Chương 4: Bắt đầu theo đuổi thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Kiến Hy

Toàn bộ người ở đây đều bị lời nói kinh người của Đàm Tiểu Muội dọa cho ngớ ngẩn, đều cảm thấy nếu nàng không phải kẻ điên, thì bọn họ chính là ngu ngốc.

"Còn không đưa người đi bệnh viện!" Ân Kiếm Vũ bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi) đến nỗi không ói tiếp nổi, quay đầu quát toa hai gã bảo an, gương mặt tuấn tú trở nên vô cùng khó coi.

Đường Hồng kinh sợ nói: "Lần này hỏng bét, sao giờ lại bị điên, mẹ cô làm sao đây?" Cô ta gấp đến độ dậm chân liên tục.

"Đúng vậy, đưa ta đi bệnh viện, mẹ ta làm thế nào?" Đàm Tiểu Muội đột nhiên cười đến rất quỷ dị, hai người an ninh vừa nghĩ kéo nàng đi, bị nàng đưa ra một tay ngăn trở, "Đừng đụng ta, nếu không ta kiện các ngươi ngược đãi nhân viên!"

"Tiểu Muội, ngươi rốt cuộc điên thật hay giả? Đừng giả thần giả quỷ, muốn làm Vương Gia đến điên rồi!" Đường Hồng thấy nàng đột nhiên khỏe lại, cảm thấy khó hiểu.

Đàm Tiểu Muội trong đầu đã sớm suy tính bao lần, cũng không thể bị người xem như kẻ điên, quan trọng nhất là hiện tại toàn thân nàng vô lực, thật phải ăn một bữa trước đã.

"Ta mới vừa nằm mơ, nên thần kinh có chút thất thường, ngại quá, ta không điên, chỉ là bụng rất đói, có thể hay không cho ta ăn chút thịt?" Đàm Tiểu Muội lộ vẻ đáng thương.

"Thì ra nằm mộng! Thật dọa chết người, có phải nằm mơ thấy bạch mã hoàng tử của em?" Đường Hồng sờ trán đầy mồ hôi lạnh.

"Hắc hắc, không tệ, không tệ, bạch mã hoàng tử vóc người rất tuyệt." Đàm Tiểu Muội lại đem sắc nhãn nhắm vào Ân Kiếm Vũ, soi từ gương mặt tuấn tú tái mét của hắn đến giữa đũng quần mới dừng lại, cực kỳ lưu manh.

Ân Kiếm Vũ tức đến thiếu chút nữa hộc máu, nhưng hắn dù sao cũng là lão tổng, sửa sang lại tây trang lạnh nhạt nói: "Nếu không phải điên, Đường Hồng, cô thu thập tốt cô ta, thu xếp xong lập tức tới gặp ta!" Nói xong lời cuối cùng có cảm giác cắn răng nghiến lợi, sau đó xoay người rời đi, dọa mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, lần đầu tiên thấy Ân tổng nổi giận.

"Tính khí thật kém. Cần dạy dỗ lại cho tốt!" Đàm Tiểu Muội bĩu môi, trong đầu xuất hiện bộ dạng Ân Kiếm Vũ bị nàng trói trên giường, lập tức nuốt nước miếng, mẹ nó, muốn phá thân, chính mình phải nhanh tập cho cơ thể khỏe mạnh thêm mới được, nếu không chết trên người nam nhân, thế lại thành trò cười.

"Tiểu Muội?" Đường Hồng khóe miệng rút gân, "Em thật không điên? Chị là ai, em biết không?" Đường Hồng vẫn cảm thấy nàng có gì không đúng.

"Dĩ nhiên biết, ngươi là Trưởng phòng Đường, chính là người đánh ngất ta, ngươi tốt nhất chiêu đãi ta cho tốt, nếu không ta liền kiện ngươi, kiện cả công ty! Hắc hắc!" Đàm Tiểu Muội vẫn có đủ kiến thức luật pháp, chỉ là trước kia nhát gan sợ phiền phức. Hiện tại nàng biết cần phải uy hiếp, nàng Ngô Cầm Thao, nếu không có tình cảm sâu đậm, muốn đánh nàng, gay đấy.

"A!" Đường Hồng bị nàng dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Em đừng kích động, đi, chị hiện tại dẫn em đi ăn uống."

"Hắc hắc, cũng không quá kém cỏi." Đàm Tiểu Muội cao hứng đẩy mắt kính gọng đen, phát hiện lỗ mũi bị đè ép rất nặng, cầm xuống, mắt vẫn thấy rõ ràng, mẹ nó, nàng mắt tưởng bị cận thị hóa ra tốt lắm, thế mà mang kính vẫn thấy rất rõ ràng, thần kỳ! (Spoil: Ta cứ lớ ngớ hẻm hỉu sao con này khoái mang kính mát/ ko độ thế! Chả cần mà nó cũng cứ đeo suốt mấy chục chương)

"Tiểu Muội, mắt em thật ra rất đẹp, không cần đeo mắt kiếng quê mùa như vậy, mang kính áp tròng thôi." Đường Hồng nhìn nàng, đột nhiên phát hiện mắt nàng một chút cũng không nhỏ, do bình thường bị che khuất rất nhiều nên trông như híp lại thanh 1 đường, thật hết nói nổi.

"Ta không có tiền, ngươi mua cho ta?" Đàm Tiểu Muội không khách khí nói.

Đường Hồng cứng họng, nhưng lúc thấy Đàm Tiểu Muội híp mắt lại, lập tức nói, "Được, không thành vấn đề, đi thôi." Chỉ cần nàng không kiện cô, không kiện công ty.

"Trưởng phòng Đường? Cô, cô tốt nhất mang cô ta đi bệnh viện kiểm tra toàn thân." Bác sĩ Lý lo lắng nói.

"Tôi biết rồi." Đường Hồng cũng tính làm vậy, xác định nàng bình thường cô mới an tâm.

Đàm Tiểu Muội đi theo sau Đường Hồng, xem đèn pin trong tay bảo an, lòng run rẩy, mình nếu điên, hai tên gia hỏa này chắc đã chích điện nàng? Không được! Phải tìm cách thử cơ thể này cho tốt mới được, đừng như mới vừa rồi, nếu đấu sức, mình cũng ngã xuống trước .

"Tiểu Muội, ăn thịt bò ở quán cơm Tây đối diện nhé?" Đường Hồng khách sáo nói.

"Tốt tốt." Nghe được ăn, Đàm Tiểu Muội cảm thấy bụng rỗng có lẽ đến mức nhét được cả cái đầu trâu, mà đúng như vậy, một miếng bò bít-tết chẳng qua là món khai vị cho nàng, sau khi ăn ba khối mới bắt đầu hơi no, đem Đường Hồng dọa sợ tới mức cằm sắp rớt mất. Cô vốn vì tỏ ý xin lỗi, cố ý chọn thịt bò bít tết cao cấp nhất cho nàng, nhưng lường gạt cũng không đói đến như vậy! Thanh toán! Nhất định phải tìm Ân tổng thanh toán! Trong lòng Đường Hồng oán hận nghĩ.

No bụng, Đàm Tiểu Muội có nhiều sức lực, muốn Đường Hồng mang nàng đi dạo cửa hàng bách hoá. Lúc này thật sự là đánh cướp, Đường Hồng nhìn nàng vơ vét không ngừng, chỉ muốn bóp chết cô nàng ghê tởm này, cứ ngất một cái sao lại thay đổi triệt để thành thế này? Con người có thể biến chuyển lớn vậy sao? ? ?

"Tiểu Muội, em ăn cũng ăn rồi, mua cũng mua xong, không bằng đi bệnh viện một chuyến chứ? Chị cũng phải trả lời thỏa đáng cho Ân tổng." Đường Hồng lại đang cầu khẩn.

"Được! Ngày mai đi, hiện tại sắp tan ca rồi, ta phải về nhà chăm sóc mẹ, đúng rồi, ngươi cho ta 300 đồng phòng thân." Tiểu Muội rất tự tại vươn tay ra.

Đường Hồng triệt để im lặng, chỉ có thể lấy ra 300 đồng, sau đó thật nhanh xông về phòng làm việc của Ân Kiếm Vũ, đem đặt đống lớn giấy tờ trước mặt Ân Kiếm Vũ phàn nàn: "Ân tổng, ngài phải cứu tôi, cô nhóc này quá độc ác, nói tôi nều không mua cho, liền kiện công ty chúng ta ngược đãi nhân viên."

Ân Kiếm Vũ xem hóa đơn trước mặt, đều là y phục, giầy dép nữ, khóe miệng rút gân nói: "Cô ta bảo cô mua những thứ này?"

"Đúng vậy, em ấy nói muốn trở nên xinh đẹp chút, mới có thể theo đuổi Ân tổng, còn phải hiếu thuận mẹ em ấy, cũng mua cho mẹ, tôi, tôi đây tạo nghiệt gì rồi !" Đường Hồng tiếc của đến rơi nước mắt.

Gương mặt tuấn tú của Ân Kiếm Vũ liền lạnh lẽo nói: "Có thể trả, chỉ là cô nghĩ cách đuổi cô gái này khỏi công ty! Đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi!"

"A, muốn đuổi việc cô bé?" Đường Hồng kinh ngạc nói.

"Cô thấy cô ta có lợi cho công ty sao? Người nào tuyển nàng, tôi trừ một tháng tiền lương!" Ân Kiếm Vũ thật sự tức điên, cư nhiên mình bị xấu nữ sỉ nhục không nói, còn bảo hắn tôn phu cương, tam tòng ngũ đức? Cái người này! Chuyện truyền ra ngoài, hắn sao sống nổi? ?

"Nhưng, nhưng cô ấy muốn kiện công ty, chúng ta làm thế nào?" Đường Hồng rối rắm.

"Cho cô ta chút bồi thường, để cô ta ký thỏa thuận nghỉ việc. Chỉ cần cô ta ký, sẽ không sợ cô ta kiện." Ân Kiếm Vũ nhíu mày, giọng lạnh lẽo.

"Cái này sợ là rất khó khăn, Ân tổng, không bằng ngài làm cô ấy ký, tôi xem cô ấy nghe lời ngài đó." Đường Hồng cảm thấy bây giờ Đàm Tiểu Muội tuyệt đối sẽ không ngu ký tên.

Ân Kiếm Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô cả giận nói: "Cô gây ra chuyện, tự mình nghĩ biện pháp! Nếu để tôi thấy nàng, tôi liền không muốn thấy cô!"

"Ân tổng, ngài không thể như vậy!" Đường Hồng bỗng như vịt bị cắt tiết, hét ầm lên, nhiệm vụ quá gian nan, công việc của cô khó giữ được.

Nhưng lúc lúc tám giờ tối, Ân Kiếm Vũ trở lại biệt thự xa hoa của mình, nhìn thấy cô gái bò trên cửa sắt nhà hắn, liền cảm thấy thế giới này không còn chút tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro