Chương 7: Hỉ Hoan Đắc Khẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kiến Hy

Nếu người khác mà té từ lầu hai xuống, không chết cũng thống khổ kêu gào hoặc hôn mê bi thảm.

Mà Ân Kiếm Vũ vội vàng chạy xuống lầu đến sân cỏ xem Đàm Tiểu Muội, thì chỉ thấy Đàm Tiểu Muội nằm chổng vó, cặp mắt vẫn tỏa sáng như cũ, khóe miệng mở thật lớn, vẻ mặt kích động hưng phấn, không nhúc nhích, giống như bức điêu khắc ô quy triêu thiên*.
* Ô quy triêu thiên: rùa đen lật ngửa

"Đàm Tiểu Muội?" Ân Kiếm Vũ mặc áo choàng tắm, ngồi chồm hổm xuống, nhìn cô, thấy bộ dáng này của cô thật là dở khóc dở cười, trên thế giới này sao có cực phẩm bực này **.

Nhưng thấy Đàm Tiểu Muội hoàn toàn không phản ứng, thì hắn cười không nổi cũng khóc không xong rồi, vội vàng duỗi ra ngón tay đặt dưới mũi cô.

Ân Kiếm Vũ bị dọa sợ tới mức ngã ngồi trên thảm cỏ, Đàm Tiểu Muội cư nhiên không còn thở, cô ta té chết? Hơn nữa còn do mình đẩy xuống hay sao?

Thì ra là mới vừa rồi, Đàm Tiểu Muội vươn tay kéo khăn tắm hắn, hắn nổi điên, liền đẩy đầu cô ra, kết quả Đàm Tiểu Muội liền không chút phòng bị mà té xuống.

"Đàm Tiểu Muội, Đàm Tiểu Muội!" Ân Kiếm Vũ sợ hãi lay cô, nghĩ đến các loại phương pháp cấp cứu, cứu người quan trọng hơn, cũng bất chấp ghê tơm, lập tức áp dụng hô hấp nhân tạo, hi vọng cô hô hấp trở lại.

Nắm lấy lỗ mũi Đàm Tiểu Muội thổi hơi mấy lần, áp tay lên ngực cô ấn xuống, Ân Kiếm Vũ dù là nhân vật phong vân* đã trải qua vô số hoàn cảnh, khi gặp phải loại biến cố này cũng hoảng hồn. Đàm Tiểu Muội mặc dù háo sắc đến ghê tởm, nhưng tội không đáng chết, cô nếu như thật sự chết đi, hắn cả đời dù vô sự* vẫn sẽ luôn áy náy.
* Nhân vật phong vân: kẻ làm mưa làm gió
* Vô sự: không gặp phải chuyện gì
"Khụ khụ khụ. ." Đàm Tiểu Muội rốt cuộc thở nổi, không phải cô chết thật rồi, chỉ là nội tâm bị vóc người hoàn mỹ của Ân Kiếm Vũ kích thích nên quên hồi hồn, lần này bị Ân Kiếm Vũ mạnh mẽ bóp lỗ mũi dẫn khí, dù còn muốn tiếp tục say mê cũng không được nữa rồi.

"Đàm Tiểu Muội, Đàm Tiểu Muội!" Ân Kiếm Vũ xúc động, muốn khóc rống lên.

"Ân tổng, anh, anh sao lại muốn giết em?" Mắt Đàm Tiểu Muội vừa sáng lên liền híp lại , xem gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tỳ vết của Ân Kiếm Vũ, ánh mắt không cẩn thận lại nhìn xuống.

"Đàm Tiểu Muội, cô thật không muốn sống nữa!" Ân Kiếm Vũ sau khi yên tâm liền tức giận sục sôi.

"Ách, ai nói em không muốn sống, mạng của em rất trân quý, dù không theo đuổi được anh, em cũng không bỏ đi tìm chết. Ân tổng, anh để cho người ta theo đuổi đi, nếu không em ăn không ngon, ngủ không yên, liền muốn ngày ngày bò lên giường của anh đấy." Đàm Tiểu Muội xuất ra bộ dáng uất ức.

Khóe miệng Ân Kiếm Vũ co giật, nhưng mà hắn đã hiểu, cái này ** hoàn toàn do tình trạng trúng độc của cô ta đối với mình, bản thân cho dù tức giận đuổi cô đi đều vô dụng.

"Cô đứng lên trước đi, muốn đuổi theo ta cũng không phải là không thể được, chẳng qua ta có yêu cầu rất cao với phụ nữ, chỉ cần cô làm lấy được, ta liền đồng ý cho cô cơ hội ." Ân Kiếm Vũ hít sâu một cái, đứng dậy, lãnh đạm nhìn cô nói, nói xong xoay người ưu nhã vào trong nhà.

Đàm Tiểu Muội trong lòng vui mừng, liền trở mình bò dậy.

"Ai u." Xương cốt cơ thể ngã xuống bị thương không nhẹ đâu, cử động mạnh, toàn thân đau, lại ngã xuống đất kêu thảm thiết.

Ân Kiếm Vũ xoay người nhìn cô, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ tới, đỡ cô lên.

"Hắc hắc. ." Đàm Tiểu Muội cười bỉ ổi, cả người tựa vào hắn, mũi hít thật sâu hơi thở nam tử trên người hắn, hương sữa tắm thơm ngát làm cả người nàng mềm yếu.

"Cô có thể bình thường một chút được không!" Ân Kiếm Vũ trầm giọng, ghẻ lạnh nói.

"Ối, được." Đàm Tiểu Muội lập tức đứng thẳng, hai mắt sáng lên nhìn gò má hắn, dần dần đi xuống, ánh mắt cũng có thể chui vào trong áo choàng tắm của Ân Kiếm Vũ đang mở rộng ra, nước tuôn trào ra, không nhịn được liền nuốt xuống vài ngụm nước miếng.

Mi tâm Ân Kiếm Vũ nhíu chặt, vạn lần không muốn mà đỡ người đến trên ghế sa lon, nhìn chung quanh khá sạch sẽ, cô gái này dọn dẹp rất lớp lang, chả trách dù cô ghê tởm, cả người đều vẫn rất sạch sẽ, bằng không hắn thật muốn than thở về kiệt tác của thượng đế.

"Đau chết mất." Đàm Tiểu Muội lập đau đớn té lên ghế sa lon, lấy tay sờ ngực xoa mông, thấy gương mặt Ân Kiếm Vũ phải nó là rất đẹp mắt, chắc hẳn cả thế giới này đều không tìm được cực phẩm như vậy rồi.

"Được rồi! Cô nghĩ xem đi như thế nào!" Ân Kiếm Vũ không muốn phải nhìn người đàn bà này nữa, chỉ muốn lập tức đuổi cô ta đi, ngày mai để Đường Hổng đuổi cô ra khỏi công ty, về sau đừng lại xuất hiện trước mặt hắn.

"Á, không phải nói có thể theo đuổi anh sao? Điều kiện!"Đôi tay Đàm Tiểu Muội nắm lấy đầu dưa hấu, mắt vẫn tỏa sáng như cũ, nhìn chằm chằm vào Ân Kiếm Vũ. Người đàn ông này không chỉ Đàm Tiểu Muội thích, cả Ngô Cầm Thao nàng cũng cực kỳ yêu thích.

Ân Kiếm Vũ khóe miệng vừa nhếch, giữ chặt áo choàng tắm, thấy ánh mắt Đàm Tiểu Muội nhìn về phía chân hắn lộ ra bên ngoài, đành triệt để im lặng, vấn đề là người đàn bà này giống như có thể nhìn xuyên qua áo choàng tắm của hắn, là hắn cảm thấy ánh mắt cô nàng **** , cả người khó chịu.

"Nghỉ việc! Ta cho cô mười vạn!" Ân Kiếm Vũ lạnh lùng nói.

"Ối, mười vạn có thể, nghỉ việc không được." Đàm Tiểu Muội lập tức nói tiếp, "Mười vạn nhiều nhất chính là phí ngậm miệng, công ty ngược đãi nhân viên, lão bản giết người chưa thành. Mười vạn cũng cho anh chiếm tiện nghi rồi, còn đòi phải từ chức, anh cũng hơi quá tàn nhẫn."

"Cô!" Ân Kiếm Vũ thiếu điều bị giọng điệu cô làm cho tức chết, mười vạn ở trong mắt một cô chạy vặt thế mà không đủ? ? ? Lừa gạt cũng không thể quá đáng như vậy chứ? ? ?

"Còn nữa, anh phải thành người của em, tiền của anh còn không phải của em sao, mười vạn? Hắc hắc, đó là cửu ngưu nhất mao*." Đàm Tiểu Muội gác chân lên bắt chéo, tiêu diêu tự tại*.
* Cửu ngưu nhất mao: một cọng lông của chín con trâu, hay hạt cát trong sa mạc
* Tiêu diêu tự tại: ung dung, tự nhiên, không để ý

"Cô, cô đừng quá phận, muốn phải nghe lời, không muốn thì cút! Đừng cho là ta dễ khi dễ!" Ân Kiếm Vũ tức giận đến toàn thân phát run, cái gì mà đòi hắn thành người của cô ta?

"Có câu gọi là cưỡi hổ khó xuống, anh hiện tại chính là cưỡi trên thân cọp, trước cho em hai mươi vạn, để em chữa bệnh cho mẹ. Chờ mẹ hết bệnh, em trở lại đi làm, như vậy chuyện xảy ra trước kia xóa bỏ. Ân tổng, hai mươi vạn là chút sinh ý nhỏ với anh thôi. Hơn nữa, người có tiền phải nhiều làm việc thiện mới có thể sống lâu trăm tuổi, anh coi như hiến tặng đi. Về phần theo đuổi anh nha, hắc hắc, yên tâm, em cũng biết rõ bộ dáng ma quỷ này có chờ sẵn trên giường, đoán chừng anh cũng không giương lên được, không có ý nghĩa. Chờ khi em xin đẹp trở lại, sẽ tới tìm anh phá trinh." Trong mắt Đàm Tiểu Muội xuất hiện vẻ khôn khéo, làm Ân Kiếm Vũ ngẩn người, ai nói cô gái này nhát gan sợ phiền phức, ngu như heo?

Phá trinh? Có nhan sắc **? Làm đẹp? Dáng vẻ ma quỷ này có thể trở nên xinh đẹp sao?

Đầu Ân Kiếm Vũ thật choáng váng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro