Chương 6: Mưu kế! Ôi, mưu kế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kiến Hy

Ân Kiếm Vũ xuất hiện trong xe Mercedes màu đen, nhanh chóng tiến vào khu biệt thự, vì ở nơi cao, thật yên tĩnh, giờ lại là buổi tối, đèn đường không ít nhưng chẳng có mấy người.

Chạy nhanh đến trước cửa sắt nhà mình, đèn xe chiếu lên cửa, liền phát hiện kẻ trộm, nhưng nhìn kỹ, lại là Đàm Tiểu Muội, hắn vô cùng khiếp sợ, sau đó thật muốn hộc máu. Ai nói cho hắn biết cô nàng này có phải điên rồi hay không?

Đàm Tiểu Muội giữ nguyên bộ dáng quê mùa kinh điển, leo được một nửa đã bị đèn xe chiếu rọi, đành vừa nhếch mép vừa quay đầu lại, hướng đèn xe khoát tay, lộ ra răng nanh lóe lóe.

Ân Kiếm Vũ thở hổn hển, hạ kính xe, quát: "Đàm Tiểu Muội, cô đến nhà ta làm gì!"

"Hắc hắc, Ân tổng, em không phải là tới thăm anh một chút sao~ sợ anh buổi tối cô đơn." Đàm Tiểu Muội chậm rãi đến cửa sắt, kỳ thật nàng hoàn toàn cố ý. Nơi cao cấp này đầy máy quay, nhưng đều bị nàng dùng kẹo cao su làm ám khí dán lên, trên cửa có máy báo trộm, cũng bị nàng quăng cục đá cho hết nhạy rồi. Hỏi nàng làm sao biết, thật ngại quá, tập đoàn Hoàn Vũ Tân Á sản xuất ra thiết bị chống trộm tốt nhất cho các nơi cao cấp trên thế giới. Nàng lại mang theo trong người tập thiết kế về trang thiết bị khóa lớn nhỏ các loại của công ty.

Đàm Tiểu Muội cho dù không hiểu, cũng biết đối phó những món đồ chơi này thế nào, huống chi chỉ là hệ thống bảo an cư xá. Khó khăn thật sự ở trong biệt thự Ân Kiếm Vũ, nhưng nàng không sợ, bởi vì nàng đã quen thuộc. Nàng bây giờ là từ trong đi ra, chỉ là khi nghe có tiếng xe hơi, nàng chọn trèo lên cửa sắt, như vậy mới có chuyện để nói.~

"Cô, thật là con điên! Leo xuống đây nhanh lên, nếu không ta báo cảnh sát!" Ân Kiếm Vũ cả người mơ hồ phát run, bản thân không chỉ một, mà hết hai tới ba lần bị con nhỏ xấu xí này đùa giỡn, phong độ thân sĩ hơn nữa cũng tức điên mà chạy trốn.

"Ân tổng! Làm sao anh lại luống cuống như vậy a!" Đàm Tiểu Muội lộ vẻ hoảng sợ, Ân Kiếm Vũ sửng sốt, phát hiện mình thật có chút luống cuống.

"Cô rời đi nhanh lên, đây chính là địa phương tư nhân! Như cô là phạm pháp!" Ân Kiếm Vũ kiềm chế bình thản ẩn ý nói, bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để cô gái này làm cho bi thảm như vậy.

"Em có chào bảo an cửa. Vốn nghĩ chờ anh tại cửa, nhưng nghe bên trong có động tĩnh, liền muốn vào xem, còn tưởng rằng anh cố ý không mở cửa." Đàm Tiểu Muội mặt vô tội.

"Cái gì! Bên trong có tiếng động! Không thể nào!" Ân Kiếm Vũ bị lời của cô hù cho bối rối, nhà hắn chỉ có một người, cha mẹ đi du lịch, làm sao có thể có tiếng động.

"Không tin thì thôi, lừa ngươi có kẹo ăn sao!" Đàm Tiểu Muội ôm ngực nhìn hắn, Ân Kiếm Vũ nhìn thấy cô không giống nói láo, ngây cả người, đột nhiên lấy ra cái chìa khóa nhấn một cái, cửa sắt tự động mở ra hai bên.

"Ân tổng, anh cẩn thận một chút, không may bên trong có ăn trộm thật, bọn chúng có thể có súng, có đồng đảng ." Đàm Tiểu Muội sợ thiên hạ không đủ loạn.

Ân Kiếm Vũ thật đúng là bị cô dọa sững người rồi, quay lại ra sau xe cầm lấy cây vợt đánh golf, cẩn thận đi đến cửa chính nhà mình.

Đàm Tiểu Muội cười thầm, theo sát phía sau, giả bộ khẩn trương.

Ân Kiếm Vũ đem dán lỗ tai lên cửa chính, giống như nghe được bên trong có tiếng thật, nhất thời sắc mặt đại biến, vội la lên với Đàm Tiểu Muội: "Cô đi tìm bảo an nhanh lên!"

"Được, ngươi cẩn thận chút." Đàm Tiểu Muội thật chạy đi tìm bảo an rồi, Ân Kiếm Vũ càng khẩn trương hơn, tay nắm gậy golf đều là mồ hôi, tiếng động bên trong không nhỏ đi, như có người kiểm tra toàn bộ, nhà mình hệ thống bảo vệ sao không báo động? Hết nhạy rồi hả ?

Ân Kiếm Vũ dù sao cũng sợ chết, không dám làm bừa, chỉ có thể đợi Đàm Tiểu Muội tìm bảy tám bảo an tới mới dám mở cửa.

Đại môn được mở ra cẩn thận, phòng khách lập tức sáng rỡ, chỉ thấy bên trong tình cảnh hỗn loạn, bình hoa trên bàn bị đánh nát, rơi trên mặt đất, tạp chí trên khay trà bị vứt lung tung, trên đất một quyển phí đông, một quyển phía tây, hộp điều khiển TV cũng bị ném xuống đất.

"Có ăn trộm thật rồi, em không có lừa gạt anh chứ?" Đàm Tiểu Muội lập tức đắc ý nhìn Ân Kiếm Vũ, nhưng Ân Kiếm Vũ sắc mặt cũng không tốt, nhà mình gặp trộm, chuyện này truyền đi, thiết bị công ty bảo vệ hắn còn có người muốn mua sao? Nghĩ tới đây một đầu mồ hôi lạnh.

"Ân tổng, trên lầu?" Bảo an cũng bị hù sợ, nhưng bên dưới không ai, chỉ có thể ở trên lầu.

Rút ra gậy điện, mấy bảo an nhìn phía sau một chút, đồng loạt cẩn thận đi lên cầu thang gỗ lim, bọn họ cũng rất khẩn trương, không nghĩ ra tiểu khu bảo an hệ thống bị làm sao?

Mới vừa đi một nửa, trong một gian phòng lầu dưới truyền ra mộ tiếng ' lách cách', liền hai rồi ba tiếng, hình như là cái mâm bị đánh nát rồi.

"Ở phòng bếp!" Ân Kiếm Vũ lập tức nói, sau đó theo bản năng chạy tới phòng bếp.

"Ân tổng, đừng đi, có nguy hiểm!" Đàm Tiểu Muội kéo lại hắn, sau đó rất nghĩa khí nói, "Em đi xem!" Nói xong nhanh bước đến phòng bếp.

Ân Kiếm Vũ sửng sốt, Đàm Tiểu Muội đã vọt vào.

"A!" Một tiếng hét thảm, làm một đám đàn ông bên ngoài sợ tới mức mặt trắng bệch.

"Đàm Tiểu Muội!" Ân Kiếm Vũ vội kêu lên, "Mau báo cảnh sát!" Lời này nói với bảo an.

"Ân tổng, không phải ăn trộm, là mèo hoang!" Đàm Tiểu Muội giọng thê thảm vọng ra.

"Cái gì!" Ân Kiếm Vũ vội vàng chạy vào phòng bếp, ánh đèn sáng choang, chỉ thấy Đàm Tiểu Muội nằm trên mặt đất, trên một cái tay đều là máu, rõ ràng bị mảnh sứ vỡ cắt.

"Là con mèo hoang, các người xem!" Đàm Tiểu Muội di chuyển thân thể, thân thể nàng đang đè lên một con mèo nhỏ màu đen, hơn nữa giống như bị nàng đè chết.

Ân Kiếm Vũ sắc mặt khó coi, khóe miệng rút gân, phía sau các nhân viên bảo an chen chúc tại cửa, đều có vẻ hoảng sợ, cô gái này cứ thế đè chết một con mèo.

"Đau quá đi!" Đàm Tiểu Muội xem tay mình, lần này bị lỗ, diễn trò quá giống thật, mình chảy không ít máu, nhưng rất khó bù lại, hic hic, nghĩ tới đây, Đàm Tiểu Muội đầu óc sáng ra, trực tiếp giả bộ bất tỉnh.

"Đầu em choáng." Nói xong mềm thân ngã lên mảnh vụn, nàng cũng không muốn lại bị cắt bởi miếng vỡ.

"Đàm Tiểu Muội!" Ân Kiếm Vũ vội vàng chạy vào, "Các ngươi đem mèo này ném ra, còn chuyện này không được truyền đi!" Ân Kiếm Vũ lập tức tỉnh táo lại đầu óc vội vã giao phó, đem Đàm Tiểu Muội ôm ra phòng bếp, thả trên sô pha dài phía ngoài, hắn trước hết giúp cô cầm máu, hắn biết người cô yếu nên mới ngất, sẽ không đáng ngại.

Các nhân viên bảo an rời đi, Ân Kiếm Vũ lấy ra hòm thuốc, bắt đầu băng bó cầm máu cho Đàm Tiểu Muội, phát hiện vết thương trên bàn tay nhỏ bé thô ráp không nhỏ, nhất thời có chút áy náy, mới vừa rồi hắn cũng không nghĩ cô sẽ kéo mình lại, mà không chú ý an nguy vọt vào phòng bếp, nếu là bên trong thật là lưu manh, hiện tại lại biến thành cái gì?

Ân Kiếm Vũ đột nhiên phát hiện cô tựa hồ cũng không còn đáng ghét như vậy, chỉ là không ghét tuyệt không đồng nghĩa với thích, xem gương mặt xấu xí của cô, khóe miệng trễ xuống thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro