc nói : "Ân tổng, ngươi mau đứng lên a, đất lạnh, lạnh vậy bảo bối lỡ hỏng hay yếu đi thì sao."

Đến đây, miệng bác sĩ Lý cùng Đường Hồng chắc đều nhét vừa cả quả trứng đà điểu.

"Điên rồi, trời ạ, cô ta thực điên rồi, làm sao bây giờ? Ta không muốn ngồi tù đâu!" Đường hồng sau khi khiếp sợ điên cuồng kêu lên.

Lúc này, hai gã bảo an cầm gậy điện chạy vào, bác sĩ Lý lập tức kéo Ân Kiếm Vũ dậy, lại nghiêm túc nói với bảo an: "Các ngươi đem Đàm Tiểu Muội mang đi bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân! Ta lập tức đi theo!"

"Ta không đi! Ta muốn về nhà chiếu cố mẹ ta!" Đàm Tiểu Muội nghiến răng nghiến lợi nói, chính mình cư nhiên còn có mẹ bệnh nặng .

"Tổng giám đốc, này?" Bác sĩ Lý nhìn về phía Ân Kiếm Vũ, rồi nhìn lại Đàm Tiểu Muội, kẻ điên này còn biết đến mẹ?

Ân Kiếm Vũ sắc mặt âm lãnh, sửa sang Tây phục trên người, hai tay khêu gợi, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, đứng thẳng dậy, mắt đen như đá quý nheo lại đăm chiều nhìn Đàm Tiểu Muội.

Đàm Tiểu Muội thân gầy như bộ xương, mặt trái xoan lại thừa xương xẩu như đầu khô lâu, tóc phía sau cắt cao đến ót, phía trước mái dày che khuất lông mi, kiểu tóc như đầu dưa hấu giá tám đồng, hơn nữa một bộ dạng quê mùa, mang kiếng cận nặng đến không biết bao nhiêu độ, cộng thêm miệng nhỏ tái nhợt không chút máu, có thể nói là cô gái xấu xí nhất Ân Kiếm Vũ từng gặp. Cũng may, Đàm Tiểu Muội tuy rằng nhìn qua xấu, nhưng vẫn là rất yêu sạch sẽ, áo sơ mi trắng giặt đi giặt lại, dưới thân quần jean xanh lam bị giặt đến bạc màu, nhưng cũng sạch đi. Chỉ là Ân Kiếm Vũ vẫn không nghĩ ra một cô gái như vậy thế nào có thể làm trong công ty hắn? ? ? Hình tượng công ty thế mà được sao? ? ?

Lúc hai chân bị nhéo mộ phát, hắn cảm thấy buồn nôn, hơn nữa hắn hiện tại muốn ói. Nghĩ ói liền ói, Ân Kiếm Vũ đột nhiên che miệng, chạy đến trước ngay bồn liền nôn hết không giữ lại gì, lại lần làm một đám người thêm bối rối.

"Ai nha, mỹ nhân, ta biết ngươi chê Bổn Vương khó coi, đừng nóng vội, ta sẽ dần trở nên xinh đẹp. Trong lúc này, ngươi ngươi phải tôn trọng phu cương, tuân thủ tam tòng ngũ đức, không cho phép hái hoa ngắt cỏ, làm xằng làm bậy! Bằng không Bổn Vương tự thân phế ngươi!" Đàm Tiểu Muội cảm thấy rất tự tin nở nụ cười, vừa gặp liền sờ soạng bảo bối của mỹ nam, có vẻ rất vĩ đại, hắc hắc, xem ra chính mình vận khí không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro