Chương 46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Khống chế!


Tòng Lĩnh sau khi cẩn thận nói một câu, lại liếc nhìn Vũ Minh. Thấy Vũ Minh đã âm thầm gật đầu phối hợp, Tòng Lĩnh liền triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch.

- Chủ nhân, bây giờ tôi tập trung hết đám người này lại, chờ đến khi trời sáng, chúng ta lại di chuyển. Như vậy có hợp ý người hay không?

Hà Quang nghe câu này của Tòng Lĩnh, cũng tỏ vẻ không quan tâm mà gật đầu:

- Tùy ý ngươi!

Vũ Minh cũng bồi thêm một câu, thuận tiện còn không ngại vuốt mông ngựa:

- Tiền bối! Trời về ban đêm rất tối, hơn nữa lại nguy hiểm, đem theo nhiều nô lệ như vậy. Sợ là chúng ta không bảo đảm hết được, không chỉ có thú dữ tấn công, khiến nô lệ thiệt mạng. Mà ban đêm, e rằng bọn chúng sẽ trốn thoát, quyết định của hắn tuyệt đối sáng suốt!

Hà Quang chợt trừng mắt lên:

- Ngươi nghi ngờ khả năng của ta sao, có ta ở đây bọn chúng làm sao có thể trốn thoát!

Vũ Minh lại vội vã nắn bóp:

- Tiền bối, ý của ta không phải vậy, ta không nghi ngờ khả năng của ngài! Dưới con mắt của ngài, bọn chúng làm sao dám trốn chạy, phải không?

Vũ Minh khẽ liếc sang phía Tòng Lĩnh.

Tòng Lĩnh cũng tiếp tục phối hợp:

- Đúng vậy chủ nhân!

Vũ Minh lại tiếp tục:

- Hơn nữa, tiền bối, nếu nữ nhân này xảy ra chuyện gì, có phải ngài sẽ rất nuối tiếc?

Nói rồi Vũ Minh chậm rãi bước tới gần Liễu Bảo Trang, khuôn mặt biểu hiện dâm tà.

Liễu Bảo Trang lúc nãy vùng vẫy, bây giờ chứng kiến cảnh tượng hai người Vũ Minh, Tòng Lĩnh thái độ thay đổi thành như vậy. Khuôn mặt có chút không thích ứng nổi, đôi môi đỏ mọng chỉ run run. Liễu Bảo Trang dần nấc ra thành tiếng, đối mặt với tình huống trước mắt không biết phải nói làm sao.

Hai vị Tiến Sĩ vẫn đang ghì chặt Liễu Bảo Trang, thấy Vũ Minh có hành động như vậy liền hét lên:

- Vũ Minh, cậu làm gì vậy?

- Vũ Minh, cậu tốt nhất không nên đến gần đây, thần kinh cậu đang bị sóng âm ảnh hưởng.

- Dừng lại, cậu có nghe thấy chúng tôi nói không ?

Hai vị Tiến Sĩ liên tục mồm miệng thuyết phục, nhưng thấy Vũ Minh hành động vẫn không có một chút xoay chuyển, liền bàn bạc:

- Không ổn, cậu ta bị sóng âm kia ảnh hưởng quá nặng nề. Thần kinh bây giờ đã không còn tỉnh táo, không biết chừng còn làm ra điều gì dại dột!

- Đúng vậy! Chúng ta trước hết khống chế cậu ta, sau đó có cơ hội sẽ nghiên cứu chữa trị!

- Bảo Trang, em đứng nguyên ở đây, đừng di chuyển, tuyệt đối đừng làm như vậy!

Hai vị Tiến Sĩ khuyên nhủ Liễu Bảo Trang một câu, rồi mới cẩn thận từ từ di chuyển, bắt đầu vòng quanh người Vũ Minh. Hai người họ lúc này đang tìm sơ hở để khống chế hắn.

Vũ Minh cười nhàn nhạt, tỏ vẻ chẳng đáng quan tâm, con mắt vẫn dán lên thân thể đang run rẩy tuyệt mỹ của Liễu Bảo Trang. Lưỡi hắn đảo quanh khóe miệng thể hiện sự thèm muốn khát khao.

Tòng Lĩnh xa xa đăm chiêu đứng nhìn, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, than:

- Diễn kịch quả thật rất giỏi!

Vũ Minh tiếp tục bước đến, Liễu Bảo Trang tiếp tục cảm thấy một cỗ tinh thần uể oải tràn ngập khắp thân thể. Cô ta có cảm giác vừa sợ, nhưng lại vừa thật chờ mong, liệu rằng Vũ Minh sẽ làm gì cô ta tiếp theo.

Vóc dáng mê người giật giật lại run lên, đôi môi quyến rũ khẽ cắn một cách tê tái. Hà Quang phía xa nhìn thấy cũng không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.

Liễu Bảo Trang run run, thân thể mềm mại thiếp xuống mặt đất, hai tay cô ta chống trên mặt đất. Đôi mắt đưa lên nhìn Vũ Minh như cầu tình, rằng xin hắn lúc này hãy thanh tỉnh.

Hai vị Tiến Sĩ vẫn tiếp tục đảo quanh người Vũ Minh, tạm thời vẫn chưa dám làm gì hắn. Chỉ cần hắn lộ ra sơ hở không để ý là lập tức bọn họ sẽ lao vào khống chế.

Bởi vì bọn họ cho rằng, Vũ Minh hiện giờ thần trí đang không được tỉnh táo. Rất có thể sẽ giống người điên, mà người điên thì sẽ không suy nghĩ được nhiều đến vậy. Cho nên chưa biết chừng bọn họ lại khống chế được dễ dàng.

Vũ Minh bước tới gần, gần hơn nữa, rất gần Liễu Bảo Trang. Chỉ còn một gang tay nữa thôi.

Lúc này, Vũ Minh đột ngột cúi mình xuống, áp xát khuôn mặt hắn, đối diện với khuôn mặt Liễu Bảo Trang.

Cùng lúc này, hai vị Tiến Sĩ cảm thấy thời cơ đã đến, liền chớp lấy cơ hội. Cả hai vội vã hấp tấp xông đến, muốn dùng cánh tay khống chế hắn.

Bịch!

Bịch!!

Tiếng thân người va chạm vào mặt đất trầm trầm, đất sỏi bắt tung tóe. Hai vị Tiến Sĩ thật không ngờ đã nằm đo ván trên mặt đất, khuôn mặt biểu lộ đau điếng. Bàn tay mỗi người không ngừng vặn vẹo. Không lâu sau trên bàn tay mỗi người đã bắt đầu đỏ ửng, có dấu hiệu tím tái.

Vũ Minh lại cười nhàn nhạt, Tiến Sĩ sử học, quả thật là chân tay trói gà không chặt. Hắn chỉ né thân mình một cái, sau đó thuận thế bẻ tay hai người, hai người này đã lập tức mất đi sức kháng cự. Yên yên phận phận nằm trên mặt đất.

Lúc này, đột nhiên Vũ Minh lại áp xát khuôn mặt của mình vào khuôn mặt Liễu Bảo Trang, lấy khuôn mặt hắn cọ xát, xoa xoa làn da mặt của hai người tiếp xúc nhau. Mùi phấn sáp thơm xộc vào mũi Vũ Minh, cùng với mùi nước hoa và hoóc môn nữ kích thích dục tính, khiến cho hạ thân hắn rất khó chịu.

Vũ Minh bắt đầu thì thào, thì thào vài câu nói, rất nhỏ. Chỉ thấy sau đó đôi mắt Liễu Bảo Trang như sáng lên, ánh mắt trong thoáng chốc xuất hiện sự đồng tình.

Từ xa, Giáo Sư Cao Tự quan sát tình hình liền cảm thấy nghi hoặc. Tính cách Vũ Minh tuy ông ta không được tiếp xúc lâu, nhưng cũng đại khái hiểu rõ hắn là con người như thế nào. Hắn làm chuyện gì nhất định phải có nguyên nhân.

Hà Quang thì sắc mặt lúc này tối sầm lại, nhìn thấy Vũ Minh giở cử chỉ âu yếm, trong lòng không khỏi có một cỗ tư vị chua chua. Tâm trạng lúc này của gã rất không tốt, cảm thấy rất giận dữ. Hành động của Vũ Minh như xúc phạm nữ nhân của gã. Tuy nhiên, gã vẫn kiên nhẫn chờ đợi xem tiếp theo Vũ Minh sẽ làm ra chuyện gì. Nếu Vũ Minh muốn động vào nữ nhân của gã, ngày hôm nay gã cũng không cần tên đệ tử này nữa. Tính cách của gã xưa nay luôn là vậy, đơn giản thẳng thắn, tính cách không hề che giấu khiếm khuyết. Từ một điểm này cũng đủ thấy, tại vì sao hắn là trưởng giáo chân nhân, lại không thể trung hưng môn phái, kì thực từ riêng một điểm tính cách đã nói rõ gã không có tiềm năng.

Phực!

- Đứng dậy!!

Vũ Minh bỗng đôi mắt tỏ ra giận dữ, trừng lên sắc lạnh nhìn Liễu Bảo Trang quát lớn. Bàn tay thô bạo túm cổ áo cô ta ném mạnh về một phía. Liễu Bảo Trang lăn lóc, nhưng hình như lại rất cam tâm.

Hà Quang cảm thấy sửng sốt với hành động của Vũ Minh, tuy nhiên lại cảm thấy rất hài lòng, âm thầm gật đầu khen ngợi. Tư vị ghen tuông lúc vừa nãy như được hóa giải, chầm chậm biến mất không còn chút gì.

- Trói cô ta lại!

Vũ Minh nhìn về phía Tòng Lĩnh, lớn tiếng phân phó.

Tòng Lĩnh cũng mau chóng gật đầu, thân mình thoắt thoắt lao về phía lùm cây. Lát sau quay trở lại, trên mình anh ta có rất nhiều dây leo già cỗi bám quanh.

- Chỗ này đủ để trói hết bọn chúng lại!

Tòng Lĩnh giơ đám dây leo, sau đó nhìn về phía Hà Quang, đôi mắt còn làm bộ chờ mong như muốn được khen ngợi.

Hà Quang lại hài lòng:

- Tốt lắm, làm việc nhanh nhẹn, ngươi tương lai trong Bà La Đạo ta sẽ có tiền đồ rất cao!

Tòng Lĩnh liền phối hợp, vội tỏ ra vui mừng:

- Đa tạ trưởng giáo chân nhân khen ngợi!

- Ha ha!!

Hà Quang vuốt vuốt bộ râu dữ tợn lại gật gù, cảm thấy câu nói của Tòng Lĩnh càng ngày càng có sức thuyết phục, có đôi phần so sánh với Vũ Minh.

Vũ Minh sau khi ném Liễu Bảo Trang sang một bên, mặc cho Tòng Lĩnh hì hục trói cô ta một cách tỉ mỉ. Còn hắn thì lại tiếp tục chầm chậm bước đi hướng về vị trí Giáo Sư Cao Tự đang đứng.

Bì Nhân Thanh thấy vậy liền hét lớn cho đám người to khỏe phân phó phía trước:

- Mau ngăn cậu ta lại!

Đúng lúc này, Giáo Sư Cao Tự lại lên tiếng ngăn cản:

- Khoan! Cứ để mặc cậu ta!

- Nhưng mà...

Bì Nhân Thanh thắc mắc, nhưng vẫn làm theo câu nói của Giáo Sư Cao Tự. Ông ta ở đây tuy đảm nhận chức vị trưởng đoàn, nhưng mà Giáo Sư Cao Tự vẫn là người có tiếng nói quyết định cao nhất. Giáo Sư Cao Tự một khi một lời đã phân phó, ông ta không bao giờ dám trái lời. Bởi vì có thể ở đây anh phụ trách đoàn, cao hơn Giáo Sư Cao Tự trong công việc tổ chức. Nhưng ra đến ngoài kia anh lại chẳng là cái gì, Giáo Sư và Tiến Sĩ là hai cấp bậc cách biệt quá lớn. Hơn nữa Giáo Sư Cao Tự lại còn là một trong Top mấy vị Ủy Viên Bộ Chính Trị, những con người quyền lực nhất cả Việt quốc. Đắc tội chính là ngu ngốc trong ngu ngốc, đần nhất trong tất cả các loại đại ngu đần.

Thình thịch!

Thình thịch!!

Mỗi bước chân Vũ Minh đi, là tim của mỗi người ở đây lại đập nhanh hơn một chút, cảm thấy rất căng thẳng. Bởi vì mỗi lần Vũ Minh âm thầm lạnh lẽo như vậy, là một khi hắn làm ra cử chỉ sẽ đều làm cho người ta giật mình. Giống như vừa nãy chuyện hắn làm với Liễu Bảo Trang vậy, không ai ở đây là không giật mình. Nhất là có mấy vị Tiến Sĩ thầm thương trộm nhớ Liễu Bảo Trang, còn không ngừng thương hoa tiếc ngọc. Âm thầm nghiến răng muốn tính sổ với Vũ Minh, mặc dù Vũ Minh mang đến cho họ một kho tư liệu kích thích rất lớn về học vấn, là thứ mà mấy tên Tiến Sĩ này muốn nghiện. Nhưng so ra với bản năng của con người thì thứ này vẫn thua thiệt một chút. Vẫn không đủ phân lượng để hôm nay họ gạt bỏ chuyện Vũ Minh làm với Liễu Bảo Trang.

Vũ Minh tới gần, gần hơn, cuối cùng đã chạm chán khuôn mặt Giáo Sư Cao Tự. Hắn chỉ đứng đó, không nói một lời, nhìn ông ta, đôi mắt và chân mày không ngừng giật giật.

- Mã Mod?

Bì Nhân Thanh, Giáo Sư Cao Tự, loạt loạt Tiến Sĩ nhìn vào khuôn mặt Vũ Minh đều âm thầm thốt lên.

Tất cả các khuôn mặt đều chú ý vào hàng chân mày của Vũ Minh. Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất lâu, cuối cùng những khuôn mặt kia liền như cảm thấy sáng tỏ, đôi mắt trợn to tròn tỏ vẻ không tin nổi.

Hà Quang vẫn đứng quan sát động tĩnh, gã chẳng biết mã Mod là cái gì, gã cũng chẳng quân tâm nó là cái gì. Gã chỉ muốn biết Vũ Minh làm sao có thể một mình muốn bắt hết đám người này. Gã không hề sốt ruột chút nào, từ giờ đến khi trời còn sáng còn rất dài, gã vẫn rất muốn chờ. Gã chỉ cảm thấy chán nản vì cái phương pháp bắt người chậm rãi này của Vũ Minh, theo gã nghĩ thà rằng dùng luôn nắm đấm cho nhanh, nhìn tới nhìn lui như vậy không biết có giải quyết được cái gì không. Thật lằng nhằng... Thế nhưng gã vẫn quyết định mình sẽ không can thiệp.

Thời gian dài trôi qua, lúc này Giáo Sư Cao Tự bỗng gật gật đầu, nhìn về phía Hà Quang nói:

- Chúng tôi chấp nhận theo ngài làm nô lệ!

Hà Quang lúc này mệt mỏi đang ngáp ngáp, bỗng nghe thấy câu nói của Giáo Sư Cao Tự liền thấy như sét đánh ngang tai, lập tức thanh tình. Gã quay sang hỏi Tòng Lĩnh như để chắc chắn:


- Lão ta vừa nói cái gì?


Tòng Lĩnh vui vẻ cúi mình:

- Ông ta nói đã thần phục thưa chủ nhân, ông ta nguyện làm nô lệ của ngài, và toàn bộ đám người ở đây cũng vậy!


Chương 47: Cái chết của Hà Quang.


- Ha ha ha.... Đồ nhi, phương pháp của ngươi không ngờ lại có được kết quả như vậy, vi sư thật không tin nổi vào mắt mình. Có ngày ngươi nhất định phải dạy nó cho ta, với võ công của ta. Nhất định sẽ không thi triển loại bí kĩ này tốn thời gian như ngươi!

Hà Quang hưng phấn luôn miệng nói. Gã còn nhìn quanh xem có ai phản ứng hay không, nhưng gã chỉ nhận thấy một vài tên to khỏe là vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì. Còn những tên nhìn như trói gà không chặt lại tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

- Đủ rồi, chúng tôi không làm nữa, đi về!

Đám người được thuê để đem đồ đạc cho đoàn, vốn dĩ cũng chẳng hiểu mã Mod là cái quái quỷ gì. Cũng giống như Hà Quang, lúc này họ lại cảm thấy như bị đùa bỡn, liền nhất loạt tức giận vứt gậy gộc trên tay xuống, hùng hổ muốn đi.

Hà Quang lúc này trợn mắt lên giận dữ:

- Muốn chết!

Vũ Minh lập tức biến sắc, hắn không ngờ mình vẫn còn sót một phần trong kế hoạch chưa tính đến là đám người này. Hôm nay chỉ sợ tính mạng mấy người bốc vác này khó mà giữ nổi. Tính cách Hà Quang điên loạn như vậy, nhất định sẽ không tha cho bọn họ.

- Mấy người này bị điên hết cả rồi, chúng ta mau chóng trở về!

- Đúng vậy, năm mươi triệu tuy lớn thật, nhưng muốn để tôi giả làm một thằng điên thì không bao giờ!

Hai người trong đội bốc vác to khỏe nhất hùng hổ bước đi, vừa bước vừa nói tỏ vẻ rất khó chịu. Hà Quang cười khanh khách lạnh lẽo, Vũ Minh thì hai hàng mồ hôi chảy dài. Nghĩ xem, liệu bây giờ có nên trở mặt hay không, nếu như trở mặt, kế hoạch rất có thể sẽ bị phá hỏng.

- Muốn đi mà được sao?

Hà Quang giọng nói the thé vang tới lỗ tai mỗi người. Tòng Lĩnh lo lắng, thoắt cái đã đứng cạnh Vũ Minh nói nhỏ dò hỏi:

- Làm sao bây giờ, chỉ cần vài mươi phút nữa là kế hoạch sẽ thành công rồi?

- Chỉ cần vài mươi phút nữa trời sáng, lúc đó diệt tên đạo trưởng này không khó. Nhưng tôi vẫn không nghĩ đến biến số này lại có thể xảy ra! Trước hết rất nguy hiểm, cậu huy động mọi người di chuyển ra xa một chút, rất có thể tôi với Hà Quang sẽ xảy ra giao tranh, lúc đó khó mà biết trước được!

- Tôi biết rồi!

Tòng Lĩnh nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại âm thầm lui lại. Vũ Minh vẫn chăm chú nhìn về phía diễn biến đội bốc vác, thấy Hà Quang chân không động tay không dời, cũng có đôi chút yên tâm.

- A aa a...

Nhưng Vũ Minh vừa dời mắt đi một chút, lập tức đã có tiếng kêu thảm vang lên, tiếng kêu thảm thiết kéo dài đầy thê lương. Chỉ thấy Hà Quang từ lúc nào đã xuất hiện ngay cạnh người bốc vác to khỏe nhất, đi hàng đầu đội. Lưỡi gã đã đảo cạnh mép, người kia một chân đã cụt ngủn, máu me bắn thành tia dài, hết sức kinh tởm.

Vũ Minh trợn tròn mắt sợ hãi, chỉ vài giây trước, Hà Quang còn cách đội bốc vác kia đến hơn mười mét. Vậy mà chỉ một cái chớp mắt, đã lấy đi của người ta một cái chân. Quả thật đúng như Hà Quang nói, tốc độ di chuyển của Bà La Đạo xứng danh nhất đẳng võ giới.

- Giết người, giết người!!

Người kia kêu la thảm thiết, từ cái chân đã lòi ra khúc xương trắng nhởn vỡ vụn. Mấy người bên cạnh mặt mày ai nấy đều xanh mét, nhìn Hà Quang như quái vật sợ hãi lui lại phía sau làm ra thủ thế. Gậy gộc đều giơ lên cao qua đầu trực tự vệ.

- Hắc hắc!

Hà Quang nhe răng cười thống khoái, hai mắt híp lại càng làm tăng độ điên loạn của gã.

Vũ Minh tim đập thình thịch cảm giác chính mình không thể tin nổi tốc độ của Hà Quang lại nhanh như vậy. Lúc này Hà Quang đã lấy đi của người kia một cái chân, hắn thân lực bất tòng tâm trơ mắt đứng nhìn, quả thực tâm trạng biến đổi không sao nói nổi.

Tòng Lĩnh lúc này mới bước được có vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu thảm, vội vã quay mình lại. Theo phản xạ từ bên hông rút ra một con Dao Mèo lớn, một nhát nhanh tay phi về hướng tiếng kêu. Muốn dùng một nhát phi dao này, ngăn Hà Quang lại. Nhưng vẫn là không kịp, con dao kia chưa bay đến nơi, đã bị Vũ Minh nhanh tay bắt lấy.

Vũ Minh biết Tòng Lĩnh lúc này nổi lên xung động, cho nên mới làm ra hành động như vậy. Lúc này, nếu trở mặt với Hà Quang, e là vẫn chưa phải thời cơ tốt, cho nên hắn vẫn muốn một mực ngăn cản hành động của Tòng Lĩnh.

Hà Quang đang cười khanh khách, nhận thấy con dao từ phía Tòng Lĩnh bay tới liền trợn mắt nhìn Tòng Lĩnh. Nhưng gã lại thấy Vũ Minh nhanh chóng cười xuề xòa nói:

- Sư phụ, Tòng Lĩnh ném thêm cho ta con dao này, nói là đồ tốt muốn dâng lên sư phụ!

Vũ Minh cười hồ hởi, hai tay dâng con dao cung kính hướng về phía Hà Quang. Thuận tiện nháy mắt Tòng Lĩnh một cái.

Tòng Lĩnh biết mình nhất thời làm ra hành động dại dột, bèn vội vã phối hợp:

- Đúng vậy thưa chủ nhân, đây là con dao tốt nhất của tôi, vừa nãy đã nói với anh ta giúp ta dâng lên chủ nhân!

Vũ Minh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, Hà Quang là người bổn tính ngu ngốc, liền không nghi ngờ gì. Cũng cười khà khà nói lớn:

- Tốt tốt, mau đem đồ tốt mà hắn nói lên đây cho vi sư!

- Vâng thưa sư phụ!

Vũ Minh cúi đầu giả bộ cung kính, con dao nhỏ của Tòng Lĩnh dần dần xuất hiện trước mắt Hà Quang.

Hà Quang ngúc ngắc cái đầu bắt đầu thò ra bàn tay nhanh chóng chộp lấy cán dao và đưa lên ngắm nghía.

- Hừ, không tồi, bất quá con dao này không tính là đồ tốt, chẳng qua đối với giáo ta mà nói, loại binh khí như thế này thực không thiếu!

Hà Quang nói lên lời có chút không hài lòng, lại còn không ngừng chê con dao của Tòng Lĩnh phẩm chất kém cỏi. Khiến Tòng Lĩnh vốn đã khó chịu bấy lấu, bây giờ mặt mày lại càng nhăn nhó khó chịu.

Dao của hắn là được mài dũa bởi tộc người Thái, thứ nguyên liệu làm lên con dao này luôn là tốt nhất. Hơn nữa bởi vì được gia công theo cách thủ công nên con dao lại càng được làm thêm tỉ mỉ sắc bén. Có thể nói là chém đá cũng khó mà cùn, con dao tốt như vậy lại bị Hà Quang chê bai là hàng phế phẩm, khiến Tòng Lĩnh không có lời nào nói nổi.

Nhưng mà bây giờ đang là thời điểm nguy hiểm, Tòng Lĩnh cũng không vì chuyện con dao mà bận tâm quá nhiểu. Nếu không phải Trần Vũ Minh nhanh tay, có lẽ Tòng Lĩnh đã bị xung động nhất thời mà mất mạng, nhìn thấy động tác Hà Quang nhanh như chớp như vậy. Tòng Lĩnh cũng không khỏi hoảng sợ, trên đời này lại còn có thể phát hiện ra dao ném trong một cái chớp mắt, hơn nữa dường như là Tòng Lĩnh còn chưa có ném đã trực tiếp bị đối phương phát hiện. Mặc dù lúc đó Hà Quang đang quay lưng về phía Tòng Lĩnh, điều này thực là đáng sợ.

Toàn trường mấy chục người trong đoàn khảo cổ cũng hít một ngụm khí gấp gáp sợ hãi. Không chỉ bị quang cảnh Hà Quang vừa nãy ra tay dọa cho muốn chết, mà chính là từ tác phong của Hà Quang còn cũng cảm thấy chính mình như đang hoa mắt mà không thể tin nổi. Trên đời này còn có người có thể nhanh như vậy, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, họ còn cho rằng những thứ mình nhìn thấy là hư cấu trong phim kiếm hiệp. Chuyện như vậy trên đời tuyệt đối không thể tồn tại.

Hà Quang chê bai con dao của Tòng Lĩnh một hồi, sau đó nhìn nó với nét mặt chẳng đáng. Rồi trực tiếp quăng con dao đi một chút không hề bận tâm. Tòng Lĩnh trong lòng nhảy dựng, lại nhìn về phía người bị Hà Quang ra tay nháy mắt cắt cụt chân, lại không biết làm gì. Trong đám mấy người bốc vác vừa mới rời đi lúc này cũng không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng sợ hãi. Chân một bước đều không dám dời, thứ mà bọn họ cho là diễn kịch lúc này lại đang thực sự giết người. Mỗi người đều cảm giác chính mình đang lâm vào cơn ác mộng không thể thoát ra, ác mộng này họ rất nhanh muốn tỉnh lại. Thật không ngờ rằng tham gia vào thám hiểm đoàn lần này đã được cảnh báo là rất hung hiểm, thế nhưng họ lại không nghĩ hung hiểm tới mức mất mạng.

Ngay cả mấy người học thức cao thâm như Giáo Sư Cao Tự, lại cũng không lường trước được điều này, lúc này lại bị Hà Quang dọa cho sợ hãi muốn chôn chân. Lúc trước Tòng Lĩnh diễn kịch, còn có không ít người cảm thấy nực cười, còn cho là Tòng Lĩnh ngu ngốc, nhưng qua một màn này, xem ra chính mình còn có khả năng sau này thật sự phải làm nô lệ.

Trải qua mấy mươi phút thời gian, người bị cụt chân kia máu chảy lênh láng, mặt mũi trắng bềnh bệch. Anh ta cố gắng tự băng bó lại vết thương cho mình rồi thở dốc. Bởi nếu cứ để như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ bị mất máu mà chết. Mà trong đoàn lúc này mặc nhiên không ai dám giúp đỡ anh ta. Bởi vì tất cả đã bị Hà Quang dọa cho sợ hãi, trước sức mạnh tuyệt đối của Hà Quang, bọn họ biết chắc chắn lúc này số đông cũng không giúp ích được gì. Hơn nữa với lại người ngu dốt lạc hậu như Hà Quang, căn bản lý lẽ cũng lại càng không có tác dụng. Chưa biết chừng anh không mở miệng thì còn được sống, mở miệng rồi thì ánh sáng ngày tiếp theo cũng là không được trông thấy. Lúc này ai ai cũng nghĩ như vậy, nhìn xuống đạo sĩ cầm chuông kia mà như quái vật. Thậm chí có người còn muốn rơi vào tay khủng bố cũng không muốn rơi vào tay Hà Quang. Tâm lý mỗi người ngày càng hoảng loạn, bất giác đã có người lâm vào bất tỉnh.

Cuối cùng, thời gian mà Vũ Minh mong chờ nhất cũng đã tới.

Hửng sáng.

Hà Quang lúc này dừng lại, cũng không biết định làm gì, gã như đoán trước được trời sẽ sáng cho nên lúc này lại hướng tới Ngân Thi kia mà lo ngại.

- Trời sáng rồi, Ngân Thi của ta không thể ở bên ngoài!

- Không ổn!

Hà Quang lúc này bất giác như phát hiện ra được điều gì, liền hét lên:

- Súc sinh, các ngươi dám tính kế bổn đạo?

Hà Quang trừng mắt lên nhìn về phía Tòng Lĩnh cùng Vũ Minh.

Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh hai người cũng đồng thời rung động. Hà Quang này không ngờ lúc này đã nhận ra âm mưu của bọn hắn.

Bởi vì trời sáng, như vậy sức mạnh của Ngân Thi sẽ bị giảm trên diện rộng, thậm chí là còn không có khả năng ra tay. Hà Quang bổn tính ngu ngốc bấy lâu, lại bị Tòng lĩnh cùng Vũ Minh không ngừng nịnh nọt làm lu mờ tâm trí, đến nỗi chuyện quan trọng nhất là Ngân Thi cũng không để tâm, lúc này trời sáng mới nhớ đến Ngân Thi, liền giật mình sợ hãi. Phát hiện tất cả chuyện này rất có thể là âm mưu, cho nên mới hướng hai người Vũ Minh quát lên như vậy.

Vũ Minh lúc này biết mưu kế đã thành, cho nên đối với hành động của Hà Quang chỉ không ngừng cười lạnh, lúc này, là hắn đã muốn trở mặt với Hà Quang.

Vũ Minh ngoắt một cái đã hướng về phía Tòng Lĩnh hô lớn:

- Tòng Lĩnh, hành động!

Tức thì Vũ Minh nhanh như chớp lao về phía Hà Quang thi triển thượng thế võ công, tu vi Hạ Đạo Học cảnh giới vận dụng đạt tới mức cực hạn. Hướng Hà Quang thi triển công kích nhanh như vũ bão. Tòng Lĩnh sau đó cũng bị chậm đi một điểm nhưng cũng nhanh chóng phối hợp. Chẳng mấy chốc con dao mà Hà Quang vứt đi đã bị Tòng Lĩnh nhặt lên lao tới đâm chém.

Kinh nghiệm chiến đấu với dã thú nhiều năm tháng, tạo nên một Tòng Lĩnh thân pháp mau lẹ chính xác, tiếp cận Hà Quang vung lên công kích, tuyệt đối đều là những điểm yếu hại trên cơ thể.

Đồng thời cùng một lúc Hà Quang hứng chịu hai công kích như vậy, lúc này không có Ngân Thi hỗ trợ. Hà Quang chỉ có thể dựa vào một thân võ công để cự lại hai người, dù vậy, Hà Quang vẫn không tỏ ra sợ hại, thậm chí còn không có chút coi trọng hai người, căn bản chính là một tia coi thường.

- Hai tên súc sinh các ngươi, muốn tính kế bổn đạo, không dễ như vậy đâu. Toàn bộ đều phải chết hết tế luyện cho Ngân Thi của ta!

Hà Quang trong lúc chống cự, vẫn lo lắng Ngân Thi bị mặt trời hao tổn, cho nên tận lực lắc chuông điều động Ngân Thi nấp vào bóng râm. Gã cũng biết cần phải nhanh chóng giải quyết hai người Vũ Minh để rời đi, bằng không mặt trời càng đứng bóng, cơ hội gã mang theo Ngân Thi rời khỏi đây càng thấp.

Một khi như vậy để Ngân Thi bị mặt trời thiêu cháy, hắn chính là tội đồ thiên cổ của Bà La Đạo. Cho dù có giết được hai người Vũ Minh bọn hắn trả thù bị tính kế, sau này không còn Ngân Thi, hạ tràng của Hà Quang tuyệt đối rất thảm. Chỉ cần Cung Phụng Bà La Đạo xuất quan, phát hiện Ngân Thi tổn hại, cho dù Hà Quang có là trưởng môn chân nhân, cái mạng nhỏ cũng không thể giữ nổi. Mất đi Ngân Thi, Bà La Đạo khó còn chỗ đứng trong Bát Đại Kì Phái Hoàng Liên Sơn Mạch...



Chương 48: Cái chết của Hà Quang (2)


Lạc lạc lạc!

Ngân Thi kia nhanh chóng được Hà Quang di chuyển vào trong bóng một cái cây gần đó. Chỉ có điều trên mình Ngân Thi kia liên tục bốc ra những làn khói trắng, còn không ngừng kêu gào giãy dụa như dã thú bị thương.

Hống hống!

Hà Quang bên này giao chiến không ngừng nhíu mày lo lắng.

Trần Vũ Minh với Tòng Lĩnh hai người hợp lực cùng một lúc đánh Hà Quang. Khiến Hà Quang tuy không rơi vào thế hạ phong nhưng nhất thời cũng không thể làm được gì. Một ngày dài như vậy, nếu cứ tiếp tục chiến đấu vô nghĩa như vậy, chính con Cương Thi của mình sẽ bị nắng mặt trời thiêu cháy.

Hà Quang theo bản năng rít lên phẫn nộ:

- Hai người các ngươi đều phải chết. Súc sinh...

- Dật Biến Điện!

Hà Quang đạo trưởng lại kêu lên.

Đạo bào quanh thân Hà Quang khẽ tung bay, thay vào đó thân ảnh gã biến đổi bất ngờ. Vũ Minh với Tòng Lĩnh đang chiến đấu ngang tay với Hà Quang đạo trưởng liền vô cùng sửng sốt.

- Nguy rồi!

Vũ Minh quát lên một tiếng, Tòng Lĩnh cũng phát hiện ra tình hình có biến động:

- Anh nhanh tay hơn tôi, bắt lấy!

Tòng Lĩnh ném con Dao Mèo về phía Vũ Minh, là thứ vũ khí duy nhất hắn sở hữu.

Rẹt rẹt!

Thân ảnh Hà Quang chớp biến thoắt ẩn thoắt hiện, vang lên những tiếng như điện năng. Một hình ảnh không thể tin nổi rơi vào mắt đám người làm khoa học bên kia, khiến bọn họ không thể không nuốt nước bọt. Trên đời này con người có thể làm được những điều siêu nhiên như thế sao?

Trước chiêu Dật Biến Điện của Hà Quang, đám người Tiến Sĩ chỉ có thể sững sờ.

Bộp bộp!

Vũ Minh dựa vào thượng thế võ công và tu vi hạ đạo học vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ Hà Quang công kích. Thế nhưng Tòng Lĩnh bên kia tình trạng lại không hề dễ chịu như vậy, mặt mày Tòng Lĩnh bị Hà Quang vỗ cho ê ẩm. Qua một thời gian trên mặt Tòng Lĩnh đã liên tục xuất hiện những vệt đỏ hình bàn tay.

Bộp bộp!

Hà Quang đạo trưởng liên tục ra tay, cứ như vậy không phải là cách. Vũ Minh suy nghĩ cặn kẽ vấn đề, nếu như Tòng Lĩnh bị hạ gục theo cách này, chính mình cũng sẽ không trụ nổi bao lâu nữa. Những người khác thì không còn gì để trông chờ vào. Chỉ cần thấy một chiêu Hà Quang đạo trưởng chém cụt chân người bốc vác kia khi nãy, là đã biết họ không thể nào nhúng tay vào cuộc chiến này.

Vụt vụt!

Vũ Minh lúc này liên tục cảm nhận quỹ tích của Dật Biến Điện, trong tay chém ra liên tiếp những nhát dao.

- A!

Xoạt!

Hà Quang kêu thảm lên một tiếng, mấy nhát chém kia không ngờ lại có thể công kích trúng Hà Quang. Hơn nữa còn có vài giọt máu nhỏ xuống, trên mép dao còn lưu lại một ít vải vụn từ đạo bào của Hà Quang.

Vũ Minh khẽ cười lạnh, như vậy Hà Quang này cũng không có gì đặc sắc. Một nhát chém vừa rồi của hắn đã làm cho Hà Quang lộ ra sơ hở. Quỹ tích Dật Biến Điện lúc này không còn nhanh như trước, rõ ràng Hà Quang đạo trưởng bị thương đã ảnh hưởng đáng kể đến việc thi triển quỹ tích Dật Biến Điện.

Mà lúc này Tòng Lĩnh cũng mơ hồ cảm thấy được cơ hội, lúc trước còn bị Hà Quang đạo trưởng đánh lên mặt liên tục không thể trở tay. Nhưng lúc này lại đã có thể dùng tay chống lại những lần tập kích của Hà Quang đạo trưởng về phía mình.

- Hừ! Không thể chơi đùa nữa...

Thân ảnh Hà Quang bỗng dừng lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn hai người. Bắt đầu lấy ra từ bên hông một thanh lợi kiếm nhỏ dài khoảng mười lăm centimet. Thanh lợi kiếm này khả năng không phải thứ gì khác, mà chính là thứ đã lấy một chân của người bốc vác trước đó. Vũ Minh quan sát có thể dễ dàng nhận thấy một chân Hà Quang đạo trưởng đã bị mình chém cho bị thương.

Trong lúc này Ngân Thi vẫn không ngừng hống lên những tiếng thê thảm.

Hống hống!

Hà Quang đang cười lạnh lại chột dạ không ngừng lo lắng,nếu không có Ngân Thi, hắn còn có thể chơi đùa một phen, nhưng mà bây giờ tính mạng Ngân Thi đang bị uy hiếp. Nếu mình còn dây dưa lâu như vậy, Ngân Thi sẽ bị mặt trời thiêu cháy đến chết.

Hà Quang đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hiểm địa, cho dù mình có bị thương nặng thế nào cũng không thể để Ngân Thi bị hao tổn. Hà Quang nhìn xung quanh một lát, bỗng rít lên sung sướng:

- A! Hang động, khà khà...

Theo hướng Hà Quang nhìn đầy phấn khích, Vũ Minh cũng đưa mắt nhìn theo, trong mắt hắn đã dần trầm xuống. Hà Quang nhìn thấy không phải hang động nào khác, mà chính là Thần Bà Điện. Nếu là thứ khác thì Vũ Minh không hề lo lắng, nhưng nếu là Thần Bà Điện kia thì lại hung hiểm vô cùng. Trong đó Âm khí cực thịnh, Cương Thi trời sinh thích Âm khí thịnh. Ngân Thi này nếu có thể vào trong Thần Bà Điện thì chính là như cá gặp nước.

- Đi!

Lạc lạc lạc!

Hà Quang đạo trưởng khẽ quát lên, chuông nhỏ trong tay không ngừng rung lắc.

- Nguy rồi! Tòng Lĩnh mau kiếm một khẩu súng săn cho tôi...

Vũ Minh nhanh chóng phân phó, Tòng Lĩnh cũng lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Vũ Minh. Nếu là súng quân dụng thì hẳn là không có, thế nhưng nếu là súng săn bình thường thì trong đoàn cũng có một ít. Dù sao chuyến đi này cũng đã tính trước đến chuyện nguy hiểm, sẽ bị dã thú tấn công, cho nên trước đó vẫn chuẩn bị vài khẩu súng săn để dự phòng.

Tòng Lĩnh di chuyển biến mất, cùng lúc Hà Quang cũng rời gót chân, thân mình nhanh như thiểm điện muốn lao vào Thần Bà Điện.

Vũ Minh quát lên:

- Muốn đi đâu?

Vụt vụt!

Vũ Minh lại lao lên, liên tục vung ra những nhát chém thuần thục. Đã qua nhiều lần công kích, những nhát chém của Vũ Minh cũng hiểm độc và rơi vào những điểm chí mạng hơn rất nhiều.

- Hừ! Súc sinh...

Hà Quang khẽ hừ lạnh, trong tay cũng chém ra lợi kiếm đỡ lại những nhát chém của Vũ Minh khiến nó liên tục vang lên những tiếng động.

Keng keng!

Vụt vụt!

Leng keng!

- Súc sinh, uổng công bổn đạo đã nhìn lầm ngươi...

Hà Quang tức giận nói trong miệng phát ra những âm thanh lí nhí. Rõ ràng lúc này gã uất ức không nói thành lời, chỉ vì Vũ Minh cản trở mà Ngân Thi của hắn càng kêu gào nhiều hơn khiến hắn rất bất an.

Trên bề mặt Cương Thi lúc này đã có một số chỗ chảy xuống, những chất lỏng này nhầy nhầy đen kịt và thối rữa. Khói trắng bốc lên càng nhiều thì lại càng khiến mùi thối rữa bay ra nồng nặc hơn. Tất cả đám Tiến Sĩ đều thi nhau dùng vạt áo làm khẩu trang che mặt lại nhăn nhó mặt mày. Đám người bốc vác một bên chờ đợi không dám hành động, một hành động giết gà dọa khỉ trước đó của Hà Quang đã khiến cho họ vô cùng sợ hãi.

Lúc này nhìn Vũ Minh đánh nhau với Hà Quang đạo trưởng, ai cũng đều há hốc mồm miệng hít một ngụm khí lương. Chứng kiến chuyện trước mắt quả thật là không tin nổi, có người đã muốn lấy máy ảnh ra chụp lại hoặc quay phim. Thế nhưng ý nghĩ này vừa ra khỏi đã bị dập tắt ngay tức khắc. Bởi vì nếu như mình không quay phim chụp ảnh thì không sao, lỡ như quay rồi lại vô tình chọc giận cái gã người cổ đại kia thì xong chuyện. Hành động trước đó đã chứng minh quá rõ ràng hậu quả. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi, chuyến đi lần này thật quá hung hiểm.

Lúc này, Tòng Lĩnh bất chợt từ đâu xuất hiện lao vụt đến. Trong tay cầm hai khẩu súng săn loại Crossman, lực bắn tầm thấp.

- Vũ Minh, bắt lấy!

Tòng Lĩnh hô lên một tiếng rồi quăng khẩu Crossman về phía Vũ Minh. Vũ Minh cũng đã đọc qua một số tư liệu, cũng biết loại súng săn này nên sử dụng như thế nào. Một tay Vũ Minh nhanh chóng tiếp lấy khẩu súng săn, tay còn lại kéo con Dao Mèo lui lại thủ thế.

Con Dao Mèo sau đó được Vũ Minh nhanh chóng cất đi. Khẩu súng săn Crossman dùng đạn mũi chỉ có 4,5mm nhưng lại có thể giết được những loài động vật nguy hiểm như lang sói. Lúc này tuy nó không thể ảnh hưởng đến Hà Quang đạo trưởng quá nhiều, nhưng cũng đủ cầm chân cho đến lúc mặt trời đứng bóng. Ngân Thi kia bị mặt trời thiêu cháy, Hà Quang lại bị bắn cho bị thương, lúc đó Vũ Minh có thể dễ dàng khống chế được Hà Quang, cũng không nhất định hẳn là phải giết.

Đoàng đoàng!

Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đồng loạt không ai bảo ai cùng lúc bắn về phía Hà Quang.

Vụt vụt!

Hai viên đạn nhỏ bay đến đích, vụn vải bay rơi lả tả, nhưng không thấy có bất cứ tiếng động gì. Hà Quang đạo trưởng trong nháy mắt vẫn có thể tránh được đường đạn, nhưng mà lúc này sắc mặt gã lại vô cùng hoảng sợ, đường đạn chỉ cách gã vài mm là đã chạm đến da thịt. Vải vụn tung bay trên không trung, sắc mặt Vũ Minh càng âm trầm, cũng không ngờ là Hà Quang đạo trưởng có thể tránh được đường đạn mà mình bắn ra.

Không nghi ngờ gì, Vũ Minh cùng Tòng Lĩnh đều là những tay súng thiện xạ. Vũ Minh qua tu vi của mình có thể đề cao khả năng bắn trúng đích, những lần sử dụng súng trước đây đều chứng minh điều đó, mặc dù hắn sử dụng súng với tần suất là không nhiều. Còn Tòng Lĩnh từ nhỏ đã vào rừng, súng săn cũng đã tiếp cận rất nhiều, cho nên khả năng bắn là không thể nghi ngờ gì. Vậy mà Hà Quang đạo trưởng lại có thể tránh né trong gang tấc, chứng tỏ Dật Biến Điện của gã là một môn công pháp cực kì nguy hiểm, càng không thể coi thường.

Hà Quang đạo trưởng lúc này ý thức được vũ khí trong tay Vũ Minh là vô cùng nguy hiểm, cho nên càng không dám coi thường. Gã bây giờ một phút cũng không muốn dây dưa ở lại chút nào, không có Ngân Thi hỗ trợ, Hà Quang đạo trưởng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, huống chi thứ vũ khí kia uy lực kinh người. Gã chưa từng thấy thứ vũ khí nào lợi hại như vậy, trước đây ngay cả phi tiêu độn giáp của phái Minh Môn cũng phải kém đến mười phần.

Vũ Minh lại càng không dám chần chừ thêm phút nào, nòng súng đã dương lên, chuẩn bị bắn ra phát đạn tiếp theo. Nhất định không thể có bất cứ sai sót nào để Hà Quang đạo trưởng có thể chạy thoát, hắn cũng ý thức được, giờ phút này đường đạn bắn ra nhất định phải lấy mạng Hà Quang. Bằng không qua ngày hôm nay, bất cứ ai cũng không thể sống sót, Ngân Thi kia thực sự quá khủng bố.

Đoàng!

Phát súng tiếp theo được Vũ Minh mở màn bắn ra, cùng lúc này Tòng Lĩnh cũng kịp thời lên đạn chuẩn bị bắn hỗ trợ.

Đoàng!

Nhưng mà lại có thêm một phát súng nữa nổ ra, phát súng này bắn ra lại không phải của Tòng Lĩnh, khiến Tòng Lĩnh có hơi ngây người. Sau đó Tòng Linh đang trong thế ngồi bắn liền quay đầu lại, nhìn thấy người vừa bắn phát đạn kia không ai khác, chính là Liễu Bảo Trang.

Cô nàng thường ngày có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này lại tỏ ra rất lạnh lùng.

- A!

Hà Quang đạo trưởng kêu thảm một tiếng sau nhát bắn của Liễu Bảo Trang, đến Vũ Minh cũng ngây người sửng sốt, ngay cả hắn bắn về phía Hà Quang đạo trưởng, phát đạn cũng chỉ tung bay là vải vụn. Nhưng thật không ngờ Liễu Bảo Trang thường ngày mềm yếu vừa ra tay đã cho Hà Quang đạo trưởng lập tức chịu thiệt.

Đoàng!

Phát đạn tiếp theo không nghi ngờ gì chính là Tòng Lĩnh bắn ra, nhưng ngay sau đó cũng có hai phát đạn liên tiếp phát ra theo.

Đoàng đoàng!

Hai phát đạn tiếp theo này lại là của Huỳnh Đức Kính cùng Bì Nhân Thanh. Cả đoàn khảo cổ có cả thảy năm khẩu súng săn, lúc này đều đồng loạt lấy ra. Cả đoàn đều đã đưa ra quyết định là sẽ chiến đấu.

Hống!

Vụt!

Ngân Thi cuối cùng cũng đã lọt được vào trong hang động Thần Bà Điện.

Rầm rầm!

Đá ngói đổ nát không ngừng sụp xuống, Ngân Thi đã lọt được vào trong Thần Bà Điện, thế nhưng Hà Quang đạo trưởng vẫn còn đang ở bên ngoài. Hắn phát hiện theo đường đạn tránh né, khả năng hắn có thể tiến vào trong Thần Bà Điện ngày càng xa vời, bất giác hắn kêu lên một tiếng vô cùng ảo não:

- Không!!

Đoàng!

Một phát súng nữa đã được bắn lên, khuôn mặt Liễu Bảo Trang vô cùng lạnh lùng.

Thân ảnh Hà Quang đạo trưởng khẽ chậm lại, vẻ mặt hắn lúc này thực sự không cam lòng. Trên trán Hà Quang đạo trưởng đã xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ chỉ 4,5mm. Gã bắt đầu gục xuống, đôi mắt vẫn mở như không thể tin nổi, Hà Quang đạo trưởng...Đã chết!



Chương 49: Thu Thập Ngân Thi


- Liễu Bảo Trang.

Trong miệng Vũ Minh khẽ lẩm bẩm, cảm giác có chút ngỡ ngàng và hơi bần thần. Liễu Bảo Trang nhỏ bé yếu ớt lại có thể bắn ra những nhát súng lạnh lùng như vậy?

- A!

Bịch!

Liễu Bảo Trang sau khi bắn xong nhát súng liền tỏ ra ngây ngốc, miệng cô lắp bắp run. Thân thể run rẩy trực ngã xuống, cây súng săn trong tay Liễu Bảo Trang cũng rơi xuống đất phát ra tiếng động. Liễu Bảo Trang lạnh lùng quyết đoán khi nãy đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Liễu Bảo Trang lại là một cô nàng nhỏ bé yếu ớt, đưa đôi mắt rưng rưng nước mắt long lanh nhìn Vũ Minh.

Hức hức!

Vũ Minh khuôn mặt cũng nhất thời trở nên ngưng trọng hơn, rõ ràng hành động của Liễu Bảo Trang khi nãy có khả năng chỉ là một xung động nhất thời mà thôi.

Cả đoàn khảo cổ tận cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc vẫn không khỏi bàng hoàng.

Bì Nhân Thanh là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, liền bắt đầu lên tiếng trấn an:

- Ổn rồi, mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, tất cả đều lấy lại tinh thần cho tôi!

Mấy vị Tiến Sĩ là những người bình tĩnh lại nhanh nhất, còn thành viên hỗ trợ đoàn là đám bốc vác thì vẫn không khỏi xanh mặt. Mặc dù đã được Bì Nhân Thanh trấn an, thế nhưng ai ai thần tình vẫn còn vô cùng hoảng hốt. Trải qua chuyện này, cũng không biết là còn mấy người bọn họ có thể kiên trì theo đoàn đến cùng. Rất có thể một người cũng sẽ không còn, chuyến đi đáng sợ như vậy, không phải ai cũng muốn liều mạng. Năm mươi triệu ư? Lớn thật! Nhưng mà so với cái mạng thì năm mươi triệu kia thật quá nhỏ bé.

Trong khi trong đoàn đang chìm trong không khí hỗn loạn. Giáo sư Cao Tự vẫn bình tĩnh bước đến trước xác chết của Hà Quang đạo trưởng, khuôn mặt lâm vào vẻ trầm mặc suy nghĩ.

Vũ Minh trước hết đến an ủi Liễu Bảo Trang, cô nàng nhân lúc liền không bỏ qua cơ hội trực tiếp lao vào lòng Vũ Minh khóc rống lên như trẻ nhỏ.

Hu hu!

- Được rồi, có thể không khóc nữa rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi!

Vũ Minh vừa vỗ vỗ nhè nhẹ vào Liễu Bảo Trang an ủi, vừa mỉm cười thầm suy nghĩ.
Không phải vừa nãy còn bá đạo như thế cơ mà, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy cơ chứ? Đúng là đồ đại đại ngốc hay thích thể hiện.

Có đôi lúc Vũ Minh không thể hiểu nổi Liễu Bảo Trang, dường như trong tâm trí kia của nàng có quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều cách hành xử lạ lùng. Có đôi lúc Vũ Minh còn tự cho rằng Liễu Bảo Trang luôn có hai mặt của con người. Một con người lạnh lùng dữ dội, con người còn lại lại là mềm yếu nhu mì đến khó tin.

Đối với đám Tiến Sĩ và người ngoài, Liễu Bảo Trang luôn bảo trì thái độ với nhân cách lạnh lùng. Còn đối với Vũ Minh lại là một người con gái hay thích nhõng nhẽo và mềm yếu. Một người con gái có nhiều nhân cách như vậy khiến Vũ Minh có đôi lúc tỏ ra rất hứng thú và tò mò, tựa như một cuốn sách kì bí cuốn hút người xem vậy.

Vũ Minh trấn an Liễu Bảo Trang như một cô em gái nhỏ, được một lúc hắn liền vội vã đứng lên.

Hống hống!

Ngân Thi bên trong điện Thần Bà lúc này vẫn đang kêu lên những tiếng đau đớn, dường như nó bị tia nắng mặt trời chiếu vào nên bị tổn thương rất lớn. Tòng Lĩnh trông chừng ngoài cửa động không dám đi vào, lúc này Vũ Minh đi đến bên cạnh Tòng Lĩnh. Tòng Lĩnh liền lên tiếng hỏi:

- Con Ma Cà Rồng này nên làm thế nào đây?

Đối với câu hỏi của Tòng Lĩnh khiến Vũ Minh có chút bật cười, người dân tộc ở vùng đất Phong Thổ này vẫn không biết cái gì là Cương Thi, vẫn cho rằng đây là một con Ma Cà Rồng thích hút máu người ở trong những câu chuyện truyền thuyết của họ. Vũ Minh cũng không có thời gian để giải thích cặn kẽ giúp Tòng Lĩnh phân biệt trong chuyện này, mà chỉ nói:

- Nó nằm trong tay người xấu thì là vật có hại, nằm trong tay người tốt thì lại là vật cực kì có lợi. Để tôi vào bên trong thu phục nó, cậu nhớ đừng để ai tiến vào, bên trong rất nguy hiểm...

Vũ Minh nói xong liền nhanh chóng nhảy vào cửa động, Tòng Lĩnh dang tay ra định cản hắn lại vì lo lắng nhưng mà không kịp. Bất giác Tòng Lĩnh chỉ có thể đưa mắt vào bên trong nhìn để quan sát tình hình.

Vũ Minh sau khi lao vào trong động liền lập tức nép mình qua một bên cửa động để quan sát, mặc dù hắn nghe rõ rang tiếng Ngân Thi kêu lên nhưng lại không phát hiện ra nó đang ẩn nấp chỗ nào. Nếu Vũ Minh vô tình hấp tấp lao vào khẳng định hắn sẽ bị Ngân Thi kia xơi tái ngay lập tức, cho nên Vũ Minh vô cùng cẩn thận bước từng bước một.

Phía cửa động gió thổi hun hút, ngoài ra còn có từng luồng ám khí nồng đậm tích tụ cũng theo lối hở của cửa động tràn ra tạo thành một cơn gió lạnh buốt theo cách kì lạ, cái lạnh đánh thẳng vào linh hồn. Vũ Minh thuận tiện vận một vòng khí bảo hộ bằng Hồn Thể xung quanh than mình để cản lại cái lạnh của Ám khí. Sau đó vung tay lên lấy một cái lọ màu đỏ ở trong túi áo rồi thầm nói:

- Chỗ máu chó này kích ứng tà khí rất tốt, có thể dụ được nó ra ngoài!

Vũ Minh thầm nói xong liền quẳng cái lọ nhỏ màu đỏ vào trong động.

Hống hống!

Ngân thi phía bên trong vẫn phát ra tiếng kêu ghê rợn đều đặn, sau khi Vũ Minh ném xong cái lọ nhỏ màu đỏ thì âm thanh chợt im bặt. Vũ Minh nín thở quan sát động tĩnh phía bên trong, hắn chăm chú nhìn vào cái lọ màu đỏ mà mình vừa ném vào.

Nhưng mà thời gian trôi qua ba mươi phút, vẫn chỉ một mảnh không gian im lìm, cái lọ nhỏ màu đỏ mà Vũ Minh ném vào để thăm dò vẫn còn nguyên và không hề xê dịch chút nào. Vũ Minh thầm cau mày:

- Chẳng lẽ Ngân thi ở Địa Cầu này có thuộc tính hoàn toàn khác so với Ngân thi ở Đông Á Đại Lục. Nhất định không thể nào...

Vũ Minh gật đầu chắc chắn, sau đó dùng thượng thế võ công lướt mạnh than mình về phía lọ máu nhỏ kia. Dùng tu vi Hạ Đạo Học của hắn thì việc lướt nhanh trong khoảng cách chỉ vài mét thế này là không vấn đề gì. Sở dĩ Vũ Minh phải lướt nhanh như vậy là bởi vì hắn sợ Ngân thi trong điều kiện có lợi sẽ mau chóng tập kích hắn, cho nên lấy lọ máu nhỏ chỉ là phụ, quan sát tình hình trong động một cách chớp nhoáng mới là chính.

Vũ Minh liếc qua trong động lại không hề thấy Ngân thi kêu lên tiếng nào, mà cũng chẳng thấy nó ở đâu, trong động chỉ có một mảnh trống trải. Phía bên trong động Thần Bà điện này Vũ Minh đã từng khảo sát qua, ở trong này chỉ có một không gian vuông vắn và không hề có chỗ nấp, ngoài cái hang kéo vào sâu bên trong hun hút ra thì chỗ nấp chỉ có duy nhất một bức tượng. Ngân Thi kia to lớn như vậy khẳng định là không thể nào chỉ nấp ở sau bức tượng đó được, hơn nữa máu chó thường kích thích tà tính. Ngân thi kia ngửi thấy mùi máu chó thì phải phản ứng như điên lên mới đúng, chính tình huống trước đây Vũ Minh chạm trán Hồn Thể tướng quân cổ đại cũng đã chứng minh máu chó hoàn toàn có tác dụng.

Suy nghĩ hồi lâu Vũ Minh chợt toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ nó lại đến chỗ của Tử Sắc hoa?

Vũ Minh chợt rung mình một cái kêu lên:

- Không xong!

Sau đó hắn tung thân mình nhanh như thiểm điện lao vào phía trong động, thuận tiện còn xách luôn khẩu Crossman theo cùng. Trong lồng ngực của Vũ Minh lúc này không ai biết đến rằng hắn còn cất giữ một khẩu súng ngắn nữa, hắn chưa từng để lộ ra là bởi vì đây là quân bài tủ của hắn. Vũ Minh ngầm đoán ra nguy cơ phía sau vô cùng khủng khiếp là nếu để Ngân thi tiếp xúc được Tử Sắc hoa thì nó sẽ hồi phục hoàn toàn, hơn nữa Tử Sắc hoa này Vũ Minh có cảm giác rất thịnh, nó hẳn là phải phát triển đến mấy trăm năm rồi. Không chừng sau khi Ngân thi hấp thu xong Tử Sắc hoa nó còn trực tiếp tiến được vào cảnh giới Kim thi, đến lúc đó thì Vũ Minh cũng đừng mong thu phục được nó.

Tòng Lĩnh nhìn thấy Vũ Minh mấp mé phía cửa động, lại thấy hắn chợt hoảng hốt lao vào phía trong động thì không khỏi lo lắng. Lúc này Liễu Bảo Trang một bên cũng đã giảm bớt sợ hãi, chăm chú nhìn hành động của Vũ Minh, phát hiện Vũ Minh hoảng hốt như vậy thì trong long cũng không khỏi nóng như lửa đốt, còn trực tiếp cầm khẩu Crossman lên nói:

- Để tôi đi giúp Vũ Minh!

Liễu Bảo Trang tru mỏ một cái rất đáng yêu sau đó thân hình mảnh mai nhanh chóng chạy vào trong động. Tòng Lĩnh lông mày khẽ nhăn cũng chạy theo vào phía trong, còn không quên cầm luôn chiếc chuông nhỏ của Hà Quang đánh rơi lúc trước vì nghĩ là nó hẳn có tác dụng nhất định.

Ba người đều thi nhau chạy vào Thần Bà điện khiến đám Tiến Sĩ không khỏi lo lắng. Bì Nhân Thanh đi về phía Giáo Sư Cao Tự nhỏ giọng nói:

- Giáo sư, Trần Vũ Minh đã đi vào trong động rồi, chúng ta có nên đi theo cậu ta không?

Giáo Sư Cao Tự nói:

- Trần Vũ Minh, người này biết rất nhiều thứ mà chúng ta không nắm được, là đối tượng trọng điểm của nghành khảo cổ Việt quốc, không thể để cậu ta xảy ra chuyện. Cậu dẫn theo vài người mang đầy đủ vũ khí tự vệ, phát hiện được điều gì lập tức báo cho tôi qua bộ đàm.

Bì Nhân Thanh gật đầu nói:

- Được rồi, mọi việc trong đoàn tôi nghĩ nên để Huỳnh Đức Kính chỉ đạo thì hơn, tôi thấy cậu ta rất có khả năng.

Giáo sư Cao Tự cũng gật đầu nói:

- Mọi việc trong đoàn đều do cậu chủ trì, mấy vấn đề nhỏ nhặt như thế không cần hỏi ý kiến của tôi.

Bì Nhân Thanh thầm mỉm cười một cái, sau đó đi phân phó các công tác trong đoàn, dặn Huỳnh Đức Kính phải làm việc chu đáo, đồng thời phải đề cao cảnh giác. Đặc biệt là những thế lực trong Hoàng Liên Sơn này mà thế giới bên ngoài chưa hề biết đến, ngộ nhỡ lại có thêm vài tên Hà Quang nữa bén mảng đến thì không chỉ không khám phá được di chỉ mà đến mạng cũng chẳng còn. Huỳnh Đức Kính sau khi tiếp nhận công tác chỉ huy đoàn cũng rất nhiệt tình, dường như trong máu của Huỳnh Đức Kính có tố chất lãnh đạo nên chỉ đạo mọi việc đều đâu ra đấy và hoàn thành chu đáo khiến Bì Nhân Thanh rất tán thưởng. Khi mọi việc đã đi vào khuôn khổ, Bì Nhân Thanh dẫn theo bốn vị tiến sĩ vật lý học, hóa học, cổ sử học cùng bản thân mình tiến vào trong động. Kèm theo hai khẩu Crossman và một số xẻng quân dụng, Bì Nhân Thanh tự tin có thể đối phó được với mọi nguy hiểm có thể ập đến.

Trong khi mọi chuyện bên ngoài xảy ra theo chiều hướng không thể ngờ, Vũ Minh cũng đang lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn chạy vào phía bên trong lối hang động. Càng đi sâu vào trong Vũ Minh càng phát hiện ra Ám khí tích ngày càng nặng, đến ngay cả hắn không cơ hồ không thể chống đỡ được nữa, Ám khí dày đến mức độ này, Ngân thi kia chưa chắc đã dám chui vào. Bởi Ám khí quá nhiều Ngân thi hấp thu không nổi cũng dẫn đến bạo tạc, Ám khí nặng như thế cơ hồ chỉ có Kim thi mới có thể thừa thụ. Vũ Minh lắc đầu một cái sau đó, suy tính nói:

- Hẳn là con Ngân thi kia vẫn còn nấp ở chỗ nào đó ở bên ngoài chứ không thể trốn trong này.

Vũ Minh chắc chắn như vậy liền giật lùi từng bước chậm rãi quan sát tình hình, tránh bị Ngân thi tập kích. Nhưng chính một điều hắn không ngờ lúc này, trong lúc hắn mải mê lao vào trong động, và Ngân thi vẫn còn ở phía ngoài thì đám người Liễu Bảo Trang, Tòng Lĩnh và Bì Nhân Thanh cũng đã đều tiến vào trong động...


Chương 50: Đoạn Hồn Thú
Phật phật!

Vũ Minh giật lùi thân mình lại từng bước, từng luồng Ám khí lùa qua khe áo khiến cho tiếng vải va trong gió kêu lên xao động. Hắn ý thức được nguy hiểm trong này, lúc này hắn đã đi rất sâu vào phía trong động, vượt qua bức tượng thiếu nữ đã phải đến vài chục mét. Trong động lúc này cơ hồ không có một chút ánh sang và chỉ là một mảng tối đen, Vũ Minh di chuyển trong động đều chỉ dựa vào cảm giác mà không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Mùi vị ngai ngái của Tử Sắc hoa vẫn phảng phất đâu đó khiến cho Hồn Thể của Vũ Minh không được thanh tỉnh, cùng với luồng Ám khí đậm đặc tuy có dần giảm bớt nhưng cũng không phải là không ảnh hưởng đến hắn.

Vũ Minh thò vào trong túi ba lô hắn vẫn luôn đeo sau lưng, mò được và lôi ra khoảng năm cái que phát sang chứa huỳnh quang. Vũ Minh bẻ một que ném về phía trước quan sát tình hình, sau đó dùng một cái móng lừa ở trong ba lô quân dụng. Móng lừa này là hắn có được ở lần trước khi đi đến phố đèn lồng, mặc dù hắn chẳng biết nó có tác dụng hay không, nhưng hắn đã từng đọc qua một số loại sách có nói móng lừa trừ tà khí rất tốt, rất có thể nó có tác dụng.

Vũ Minh vừa rút móng lừa đen ra khỏi ba lô đeo lên cổ, quả nhiên Ám khí xung quanh như có điều gì kiêng kị hắn, áp lực liền lập tức biến mất. Vũ Minh thoát khỏi lực ảnh hưởng của Ám khí liền mau chóng thi triển công pháp Di Hình Biến của Phong Ngọc Kiếm Phái, chẳng trong mấy chốc giây lát mà hắn đã chạy được đến cả chục mét. Trước đây hắn chỉ dựa vào thượng thế võ công để di chuyển, tuy có nhanh hơn người thường rất nhiều, thế nhưng nếu để nói là trong trường hợp hung hiểm này, nếu Ngân thi muốn tập kích hắn thì thượng thế võ công kết hợp tu vi Hạ Đạo Học không có khả năng chống đỡ. Cho nên Vũ Minh bất đắc dĩ phải thi triển bộ công pháp Di Hình Biến của Phong Ngọc Kiếm Phái. Lần trước đánh nhau với Hà Quang sở dĩ Vũ Minh không sử dụng đến Di Hình Biến là bởi vì hắn có cảm giác hắn còn có thể nắm chắc được tình hình, nhưng trong trường hợp này. Vũ Minh luôn có một cảm giác nguy hiểm tiềm tang ẩn giấu ở đâu đó, nguy hiểm này ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của hắn khiến hắn không thể lường trước được. Hơn nữa bộ công pháp Di Hình Biến này mỗi lần sử dụng gần như đều muốn tiêu hao hết Chân nguyên, nếu không phải Vũ Minh muốn vội vã thoát khỏi nguy hiểm ẩn nấp kia thì cũng không muốn sử dụng đến nó.

Sau khi sử dụng bộ pháp Di Hình Biến, tốc độ của Vũ Minh bắt đầu tăng lên gấp bội, chẳng mấy chốc đến khi hắn ném que huỳnh quang thứ hai thì bức tượng thiếu nữ đã một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Nhưng khi Vũ Minh đang sử dụng Di Hình Biến tiếp tục di chuyển thì lại chợt có tiếng kêu thất thanh thét lên:

- A!

- Bì Nhân Thanh, ông mau dẫn mọi người ra khỏi đây nhanh lên, tôi không thể chống đỡ nữa rồi!

Là âm thanh của Tòng Lĩnh vang lên ở phía cửa động, Vũ Minh giật mình ý thức được có chuyện xảy ra liền kinh hãi lao tới.

Vù vù!

Theo công pháp Di Hình Biến được thi triển, Vũ Minh thuận tiện ném nốt chỗ que huỳnh quang phát sáng còn lại về phía các góc động. Quang cảnh trong miếu Thần Bà lúc này đều sáng lên rõ rang, Ngân thi ghê tởm đang dùng cái miệng hôi hám tởm lợm của nó cắn vào cổ một người mà Vũ Minh không hề nhìn rõ. Đến đây khuôn mặt Vũ Minh đã trắng bềnh bệch, dựa vào vóc dáng mảnh mai nhỏ thó kia thì không ai khác trong đoàn khảo cổ có thể sở hữu được. Trên cái cổ trắng ngần vẫn còn hai cái lỗ máu to bằng vết răng của Ngân thi. Vũ Minh miệng lắp bắp:

- Bảo Trang!

Hắn vội vã dùng Di Hình Biến lao tới, rút ngay khẩu súng lục tự chế trong túi áo ngực bắn ra hai phát đạn.

Đoàng đoàng!

Hai phát đạn nổ lên trong tích tắc phát sáng khiến Vũ Minh càng nhìn rõ hơn, Liễu Bảo Trang bị Ngân thi cắn xong dường như mất rất nhiều máu, khuôn mặt trắng bệch run rẩy. Tòng Lĩnh một bên chống cự lại Ngân thi dùng dao mèo liên tục tấn công nhưng đều vô dụng, con dao mèo của Tòng Lĩnh bị mẻ một số chỗ vậy mà thân thể của Ngân thi vẫn trơ như đá. Dưới chân Ngân thi còn có hai người nữa nằm xõng xoài dưới đất cũng đã bị mất hết máu, tình trạng thảm thương vô cùng, có lẽ khó thoát khỏi cái chết. Ngân thi kia dường như đã hút cạn máu của họ để bồi bổ thân thể. Liễu Bảo Trang may mắn hơn vì Vũ Minh kịp bắn hai phát đạn khiến Ngân thi đang hút máu dở lại bị đạn đẩy dật lùi người lại. Bằng không Liễu Bảo Trang có hậu quả sợ là cũng không khác gì hai người kia, Vũ Minh vô cùng đau lòng cất giọng trách cứ:

- Chẳng phải tôi đã bảo cậu không được để ai vào đây rồi hay sao?

Tòng Lĩnh hơi cúi đầu, nhưng vẫn chém về phía Ngân Thi với vẻ tuyệt vọng nói:

- Tôi ngăn cản không kịp, Liễu Bảo Trang là tự cô ấy muốn đến để giúp cậu. Bì Nhân Thanh cũng được giáo sư Cao Tự phân phó là phải đảm bảo an toàn cho cậu nên mới cho đám tiến sĩ ấy cũng vào đây.

Vũ Minh hét lên:

- Lũ người trói gà không chặt ấy bản thân còn lo chưa xong thì nói gì đến chuyện đảm bảo an toàn cho tôi.

- Vũ Minh...

- Cậu không cần nói gì nữa...

Tòng Lĩnh định nói tiếp nhưng đã bị tiếng hét đau lòng của Vũ Minh chặn lại. Vũ Minh không thèm để ý bất cứ thứ gì mà trực tiếp lôi ra một chiếc xẻng quân dụng từ trong ba lô. Xẻng quân dụng rất sắc bén của quân đội Liên Xô, ngay cả đá cũng đào được, Vũ Minh không tin là nó không thể làm cho Ngân thi này bị thương. Liễu Bảo Trang tuy mặc dù mất máu nhưng không phải là toàn bộ như mấy người kia, vẫn có thể cứu được. Vũ Minh không thể thấy chết mà không cứu. Huống chi trong lòng hắn còn có một cỗ tình cảm gì đó rất khó nói với Liễu Bảo Trang, nhìn thấy Liễu Bảo Trang bị thương như vậy hắn rất đau lòng.

Vụt!

Vũ Minh lao tới phía Ngân Thi dùng hết sức bình sinh chém lưỡi xẻng về phía cảnh tay của Ngân thi.

Keng!

Tiếng kim khí vang lên lạnh đanh, cánh tay Ngân thi đang túm lấy chiếc cổ trắng ngần của Liễu Bảo Trang liền run lên một hồi, theo cảm giác Ngân thi kia trực tiếp buông Liễu Bảo Trang ném sang một bên phẫn nộ nhìn Vũ Minh sau đó lao tới công kích hắn điên cuồng.

Hống hống!

Ngân thi kêu lên những tiếng kêu giữ tợn, móng tay màu đen bong dài ra thêm nửa phân cực kỳ cứng rắn hung bạo vồ xuống thân hình Vũ Minh. Vũ Minh mau chóng dùng Di Hình Biến né qua một bên, với tốc độ cực kỳ nhanh của Ngân thi, thượng thế võ công bình thường không thể tránh được công kích của nó, cho nên Vũ Minh chỉ đành thiêu đốt Chân nguyên để thi triển di hình biến. Sau khi tránh được một được công kích của Ngân thi, Vũ Minh lại dồn lũ Chân nguyên cuối cùng trong cơ thể dùng Di Hình Biến lao tới hướng Liễu Bảo Trang, điệu lấy thượng thế võ công mau chóng vác Liễu Bảo Trang lên vai và đồng thời kêu lên:

- Tòng Lĩnh, mau dời khỏi đây!

Chỉ trong chốc lát như vậy Ngân thi phát hiện mình công kích hụt lại phẫn nộ hung bạo công kích lao tới lần nữa.

Ầm rầm rầm!

Vũ Minh dùng lũ Chân nguyên cuối cùng thi triển Di Hình Biến lại tránh né được đường công kích nhanh như thiểm điện của Ngân thi. Phía sau Vũ Minh là một cái cột đá, Ngân thi công kích hụt Vũ Minh một lần này khiến móng tay sắc bén cùng với thân thể nặng nề của nó tiếp xúc với cột đá. Lập tức cột đá kia dày đến cỡ vài thân người mà lại bị Ngân thi chém nát, cột đá run rẩy ầm ầm vỡ xuống bụi tung bay mù mịt. Vũ Minh chỉ kịp hô hoán Tòng Lĩnh một câu thì cũng trực tiếp chạy về phía cửa động, căn bản hắn không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa. Bây giờ Chân nguyên của hắn đã không còn một chút nào, chậm một giây nữa chính là tự sát. Tòng Lĩnh phía sau tuy nghe thấy tiếng kêu của Vũ Minh, thầm đoán được tình hình, cũng chạy thoát ra khỏi cửa động. May mắn cho Tòng Lĩnh là Ngân thi phẫn nộ nên chỉ công kích Vũ Minh, lúc Vũ Minh dùng Di Hình Biến lần cuối và đã hết chân nguyên, Ngân thi lại tiếp tục công kích đến. Vũ Minh chỉ chạy trốn với tốc độ thường, nhưng hắn đã đến phía cửa động chỉ cách có hai mét, ánh sáng đã chiếu tới. Ngân thi sợ hãi ánh sáng mặt trời nên không dám công kích tới nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn Vũ Minh thoát khỏi. Trong khi Ngân thi chỉ là sinh vật vô tri không có ý thức, nó tạm thời chưa xác định được mục tiêu tiếp theo. Tòng Lĩnh đã nhanh chóng chạy thoát khỏi chỗ có bong tối và vượt qua mắt Ngân thi lao ra bên ngoài cửa động.

Lúc này đám người Bì Nhân thanh chỉ còn có ba người, một là Bì Nhân Thanh trưởng nhóm, hai người còn lại một người là tiến sĩ Vật lý học, và một người là tiến sĩ Cổ sử học. Hai người đều bị Ngân thi cào trúng ở cánh tay, vết thương bắt đầu thâm đen và chảy ra máu có mùi hôi thối.

Vũ Minh cõng Liễu Bảo Trang chạy ra ngoài vội vã đặt Liễu Bảo Trang nằm xuống đất, sau đó mau chóng điều tức thân thể của bản thân. Luồng chân nguyên cuối cùng bị thiêu đốt, lúc này Vũ Minh khuôn mặt trắng bềnh bệch toàn thân đều có cảm giác như hết sức lực và đau nhức mỏi, ngay cả Hồn Thể cũng tỏ ra yếu ớt. Hắn đã bị nội thương đến toàn diện. Nhưng mà tình huống lúc này không cho phép hắn chần chừ thêm nữa, bởi vì tính mạng con người đang là quan trọng hơn. Vũ Minh thấy Tòng Lĩnh cũng đã từ trong động nhảy ra thì liền lớn tiếng nói:

- Tòng Lĩnh, cậu mau đặt Liễu Bảo Trang ở chỗ có ánh nắng mặt trời chiếu gắt nhất cho tôi. Chú ý hơn nữa là phải để ánh nắng mặt trời hội tụ ở vết thương trên cổ cô ấy, lấy thêm càng nhiều gương nữa thì càng tốt.

Tòng Lĩnh gật đầu lại chỉ sang hai người bị thương bên phía Bì Nhân Thanh hỏi:

- Vậy còn hai người kia thì sao?

- Bọn họ cũng làm như vậy, cởi hết áo bên ngoài ra, nếu cần thiết thì gọt luôn chỗ vết thương kia đi, tránh để nó lan ra thêm.

Bì Nhân Thanh nghe thấy Vũ Minh nói như vậy thì cũng ý thức được nguy hiểm, liền lớn tiếng phân phó:

- Bác sĩ Lương Hồng Ngọc đâu? Mau gọi cô ấy đến đây...

Mấy người trong đoàn tranh nhau truyền lời, một lúc sau có một vị mặc bộ áo cánh rất thanh lịch màu tím chạy tới, khuôn mặt độ tầm ba mươi nhưng rất có vẻ đẹp của phụ nữ tuổi xuân thì. Vội vã xem xét tình hình của mấy người, thấy Tòng Lĩnh đỡ Liễu Bảo Trang đến góc có nắng gắt thì cô ta liền lớn tiếng:

- Cậu làm cái gì vậy, mau đem cô ấy đến đây để tôi băng bó vết thương.

Bì Nhân Thanh thấy Lương Hồng Ngọc này không hiểu chuyện thì liền nói:

- Chuyện ngày hôm này vượt quá phạm trù hiểu biết y khoa của cô, cứ nghe theo cậu ấy phân phó là được.

Bì Nhân Thanh vừa nói vừa chỉ về phía Vũ Minh. Lương Hồn Ngọc cũng biết Vũ Minh có ảnh hưởng thế nào, lúc trước cô bị Hà Quang đạo trưởng dọa cho mất mật, cũng là những điều không thể tin được, cuối cùng cũng là nhờ cậu trai trẻ tuổi này giải quyết mới xong chuyện. Bây giờ được Bì Nhân Thanh nói như vậy, Lương Hồng Ngọc cũng không hề thắc mắc mà lập tức làm theo tăm tắp.

Lương Hồng Ngọc đỡ hai người tiến sĩ kia qua một bên rồi tiêm thuốc tê gọt vết thương như lời Bì Nhân Thanh phân phó, còn đem hai người ra phơi ở ánh nắng mặt trời. Liễu Bảo Trang thì lúc này đã ngất đến mức mê sảng miệng toàn thều thào những câu kỳ lạ:

- Tại sao anh không đợi tôi, hay là anh rất ghét tôi phải không...

Tòng Lĩnh một bên chăm sóc lắc đầu lo lắng rồi hét to về phía Vũ Minh:

- Vũ Minh, cậu mau đến xem, cô ấy vừa sốt vừa mê sảng, e rằng không xong rồi!


Nguồn: tangthuvien.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro