Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2007

Trận chiến Hallowen ngày 31 tháng 10 năm 2005 ấy đã kép lại với chiến thắng thuộc về bang Tokyo Manji với một kết thúc viên mãn. Sau khi ăn hai nhát dao, bằng một cách thần kì nào đó anh đã may mắn sống sót, Kazutora cũng vì muốn chuộc lại lỗi lầm của mình mà quay về với mọi người.

Năm nay cậu là năm cậu phân hóa biết được giới tính thứ hai của mình. Phía anh thì đã phân hóa vào năm ngoái, với tính cách mạnh mẽ, hung bạo, nam tính của anh thì chắc chắn là Alpha rồi.

--

Anh đi về phía cậu, liền hỏi._"mày phân hóa thành gì vậy?"

"D-dạ?"._Cậu giật mình trả lời.

"Anh vẫn là alpha nhỉ?"

"Ờ, vẫn như vậy, không khác tẹo nào, còn mày thì sao?"._anh kiên nhẫn hỏi lại cậu.

"Dạ...em là...Omega ạ..."._cậu cúi đầu xuống, cắn mạnh lấy môi mình, siết chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay khiến nó nhăn nhúm.

Anh hơi giật mình khi biết cậu là Omega, anh nghĩ cậu sẽ phân hóa thành Alpha hay Beta gì chứ, không ngờ lại là Omega, nhưng trong lòng cũng có một chút vui. Anh đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu từ trên xuống, nhìn thân hình nhỏ kia đang run rẩy.

"Haizzz"._Anh thở dài một hơi rồi vỗ nhẹ vai cậu.

"Có gì đâu mày buồn, chỉ cần uống thuốc điều độ là được chứ gì, tao cũng vậy thôi, lâu lâu lại lên cơn phát tình khó chịu vờ lờ ra"_anh nhún vai.

"Dạ vâng..."

Cậu vẫn cúi đầu không chịu ngẩn mặt lên, anh liền giật lấy tờ giấy xét nghiệm của cậu, xếp lại gọn gàng rồi nhét vào túi mình._"Đi ăn peyoung thôi nào Chifuyu"._không để cậu trả lời, anh khoác lấy vai cậu rồi kéo đi.

--

"Ha...ha...khó chịu quá...!"

Sao một tuần khi biết mình là Omega, cơn phát tình đầu tiên của cậu cũng xuất hiện.

Nó khiến cậu mệt mỏi, khó chịu, cả người nóng rang như lửa đốt, peromone của cậu không kiểm soát được mà phát ra, nồng đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi socola của mình.

Cậu nằm trên giường mà liên tục sục cậu nhỏ của mình, dù có bắn ra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó chẳng giúp cậu đỡ hơn chút nào, nhiều lần như vậy cậu cũng chả thèm sục nữa, mà thay vào đó là chịu đựng nó.

Cứ hết viên này đến viên khác được bỏ vô miệng cậu. Càng cho vào miệng cậu càng cảm thấy không đủ, nó giúp sự khó chịu cậu vơ đi một ít rồi lại quay về như cũ.

Sự khao khát thoải mái, dễ chịu thôi thúc cậu cho những viên thuốc đắng nghét ấy vào miệng. Đầu óc cậu cứ ông ông, không còn cảm nhận được vị đắng của thuốc được nữa.

"Khục...khục..."

"Ha...uống gần 3 vĩ thuốc mà chẳng thấy đỡ hơn chút nào là sao chứ, đáng ghét...ha...khó chịu quá"

"Anh Baji...em khó chịu quá...hức...giúp em...hức..."

"Meo~"._A, là Peke j. Chắc là chú thấy cậu nằm mệt mỏi trên giường nên đi lại đây mà.

"Peke..ha..mày qua nhà anh Baji tạm vài hôm nhé...ha.."

"Meo, meo, meo"._chú ta liếm nhẹ chóp mũi cậu.

"Haha...tao không sao đâu mày đừng lo, nghe lời tao đi, qua nhà Baji vài hôm đi, khi tao khỏe lại tao sẽ sang đón mày, vậy nhé!"._Cậu chống tay lên giường, khó khăn ngồi dậy đi lại mở cửa sổ cho chú mèo của mình.

"Đi nhanh đi..khục khục..."

Chú mèo như hiểu được lời cậu, liền nhảy qua cửa sổ, luyến tiếc nhìn về phía cậu. Cậu mỉm cười rồi vẩy tay chào chú ta.

"Meo meo"

"Ừm...tao sẽ đón mày sớm thôi"

Chú ta quay người rời đi khỏi mắt cậu. Cậu nhìn xuống dưới sân thì thấy Baji và Mikey đang đứng tán gẫu với nhau.

Đưa mắt nhìn về phía anh, trái tim nhói nhẹ lên. Người mà cậu muốn gặp đang nằm gọn trong mắt cậu kìa, cơ thể cậu dần trở nên thoải mái hơn, anh quả là liều thuốc giúp cậu tốt hơn mỗi ngày mà, một ý nghĩ muốn anh đóng giấu lại lóe lên trong đầu cậu. Cậu lập tức vứt cái suy nghĩ đấy đi rồi luyến tiếc đóng cửa sổ lại kiêm kéo luôn cái màng.

"Sao mình dám mơ mộng đến chuyện đó chứ...khục khục..."

Cậu ngã mình xuống giường, cố nhắm mắt lại, ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ để không cảm thấy khó chịu.

"Tao sắp kết hôn rồi Chifuyu, mày nhớ đến nhé?"._ anh nở một nụ cười rõ tươi, đưa cho cậu thư mời.

Tay cậu run rẩy cầm lấy thư mời, nhìn thấy tên chú rễ là anh và tên cô dâu là người anh yêu chứ không phải cậu. Chưa hiểu chuyện, cậu ngẩn đầu lên thì mọi thứ đã chuyển sang đến đám cưới của anh.

Cô gái anh yêu đang khoác lấy tai anh đi vào lễ đường, cùng với sự hò reo chúc mừng của mọi người.

Tim cậu nhói lên từng cơn như sắp vỡ ra._"Cô gái ấy...thật xinh đẹp".

Bỗng anh đi về phía cậu, vỗ vai đầy tự hào về việc mình cưới được một cô vợ vừa đẹp vừa giỏi gian.

"Mày thấy sao hả Chifuyu?"

"Tuyệt lắm ạ, anh với cô ấy xứng đôi lắm ạ!"

"Này Chifuyu- sao mày lại khóc vậy?"

"A, chỉ là em v-vui quá thôi, chúc mừng anh nhé! Anh nhất định...phải thật hạnh phúc đấy nhé..."._Cậu cười hì hì nhìn anh.

"Vậy còn mày thì sao?"._khung cảnh xinh đẹp xung quanh liền sụp đỗ và biến mất, chỉ còn lại một màu đen.

Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng chỉ có một màu đen. Cậu hoảng loạn mà điên cuồng chạy về phía trước. Xung quanh liền xuống hiện mấy con quái vật đáng sợ, đang muốn bắt lấy cậu. Cậu hoảng sợ mà liên tục chạy.

Bỗng cậu dừng lại, trước mặt cậu là rất nhiều người, họ tiến về phía cậu, cậu sợ hãi mà định quay lưng bỏ chạy, nhưng sau lưng cũng có, họ bao vây lấy cậu.

'Thằng mồ côi cha'

'Đừng có chơi với nó, nó không có cha đấy, hahaha'

'Nghe nói cha nó vì cứu một đứa con nít khác mà chết đấy!'

'Này! Con không được chơi với nó nghe chưa? Mẹ nó chửa hoang nên chắc nó cũng chẳng có gì tốt lành đâu, con mà chơi với nó, nó dẫn con đến chổ của mấy thằng bắt cóc con nít đấy, nghe chưa?'

'Này, đừng có đụng vô tao, tởm chết đi được'

'Hahaha- đồ không có cha'

Những lời chê bai, sỉ nhục được phát ra từ miệng họ, khiến cậu sợ hãi mà ngồi cụp xuống, đưa tay bịch tai mình lại, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Chifuyu"

Đấy là tiếng của anh Baji, cậu liền ngẩn đầu lên._"Anh Baji!"

Chưa kịp vui mừng vì anh xuất hiện thì anh lại thốt lên._"Tao không ngờ là mày thích tao luôn ấy Chifuyu".

"H-hả? Là sao ạ?"._cậu ngơ ngác hỏi lại anh.

"Tởm quá đấy Chifuyu"._gương mặt chán ghét của anh hiện lên trước mắt cậu.

"Sau này đừng theo tao nữa, nghĩ đến việc mày đi cùng là tao đã thấy tởm rồi"._anh quay lưng rời đi.

Cậu hốt hoảng đứng dậy chạy theo anh, nhưng anh đi một ngày một xa khiến khoảng cách của cả hai cách xa một mảng lớn.

"ANH BAJI!!!"._Cậu hoảng hốt bật dậy.

"Ha...Là mơ à...ha...tsk-có cần phải chân thật vậy không?"

Cậu mệt mỏi rời khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh nhìn gương mặt xanh xao của mình trong gương._"Gương mặt tệ thật, hết đẹp trai rồi, chán"

"Hình như là đỡ hơn rồi thì phải, lại phải đi học, haizzz"._cậu chán nản vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi học.

--

"Ồ, Chifuyu, nay mày đi học lại rồi à?"._anh đứng dựa lưng vào tường đợi cậu.

"Dạ vâng, sao anh vẫn ở đây? Anh không đi học hả?"

"Ờm..."._anh đưa tay lên gải gải má._"Thú thật thì từ khi nghe tin mày đến kì phát tình thì ngày tao cũng đứng đây để đợi mày..."._anh ngại ngùng nói.

"Ớ!"._mặt cậu liền đỏ lên, trưng ra cái bản mặt ngốc hết chổ nói.

"Tch- đi thôi, trễ rồi!"._anh liền khoác vai cậu kéo đi đến trường.

Dưới những con phố, hai người con trai khoác vai nhau đi băng băng trên những con phố nhỏ. Cùng nhau tán gẫu những thứ trên trời dưới biển. Mặc kệ thế giới xung quanh, họ chìm mình vào thế thế giới nhỏ do cả hai tạo ra.

"Này Chifuyu, hỏi mày cái này nha"

"Vâng, anh cứ hỏi đi ạ"

"Trong kì phát tình ấy, mày bắn bao nhiêu lần vậy?"

"A-anh hỏi cái gì kì vậy?"._cậu đẩy mạnh anh ra.

"Đều là con trai với nhau mà mày làm gì dữ vậy?"._Anh không để ý đến việc cậu đang cằn nhằn mình, tiếp tục khoác vai cậu rồi luyên thuyên._"Không biết cô gái may mắn nào khiến cho anh Chifuyu đẹp trai bắn ra nhờ?"

Anh bông đùa, nhưng lời nói đùa vu vơ của anh lại khiến cậu đau lòng. Không có người con gái may mắn nào ở đây cả, chỉ có anh mà thôi. Dù có hơi tởm nhưng đó là sự thật, cậu đã nghĩ đến anh, tự mình tưởng tượng ra khung cảnh anh và mình đang làm chuyện đó với nhau.

Cậu không đáp lời anh, chỉ cười trừ cho qua chuyện, rồi cả hai lại từng bước đi đến trường.

Thấm thoát đã đến trưa, cả hai không hẹn mà cùng lên sân thượng của trường ăn trưa, lại tiếp tục những câu chuyện không hồi kết của cả hai. Họ vừa nói vừa cười đùa với nhau.

Bỗng anh ngửa thấy một mùi socola ngọt ngào cuốn hút. Anh liền loay hoay nhìn xung quanh xem có thỏi socola nào ở xung quanh cả hai không. Thấy anh mãi loay hoay tìm thứ gì đó, cậu chợt lên tiếng hỏi anh.

"Anh tìm cái gì vậy ạ?"

"Chifuyu, sáng giờ mày có ăn socola không?"

"Không ạ, sao vậy?"

"Vậy pheromone của mày là gì?"

"Hình như là...hưm...socola thì phải, sao vậy ạ"

Anh hoảng hốt lấy tay bịch mũi mình lại, nhích ra xa cậu khiến cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

"Này Chifuyu, mùi pheromeno của mày đang phát ra đấy"

"Hả?"._Cậu nghiên đầu khó hiểu.

"Mày đang phát tình đấy à?"

"Không ạ, em thấy vẫn bình thường mà? Anh bị sao vậy?"

"Mày không cảm nhận được pheromeno của mình đang phát ra sao?"

"Em không thấy gì bất thường hết, anh sao vậy? Bộ người em hôi lắm hả? Em nhớ đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà"._Cậu ngửi ngửi xung quanh cơ thể mình.

"Tch- cái thằng ngu này, mùi pheromone của mày đang phát ra và tao là alpha nên tao có thể ngửi thấy được, mày mà phát ra tí nữa người tiếp theo phát tình là tao đấy!"

"Hả? Em đang phát ra mùi pheromone sao? Nhưng...em đâu có phát"._cậu hoang mang nhìn anh.

"Mày biết kiểm soát pheromeno chưa?"

"Rồi ạ...?"

"Đi đến bệnh viện với tao"._anh vẫn duy trì trạng thái bịch mũi, nắm lấy tay cậu kéo đi.

"Nhưng còn tiết học thì sao?"

"Cơ thể mày đang có vấn đề đấy, mày muốn dẫn dụ alpha đến chơi mày à?"._anh cau mài nói.

Cậu cắn nhẹ môi mình._"Không ạ..."

"Mùi pheromeno? Nó không còn ngọt như lúc nảy nữa...nó...có chút đắng"._Anh nghĩ thầm rồi quay phắc ra sau nhìn cậu.

"Nó...có thể chuyển đổi pheromeno sao?"._Anh nghĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bajifuyu