Chương 5: Quyết Không Buông Tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kiến Hy

Trước tiên là nói đến Đàm Tiểu Muội đang mang bao lớn bao nhỏ bắt xe về nhà. Đây chính là lần đầu tiên Đàm Tiểu Muội thuê xe trong suốt hai năm, bình thường cô còn tiếc tiền ngồi xe buýt. Nhà cô chỉ cách công ty có năm trạm xe, đi bộ bốn mươi mấy phút, cho nên cô đều rời giường rất sớm cuốc bộ đi làm, nhưng bây giờ nàng muốn đi xe, ha ha!

Một tòa nhà năm tầng cho thuê phòng, lầu cao nhất chính là nhà cô, không tới mười lăm mét vuông, đông lạnh hạ nóng, đầy đồ gia dụng cũ kỹ cùng sinh hoạt phẩm cần thiết, được cái, sắp xếp ngăn nắp, chiếm nhiều chỗ nhất là giường gỗ đôi cũ kỹ, là giường của cô cùng mẹ.

Mẹ của Đàm Tiểu Muội, bà Trương Ái Hoa, bốn mươi lăm tuổi, hai năm trước bị đau mắt, vì không chữa cho tốt, hai mắt mù dần, bây giờ chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ. Cha cô, trong lúc mẹ cô đi khám mắt, có vợ bé bên ngoài, dứt khoát bỏ rơi hai mẹ con cô, còn mang đi hết cả gia sản, cũng may lúc ấy Đàm Tiểu Muội hai mươi mốt tuổi, đã được tập đoàn Hoàn Vũ Tân Á nhận.

Khi đó Đàm Tiểu Muội tự nhiên không có gầy như hiện tại, nhưng sau khi mẹ bị bệnh nặng, cô tiết kiệm ăn xài, lại mang áp lực quá lớn, mới biến thành hình dáng quỷ đói bây giờ. Sau khi về nhà phải nấu cơm, giặt quần áo, cũng không còn dư thừa thời gian chăm sóc bản thân, cho nên giống em gái quê trong thành phố.

Lúc trước mẹ cô giúp một gia đình giặt quần áo kiếm thêm tiền, nhưng mắt càng ngày càng đau nặng, không tiện làm việc gì, hơn nữa nguy hiểm đến tính mạng, Tiểu Muội không cho bà làm lụng vất vả. Sau khi tan sở, cô tự chăm sóc mẹ chu đáo, lại thay mẹ giúp người ta giặt quần áo, bản thân ngày càng ăn không nổi, dinh dưỡng không kịp bổ sung, tạo nên một màn ngất xỉu khi bị Đường Hồng đập hôm nay.

"Mẹ, con đã về." Tuy trong thân thể Đàm Tiểu Muội biến thành Ngô Cầm Thao, nhưng việc Đàm Tiểu Muội hiếu thuận cũng chút không thay đổi , dù sao hai người có liên hệ sâu sắc, sống cùng một cơ thể.

"Tiểu Muội, con đã trở lại, mẹ nấu cơm xong." Người mẹ vừa nghe đến tiếng con gái mình liền cười vui vẻ, bóng dáng mơ mơ hồ hồ trước mắt là bận tâm duy nhất trong đời của bà.

"Mẹ, con ăn rồi, còn mang đồ ngon về." Đàm Tiểu Muội đem đại thu hoạch đặt vào một góc, chỉ lấy ra điểm tâm nóng hừng hực đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ 4 chân duy nhất, dìu mẹ đến bên cạnh bàn.

"Thơm quá đi, điểm tâm sao?" Mẹ cô cười thực hiền lành, cặp mắt không chút tia sáng kia cùng đôi mắt của Đàm Tiểu Muội cực kỳ giống nhau.

"Vâng, thật nhiều điểm tâm, trưởng phòng công ty tặng cho con , mẹ, người ăn mau. Còn có tin tốt, công ty thêm tiền lương cho con, hai ngày nữa con liền mang mẹ đi bệnh viện thử kiểm tra lại." Đàm Tiểu Muội trên đường về nhà đã nghĩ ra đầy đủ.

"Thôi, đừng, không cần, bệnh này rất tốn kém, đừng trị, Tiểu Muội, mẹ làm con bị uất ức." Trương Ái Hoa mắt đẫm lệ, tiếng nghẹn ngào vang lên.

"Mẹ! Người đừng khổ sở! Phải có lòng tin tưởng, con gái của người tuổi trẻ, không sợ khổ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh, Tiểu Muội mới có động lực, cho nên đừng buông tay, nếu không Tiểu Muội có lẽ sống không nổi!" Lời nói của Đàm Tiểu Muội làm cho lòng Trương Ái Hoa chua xót, nhưng cũng kỳ lạ, hôm nay Tiểu Muội bị làm sao ấy, giống như tự tin hơn, thường ngày nói chuyện cũng không lớn tiếng như vậy, xem ra không gạt bà, có tin tức tốt .

"Ha ha, đừng nói bậy, Tiểu Muội mới hai mươi ba tuổi, cũng chưa quen bạn trai, đừng nói có chết hay không ." Mụ mụ vội vàng làm bộ cả giận nói.

"Bạn trai? Hắc hắc, nhanh thôi, chỉ cần mắt mẹ tốt lên, Tiểu Muội có thể tìm được bạn trai." Đàm Tiểu Muội lập tức nghĩ đến Ân Kiếm Vũ, không biết người này làm gì vào buổi tối đây?

Trong lúc mẹ nàng đang ăn, thì Đàm Tiểu Muội vào nhà vệ sinh nhỏ xíu, nhìn mình trong gương. Vừa trông thấy, liền đã giật mình, cho nàng xin! Gương mặt này là con người sao? Đàm Tiểu Muội miệng méo xệch, nhớ thân nàng Ngô Cầm Thao cao 1m80, dáng thon thả khỏe mạnh, khuôn mặt cũng được cho là anh khí bức người ở Nữ Nhi Quốc, xinh đẹp như hoa, không nghĩ tới nơi này, liền teo lại, cả người đều nhỏ, mặt nhỏ, ngực teo, mông còi, NND, như thế dàn ông làm sao mà thích? Xem ra nếu muốn ăn mỹ nam chỉ có nước cường bạo, quyến rũ tuyệt đối không thể được.

Khí tại đan điền, cũng may nội lực vẫn như cũ, vậy giờ thay đổi cuộc sống không phải là không thể, nàng rõ ràng là Nhị Vương Gia, văn võ song toàn, biết ăn nói, co được dãn được, biết trộm biết cướp, nâng được bỏ được, nàng cũng chả tin không tìm được cả đoàn mỹ nam hiện đại.

Bất quá, hiện đại dù sao cũng không phải cổ đại; thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chuyện ngu vậy không phù hợp cách làm việc vủa vị Vương gia thông minh như nàng. Phải dùng đầu óc thôi, nàng cũng không tin so ra lại kém hơn người hiện đại, mình chính là tổ tiên bọn họ, ít nhất ở phương diện đàn ông, nàng chính là ngọn cờ đầu, sở thích này, nhất định phải phát dương quang đại ~ hắc hắc.

Đầu dưa hấu? Đàm tiểu muội vén tóc của nàng xuống, nhắm mắt lại, cảm thấy hơi kích động, đột nhiên vò đầu tóc ngổn ngang, lấy ra keo xịt tóc vừa mua dùng hết hơn nửa bình, liền làm thành đầu nhím, nhưng trông rất có cá tính, lên tinh thần không ít. Lông mày cong cong tỉ mỉ, thật đáng yêu, bình thường cả đôi mắt bị mái che khuất, không tệ, sau khi gỡ mắt kính gọng đen ra trông thật lớn, thật đẹp, chỉ là quầng thâm mắt thật dày, phải ngủ bù.

Môi? Khô nứt, nản thật, nữ nhân này rõ ràng không đủ điện nước, ôi đàn ông, chờ ta thải dương bổ âm. Thân thể? Rất gầy, khô quắt lại, ôi, tẩm bổ, ăn nhiều một tháng chắc thêm được chút thịt. Không vội không vội, ta không vội, Đàm Tiểu Muội an ủi mình, muốn đạt tới tiêu chuẩn bản thân, đầu tiên cần tiền; muốn trị bệnh cho mẹ, lại phải có tiền; muốn hưởng thụ cuộc sống, quan trọng nhất vẫn là tiền.

Tiền! Tiền! Tiền! Thật mất mặt! Nhờ đi làm là không thể, vì không cho chênh lệch giàu nghèo ở cái thành phố này kéo ra quá lớn, mình liền cố làm chút chuyện tốt thôi.

Đầu tiên? Hắc hắc, tất nhiên là từ ông chủ của mình, Ân Kiếm Vũ, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, tuyệt đối không thể buông tha.

Được! Đêm nay hành động! Không thắng không về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro